Đoạt cháu dâu chương 25 | Sự trở lại của cậu
!
Nghe được giọng nói, tôi biết đó chính là cậu. Tim tôi như vỡ oà ҳúc ᵭộпg vì niềm vui, nhưng lời chưa kịp diễn đạt, môi tôi đã bị môi cậu che phủ. Trong căn phòng tối, ánh sáng từ ánh trăng chiếu nhẹ, làm tôi không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cậu. Tôi chỉ đứng yên đón nhận từng đợt cảm xúc mạnh mẽ từ những nụ hôn của cậu.
Cậu hành động mạnh mẽ, đôi khi hơi cuồng bạo, cắn nhẹ môi tôi, rồi mở rộng hàm răng để đưa lưỡi mềm mại vào sâu trong miệng tôi. Cảm xúc và tình yêu được thể hiện qua hành động đầy đam mê của chúng tôi.
Nụ hôn sâu kéo dài, cậu đưa tay nhẹ nâng tôi lên và đưa về phía giường. Môi của cậu vẫn kề sát môi tôi, hành động của cậu không làm gián đoạn sự ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, mà ngược lại, nó làm tăng thêm xúc cảm bên trong chúng tôi.
Cậu đặt nhẹ tôi lên giường, thân thể của cậu áp sát l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ, hai tay của tôi ôm chặt cổ cậu, môi của chúng tôi liên tục nối đuôi nhau. Cậu cởi bỏ quần áo của tôi và cậu, hai thân thể gần kề nhau, chúng tôi cảm nhận nhiệt độ và hơi thở tăng cao. Cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt khiến trán tôi đổ mồ hôi. Đưa tay lên ϵυốŧ ѵε tấm ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή của cậu, lòng bàn tay tôi cảm nhận mát lạnh vì lưng cậu cũng đã đầy mồ hôi.
Rời khỏi môi tôi, cậu hôn xuống cổ tôi, đầu lưỡi cậu lướt dài trên da ϮhịϮ của tôi, khiến tôi rùng mình. Bàn tay của cậu liên tục xoa Ϧóþ hai quả đào căng mịn, cho đến khi chúng hoàn toàn ẩm ướt. Dùng răng ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ làm tôi giật nảy, còn một bên tay cậu vẫn kỹ lưỡng nắm chặt nụ hoa nhỏ, lặp đi lặp lại hành động làm tôi như đang rực cháy vì sự thích thích.
Khi bàn tay của cậu trượt xuống dưới, cậu nhẹ nhàng xoa rản rừng đen và dùng tay khiêu khích hòn ngọc nhỏ. Tôi cảm nhận dấu vết của móng tay trên tгêภ, không ngừng cào dọc theo sống lưng. Cảm giác ϟ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ đưa tôi vào trạng thái hưng phấn.
Cậu nhấc tay tôi và nhẹ nhàng đưa ngón tay vào bên trong, sự co Ϧóþ bên trong làm tôi giật mình. Cậu tiếp tục đưa ngón tay nhịp nhàng, làm tôi rất khó chịu. Tôi nỉ non.
– Cậu… em muốn…
Cậu ngước đầu nhìn tôi với bộ mặt đã ướt đẫm. Cậu nhếch môi cười.
– Tôi sẽ chiều em, bù đắp khoảng thời gian tôi đã bỏ đói em.
Tôi chỉ muốn cậu hành động ngay, không muốn chờ đợi. Tôi không còn ngần ngại với lời nói của cậu, chỉ muốn thỏa mãn đam mê trong lòng.
Cậu ngồi dậy, quỵ hai đầu gối ở bên dưới tôi, nâng nhẹ hai chân tôi ra. Mọi thứ trở nên rõ ràng, mời gọi và quyến rũ. Cậu nắm lấy một vật to lớn, tỏ ra cao ngạo, nhưng đồng thời chìm đắm phần nào trong cảm giác của mình, đâm sâu vào bên trong tôi. Cảm giác khoảng trống được lấp đầy, không thể diễn đạt được bằng từ ngữ, tôi như đắm chìm trong ham muốn, dùng tay vịn eo tôi để cậu có điểm tựa, nhấp nhô nhịp nhàng, hành động trở nên nhanh chóng hơn, dồn lực cũng tăng lên theo từng khoảnh khắc…
Hơi thở của tôi ngày càng nặng, dồn dập, khi chạm đến đỉnh điểm thăng hoa, cả tôi và cậu đều thở gấp. Cậu gầm gừ, thở hắt, sau đó rút lẹ vào giai đoạn cuối cùng và phóng thích mọi thứ vào bên trong tôi…
Sau đó, cậu đổ sập xuống, nằm l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ. Sau vài phút bình ổn sau khoảnh khắc đỉnh cao, cậu hôn nhẹ đôi môi sưng đỏ của tôi, tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Rời khỏi tôi, cậu nằm ngửa, đưa tay gác đầu tôi lên. Tôi ʋòпg qua đặt tay lên người cậu, không ʇ⚡︎ự chủ mà ѵυốŧ ѵε trêu chọc hạt nhỏ tгêภ trên cơ thể cậu.
– Cậu về, sao không báo cho em hay?
Tôi vén tóc ướt của mình ra khỏi mặt và trả lời:
– Tôi muốn để cho cậu một bất ngờ, nên sau khi hoàn thành công việc sớm, tôi đã đặt vé máy bay để về ngay với em. Em vui không?
Tôi mỉm cười.
– Cậu biết mà, không cần phải hỏi.
– Tôi muốn nghe em nói.
– Đương nhiên là em rất vui, rất rất vui đấy, em nhớ cậu lắm.
– Xem em đây.
– Em sao chứ?
– Chắc tôi vẫn chưa đủ lăn giường cùng em, nên em mới thế.
Tôi biết cậu đang trêu đùa nên đưa tay nhẹ lên ռ.ɠ-ự.ɕ cậu.
– Cậu chỉ giỏi trêu em thôi.
Cậu bật cười.
– Tôi nào có, tôi thấy em vui kéo dài, nên nghĩ em đang cố tình ám chỉ rằng em vẫn chưa cảm thấy hài lòng.
– Cậu nghiêm túc quá em coi.
Cậu cười rồi đưa tay lên má tôi nựng nịu.
– Những ngày qua xa em, tôi như chịu cực hình vậy, phải cố gắng hết sức để sớm hoàn thành công việc và về bên em. Thiếu hơi, tôi không ngủ ngon mỗi đêm.
Nghe cậu nói, tôi thấy thương và hạnh phúc. Tôi cũng không khác, vì tôi đã mong cậu về mỗi ngày.
– Em cũng vậy, làm gì cũng nhớ đến cậu, lo lắng cậu ăn uống chưa, cậu đang làm gì, và có ai tiếp cận cậu không?
– Em ghen à?
Tôi bĩu môi.
– Em ghen đấy, có gì đâu mà không ghen?
Cậu nắm lấy tay tôi và đặt lên bên ռ.ɠ-ự.ɕ trái của mình.
– Trái tιм này chỉ mình em ngự trị thôi.
Tôi mỉm cười hạnh phúc và nép mặt vào người cậu. Hương thơm dễ chịu và bình yên lan tỏa từ cậu làm tôi cảm thấy an tâm và hạnh phúc. Cả căn phòng yên bình, chỉ nghe nhịp ᵭ.ậ..℘ con tιм của đối phương. Sự tĩnh lặng này giống như một mặt hồ êm đềm không có gợn sóng, tượng trưng cho tình cảm bền vững giữa tôi và cậu, tin tưởng nhau như keo.
Khoảnh khắc yên bình bị phá vỡ bởi tiếng nói trầm lạnh của cậu.
– Những lúc tôi không có ở nhà, có gì xảy ra không?
Lúc này, tôi mới nhớ đến những điều tôi muốn nói
Tôi rời xa cậu, ngồi dậy, do ς.-ơ τ.ɧ.ể đang тяầи тяụι nên tôi cảm thấy hơi lạnh và lấy cái chăn che lại. Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời tôi sắp nói, cậu cũng nghiêng người dựa vào đầu giường, sau đó lấy hộp thuốc và điếu ngậm. Ánh lửa từ bật lửa tạo nên điểm sáng duy nhất trong căn phòng, làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng của cậu.
Dùng ngón tay thon dài kẹp lấy điếu ngậm, cậu đặt nó lên canh đầu giường và nhìn tôi.
– Chuyện gì vậy? Em nói tôi nghe đi.
Tôi đã quan sát mỗi động tác của cậu, và tôi cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ. Mặc dù xung quanh là băng tuyết trắng, nhưng tôi tìm thấy sự ấm áp duy nhất từ cái đó. Khi tôi chuẩn bị nói, tôi cầm lấy tay cậu, cảm thấy sự an toàn vì những gì tôi sắp chia sẻ quá đáng sợ.
– Hãy để em kể cho cậu nghe.
Sau đó, tôi mô tả tất cả mọi chuyện cho cậu, từ ông Triết và cô Lệ, đến chuyện ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và âm mưu đen tối của ông ta. Cả câu chuyện về anh Gia Khiêm bị hãm hại và việc giấy tờ xét nghiệm của tôi bị tráo đổi.
Khi tôi kể xong, cậu giữ im lặng. Tôi nói:
– Sao cậu không nói gì vậy? Cậu không tin em à?
Cậu nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo hơi dao động.
– Từ đầu em không nói sớm, tôi biết mà. Em lại tự dấn thân quá sâu vào đây, liệu có chuyện gì thì sao? Em thật gan dạ.
Có vẻ cậu đang lo lắng cho tôi. Tôi mỉm cười:
– Thì cuối cùng em có sao đâu? Không phải em đang nằm bên cậu đây à?
Cậu nhéo mũi tôi.
– Em còn dám nói, tôi không biết phải đối mặt với em như thế nào. La mắng thì tôi không chấp nhận, nhưng chiều quá thì em lại tự ý làm theo ý mình.
Tôi dựa đầu vào vai cậu.
– Em biết cậu thương em mà, em hứa sẽ không làm như trước nữa.
– Tự em nói đấy, nếu có lặp lại thì đừng trách sao tôi bước xuống giường.
Cậu lại đưa ra hình phạt đó để đe dọa tôi, nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy an tâm một chút. Lúc này, cậu tiếp tục nói:
– Tạm thời, chuyện ông Triết, em để tôi lo. Tôi biết về tham vọng của ông ta từ trước, chỉ là không ngờ ông ta lại đến mức độ tàn ác đó, dám xuống tay với chính người vợ chung chăn gối, lại là chị gái của tôi. Tôi sẽ không để ông ta thoát khỏi trách nhiệm, và tôi cũng đã nắm giữ một số thông tin quan trọng. Những gì ông ta đã làm đã vượt quá giới hạn mà tôi có thể chấp nhận.
Tôi nghe cậu nói, nhìn thấy ánh mắt của cậu đầy ɱ.á.-ύ, tôi biết cậu đang kiềm chế mình để không bộc lộ ra ngoài.
– Vậy cậu muốn làm gì?
– Muốn xử lý ông ta, trước hết là làm cho chị hai nhận ra bản chất thực sự của ông ta.
– Nếu vậy, em sẽ làm cách nào? Chờ Trọng Khôi về, em sẽ lấy bản sao giấy tờ xét nghiệm đó để cho cô xem.
– Vẫn chưa đủ, vì ông ta sử dụng mọi mưu mẹo để làm chị hai tin tưởng. Tôi chỉ lo ngại về người đã tráo đổi hồ sơ ở bệnh viện, ý định của họ là gì.
– Em cũng đang tò mò về người đó. Khi em nhìn thấy ánh mắt của người đó, em cảm thấy quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.
– Thôi, mọi chuyện để tôi lo. Bây giờ hãy tập trung vào những vấn đề quan trọng hơn.
Tôi nhìn cậu khó hiểu, không hiểu chuyện gì lại quan trọng hơn những gì tôi và cậu đang thảo luận.
– Còn chuyện quan trọng khác nữa hả cậu?
Cậu nhìn tôi cười, ánh mắt đen tối. Tôi nhanh chóng lấy chăn trùm kín người và nói:
– Thôi, em đi ngủ đây. Em mệt rồi.
Nhưng cậu không dễ dàng buông tha tôi. Dù tôi cố gắng, nhưng dưới sức mạnh của người đàn ông này, tôi hoàn toàn không có cơ hội. Khi cuối cùng được buông, tôi đã kiệt sức, và khi cậu lau chùi cho tôi, tôi không còn kiên nhẫn mà chấp nhận giấc ngủ.
Cũng trong tĩnh lặng của đêm, hai người nằm trong một góc tối, nói chuyện với nhau. Một bóng đen lớn và một bóng đen nhỏ, giọng nói có vẻ tức giận và không hài lòng.
– Cô kêu tôi ra đây để làm gì?
– Tôi biết mọi điều ác của ông và có chứng cứ. Nếu muốn ông nhận lại, ông phải đưa thứ gì đó để đổi.
Ông ta nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự tức giận, vì đây là lần đầu ông ta bị người khác đe dọa.
– Nói đi, điều kiện là gì?
– Chúng ta sẽ hợp tác. Tôi có được thứ tôi cần, ông cũng có được điều ông muốn.
– Cô quá tham vọng rồi đó.
– Ai mà không tham vọng, nhất là trong căn nhà này, tôi và ông đều là người ngoại vi.
– Cô nói đúng, vậy cô muốn điều gì?
– Làm chủ Cao Gia, còn Nam Phương sẽ là của ông.
– Cô nghĩ điều đó dễ dàng à? Trong khi tôi bị nắm giữ.
– Do ông ngu ngốc mới bị Uyên Lam nắm được. Bây giờ chỉ còn cách là đuổi nó ra khỏi đây thôi.
– Nói nghe dễ, đuổi bằng cách nào?
– Ông hãy nghe tôi nói đây.
Sau đó, hai người cùng nhau thầm lặng. Khi họ nói xong, tiếng cười lớn vang lên.
– Cô thật ghê gớm, vì có câu: “Không gì độc bằng lòng dạ đàn bà.”
– Vậy ông muốn hợp tác không?
– Đương nhiên rồi. Hãy nói điều kiện.
– Vậy thôi, tôi đi trước.
Bóng người phụ nữ rời đi, còn người đàn ông cũng nhanh chóng rời khỏi. Khi bóng hình của họ dần khuất, có một bóng người khác ẩn mình gần đó bước ra, gương mặt lạnh lùng nhìn theo hướng họ mà nhếch môi cười, như một tia sáng sắc bén bùng lên trong đêm tối, đầy đủ để tạo nên sự kinh hoàng…