Đoạt cháu dâu chương 26 | Thuốc độc

25/12/2023 Tác giả: Hà Phong 231

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng trắng, căn phòng đón ánh nắng buổi sáng sớm. Tôi ngồi dậy, nhưng mắt vẫn nheo chói lạ, ς.-ơ τ.ɧ.ể mệt rã rời. Tôi tự nhủ trong lòng về người đàn ông hôm qua, nhưng khi chuẩn bị bước xuống giường để làm vệ sinh, tôi phát hiện mảnh giấy đặt ở cạnh giường.

Tôi đọc: “Hôm nay em nghỉ ngơi ở nhà, anh có việc cần giải quyết. Không cùng em tập thể dục sáng, nhưng tối anh sẽ bù lại. Yêu em.” Tôi ngơ ngác với những từ của người đàn ông này, nhận ra rằng anh đã rời đi. Tôi tự hỏi về ý đồ của anh, nhất là sau đêm qua căng thẳng.

Sau một thời gian lẩm bẩm, tôi quyết định vào phòng tắm. Hương ϮιпҺ dầu từ bồn tắm giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn. Hôm nay tôi được nghỉ, vì vậy tôi quyết định tận hưởng thời gian của mình. Tâm trạng tôi trở nên vui vẻ hơn và sau đó tôi rời phòng để đi ăn sáng.

Khi đến tầng hai, tôi nghe tiếng cãi vã từ phòng bà Lệ. Tò mò, tôi đến gần và nghe thấy cuộc cãi lộn.

“Bà nói đi chuyện này là sao? Tại sao bà lại đối xử với tôi như thế?”

“Em nói gì mà bà không hiểu?”

Bà Lệ ném mảnh giấy vào người ông Triết và nói: “Anh tự đọc đi.”

Ông Triết đọc và phát hiện đó là một lá thư. “Chào bà, bà không cần biết tôi là ai để làm gì. Bà chỉ cần biết tôi là người anh Triết yêu nhất. Tôi mang thai với đứa con của anh ấy. Mong bà buông tha anh ấy, anh ấy không yêu bà, người anh ấy yêu là tôi.”

Ông Triết đọc xong, bất ngờ và đau đầu. Bà Lệ hỏi.

“Em đừng tin, đây chỉ là bịa đặt.”

“Bà còn dám nói bịa đặt hả? Vậy cái này là gì? Anh đáng lừa dối tôi nhiều năm. Anh chê mẹ con tôi, nên đi tìm thứ mới. Anh còn là con người không?”

“Em phải nghe anh nói, anh không biết ai gửi những tờ giấy này. Có người muốn tạo rắc rối trong mối quan hệ của chúng ta, không lẽ tình cảm của anh không đủ để em tin bằng những tờ giấy không rõ nguồn gốc này.”

Bà Lệ, nghe ông Triết giải thích, có chút mềm lòng, nhưng cảm xúc bất an vẫn đeo bám.

– Ai lại muốn phá hủy hạnh phúc gia đình mình chứ?

– Em nghĩ trong gia đình này không còn ai nữa. Vợ anh Thành thấy anh có năng lực và giỏi hơn nên muốn gây mâu thuẫn để anh bị loại bỏ, cơ hội thay thế sẽ thuộc về Thành.

Bà Lệ nghe xong thì tin tưởng ngay.

– Em không ngờ Ngọc Hoa lại độc ác như vậy. Để em đi giải quyết.

Bà Lệ chuẩn bị đi, nhưng ông Triết đã cản lại.

– Thôi.

– Tại sao?

– Giờ mình không có chứng cứ thì làm sao nói được. Hãy để anh tự sắp xếp, quan trọng nhất là em phải tin anh.

Bà Lệ ngã vào lòng ông Triết.

– Em luôn tin anh mà.

– Nhớ rằng anh chỉ có em và Gia Khiêm, đừng để người xấu nói xấu anh.

– Em hiểu rồi.

– Anh nghe dì Mạnh nói mẹ không khỏe hả?

– Mẹ sao? Em không biết.

– Em hãy quan tâm mẹ nhiều hơn. Dù sao em cũng là con gái của mẹ, số cổ phần của mẹ quan trọng với anh. Đã có nó, anh mới có thể lo cho em và Gia Khiêm.

– Ở Cao gia này, có sống sót cả đời cũng không hết tiền. Anh hà tất cả mọi thứ.

– Em không hiểu, anh là đàn ông cũng cần sự nghiệp. Cứ ở dưới của cậu út suốt sao được? Em không thương anh à?

– Thôi được rồi, để em tìm cách nói với mẹ. Lúc trước em nghe nói mẹ hứa chia phần cho Gia Khiêm, nhưng giữ phần đó.

– Em không nói cho anh nghe à?

– Anh đâu có hỏi.

– Thế em đi hỏi mẹ lấy số cổ phần của Gia Khiêm đi. Mình là baba mẹ, có quyền trông coi cho con.

– Khó lắm. Vì mẹ nói Gia Khiêm bị như vậy nên để phần đó sau này cho con.

– Mình giữ thì mình lo cho con chứ để cho ai.

– Thì để em nói.

– Ừm.

Tôi đứng ở ngoài nghe được mọi thứ. Ông Triết thật đáng sợ, có thể thao túng bà Lệ như vậy, trong khi lá thư đã nói rõ ràng. Tôi nghĩ chắc chị Liên mới là người đã gửi lá thư đó. Nhưng ông Triết không để chị ta làm như vậy. Chắc chị ta đã lén lút để ông Triết biết, đang rất tức giận mới hành động như vậy.

Ông ta còn dụ bà Lệ để lấy thêm cổ phần của Gia Khiêm, chứng tỏ ông ta đang có tham vọng với tập đoàn Nam Phương. Khi cậu ta về, tôi sẽ kể cho cậu nghe.

Sau đó, tôi có ý định xuống dưới để ăn sáng, nhưng nghĩ đến Gia Khiêm, tôi muốn kiểm tra tình hình của anh và đồng thời hỏi anh về người đã hại anh hôm qua. Khi đi qua phòng Thành Phát, tôi thấy cửa phòng đóng kín, và suy đoán rằng anh ta có lẽ đã đi chơi nên không ở nhà. Nói về việc muốn vào tập đoàn, nhưng tôi cảm thấy tính cách của anh không phù hợp, vì anh ta thường xuyên chơi bời và không nghiêm túc.

Khi đến phòng Gia Khiêm, tôi mở cửa và thấy anh ngồi bần thần, đầu ôm trong tay. Tôi hỏi:

– Anh đang làm gì vậy?

Anh ngước nhìn tôi và kể:

– Anh muốn vẽ, nhưng không biết vẽ gì. Anh muốn vẽ cho Lam Lam, nhưng lại đau đầu khi nghĩ.

– Anh vẽ gì cho em?

– Thì em bảo anh vẽ người xấu đó.

Tôi nhớ rằng hôm qua tôi đã yêu cầu anh nhớ mặt người hại mình và vẽ lại. Anh có vẻ đau đầu khi nhớ đến người đó.

– Thôi anh, đừng cố nghĩ nữa, không lại đau đầu. Em không cần vẽ nữa.

– Anh không vẽ người xấu nữa à?

Tôi gật đầu.

– Ừ, không vẽ nữa. Anh nghỉ ngơi đi, đừng cố suy nghĩ nữa. Em không cần.

– Anh hứa không vẽ nữa à?

Tôi lại gật đầu.

– Anh ngoan nhất. Vậy giờ em nghĩ ngơi, lần khác em sẽ dẫn anh đi chơi, anh chịu không?

Anh vui vẻ gật đầu.

– Lam Lam đưa anh đi chơi tiếp à? Thích quá, được đi chơi, được đi chơi.

Tôi biết anh muốn được ra ngoài, nhưng tạm thời bà ngoại đã nói không thể đưa anh đi được. Tôi nói chỉ để dỗ anh thôi. Bây giờ, nhớ lại người hại anh, tình trạng của anh lại trở nên phức tạp hơn.

– Anh ngoan nghe lời, em mới đưa đi.

– Anh hứa ngoan mà, Lam Lam nói gì anh cũng nghe hết.

– Vậy giờ dừng hết bút giấy nha, rồi anh lên giường nằm. Tý em trở lại xem mà anh thấy anh xuống đây ngồi nữa là em không đưa đi chơi đâu.

Anh có vẻ sợ nên dừng mọi thứ và ngoan ngoãn nằm xuống giường. Tôi đắp chăn cho anh và nói:

– Vậy anh nghỉ ngơi nhé, khỏe rồi anh sẽ không đau đầu nữa.

– Anh nghe lời Lam Lam mà.

Anh nói xong liền nhắm mắt lại. Tôi đứng nhìn anh qua một lúc mới đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, tôi cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó, tôi đi thẳng xuống dưới nhà.

Ngay khi xuống phòng khách, tôi thấy dì Mạnh đang mang chén thuốc từ phòng bếp ra, nên tôi hỏi:

– Thuốc gì vậy dì?

Dì Mạnh nhìn tôi và trả lời:

– Bà chủ không khỏe nên dì sắc thuốc nam cho bà uống mấy ngày nay. Giờ dì đem lên cho bà chủ.

Tôi nghe xong rồi nhớ đến lúc trước khi đứng ở phòng của bà Lệ, tôi cũng nghe ông Triết nhắc đến việc bà ngoại Cao không khỏe. Tối hôm qua, nói chuyện với bà, tôi cũng nhận thấy vẻ mặt của bà có vẻ không tốt, vậy nên tôi muốn lên hỏi thăm bà. Tôi nói:

– Thôi dì, đưa đây, con đem lên cho bà.

– Ừm, vậy con đem lên đi. Dì còn đang bận dưới bếp.

Tôi nhận chén thuốc từ tay dì Mạnh. Dì cố gắng xong việc rồi quay vào trong ngay, tôi chuẩn bị đưa thuốc lên lầu thì bên ngoài cổng có tiếng chuông, thấy dì đang bận nên tôi đặt lại chén thuốc lên bàn rồi chạy ra xem.

Ra khỏi nhà, tôi bắt gặp một người lạ ở cổng nên hỏi:

– Anh tìm ai vậy?

– Cho hỏi, có cô Uyên Lam không ạ?

– Tôi là Uyên Lam đây. Anh tìm tôi có việc gì?

– Có người chuyển phát nhanh giao cho cô này, phiền cô ký nhận.

– Ai gửi cho tôi vậy?

– Tôi xin lỗi, tôi chỉ biết đi giao thôi, những việc khác tôi không biết.

Tôi nhận được bưu kiện và ký nhận mặc dù không hiểu ai đã gửi và bên trong có gì. Tờ giấy và chiếc thẻ USB chỉ có dòng chữ “Đây là quà gặp mặt tôi chuẩn bị trước cho cô.” Tôi thắc mắc về nội dung và người gửi, nhưng không có thông tin nào ngoài dòng chữ đó. Tôi cất nhanh tờ giấy và thẻ USB vào túi rồi vội vã đi vào nhà để mang tђยốς lên cho bà ngoại Cao.

Trở về phòng khách, chén tђยốς vẫn ở đó. Khi đi lấy nó, tôi không nhận ra có người ở gần đó nhìn theo tôi với nụ cười đáng sợ.

Lên tới phòng của bà, tôi gõ cửa và bà gọi:

– Dì Mạnh à? Bà vào đi.

Tôi mở cửa và thấy bà nằm trên giường, sắc mặt mệt mỏi. Tôi nói:

– Bà ngoại!

Bà nhìn tôi và nói:

– Uyên Lam à? Nay con không đi làm sao? Bà tưởng là dì Mạnh đem tђยốς lên.

Tôi tiếp cận giường bà và nói:

– Dạ, nay con nghỉ, mà bà thấy trong người sao? Lúc nãy xuống dưới nhà, gặp dì Mạnh đang mang tђยốς, con hỏi mới biết là dành cho bà, nên con nói để con đem lên.

Bà nhìn tôi và cười:

– Bà không sao, người già rồi nên cũng yếu.

– Thuốc ấm rồi, để con đúc cho bà uống nha.

Tôi cầm chén tђยốς, đặt muỗng lên và thổi.

– Phiền con quá.

– Bà đừng nói như vậy, được chăm sóc bà là phúc phần của con, bà là người con mang ơn cả đời.

– Con lại thế, Tuấn Vỹ về rồi để nữa bà tính chuyện cho hai đứa.

Bà nhắc đến chuyện của tôi và cậu làm tôi ngại ngùng, nên tôi chỉ im lặng mà đổ tђยốς cho bà. Không lâu sau khi bà uống xong, bà đột ngột trở nên tái nhợt và đau đớn, đưa tay ôm bụng. Tôi lo lắng và hỏi:

– Bà ơi! Bà sao vậy?

Bà nhìn tôi muốn nói gì nhưng không thể thốt ra, sau đó bà ngã ra và bất tỉnh. Tôi hoảng sợ, chạy ra mở cửa và kêu to:

– Mọi người ơi! Lên xem bà ngoại sao đi!

[…] Trong phòng, bác sĩ đang khám cho bà, ông Triết và bà Lệ đứng bên cạnh. Vợ chồng ông Thành và bà Ngọc Hoa cũng có mặt. Tôi đứng ở góc phòng lo lắng cho bà, cố gọi điện thoại cho cậu nhưng không liên lạc được. Tôi thực sự lo lắng vì bà có vẻ không ổn. Sau một thời gian dài, bác sĩ mới hoàn thành cuộc khám. Cả bốn người đều hỏi:

– Mẹ tôi sao rồi bác sĩ?

Bác sĩ quay đầu nhìn về phía chúng tôi và thưa:

– Bà Cao đã bị nhiễm độc.

Tôi bất ngờ khi nghe tin này. Làm sao bà lại nhiễm độc? Ai đã làm điều này? Bà Lệ bắt đầu lên tiếng:

– Mẹ tôi sao lại bị nhiễm độc? Bác sĩ có nhầm lẫn gì không?

– Tôi không nhầm, tôi đã tiêm huyết tương kháng độc cho bà Cao rồi, nhưng do bà tuổi cao và sức khỏe yếu nên chưa tỉnh lại ngay được.

– Độc đến từ đâu?

– Kết quả kiểm tra cho thấy chất độc vẫn còn trong dạ dày, có thể là do thức ăn hoặc đồ uống.

Bà Ngọc Hoa nhìn chén tђยốς gần đó và nói:

– Cái này là gì?

Tôi trả lời:

– Đây là tђยốς nam mà dì Mạnh mang lên cho bà uống.

– Bác sĩ hãy kiểm tra xem bên trong chén tђยốς có gì không?

Bà Ngọc Hoa đưa chén tôi cho bác sĩ, tôi cảm thấy bình tĩnh vì chắc chắn rằng tђยốς của dì Mạnh không có vấn đề. Tuy nhiên, khi bác sĩ thông báo:

– Bên trong chén tђยốς có chất độc.

Tôi rơi vào tình trạng hoảng loạn. Làm sao chất độc có thể xuất hiện trong chén tђยốς?

– Vậy là mày là người đặt độc vào chén tђยốς cho mẹ uống à? Mày độc ác thật!

Tôi hoảng sợ khi bà Ngọc Hoa đổ Ϯộι lên tôi.

– Mợ nói gì vậy? Sao con lại đặt độc vào chén tђยốς cho bà được? Bà là người đã chăm sóc con bao năm nay, không có lý do gì con lại làm như vậy. Bên cạnh đó, chén tђยốς này con chỉ thay dì Mạnh mang lên thôi.

Ông Triết lên tiếng:

– Lý do chỉ có cô biết, dì Mạnh đã chăm sóc mẹ bao năm qua, không thể hại mẹ. Chỉ có cô lợi dụng để đem chén tђยốς lên và bỏ độc mẹ vì mẹ phát hiện cô ʋụпg Ϯộм với chú út. Mẹ bắt cô chọn Gia Khiêm, nhưng cô lại chọn chú út vì chú ta tham tiền của gia đình Cao. Giờ mẹ không đồng ý, cô lại xuống tay hại mẹ.

Bà Lệ nghe xong kinh ngạc nói:

– Làm sao lại có chuyện cô ấy với cậu Vỹ yêu đương? Tôi không hiểu gì cả.

– Dượng nói gì vậy? Dượng đừng nói dối.

– Anh hai nói đúng, có một buổi tối, tôi đói nên xuống nhà tìm đồ ăn, nghe tiếng nói lớn trong phòng mẹ, nên tôi tò mò đi xem. Mẹ và Uyên Lam đang cãi nhau vì mẹ phát hiện Uyên Lam quαп Һệ với chú út. Mẹ bắt Uyên Lam chọn Gia Khiêm nhưng cô ta không chịu, muốn ʋụпg Ϯộм chú út vì chú ta có tiền của gia đình Cao. Giờ mẹ từ chối, cô ta lại xuống tay hại mẹ.

Bà Ngọc Hoa dùng lời bịa đặt để đổ Ϯộι lên tôi.

– Mợ…

“Chát”

Tôi chưa kịp nói gì, đã nhận trọn cái tát mạnh của bà Lệ. Tôi cảm nhận đau đớn từ năm ngón tay tгêภ trên khuôn mặt, nhưng tôi không khóc. Tôi đưa tay lên che chắn và nhìn thẳng vào bà ta.

– Mày thực sự là cái thứ ác ý, mẹ tao đưa mày về nuôi mày không có lòng biết ơn, còn hại mẹ tao. Được lấy con tao là may mắn, mà mày lại còn chê, thật đúng là tham lam, độc ác.

– Con không…

– Mày im đi, cút ngay khỏi nhà tao. À không, loại tham lam, độc ác như mày, tao sẽ báo côпg αп để mày ở tù.

– Ai dám đụng đến cô ấy?

Bài viết liên quan