Đoạt cháu dâu chương 31 | Toan tính của Như Quỳnh

25/12/2023 Tác giả: Hà Phong 889

Cậu đưa tôi vào phòng và không ngay lập tức thả tôi xuống giường. Thay vào đó, cậu đi đến bên giường và nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống. Cơ hội để trêu chọc cậu không phải là điều tôi bỏ lỡ, vì vậy tôi nhanh chóng đưa tay ʋòпg lên cổ cậu và kéo xuống. Trong khi cả hai đang gần như sát mặt nhau, cậu nhếch môi cười và hỏi:

– Em muốn gì hả?

Tôi cười và đáp:

– Không có gì cả.

– Em thật là lắm trò.

Cùng với những lời nói đó, cậu đưa tay lên vuốt nhẹ mặt tôi, và không cả ý, chạm vào ánh mắt lạnh lùng của cậu. Cả tôi và cậu đều bất động, nhìn nhau trong vài giây. Chính cậu đã phá vỡ cảm giác trầm lắng bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi, đưa tôi vào một không gian của cảm xúc đầy say đắm. Càng lúc, tình cảm trở nên sâu đậm hơn, khiến bên trong tôi nảy lên cảm giác hứng khí nóng. Bàn tay của cậu cũng không ngừng làm phiền, luồn vào bên trong áo tôi, và tôi cảm nhận được sự cứng rắn dưới bụng cậu. Tôi tự nhiên đưa tay vào bên trong áo để khám phá thêm, và da thịt cậu dần nóng lên…

Bất ngờ, cậu rời khỏi môi tôi và đứng thẳng người lên, giọng khàn đục:

– Tôi đi tắm, em đang mang thai, không nên làm những điều này.

Tôi nhìn thấy đáy mắt đỏ rực của cậu, biết rằng cậu đang cảm thấy không thoải mái. Mặc dù tôi cảm thấy ấm áp vì cậu vẫn quan tâm đến tôi, nhưng tôi cũng thấu hiểu được sự khó chịu trong ánh mắt của cậu. Khi cửa phòng đóng lại, tôi dần dần bình tâm trở lại, nhưng cảm giác ham muốn vẫn còn nguyên.

Khi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng tôi đang cầm mặt ngọc trên cổ, suy nghĩ về những điều vừa xảy ra. Tôi thất thường một chút và không để ý cậu đã trở về cho đến khi nghe tiếng nói.

– Em đang nghĩ gì vậy?

Tôi giật mình và nhìn thấy cậu, đang quấn tгêภ ngang hông bằng chiếc khăn tắm. Mái tóc cậu ướt và những giọt nước nhỏ từ vai xuống, tạo nên một hình ảnh hấp dẫn. Có điều gì đó cuốn hút tôi, khiến tôi mất hồn vài giây. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu như thế này, và phải công nhận rằng cậu thực sự rất điển trai, hoàn hảo từ gương mặt đến vóc dáng.

– À, em chỉ nghĩ chút về mọi thứ.

– Em có đang nghĩ về gia đình không?

Có lẽ cậu thấy tôi cầm mặt ngọc trên cổ nên đoán được suy nghĩ của tôi. Cậu ngồi xuống gần tôi, ôm tôi vào lòng và nói nhẹ:

– Tôi đang chờ kết quả điều tra, em hãy kiên nhẫn đợi, sẽ có tin tức sớm thôi.

Tôi tựa vào da ϮhịϮ mát lạnh của cậu, cảm nhận mùi hương dễ chịu từ cơ thể cậu sau khi tắm.

– Dạ, em biết rồi.

– Em đã uống thuốc chưa?

Cậu hỏi và tôi nhận ra rằng tôi đã quên uống thuốc khi thức dậy. Tôi đứng dậy và nói:

– Em quên rồi, để em lấy.

– Chờ chút đi.

– Có gì vậy?

– Em ở đây chờ, tôi xuống dưới nấu chút thức ăn cho em.

Nghe cậu nói, tôi thấy đói một chút. Nhưng cậu đã về từ công việc mệt mỏi, và để cậu làm đồ ăn thì tôi cảm thấy hơi xót. Tôi định nói không cần, nhưng cậu đã đứng lên và lấy bộ đồ thoải mái ở nhà để mặc, rồi nói:

– Em ở trong phòng chờ một lát, tôi sẽ lên ngay.

Nói xong, cậu bỗng nhanh chóng rời khỏi phòng, hành động của cậu quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng. Cậu đã ra khỏi cửa và bỏ lại tôi một mình, khiến tôi cảm thấy buồn bã. Tôi lấy điện thoại ra và nhận ra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Tú Chi.

– Mai tao về rồi, hẹn gặp mày cafe tao kể chuyện nhé.hjhj.

Đọc tin nhắn của nó, tôi cảm thấy vui mừng vì có vẻ chuyện của nó đã có tiến triển. Chúng tôi đã thân thiết với nhau, và bây giờ khi tôi đã có gia đình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng đồng thời, tôi cũng có một số chuyện muốn chia sẻ với nó, đặc biệt là về mối quan hệ của tôi với cậu.

Tuấn Vỹ xuống nhà để nấu mì cho Uyên Lam. Anh ta cũng chuẩn bị một ly sữa cho cô. Khi đã làm xong và chuẩn bị quay lên, anh ta gặp Như Quỳnh. Cô ta mặc một bộ đồ ngủ hở hang và thấy Tuấn Vỹ liền cười ỉa mà hỏi:

– Giờ này mà chú nấu gì thế? Chú muốn ăn gì, con sẽ nấu cho chú.

Tuấn Vỹ không để ý đến cô ta và nói lạnh lùng:

– Thôi, khỏi cần.

Như Quỳnh có vẻ ngạc nhiên, nhưng khi thấy ly sữa, cô ta đoán được đó là của ai. Ánh mắt cô lóe lên tia đố kỵ, nhưng sau đó cô ta trở lại bình thường và nói:

– Chú làm đồ ăn cho vợ sao? Phụ nữ mang thai thường thèm ăn lắm, thường xuyên gửi người khác đi mua đồ. Còn con, vì không muốn phiền anh Phát, nên con tự xuống đây tìm ăn.

Cô ta có ý ám chỉ về Uyên Lam, nhưng Tuấn Vỹ đành lạnh lùng nói:

– Không cần.

Như Quỳnh có vẻ tỏ ra bình thản, nhưng khi nhìn thấy ly sữa, cô ta đoán được đó là của ai, và ánh mắt cô lóe lên tia đố kỵ. Cô ta nhanh chóng trở lại vẻ bình thường và nói:

– Chắc chú làm cho vợ chú nhỉ? Phụ nữ mang thai thường thèm ăn, nên thường xuyên bắt người khác đi mua đồ. Còn con, vì không muốn phiền anh Phát, nên con tự mình xuống đây tìm đồ ăn.

Tuấn Vỹ không để ý đến lời ám chỉ của cô ta và nói:

– Tôi chăm sóc cho vợ tôi là một niềm hạnh phúc.

Sau đó, Tuấn Vỹ mang đồ ăn lên và bỏ qua Như Quỳnh, để lại cô ta nhìn theo mà căm tức. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, biết cậu đã quay trở lại, nên quay lại nhìn. Đúng như tôi nghĩ, cậu đang bưng đồ ăn và nhìn tôi:

– Em đến ăn nóng cho ngon rồi, còn uống thuốc chưa?

Tôi đã ngửi thấy mùi thơm từ tô mì nóng hổi từ xa, và ngồi xuống ghế với vẻ thèm thuồng:

– Ngon quá!

Cậu nhìn tôi và cười:

– Chưa ăn mà đã biết ngon rồi à? Em đang nịnh tôi à?

– Thơm thế này là biết ngon rồi, nhất là khi chồng em nấu là tuyệt vời.

Lời tôi khiến cậu vui vẻ, cάпh môi cậu nhếch lên và cậu nói:

– Hôm nay em nịnh chồng luôn à?

Tôi lè lưỡi ra và nói:

– Chồng em thì em nịnh thoải mái, đâu ai cấm. Cậu ăn cùng em đi, một tô to thế này em chưa ăn hết đâu.

– Em ăn cho hai người mà, không phải chỉ để mình em đâu. Ăn nhiều mới tốt cho cả mẹ và con đấy.

– Con mới nhỏ xíu thôi mà. Cậu ăn cùng em cho vui chứ, một mình ăn em buồn lắm.

Tôi làm mặt buồn bã, cậu thấy thương và thỏa hiệp:

– Được rồi, tôi sẽ ăn cùng em. Mà em thật là nhiều chiêu quá.

Cậu vui vẻ đưa đũa để tôi gắp mì. Tôi cũng phối hợp và đưa đũa qua, cậu há miệng mở to và nuốt trọn đũa mì. Tôi vui mừng khi thấy cậu ăn ngon lành, và tâm trạng của tôi cũng trở nên vui vẻ. Tôi gắp một đũa mì và đưa qua, nhưng cậu đã ăn hết sạch tô mì rồi. Bụng tôi no căng, và cậu đi soạn tђยốς đem đến.

– Em uống đi.

Tôi nhận tђยốς từ cậu và có ý định làm mặt nũng:

– Đắng không cậu?

– Không có đắng đâu, em cứ uống đi.

– Cậu cố ý giả vờ tђยốς không đắng à? Thôi, em sợ đắng.

– Ngoan, uống đi. Cho cả em và con khỏe mạnh.

Tôi không chịu uống tђยốς, chỉ nhẹ nhõm lắc đầu, nhìn cậu mà cười. Thấy vậy, tôi định không đùa nữa, nhưng cậu đã nhanh chóng bỏ tђยốς vào miệng tôi và hớp nước vào. Cậu nâng cằm tôi lên, đưa miệng phủ lên môi tôi, nhẹ nhàng cạy răng tôi ra rồi móm tђยốς vào miệng tôi. Sau khi xong, cậu vẫn chưa rời khỏi, khuấy đảo càn quấy tầm chút mới buông ra và nhìn tôi cười.

– Thế nào? Có đắng không?

Tôi ngần ngừ, đỏ mặt trả lời:

– Không đắng.

– Vậy tôi đâu gạt em, còn ly sữa em chưa uống kìa.

Tôi đã no lắm rồi, không muốn uống thêm nữa.

– Thôi, em no lắm rồi. Cậu uống giúp em đi.

– Sữa tốt cho bà bầu, tôi là đàn ông mà, uống gì. Ngoan, em nhanh uống rồi đi ngủ.

– Vậy em uống nửa thôi, cậu nhé.

Cậu không nhường nhịn:

– Phải uống hết, không được nói nhiều.

Tôi cầm ly sữa lên và nóc hết, thậm chí là càng no đến nỗi hơi khó chịu.

– Vậy mới ngoan, giờ đi ngủ nha.

– Em no hết nỗi rồi.

Cậu nhìn tôi cười, sau đó đứng dậy và bế tôi lên giường.

– Thì tôi bồng em có sao đâu.

Cậu đưa tôi đến giường và tự nằm xuống bên cạnh. Tôi nghiêng người ôm lấy cậu.

– Chuyện của Thành Phát, cậu có thấy lạ không?

– Sao em hỏi vậy?

– Em thấy trong đó không đơn giản.

– Em đừng nghĩ nhiều, mọi việc để tôi lo. Bây giờ, em chỉ cần lo cho bản thân và con là đủ.

Tôi cũng muốn mọi thứ bình yên và vui vẻ. Tôi đặt tay lên ռ.ɠ-ự.ɕ của cậu và vẽ hình tròn.

– Tuân lệnh, ông xã.

Cậu cười nhẹ, và sau đó, cậu đưa tay giữ lấy tay tôi.

– Ngoan, đi ngủ đi. Đừng quấy phá nếu không, tôi phải đi tắm nước lạnh đấy.

Tôi hiểu ý của cậu, nên chỉ thầm cười và không làm phiền nữa, ôm lấy cậu và chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng đã sáng bóng vì ánh nắng từ cửa sổ. Tôi nhìn vào đồng hồ và thấy đã 7 giờ. Tôi không ngờ mình lại ngủ ngon đến vậy. Chắc do mang thai, nên nội tiết tố trong cơ thể thay đổi. Tôi đứng dậy và thấy một tờ giấy nhỏ đặt gần đèn ngủ. Tôi đọc và mỉm cười với lời nhắn của cậu: “Em dậy thì ăn sáng rồi uống tђยốς nhé. Nhớ uống sữa nữa. Ngoan ở nhà nghỉ ngơi. Tôi phải đi làm, thấy em ngủ ngon quá nên không gọi. Tôi sẽ về sớm. Yêu em và con.”

Tôi đặt tờ giấy đi và chuẩn bị xuống nhà ăn sáng. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên và là Tú Chi. Tôi nghe lời nó hí hửng:

– Tao về rồi đấy. Tao nhớ mày quá. Giờ mày đi ăn sáng với tao đi.

Tôi cũng nhớ nó và muốn nghe kết quả của nó, nên nói:

– Ừ, vậy mày đến đón tao đi. Rồi mình nói chuyện.

– Tao đang ở trước cổng nhà mày đấy. Nhanh ra đi.

Tôi không muốn nó đợi, nên nói:

– Ừ, tao xuống ngay. Chờ tao chút.

Tôi khoác áo khoác, cầm túi xách xuống. Khi đến phòng khách, gặp Như Quỳnh.

– Thím dậy trễ quá, cả nhà không chờ được nên đã ăn sáng trước rồi.

Tôi không quan tâm đến Như Quỳnh, chỉ nhìn về phía bà ngoại Cao đang ngồi uống trà.

– Mẹ!

Bà ngoại Cao gật đầu và hỏi:

– Con định đi đâu?

– Dạ, con muốn ra ngoài gặp bạn chút ạ.

– Ăn sáng rồi hả?

– Dạ, con ra ngoài ăn được.

– Vậy cũng được, thôi con đi.

– Dạ, thưa mẹ. Con đi đây.

Tôi nói xong và rời khỏi phòng khách. Đến cổng, thấy Tú Chi đang đợi. Khi thấy tôi, nụ cười tươi rạng rỡ hiện trên môi nó.

– Tao nhớ mày quá đi.

Nụ cười thái quá của nó khiến tôi mắc cười, nhưng tôi cũng vui vì gặp nó. Hai đứa ôm nhau như thế, nếu không nói gì, có lẽ nó sẽ giữ chặt tôi mãi.

– Mày buông tao ra được chưa? Người ta nhìn cười kìa, chắc họ tưởng tao với mày ấy ấy đó.

Tú Chi buông tôi và nói:

– Kệ họ đi, miễn là mình có.

– Mày điên à? Có chuyện gì đâu?

Nó cười lớn và nói:

– Tao đùa thôi, những ngày qua tao nhớ mày kinh khủng đấy.

– Thôi xạo vừa thôi, có trai bên cạnh rồi mày biết nhớ ai chứ?

Tú Chi làm mặt buồn.

– Mày nghĩ tao như thế à? Buồn ghê.

Tôi biết nó chỉ đang đùa, nên nói:

– Thôi đi, bộ định đứng đây à?

– Ừm, tao quên thôi. Lên xe đi, hai đứa mình ăn sáng.

Sau đó, tôi cùng nó lên xe và nó khởi động xe chạy đi.

Ở góc bàn cạnh cửa sổ nhà hàng gần đó, tôi và Tú Chi ngồi ăn sáng và trò chuyện. Nhớ đến mục tiêu chuyến đi của nó, tôi hỏi:

– Thế rồi, có thành công không?

Tú Chi mỉm cười và không nói gì. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của nó và đoán được một phần, nên tôi nói:

– Thất bại à?

– Ai nói.

– Thế thì sao?

– Hơn cả dự tính.

– Vậy hai người…

Nó gật đầu.

– Ừ, bọn tao có chuyến đi vô cùng vui vẻ và lãng mạn nữa.

Nghe nói với sự vui vẻ, tôi biết nó đã tìm thấy tình yêu của mình.

– Chúc mừng mày nhé, cuối cùng cũng hết ế rồi.

– Cảm ơn mày, vậy còn mày không, nhanh tìm anh nào đi chứ?

Tôi nhìn nó và cười, Tú Chi hiểu tôi nên nói:

– Ê không lẽ mày cũng có, mày giấu tao gì đúng không? Uyên Lam! Mày có xem tao là bạn thân không vậy hả? Tao cái gì cũng nói mày nghe hết, còn mày cứ giấu giấu diếm diếm.

Thấy thái độ của nó như muốn giận, tôi liền nói:

– Được rồi để tao nói, thật ra tao có người yêu lâu rồi, chỉ là có vài vấn đề nên không thể nói mày nghe được.

– Người đó là ai?

– Cậu út Tuấn Vỹ.

Tú Chi vừa nghe tôi nói đã há hốc mồm, tròn mắt kinh ngạc như không thể tin vào điều vừa nghe. Sau đó, nó hỏi:

– Ý mày là chủ tịch hả?

Tôi gật đầu, nó ngay lập tức nói:

– Mày hay lắm, dám giấu tao chuyện quan trọng như vậy?

Tôi cười.

– Thực ra tao vẫn còn chuyện chưa nói.

– Có gì mày nói luôn đi.

– Tao và cậu đã đăng ký kết hôn và tao cũng đang mang thai.

Tú Chi nhìn tôi như kinh ngạc đến nỗi không nói được. Sau một lúc, nó mới nói:

– Mày giỏi lắm.

– Tại mày không có đây nên tao mới không kịp nói thôi.

– Thế mày cùng chủ tịch khi nào tổ chức đám cưới?

– Đám cưới vẫn chưa.

– Sao vậy? Mày có thai rồi, không sớm tổ chức để bụng to ra à?

– Không phải, chỉ là Cao Gia có nhiều vấn đề, nên hiện tại vẫn chưa thể tổ chức đám cưới được. Dù sao, đó chỉ là hình thức, hiện tại tao và cậu đã đăng ký kết hôn rồi, nên việc tổ chức đám cưới cũng không cần thiết.

– Dù sao, đời người con gái chỉ có một lần thôi, nên không thể thiếu được. Mà Cao Gia có chuyện gì vậy?

Tôi kể Tú Chi nghe về tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua, cũng như việc Quỳnh đến ở chung và tuyên bố mang thai. Tú Chi nghe xong, sửng sốt và nói:

– Trời ơi, ghê quá! Như trong phim vậy, tham lam âm mưu tranh giành giống. Còn con Quỳnh nó chắc không đơn giản đâu, mày phải đề phòng đấy.

– Ừm, tao cũng thấy có gì đó.

– Vậy giờ mày đâu đến tập đoàn làm nữa hả?

– Cả bà ngoại Cao và cậu bảo tao ở nhà nghỉ ngơi, nên tạm thời tao không đến công ty làm nữa.

– Thế còn con Quỳnh, nó còn làm không?

– Tao không biết, sáng nay tao thấy nó vẫn ở nhà.

– Con này thâm sâu, khó lường quá. Chắc nó đang toan tính điều gì đó.

– Vậy thì tao sẽ quan sát xem sao?

Tôi và Tú Chi vừa trò chuyện vừa ăn. Đến khoảng 8 giờ, nó nói:

– Thôi để tao vào tập đoàn xem tình hình sao? Mà quên, trễ giờ rồi, tao không đưa mày về được rồi.

– Tao bắt taxi về được, thôi mày đi đi.

– Ừm, vậy hẹn gặp mày sau nha.

Tú Chi vội vàng cầm túi rời khỏi nhà hàng trước. Tôi đã ăn xong, nên cũng định rời đi. Nhưng khi đứng lên và đi được vài bước, tôi nghe tiếng gọi mình.

– Lam Lam!

Bài viết liên quan