Đoạt cháu dâu chương 32 | Tình ý của Ngô tổng
Tôi quay lại thì thấy Ngô tổng, ông ta đi cùng người tôi gặp lần trước, đến gần chỗ tôi.
– Chào Ngô tổng!
Tôi hỏi ông ta, ông ta nhìn tôi cười và nói:
– May quay hôm nay gặp được cô ở đây, tôi đợi bữa cơm cô mời mà đợi hoài không thấy.
Ông ta nhắc đến điều đó làm tôi áy náy vì tôi quên mất, không biết nói gì thì ông ta đã mở lời.
– Sẵn dịp gặp nhau đây, tôi có thể mời cô bữa sáng được không?
Ông ta mở lời trước, lần trước ông ta đã giúp tôi với chuyện anh Gia Khiêm, nên tôi không thể từ chối đề nghị của ông ta, tôi mỉm cười và gật đầu.
– Vậy cũng được.
Nghe tôi nói vậy, ông ta quay qua nhìn người đi cùng, người đó như hiểu ý, gật đầu và rời đi. Sau đó, ông ta nhìn tôi và nói:
– Mời cô.
Tôi đi theo ông ta lên tầng trên, nơi đây thoáng mát và có view đẹp. Chúng tôi ngồi xuống, ông ta ngồi đối diện và hỏi:
– Cô muốn ăn gì?
Tôi vừa ăn sáng với Tú Chi nên không muốn ăn thêm. Tôi nói:
– Nói thật, tôi mới ăn sáng cùng bạn vừa xong nên không thể ăn nổi. Cho tôi ly nước cam là được.
Ông ta cười gật đầu, đưa ly nước cam cho tôi. Ông ta uống cafe đen và có phần sủi cảo nóng thơm. Tôi chẳng thấy lạ, vì ông ta là người Hoa, nên việc ăn những món đó là đúng.
– Cô có hài lòng với món quà gặp mặt tôi gửi không?
Tôi nhìn ông ta ngẩn ngơ, không nhớ quà gì. Ông ta nói:
– Hình như cô không nhớ rồi? Cô ấy còn không để tên của mình.
Lúc này tôi nhớ lại, cái thẻ USB lần trước là ông ta gửi. Tôi nói:
– Vậy chiếc thẻ đó là của ông à? Tôi cảm ơn ông nhiều, nhờ nó tôi mới vạch mặt được người xấu.
– Không có gì đâu, đó chỉ là món quà nhỏ. Nó giúp được cô, tôi cũng vui.
– Dù sao tôi phải cảm ơn ông vì ông đã giúp tôi mấy lần rồi. Nhưng ông đã tìm được người gái chưa?
– Vẫn chưa. Tôi thật sự yêu cô ấy. Có lẽ trời thương tôi, đã đưa cô ấy đến để an ủi tôi.
Tôi chạm vào ánh mắt kỳ lạ của ông ta. Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ. Ông ta đúng là doanh nhân, nhạy bén.
Cô thật sự rất giống vợ tôi.
Khẳng định của ông ta khiến tôi căng thẳng, nhưng tôi không muốn tạo ra một tình huống khó khăn, nên chỉ cười và nói:
Người giống người là điều bình thường mà.
Nhưng về cả ngoại hình lẫn tính cách, sự giống nhau của chúng ta thật hiếm có đấy.
Ý ông là sao?
Không có gì cả. Tôi mang theo một món quà nhỏ để tặng cô như là một lời chào hỏi.
Ông ta quay qua nhìn người đứng bên cạnh và rút ra một hộp nhỏ đặt lên bàn.
Đây là của tôi.
Ông ta mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương to và lấp lánh. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta đưa nó về phía tôi và nói:
Tặng cô, hy vọng cô sẽ vui vẻ.
Món quà đắt tiền như vậy khiến tôi không dám chấp nhận. Thêm vào đó, từ cách ông ta nói chuyện, tôi cảm nhận được rằng ông ta không đơn giản. Do đó, tôi thẳng thừng từ chối.
Xin lỗi, tôi không thể nhận món quà lớn như thế. Tôi cũng muốn nói rõ rằng tôi đã có chồng, nên mong ông đừng suy nghĩ quá giới hạn. Còn về việc tôi giống vợ ông, tôi nghĩ không có diễm phúc lớn như vậy đâu. Mong ông hiểu và tôi xin phép rời đi. Một lần nữa, tôi xin cảm ơn ông.
Nói xong, tôi đưa hộp quà về phía ông ta và cầm túi xách đứng lên, rời khỏi đó.
Ông Khải Hoàng nhìn theo bóng Uyên Lam khuất với ánh mắt phức tạp. Ông không ngờ cô lại thẳng thắng như vậy, nhưng cũng không khỏi nhận ra ý tứ của cô. Một người như cô đáng để ông chinh phục, và ông không chùn bước trước thách thức. Dù cuộc đời đã đưa ông qua bao nhiêu khó khăn, ông vẫn vượt qua và đạt được thành công. Vì vậy, mục tiêu mới này cũng là một thách thức mà ông hướng đến.
Ngô tổng! Có cần đuổi theo không ạ?
Không cần đâu.
Gần đó, ông Triết, người được tin rằng ông Khải Hoàng có mặt, đến để nhờ giúp đỡ, nhìn thấy cảnh vừa qua và đang nghĩ đến một kế hoạch mới. Ông Triết đã trở nên tàn tạ hơn, nhưng ông vẫn quyết tâm thực hiện mục tiêu của mình. Ông Khải Hoàng nhìn ông Triết và nói:
Cho ông ta qua đây.
Sau khi ông Triết đến gần, ông Khải Hoàng lạnh lùng nói:
Có gì ông nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian.
Ông Triết nhỏ giọng cầu xin:
Xin Ngô tổng hãy giúp tôi một số tiền ạ. Tôi cần nó để rời khỏi đây, ông cũng biết tôi đang trong hoàn cảnh khó khăn.
Ông Khải Hoàng giữ vẻ lạnh lùng và nói:
Ông hãy cho tôi lý do để tôi giúp ông đi.
Ông Triết nghe thấy vậy, khuôn mặt cứng đờ, và sau một lúc mới tiếp tục lời.
Trước đây tôi và ông đã có hợp tác, tôi cũng đã giúp ông trong việc tìm con. Bây giờ, tôi sa cơ thất thế, ông có thể bỏ mặc sao?
Trong quan điểm của tôi, hợp tác chỉ xảy ra khi cả hai bên đều có lợi. Khi ông làm việc cho tôi, tôi cung cấp lợi ích, nhưng nếu không có lợi ích nào cho tôi, tôi không cần phải chịu lỗ.
Ông Triết tức giận, nhưng trong hoàn cảnh này, ông phải kìm nén cơn giận. Trước đây, dù ông ta cúi đầu, nhưng ông vẫn giữ quyền lực, nhưng bây giờ, ông không có gì, lại còn là tên tội phạm đang trốn.
Nếu không có gì, tôi phải rời đi.
Ông Khải Hoàng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng ông Triết nhanh chóng nói:
Tôi có thể giúp ông có được thứ ông muốn.
Bước chân ông Khải Hoàng dừng lại, dù không quay lại, ông cất tiếng:
Vậy thì phải xem xét thứ ông mang lại có đáng để tôi bỏ tiền không.
Rất xứng đáng, ông cứ đợi.
Sau đó, ông Khải Hoàng ra đi. Ông Triết nắm lấy những mẩu súp còn thừa trên bàn và ăn như thể đó là thức ăn cuối cùng sau nhiều ngày đói, đến mức muốn nuốt cả cái tô. Ông ta uống hết cốc nước trên bàn, đeo khẩu trang và rời khỏi đó.
Tôi rời khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi về Cao Gia. Trong xe, tôi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra và không thể không cảm thấy run rẩy. Tôi không nghĩ ông ta xấu xa, nhưng tôi sợ ý định của ông ta về tôi. Dù có ơn với tôi, có lẽ tốt nhất là tôi tránh xa ông ta từ giờ.
Không lâu sau, xe đã đưa tôi về trước cổng Cao Gia. Tôi xuống xe và nhấn chuông cửa, Dì Mạnh nhanh chóng chạy ra mở cửa và hỏi tôi.
Con về rồi à? Có mệt không? Ông chủ gọi đi tìm con, dì nói con ra ngoài với bạn rồi nói ông chủ gọi đi, nhưng khi gọi thì không ai bắt máy.
Nghe dì Mạnh nói vậy, tôi lục túi xách để tìm điện thoại nhưng không thấy. Đúng là sáng ra ngoài vội vàng, tôi đã quên để nó trong phòng.
Đúng là điện thoại tôi để trong phòng, nên không gọi được. Con lên phòng gọi lại sau, có gì dì?
Con dặn là khi nào về nhớ uống thuốc.
Tôi cảm thấy ấm lòng khi biết dù bận rộn nhưng dì vẫn quan tâm đến tôi. Sau đó, tôi theo dì Mạnh vào nhà. Tới phòng khách, thấy trống trơn, tôi hỏi:
Bà ngoại đâu?
Bà chủ đi nghỉ rồi. Cậu Phát ra ngoài, chỉ còn có cô Quỳnh ở phòng, cô ta có vẻ khó chịu, ra lệnh đòi đem đồ ăn và nước lên phòng, cứ như là chủ nhân ở đây vậy. Dì không thích cô ta lắm.
Tại sao dì không thích cô ấy?
Sáng nay cô ta yêu cầu dì lên phòng dọn đồ, nhưng dì thấy đồ của cô ta có dấu hiệu giống như phụ nữ đang trong thời kỳ. Nhưng mà cô ta đã có thai, vậy là sao?
Tôi nghe dì Mạnh nói vậy, cảm thấy hơi nghi ngờ. Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ và tôi vội nói:
Dì đừng nói chuyện này với ai nhé.
Tại sao con?
Để con tự tìm hiểu rõ rồi sẽ xử lý.
Được, dì hiểu rồi. Con lên phòng gọi đi, để dì lo cho con. Con muốn ăn trái cây hay uống gì không? Dì sẽ mang lên cho.
Dạ, được rồi dì. Con sẽ xuống lấy khi nào con đói.
Sau đó, tôi đi lên lầu để về phòng mình lấy điện thoại và gọi cho cậu, bởi vì tôi biết cậu lo lắm nếu không thấy tôi. Khi tôi mới đến tầng hai, tình cờ gặp Như Quỳnh. Nó vẫn ăn mặc theo thói quen gợi cảm, hở hang, và đang mang giày cao gót. Nếu không nói, khó có ai nghĩ rằng nó đang mang thai. Tôi nhìn nó và càng khẳng định ý suy đoán khi nghe dì Mạnh nói là đúng. Tôi muốn tránh nó, nhưng nó lên tiếng mỉa mai.
Thím đi chơi về rồi đó hả?
Tôi trả lời:
Ở đây có ai khác mà mày không cần phải diễn đâu.
Nó cười và nói:
Mày thông minh từ lúc nào vậy? Dù tao không thích nhưng ở đây, mày vẫn là vai vế lớn. Tao không gọi đúng thì sao được, mày thủ đoạn quá, quyến rũ chủ tịch để làm chủ ở đây.
Tôi không để ý đến nó, nhưng nó lại nói tiếp.
Chắc mày dùng bộ mặt ngây thơ để câu dẫn chủ tịch rồi dùng cái bụng bầu để giữ chân chủ tịch chứ gì? Chắc mày không ngờ tao cũng bước chân vào nhà này đâu nhỉ? Hơn nữa, tao lại đang mang thai, anh Phát lại là cháu nội đức tôn của Cao Gia này, nên mày biết con tao là ai rồi đó.
Nó nói nhưng cũng đưa tay lên bụng, làm giọng tỏ vẻ hứng thú.
Cái sự giả tạo của mày sớm bị lột ra thôi, nên mày cứ chờ xem.
Tôi giữ thái độ lạnh lùng, không để ý đến nó. Nhưng nó vẫn nói thêm:
Giả tạo gì? Mày đừng ghen tỵ với tao mà đặt điều xàm bậy. Tao không thèm nói với mày nữa.
Nó nói xong rồi bỏ đi xuống dưới nhà. Tôi định quay lại phòng, nhưng bỗng nảy lên ý nghĩ. Tôi nhanh chóng vào phòng của nó và Thành Phát. Cửa phòng không khóa, tôi mở cửa và đi vào. Bên trong đầy đồ ăn uống lung tung, phản ánh đúng tính cách làm biếng của nó. Tôi vào phòng tắm, thấy sọt rác hơi cao cầm lên và mở ra. Bên trong là một bọc đen đầy máu. Tôi lấy lên xem và xác nhận đúng như tôi nghĩ – đó là miếng băng vết thương.
Vậy là nó không mang thai, chỉ là nó nói dối để vào nhà này. Tôi không biết Thành Phát có biết không, hay là hai người có kế hoạch gì đó. Tôi nhất định phải tìm hiểu để hiểu rõ mục đích của họ. Không thể ở đây lâu vì họ có thể về bất cứ lúc nào, nên tôi để lại bọc đen trong thùng rác và rửa tay sạch sẽ trước khi rời khỏi phòng. Lúc chuẩn bị đi, tôi bất ngờ thấy một gói bọc trắng nằm ở đầu giường. Tò mò, tôi cầm lên xem, theo trực giác, nó không giống thứ bình thường nên tôi mang đi để sau này hỏi cậu.
Khi quay trở lại phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi đi tìm điện thoại, và thấy nó đặt ở bàn làm việc. Tôi lấy điện thoại ra và nhìn thấy một số cuộc gọi nhỡ từ cậu. Tôi ngay lập tức gọi lại. Khi cậu nghe máy, tôi nói:
Sao tôi gọi em mãi không được vậy?
Cậu nói với giọng lo lắng, tôi liền nói:
– Em ra ngoài ăn sáng cùng Tú Chi nhưng bỏ quên điện thoại ở trong phòng.
– Vậy em mới về à?
– Dạ, em về nghe dì Mạnh nói cậu có gọi, nên em lên phòng gọi cậu liền á.
– Ừm, em đi có mệt lắm không? Mà em đã uống tђยốς chưa?
– Em không mệt, giờ em chuẩn bị uống đây.
– Ngoan, em uống tђยốς đi, chiều tôi về sớm.
– À, mà cậu…
– Em có chuyện gì hả? Tôi đang chuẩn bị vào họp.
Tôi định kể cậu nghe chuyện Như Quỳnh giả mang thai, nhưng cậu đang gấp, nên thôi để cậu về tôi nói sau.
– Dạ, không có gì, thôi, cậu họp đi.
– Ừm, em uống tђยốς rồi thì nghỉ ngơi nhé. Tôi nhớ em lắm.
Tôi mỉm cười hạnh phúc và nói:
– Em cũng nhớ cậu.
Sau đó, tôi tắt máy và đi lấy tђยốς uống. Cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi nằm xuống giường, định chợp mắt một chút, nhưng không ngờ lại ngủ đến tận chiều.
Lúc tôi thức dậy, đã là 5 giờ chiều. Tôi ngồi dậy, không nghĩ là mình đã ngủ lâu như vậy. Tôi thấy đã đến giờ cậu về, nên tôi soạn đồ đi tắm thoải mái để đón cậu. Khi bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại tôi đổ chuông tin nhắn. Mở ra xem, thấy là số lạ nhắn đến với nội dung ” Ra ngoài cổng có người cần gặp.” Tôi thấy lạ, nhưng nghĩ là có thể là sự nhầm lẫn, nên không quá bận tâm. Định bỏ điện thoại xuống thì tin nhắn lại tới, lần này nội dung khác: ” Uyên Lam ra cửa cổng đi, tao đang đợi.”
Lần này nói rõ tên tôi, chắc là người quen. Mặc dù thắc mắc nhưng tôi muốn xem ai tìm mình, nên lật đật đi xuống dưới nhà. Lúc này chắc dì Mạnh đang chuẩn bị cơm ở phòng ăn, bà ngoại Cao ngồi ở phòng khách uống trà chiều. Tôi liền lên tiếng:
– Mẹ!
Bà nhìn tôi cười và hỏi:
– Con định đi đâu hả? Gần đến giờ cơm rồi đó.
– Dạ, con ra trước cổng tí rồi vào ngay ạ.
– Bộ có gì hả?
– Dạ không có gì đâu ạ, thôi con đi nha.
Bà nhìn tôi gật đầu:
– Ừm, con đi đi.
Bà ngoại Cao nhìn theo Uyên Lam đã đi khuất ra ngoài và cười rồi lẩm bẩm:
– Chắc bé ra cổng đón Tuấn Vỹ, đúng là vợ chồng trẻ có khác luôn, gần gũi quấn quýt nhau giống như mình hồi trẻ.
Tôi đi thẳng ra ngoài cổng nhưng không thấy ai. Tôi mở cổng và đi ra nhìn, nhưng chẳng có bóng người nào cả. Thật kỳ lạ, tôi định quay vào nhà, nhưng từ phía sau, ai đó bịt khăn lên miệng tôi. Tôi cố giãy dụa, nhưng càng lúc càng yếu, mọi thứ trước mắt mất dần, rồi tôi không còn biết gì nữa.