Đoạt cháu dâu chương 4 | Mật ngọt của Cậu
–-Em ngây người ra đó làm gì?
Tôi giật mình vì tiếng nói bất ngờ, không ngờ là giọng của Tuấn Vỹ. Bước ra ánh sáng, tôi nhìn thấy anh ta dựa vào tường, đang cầm một chiếc bật lửa.
– Sao cậu lại ở đây?
Anh ta nhếch môi cười nhàn nhạt và đáp:
– Tôi nhớ em nên đến tìm.
Tôi biết anh ta đang trêu chọc, nhưng cảm giác xấu hổ làm tôi đỏ mặt. Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt lạnh lùng của anh ta, giống như một vực sâu mênh mông, có nguy cơ bị cuốn vào mà khó có thể thoát ra.
– Coi em kìa, mắc cỡ đến mặt ửng hồng, nhìn dễ thương lắm đấy.
Anh ta lại tiếp tục trêu chọc, tôi không thể im lặng, nói:
– Cậu cứ trêu cháu.
– Tôi nào trêu, tôi nói thật đấy.
Anh ta cố ý cúi xuống gần tai tôi và nói nhẹ:
– Em uống rượu đúng không?
Tôi sợ anh ta la mắng, nên tôi vội chối:
– Không có.
Anh ta cười nói:
– Em còn định nói dối nữa à? Không lẽ mùi rượu tôi cũng không nhận ra sao?
Tôi vẫn cố giữ chối bỏ:
– Ơ biết đâu mùi rượu từ người cậu.
Anh ta nói, cố ý nhấn giọng:
– Tôi không có uống rượu.
Tôi giật mình và ngước lên, vô tình chạm vào mặt anh ta.
– Không tin tôi có thể cho em thử.
– Ơ…ư..m.
Tôi định từ chối, nhưng lời nói chưa kịp phát ra, môi tôi đã bị anh ta phủ kín. Tôi mở to mắt vì sự bất ngờ, cảm nhận cách môi anh ta đùa bợn, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ. Tôi cảm nhận cách anh ta đánh bại môi tôi, mạnh mẽ và cồng kềnh, có chút đau nhưng sự mềm mại kèm theo hơi lạnh và thơm mát của anh ta khiến tôi mê loạn. Chỉ trong vài giây, tôi đẩy anh ta ra, thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Tôi sụt lùi, che môi bằng tay, nhìn anh ta với ánh mắt hơi sợ hãi.
Anh ta cũng nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận ra môi anh ta hơi đỏ, có vẻ như đang sưng. Có chút áy náy và đau đớn, nhưng tôi không dám nói gì. Anh ta chạm lên môi, sau đó nhìn tôi, nhếch môi cười.
– Em cũng mạnh bạo quá đấy.
– Ai kêu tại cậu chọc cháu trước.
– Tôi chọc gì em hả?
Tôi nghẹn lời, không thể thốt ra được, không muốn nói về hành động của anh ta.
– Thì chuyện cậu vừa làm đó.
– Thì tôi làm gì mới được, em nói thì tôi mới biết chứ.
Da mặt của tôi trở nên đỏ ửng so với cậu, thậm chí còn mỏng hơn.
– Thôi cháu không nói nữa.
Cậu cười lớn và tiến về phía tôi, tôi tự nhiên lùi về phía sau.
– Em làm gì vậy? Bộ tôi ăn ϮhịϮ em hay sao mà em sợ vậy?
Tôi trả lời:
– Cậu không ăn nhưng lại hôn.
– Tôi chỉ đang chứng minh cho em thấy tôi không hề uống ɾượu, và mùi ɾượu đó phát ra từ người em.
Tôi không phủ nhận, bởi vì cậu nói đúng. Tôi giữ im lặng, và có vẻ như cảm giác tôi hơi sợ, cậu không tiếp tục đùa nữa. Cậu trở nên nghiêm túc.
– Không trêu em nữa, giờ tôi đưa em trở lại buổi tiệc.
Tôi bỏ qua sự đau nhức trong lòng để cảm ơn cậu. Cậu nghiêm túc nói:
– Em đi trước đi.
Tôi gật đầu và cả hai chúng tôi rời khỏi phòng. Khi đi qua cửa, tôi không khỏi tò mò về đôi nam nữ bên trong, nhưng tôi cố gắng đẩy đi suy nghĩ đó.
– Cậu với cháu trở lại cùng lúc sao?
Cậu nhìn tôi và hiểu ý của tôi.
– Em đi trước đi.
Tôi gật đầu.
– Vậy cháu ra trước nhé.
– Dạ.
Tôi mở cửa và bước ra khỏi phòng. Cùng lúc đó, tôi quay đầu nhìn lại căn phòng, cửa đã đóng kín. Tôi nghĩ về người phụ nữ và đàn ông trong phòng, không muốn suy luận quá nhiều và nhanh chóng bước đi.
Khi quay trở lại, mọi người trong phòng đã ngồi ăn. Tôi nhìn thấy bàn của mình và Tú Chi vẫn còn trống, và có một số người lạ mặt thêm vào. Tôi nhanh chóng đi đến, Tú Chi đã lên tiếng trách móc.
– Mày đi đâu mà lâu vậy? Làm tao lo quá.
Tôi cười và giải thích:
– Tôi hơi mệt nên đi hóng gió một chút.
– Uống có một chút ɾượu mà muốn say à? Mày tệ quá đấy.
Tôi cười trừ để qua mặt.
– Tại hơi mệt thôi mà.
– Ừm, ăn đi bà ơi.
Tôi ngồi xuống và bắt đầu ăn, cười nói với Tú Chi mặc cho ánh nhìn tò mò từ những người xung quanh.
– Sao cô lại ở đây?
Nghe ông Triết hỏi nhưng tôi biết ông ta chưa biết tôi được chọn làm nhân viên mới. Đang định trả lời, bà Lệ xuất hiện và la mắng.
– Em đi đâu mà hoài không thấy vậy? Kêu anh đi ra xe lấy tђยốς cho em mà đến giờ anh mới trở lại.
Tôi vội gật đầu, ông Triết nhìn tôi.
– Sao cô lại ở đây?
Tôi trả lời:
– Dạ con được chọn vào Nam Phương làm ạ.
– Nói vậy cô là một trong ba học sinh được chọn đó hả?
Tôi gật đầu, lúc này ông Triết mới ôm eo bà Lệ.
– Do anh tìm mãi không thấy nên mới lâu như vậy.
Bà Lệ cười vui vẻ vì sự quan tâm của ông Triết nhưng bà chợt lên tiếng.
– Em nhớ tђยốς lúc nào cũng có sẵn ở trong xe mà.
Ông Triết hơi lúng túng.
– À, chắc là hết mà em không nhớ đó.
Bà Lệ đưa tay lên đầu xoa xoa lấy nguyệt thái dương.
– Chắc em quên, dạo này không biết sao em hay quên quá.
– Ừm thôi giờ cũng tan tiệc rồi, để anh đưa em về nghĩ.
– Thôi mình về, còn cô ʇ⚡︎ự đến đây à?
Bà Lệ nhìn tôi hỏi, tôi liền bảo:
– Dạ con đi taxi ạ.
– Vậy cô theo về chung luôn đi.
Tôi từ chối:
– Dạ thôi cô dượng cứ về đi ạ, con đón taxi về được rồi.
– Vậy tùy cô, mình về thôi anh.
Ông Triết nhìn sang tôi, ánh mắt của ông ta có gì đó khiến tôi sợ, sau đó ông ta ôm lấy bà Lệ rồi cả hai cùng rời khỏi nhà hàng.
Tôi nhìn theo bóng lưng của ông Triết và có chút hoài nghi vì rất giống với tấm lưng của người đàn ông ở trong phòng. Đột nhiên, Trọng Khôi xuất hiện.
– Em vẫn chưa về sao?
Một giọng nói vang lên từ phía sau, là Trọng Khôi, anh ta đang đi đến gần.
– Giờ tôi chuẩn bị về đây.
– Em về một mình à? Còn cô bạn đi cùng em đâu, để tôi nhớ xem tên gì nhỉ, à, Tú Chi.
– Bạn tôi đã về trước rồi, tôi đi một mình.
– Vậy có phiền không khi tôi muốn đưa em về?
– Cảm ơn anh, tôi ʇ⚡︎ự về được rồi.
Tôi nói xong định đi vào thang máy, nhưng anh ta lại đi theo tôi, nhìn anh ta tôi nói:
– Anh theo tôi làm gì? Tôi đã bảo không cần anh đưa rồi mà.
Anh ta cười.
– Tôi biết cô không muốn tôi đưa, nhưng tôi cũng phải vào thang máy để xuống dưới chứ? Không lẽ cả việc tôi đi thang máy cũng không được hả?
Tôi hơi ngượng nên không nói gì, vì điều anh ta nói đúng là lẽ hiển nhiên. Tôi đi nhanh vào thang máy, anh ta cũng đi vào, tôi đứng qua bên mặc cho anh ta nhấn nút. Khi cửa thang máy đóng lại, anh ta lại nói:
– Lúc nảy, nghe bạn em nói cả hai là nhân viên mới của Nam Phương à?
– Ừm.
– Mà em tên Uyên Lam đúng không?
– Ừm.
– Tên em rất đẹp mà người còn đẹp hơn.
– Cảm ơn anh đã quá khen, tôi thấy mình rất đỗi bình thường.
– Không hề, em rất đặc biệt. Xem như chúng ta cũng có duyên nên tôi rất muốn làm bạn cùng em.
Ting
Cùng lúc cửa thang máy mở ra, tôi nhanh chóng nói:
– Xin lỗi, tôi đi trước đây.
Nói xong tôi liền bước nhanh ra ngoài, mặc kệ và không bận tâm đến anh ta. Tưởng rằng anh ta sẽ bỏ cuộc, nhưng không, anh ta lại chạy theo tôi ra sảnh. Tôi vừa ra khỏi cửa khách sạn định đi đến chỗ đỗ xe để tìm cậu thì bàn tay tôi bị ai đó giữ lại. Tôi bất ngờ nhìn lại thấy đó là anh ta.
– Anh làm gì mà níu tay tôi vậy?
– Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.
– Câu gì chứ?
– Tôi muốn làm bạn với em.
– Tôi không muốn kết bạn với người khác phái. Vậy được chứ? Anh buông tay tôi ra đi.
Tôi cố dần đưa tay ra nhưng anh giữ chặt quá. Lúc này, khi nghe tôi nói thế, anh ta mới chịu buông tay.
– Tôi xin lỗi, mà tôi có làm gì đâu mà em cứ tránh né vậy?
– Tôi không có. Thêm vào đó, tôi và anh cũng mới gặp mặt chưa đến ba lần nên tôi mong anh đừng nói cứ như thân thiết lắm vậy. Thôi, tôi phải về đây.
– Không chỉ ba lần thôi đâu, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau lắm. Em chờ đi. Bái em, hẹn gặp lại em sớm.
Tôi chẳng thèm nói gì mà rời đi. Anh ta vẫn đứng đó mà không đi theo nữa. Tôi ʋòпg qua nơi đỗ xe, đang định kiểm tra xem cậu đã ra chưa thì từ phía sau có ʋòпg tay ôm lấy tôi cùng giọng nói trầm lạnh đặc trưng vang lên.
– Em không khác gì mật ngọt, thu hút lắm bướm ong.