Đoạt cháu dâu chương 9 | Sống cho bản thân
Tôi bước vào phòng của anh Gia Khiêm một lúc thì anh ấy ra, vẫn đang vẽ tranh tặng tôi. Anh ấy dành cả ngày ở trong phòng để vẽ, còn việc ăn uống thì do dì Mạnh mang lên. Tôi đã nghĩ rằng sẽ dành thời gian để đưa anh ấy ra ngoài chơi thảnh thơi hơn. Tôi nhận thấy bà Lệ cũng yêu thương anh, nhưng bà ta thường đi chơi và diện đồ cùng mấy bà bạn, còn ông Triết do có chức vụ quan trọng trong tập đoàn nên cũng ít ở nhà. Vì vậy, anh Gia Khiêm thiếu sự chăm sóc và quan tâm nhiều hơn, đó là lý do tại sao bà ngoại Cao đặc biệt yêu thương anh hơn.
Nhìn thấy anh như vậy, lòng tôi nặng nề. Tôi lại nhớ đến lời bà ngoại Cao và mọi thứ rối ren lên với câu chuyện của anh. Tôi cảm thấy mình như đang lạc giữa sa mạc vô tận, không biết điều gì là đúng đắn.
– Lam Lam, sao vậy?
Tiếng anh Gia Khiêm hỏi làm tôi giật mình. Tôi nhìn anh trả lời:
– Em không sao. Anh vẽ tiếp đi, em về phòng.
– Nếu Lam Lam mệt thì về phòng nghỉ đi, anh sẽ vẽ tiếp để tặng Lam Lam.
Tôi mỉm cười với anh.
– Vậy em về nhé, anh chỉ vẽ ít thôi, không làm mệt đâu.
Anh gật đầu đồng ý:
– Anh sẽ nghe lời Lam Lam mà.
Tôi rời khỏi phòng, anh đóng cửa lại. Khi đi qua phòng bà Lệ, tôi nghe tiếng đồ rơi, vỡ sành vụn. Tò mò, tôi dừng lại ở cửa phòng để nghe.
Trong phòng, mọi thứ lộn xộn vì đồ vật rơi vãi khắp nơi. Trên tường là mảnh vỡ gốm từ bình hoa trên bàn do bà Lệ ném, bà ta tức giận nhìn ông Triết.
– Anh nói đi, anh hú hí với ai, nếu biết con nào, tôi sẽ không để yên đâu!
Ông Triết ôm bà Lệ dỗ dành:
– Em nói bậy gì vậy? Anh chỉ có mỗi em thôi mà.
– Anh nói dối, anh nhìn cái vết son trên cổ áo này là gì? Còn mùi nước hoa lạ, đừng nói là của tôi, tôi không xài mùi rẻ tiền đó đâu.
Bà Lệ vạch cổ áo sơ mi, in hằn vết son màu đỏ, ông Triết cầm tay bà nhẹ nhàng:
– Em nói lên chuyện này quá vội, thực ra hôm nay anh gặp đối tác, em cũng biết bàn hợp đồng phải vào đâu rồi. Anh thề là không có gì hết, anh luôn đứng đắn và nghiêm túc, vì anh luôn nhớ đến em. Đối tác lại cứ kêu người phục vụ đến, không từ chối được nên họ ngồi kế bên. Anh không có hành động gì cả, nhưng em cứ sáp lại và cố tình quyến rũ anh. Nhưng anh tỉnh táo, đẩy cô ta ra, vô tình vết son và mùi nước hoa của cô ta dính lên người anh. Em phải tin anh chứ, anh chỉ yêu mình em.
Ông Triết chuẩn bị thề nhưng bà Lệ đã ngăn lại:
– Anh không cần thề, em hiểu mà. Tại vì em yêu anh nên em mới ghen.
– Ừ, anh cũng yêu em.
Bà Lệ ôm ông Triết vui vẻ. Lúc đầu, khi quyết định yêu và lấy ông, mẹ bà không đồng ý. Gia đình ông Triết không phù hợp, mẹ bà sợ bà sẽ khổ thêm, mẹ bà cũng không tin vào tình cảm chân thành của ông. Nhưng bà đã cố gắng thuyết phục, thậm chí là khi mang thai bất đắc dĩ, mẹ bà phải đồng ý cho hai người kết hôn. Vì ông Triết không có mối quan hệ thân thiết, mẹ bà ép ông ở rể. Sau đó, ông Triết đã từ chức từ vị trí nhỏ trong công ty, nhờ vào năng lực và cố gắng của mình, ông đã có cổ phần của bà Lệ, cuối cùng ông cũng ngồi lên ghế quản lý cấp cao. Bà Lệ không biết nhiều về công việc kinh doanh, chỉ giỏi mua sắm và đi chơi với bạn bè. Tuy nhiên, bà yêu ông Triết, từ khi Gia Khiêm xuất hiện, bà cũng ít đi hơn. Nhưng do Gia Khiêm luôn ngây ngô, bà cũng ít bên anh.
Tôi vừa đi ra thì ông Triết đưa ra câu hỏi:
– Chuyện của Uyên Lam với Gia Khiêm thế nào rồi?
Bà Lệ nghe xong, vẻ mặt u buồn, cô dặn dò:
– Nghĩ đến em ấy, làm tôi tức quá. Từ đầu tôi đã nói để em ấy chăm sóc Gia Khiêm, giờ thì đổi ý.
– Vậy cuối cùng bà đã quyết định thế nào?
– Tôi nói chờ thêm một thời gian nữa. Không hiểu sao, chỉ vì đứa nhặt về nuôi mà tôi coi trọng quá. Cho nó học hành, giờ lại làm việc. Có nhiều người không dễ dàng như em ấy, em cho nó làm con dâu của em.
– Được rồi, đừng tức. Anh sẽ lấy thuốc cho em uống và đi ngủ sớm.
Bà Lệ nhìn ông Triết hạnh phúc nói:
– Anh tốt với em lắm. Lúc trước, em ghen mà anh đã bỏ qua.
Ông Triết lấy viên thuốc từ lọ ra, rồi mang đến ly nước cho bà Lệ.
– Em uống đi, anh là chồng của em, phải chăm sóc em chứ.
Bà Lệ nhận thuốc và ly nước, chuẩn bị uống, nhưng đột nhiên nhớ điều gì:
– Em quên quá gần đây, trí nhớ kém đi nhiều.
– Vậy nên em phải uống đều đặn, nó giúp bồi bổ sức khỏe và giữ nét thanh xuân.
– Thuốc này anh mua ở đâu?
– Ở Việt Nam không có, anh nhờ người quen mua. Đây là loại thuốc hiếm từ nước ngoài, chủ yếu dành cho người giàu có để duy trì thanh xuân. Anh thấy tốt nên mới mua cho em.
– Cảm ơn anh, anh thật tốt.
Bà Lệ uống thuốc, sau ít lát đã buồn ngủ và ngáp.
– Sao mỗi lần uống thuốc là em lại buồn ngủ thế?
– Buồn ngủ là tốt, ngủ sớm sẽ giữ da đẹp.
Bà Lệ ngủ ngay, ông Triết gọi điện:
– Em gan lắm, để dấu vết. Chờ thêm chút nữa là bị lộ mất chuyện của anh.
Ở bên kia đàm thoại, người đó cười:
– Không có anh nhanh trí, chuyện của anh sẽ hỏng. Bà ta đã ngủ, anh yên tâm. Anh là người duy nhất của bà ta. Ngủ đi, mai gặp nhau. Chào.
Sau khi nói xong, ông ta hôn vào điện thoại rồi tắt máy, nhìn xuống sàn, bề bồn đầy mảnh sành, ông ta tỏ vẻ bực tức, để điện thoại lên bàn và rời đi.
Tôi nghe tiếng bước chân, biết là ông ta đi ra nên tôi vội vã chạy về phía cầu thang. Tôi đứng chỗ khuất, thò đầu xuống, và thực sự ông ta chạy ra gần tôi. Những gì tôi nghe trong phòng, nếu tôi đoán không nhầm, ông ta đang nói dối. Bà Lệ vẫn tin vào ông ta, nhưng loại thuốc ông ta đưa cho bà Lệ là gì, không có thuốc nào như vậy. Hôm nào tôi phải tìm cách kiểm tra thật kỹ.
Tôi bước đi và đang nghĩ suy khi bất ngờ va phải cái gì đó cứng như tường, mặc dù tôi nhớ rằng đường đi của mình là thẳng và không có tường. Tôi đau đầu, đặt tay lên trán để làm dịu nhẹ cơn đau, rồi ngước đầu nhìn xem tôi đã va phải cái gì. Tôi kinh ngạc khi thấy đó là cậu. Cậu nhìn tôi với khuôn mặt u ám và rùng rợn, hơi lạnh phát ra từ cậu làm tôi rùng mình. Chưa kịp nói gì, cậu đã phát ngôn, giọng điệu lạnh lùng và băng giá.
– Sao em lâu vậy mới trở lại? Em thích bên cạnh thằng nhóc Gia Khiêm đến vậy à?
Tôi không quay đầu nhìn cậu.
– Chuyện đó với cậu không có liên quan.
Cậu gầm lên.
– Em bảo tôi đừng quan tâm à?
Cậu vừa nói vừa đẩy tôi vào tường, trước sự áp đặt của cậu, tôi cảm thấy bất lực.
– Cậu định làm gì vậy?
– Em nói đi, em thích bên thằng nhóc đó hơn là bên tôi à?
– Không liên quan gì đến cậu hết, cậu để cháu vào phòng đi.
Tôi cố gắng giãy dụa để thoát khỏi cậu, nhưng cậu giữ chặt tôi lại, ép tôi vào tường và giữ chặt tay tôi. Sức ép từ cậu khiến tôi cảm nhận được đau đớn, tôi hình dung cậu đang tức giận. Tôi ngước lên nhìn cậu, nhưng trước khi tôi kịp nói gì, cậu đã đặt miệng lên môi tôi, hành động mạnh mẽ như cơn sóng cuồn trôi, tôi không thể chống cự, chấp nhận cảm giác đau đớn. Sau một khoảnh khắc, khi cảm nhận được hương vị mặn của máu trong miệng, cậu mới rời khỏi tôi, nhìn tôi với ánh mắt đỏ lửa.
– Sao em không đáp trả? Em thà cam chịu còn hơn là giải thích à?
Tôi lạnh lùng nếu như không nói gì.
– Cháu vào phòng đi.
Tôi quay lưng và đi về phòng mình. Chưa bước được mấy, tôi nghe tiếng động lớn, giống như có vật gì đó va vào tường. Tôi nhanh chóng quay lại và thấy cậu đang gục mặt vào tường, bàn tay cậu còn đặt gần đó. Tôi hốt hoảng chạy đến, nắm lấy tay cậu lo lắng.
– Cậu đang làm gì vậy? Cậu điên à? Cậu có đau không?
Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt mờ mịt hơi sương.
– Mấy giọt này chẳng là gì so với nỗi đau trong tôi lúc này, em hiểu không?
Tôi dõi theo anh, trái tim đau nhói như bị cắt, nước mắt lăn dài từ đáy mắt, cảm giác bi ai chưa từng trải qua. Anh nhắc nhở:
Nhưng không cần phải làm tổn thương bản thân, em à. Hãy quên đi, không có điều gì là mắc kẹt từ đầu.
Sao em lại làm người khác làm những điều mà chính em chưa chắc làm được?
Cháu…
Hãy sống theo cảm xúc một lần đi. Đừng để ý đến những điều khác, hãy để cho tôi tự do, được không?
Tôi không còn sức mạnh nữa. Trước mắt là người tôi yêu suốt nhiều năm, người tôi ngưỡng mộ và cũng là mối tình đầu của tôi. Dù ban đầu chỉ là tình đơn phương từ phía tôi, nhưng khi anh nói yêu tôi, giữa chúng tôi nảy sinh quá nhiều rào cản. Tôi muốn trốn tránh, anh lại đuổi theo. Anh đặt tôi vào ngõ cụt, buộc tôi phải đối diện với tình cảm. Nhìn vết thương trên tay anh, lòng tôi trào dâng, lý trí tôi đã thất bại. Tôi ôm anh và nói:
Anh ơi, có thể chứ? Em sợ…
Anh nhẹ nhàng đưa tay nâng đầu tôi lên.
Đừng lo, mọi thứ anh sẽ lo. Em yên tâm, tôi yêu em.
Tôi gật đầu, nước mắt tuôn rơi:
Cháu cũng yêu anh.
Tôi dựa đầu vào lồng ngực vững chãi của anh, cảm nhận từng nhịp tim anh. Anh đã cho tôi sức mạnh để tiếp tục với tình cảm của mình.
Nhớ lại vết thương trên tay anh, tôi nói:
Anh vào phòng đi, cháu xem vết thương cho.
Anh nhìn tôi không vui.
Cháu gì đây, phải em chứ.
Tôi hiểu ý anh, cười nói:
Cháu quen rồi.
Lại cháu.
Tôi ngượng ngùng.
Vâng, em thì sao?
Em lo, thôi anh vào phòng đi để em xem tay cho, chảy máu lâu rồi.
Anh khỏe lắm, chỉ có tý máu nhỏ nhằm nhò gì.
Tôi nói hờn trách.
Anh ấy cứ yên tâm, ai lo không?
Ai lo?
Tôi ngần ngại.
Thì em lo, thôi đi anh.
Tôi kéo anh vào phòng mình, anh ngồi ở ghế, tôi lặt đặt đi lấy hộp y tế. Tôi ngồi xuống cùng lúc cầm tay anh nhìn vết thương. Da trầy xước vẫn rỉ máu, tôi đau như là chính mình bị thương.
Giờ em rửa cho anh, cồn sẽ hơi rát, anh phải chịu đựng nhé.
Tôi nói, chờ anh trả lời nhưng anh im lặng. Tôi ngước đầu, anh đang nhìn tôi như một người mất hồn. Tôi gọi:
Anh ạ?
Lúc này anh mới tỉnh táo.
Em gọi gì, tôi à?
Anh sao vậy? Em nói anh có nghe không? Anh thấy thất thần làm sao ấy?
Anh cười, nụ cười của anh như có sức mê hoặc, như hút tôi vào.
Tôi chỉ nhìn em thôi.
Tôi xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng:
Em có gì mà anh phải nhìn chứ?
Em đẹp lắm.
Tôi nghe anh khen và đỏ bừng mặt, vội tránh chuyện khác:
Thôi, để em rửa vết thương cho anh.
Tôi đổ cồn, lấy bông lau, nhìn bọt trắng trên vết thương đỏ, tôi không dám nhìn. Tôi nghĩ sẽ đau lắm, nhưng không cảm nhận phản ứng gì, cả từ anh cũng vậy. Tôi hoàn thành công đoạn, băng bó cho anh, rồi mới nhìn anh và hỏi:
Có đau lắm không anh?
Anh cười nhẹ.
– Cậu cứ như mình đồng da sắt, con người bằng xương bằng thịt bị thương phải đau chứ. Em đã băng bó cho cậu, cậu về phòng nghỉ đi.
– Ừm, đi nghỉ thôi.
Nói xong, cậu đứng lên. Tôi nghĩ cậu sẽ đi về phòng, nhưng ngờ đâu cậu bế tôi lên. Tôi liền phản ứng:
– Cậu làm gì vậy?
– Thì đi ngủ.
– Nhưng sao cậu bồng em chứ?
– Tôi muốn ngủ cùng em.
– Không được đâu, lỡ ai biết rồi sao?
– Yên tâm, không ai lên tầng này đâu.
Cùng lúc, cậu đã bế tôi đến bên giường, đặt tôi xuống và sau đó tự đổ sập xuống nằm bên cạnh tôi. Cậu đưa tay ôm lấy tôi và nói:
– Ngủ đi.
Tôi nhìn cậu, đôi mắt sâu lạnh đã nhắm nghiền, hơi thở đều đều tỏa ra từ mũi cậu. Lúc này, tôi có cơ hội ngắm kỹ gương mặt cậu, từng đường nét đẹp như tạc tượng. Tại sao ông trời lại ban cho cậu một vẻ đẹp hoàn hảo như thế chứ? Chưa đầy vài phút, cậu đã ngủ say. Tôi mặc kệ mọi thứ, nằm trong lòng cậu, cảm nhận hơi ấm và hương bạc hà thơm mát phảng phất từ cơ thể cậu. Dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ.