Đọc truyện Chạm tay vào hạnh phúc chương 1 tác giả An Yên
Chị Hai kể với em rằng hôm nay bên nhà bà nội đang xây dựng một rạp to, với âm nhạc ồn ào. Em đoán là ba đã có vợ mới phải không chị?
Chị không quan tâm, và em cũng quên ông ấy luôn đi!
Nghe cuộc trò chuyện của hai cô con gái, bà Hương Thảo thở dài nhẹ. Đau đớn nhất là thấy người chồng đã bên mình hơn hai mươi năm, có hai đứa con gái xinh đẹp, giờ đây lại bỏ mẹ con đi lấy người khác. Lí do là bà không sinh được con trai, theo lời gia đình chồng đưa ra. Nhà chồng bà giàu có, có quyền lực trong vùng và quen biết nhiều người có tầm ảnh hưởng ở thành phố. Chồng bà là con nhà quyền quý, được nuông chiều từ nhỏ. Tổ tiên của họ là đại địa chủ, để lại gia sản lớn và quyền lực. Tính đến nay, nhà họ vẫn được truyền thống là gia đình giàu có trong khu vực.
Gia đình bà lại là một trong những gia đình nghèo nhất ở làng này. Nhưng cậu ấm của họ lại đã phải lòng bà từ hơn hai mươi năm trước, vì vẻ ngoại hình hiền lành và dịu dàng của bà. Hai đứa con gái của bà thông minh, ngoan ngoãn, được mọi người ngưỡng mộ, nhưng lại bị bà nội chế giễu. Mỗi khi thấy hai cháu, bà nội lại thở dài với những lời mỉa mai. Trong thời kỳ phong kiến, có lẽ bà đã phải xin vợ hai cho chồng, nhưng hiện đại này ai lại nghĩ đến việc đó. Dù sao, không ai chấp nhận việc chia sẻ chồng. Bà luôn tự trách mình không thể sinh được một đứa con trai cho ông Đạt. Bà cố gắng hoàn thành vai trò làm dâu, vợ và mẹ trong gia đình. Nhưng bà không thể ngờ rằng chồng lại nuôi bồ nhí ngoại tình hàng năm. Bà đã lấy một gia đình giàu có, nhưng cảm giác của bà giống như một người giữ trẻ không lương trong căn nhà lớn nhất ở thị trấn này. Dù chồng thường xuyên vắng nhà cả đêm, thậm chí cả tuần, bà cũng không dám hỏi. Rồi một ngày tồi tệ, chỉ cách đây hai năm…
Lúc này, con gái lớn của bà đã hai mươi tuổi, con gái nhỏ mười lăm tuổi. Trong một buổi trưa gần đây, ông Đạt tỏ ra rất tự tin khi dẫn bồ nhí về nhà và tuyên bố khi bà vừa trở về từ chợ:
Bà Thảo, nhà họ Dương cần người đẻ con trai, vì bà không sinh được nên từ nay chúng ta sẽ ly thân tạm thời. Tôi đã tìm được người giúp gia đình tránh khỏi việc không có con trai!
Bà Thảo nhìn chồng với ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau đớn:
Sao hai mươi năm nay ông mới nghĩ đến chuyện con trai? Khi tôi lấy ông, tôi mới mười tám, giờ mới nghĩ đến chuyện này sao? Lâu nay chỉ mẹ nói thôi mà?
Ông Đạt cười:
Hai mươi năm rồi đòi cũng chẳng có được. Tôi giữ im để xem bà có biết điều gì không, nhưng thật sự bà biết cách làm mọi thứ trừ việc biết điều. Bà không thấy mẹ con tôi ghét bà đến cổ rồi sao? Ngay cả mẹ tôi còn khó chịu khi thấy bà, tôi làm sao chịu nổi? Nhìn Lan đi, thua bà có bốn tuổi mà vẫn trông trẻ trung, mông căng, eo thon. Dáng này mới có thể sinh được con trai đấy, bà hiểu không? Bà tự soi lại mình đi!
Suốt một thời gian dài, bà nghe đồn rằng chồng bà có nuôi gái bên ngoài, nhưng bà không tin, cũng không dám hỏi. Bà đã ba mươi tám tuổi, ông chồng bốn mươi rồi, không ai tưởng tượng được họ lại làm những việc phi đạo đức như vậy. Ngay cả khi ông đi xa mấy ngày, chỉ có một tin nhắn nói rằng ông đi công tác là xong, bà chỉ biết nhắc nhở ông lo ăn uống điều độ và nghỉ ngơi cho khỏe. Bà không ngờ đến điều này. Nhưng giờ đây, trái tim của bà đã tan vỡ. Ông đã tán tỉnh, hứa hẹn với bà đủ mọi điều…
Hai mươi năm bà hy sinh cho gia đình, bây giờ đến lúc bà kết thúc kiếp làm dâu nhà giàu, thực ra là làm việc giúp việc không lương. Trước đây, bà không chỉ xinh đẹp mà còn khỏe mạnh, làm việc nặng nhọc mà vẫn thoăn thoắt. Trước khi lấy ông, bà làm công việc cày xới thuê từ vùng này sang vùng khác, chưa ai cày nhanh như bà. Khi lấy ông, mẹ ông để bà nghỉ làm một loạt để bà chăm sóc công việc nhà. Mặc dù gọi là “chăm sóc”, nhưng thực sự chỉ là một loại oshin cao cấp. Bây giờ, mọi thứ đổ vỡ trước mắt bà, ông bỏ bà vì bà không thể sinh con trai.
Bà Thảo đứng giữa sân, ông Đạt đã kéo cô Lan vào nhà từ lâu, nhưng bà vẫn đứng đó, trái tim đau nhói. Ánh nắng mặt trời hạ mùa hè chiếu xuống thân hình già nua của bà. Hai mươi năm làm vợ, làm dâu, hai mươi năm thanh xuân của bà bị quên lãng trong căn nhà giàu có. Ông Đạt nói đúng, so với cô kia, bà đã trải qua nhiều gian nan, bàn tay chai sạn, gót chân sần sùi, khóe mắt đã in vết chân chim, da bà đã sạm đi. Bao lâu rồi bà không soi gương? Bà không còn là cô gái Hương Thảo trắng trẻo ngày xưa khiến bao chàng trai mê đắm. Người ta nói đàn ông yêu bằng mắt, bà nhìn vào chính bản thân mình mà còn khó ưa, thời gian đã xóa đi mọi dấu vết xuân trẻ, ông Đạt là doanh nhân, làm sao có thể chấp nhận được.
Trong khi miên man suy nghĩ, bà Thảo bị mẹ chồng giật mình:
Chín giờ sáng rồi, còn đứng như trời trồng thế hả? Không thấy nhà có khách sao? Không lo cơm nước đi à?
Bà Thảo gạt vội giọt nước mắt quay xuống bếp, mẹ ông Đạt gọi bà lại:
Này, chuẩn bị nghỉ hè, con gái lớn chị về, mẹ con chị tranh thủ dọn đồ ra khỏi đây đi! Tôi nói nhiều rồi, gà mái già thì phải thay lứa trẻ hơn, máy hư hỏng thì phải thay máy mới!
Bà không luyến tiếc cái nhà này, mà là không muốn con cái phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau ở cái tuổi này. Nước mắt ngân ngấn, bà bước lại gần mẹ chồng:
Mẹ, con vẫn là vợ anh Đạt mà. Và hai đứa con còn học, con sợ sẽ ảnh hưởng đến…
Bà chưa kịp nói hết, đã nghe thấy mẹ chồng cười mỉa mai:
Đó chỉ là danh nghĩa thôi, giờ cô Lan chuẩn bị làm dâu nhà này, danh chị còn vứt cho chó nữa thì sao? Chúng nó ăn ở với nhau gần hai năm mà còn chưa có kế hoạch sinh em bé. Vì Lan có học, gia đình nó gia giáo, nó sợ chị bất ngờ lỡ sốc mà chết, nên để hai năm tìm hiểu rồi mới sinh con. Cô định ở đây nhìn con cháu tôi hạnh phúc à? Mặt cô dày nên chả sao, nhưng con trai, con dâu tôi nuốt không nổi khi nhìn cô đâu!
Bà Thảo nhận thức rõ ràng về mức độ thông minh của hai đứa bé và cố gắng truyền dạy từ từ cho họ. Tuy nhiên, mẹ chồng bà lại có quan điểm khác hoàn toàn về việc học hành của con cái. Bà Thảo cảm thấy bất đồng quan điểm, nhưng cũng hiểu rằng điều đó không thể thay đổi. Bà đã tiếc nuối về việc không có cơ hội được học hành, vì thế bà quyết định cho hai con mình học tập đúng đắn. Dương Trúc Linh, con gái lớn của bà, đang là sinh viên năm thứ hai tại Đại học Kinh tế thành phố C, còn Đan Thư, con gái út, cũng là một học sinh năng động và xuất sắc.
Dù bà đã cố gắng hết sức để khích lệ con cái, nhưng đôi khi, sự áp đặt của bà nội vẫn khiến bà cảm thấy buồn bã. Bà không muốn con cái phải chịu đựng những lời trách móc của bà nội, nhưng may mắn là hai đứa con của bà không để tâm đến những lời nói đó mà luôn nỗ lực học tập, khiến bà cảm thấy tự hào.
Tuy nhiên, bây giờ, bà sẽ phải đối mặt với những thách thức mới khi một mình phải nuôi dạy hai đứa con. Bà đang suy tính trong lúc vừa nấu bữa trưa. Suốt nhiều năm qua, mẹ chồng bà thường than phiền rằng con dâu không sinh con trai và nghĩ rằng vịt giời sẽ bay đi. Mẹ chồng bà đã nhiều lần yêu cầu ông Đạt tìm cô bên ngoài, nhưng không hiểu sao đến giờ ông Đạt mới dẫn cô về.
Bà nghĩ có thể ông ta còn một chút lương tâm với hai đứa con gái, hoặc có thể cô bồ nhí của ông ta cũng không sinh được con trai. Lần này, có vẻ như ông ta hào hứng vì cô Lan này sẽ sinh được con trai cho nhà họ Dương, nên mới dẫn cô về và đuổi ba mẹ con bà ra khỏi nhà.
Bà Thảo vừa hoàn thành bữa trưa, bắt đầu sắp xếp bàn ăn, nhìn đồng hồ – đã mười một giờ. Còn mười phút nữa, Đan Thư mới về từ trường. Bà đi lên phòng khách và thông báo:
Mẹ, cơm xong rồi nhưng bé Thư sắp về ạ!
Mẹ chồng bà nhấm nháp:
Tôi nói chị làm cơm chủ yếu để Lan ra mắt nhà chồng, còn con vịt giời đó có cũng như không thôi! Ăn đi!
Sau đó, bà quay sang cô Lan, bồ nhí của ông Đạt:
Lan, hãy xuống ăn trưa trước khi đói!
Lan nhẹ nhàng từ chối với một chút lượng tâm:
Dạ, con chưa đói lắm, chờ bé Thư về một chút cũng được ạ!
Lúc bà Thảo sắp từ chối ý kiến giả tạo đó, một giọng nói phía sau lưng bà vang lên:
Sao lại có người lạ gọi bà nội của tôi là mẹ thế này?