Đọc truyện Con chung chương 1 tác giả Phạm Vũ Anh Thư
Ngày đầu thu, ánh nắng mặt trời lan tỏa, làm cho những cành hoa sữa rơi rụng nhẹ nhàng trước làn gió. Mùi hương đặc trưng của hoa sữa kết hợp với không khí đô thị, khiến tôi cảm thấy khó thở. Cuộc sống nơi đây, với dòng xe ôn ào và mùi đất Thủ đô, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Cu Bin, ngồi trước, bất ngờ chia sẻ:
– Mẹ, hôm nay lớp con có bạn mới. Mọi người đều nói chúng con giống nhau lắm ạ.
Tiếng còi xe vang lên, tôi lơ đãng, không để ý đến câu chuyện của Bin. Cố gắng né tránh đám đông, nhưng vẫn mất thời gian để về đến nhà. Bước vào sân, tiếng khóc của em Quyên và những lời chửi mắng giận dữ:
– Mày nấu cơm thế này, ăn làm sao được? Cho chó ăn à?
Tôi đỗ xe, bế Bin xuống, và lao vào hỏi:
– Dì, có chuyện gì mà dì mắng cô bé vậy? Sao hôm nào dì cũng chửi, có phải dì không hài lòng với điều gì đó không?
Dì An nhìn tôi, đáp:
– Tao thích chửi, thì chửi sao? Mày ăn bám ở đây nhiều năm, tao nuôi chúng mày như thế, mà giờ mày dám lên tiếng với tao à?
– Tiền sinh hoạt phí cháu đều đưa đầy đủ, sao dì cứ nói cháu ăn bám?
– Mấy đồng từ lương giáo viên của mày, chắc mày nghĩ đủ nuôi ba cái miệng ăn? Quả báo nặng nợ…
Tôi tức giận đáp:
– Dì, mày nói như vậy là sao? Dù sao, cháu với Quyên cũng là cháu ruột của dì, và căn nhà này trước đây là của mẹ cháu, mẹ cháu đã chuyển tên…
Dì An còn chưa kịp nói, đã lao về tôi, vả mạnh một cú khiến đom đóm mắt nổ tung. Dì gắt gao:
– Căn nhà này là của bố mẹ tao để lại, có là của mẹ mày thì giờ cũng là của tao, không đến lượt mày nói. Con cháu đéo gì cái lũ chúng mày, bố láo mất dạy. Nấu cơm đi, nấu cho tử tế chút, đừng trách tao.
Nói xong, dì An quay người bước lên nhà. Bin nép sau lưng tôi, sợ hãi, còn Quyên nhìn tôi đầy nước mắt. Tôi đẩy Bin ra và nói nhẹ:
– Bin, ra sân chơi cho mẹ và dì Quyên nấu cơm nhé. Con thích ăn gì?
– Con thích ăn trứng sốt ạ.
– Vậy làm trứng sốt cho con. Ra sân chơi đi.
Chờ Bin bước đi, tôi nói nhẹ với Quyên:
– Đứng dậy đi, dì ấy nói gì thì để nó nói, mày khóc làm gì? Sinh viên năm cuối mà đụng tí lại khóc làm sao?
– Vì dì ấy chửi quá, chị chưa về đã chửi, lại còn xúc phạm bố, nghe ức không chịu nổi.
– Thôi rồi, khóc lóc cũng chẳng giải quyết được gì cả. Nấu cơm ăn rồi còn dạy Bin học, tối nay chị phải đi làm sớm.
– Em nghĩ chị nghỉ hôm nay mà.
– Mới nhận thêm một học sinh, lịch kín rồi.
– Chị Uyên! Hoặc em cũng nên làm gia sư, chứ mình một mình chị kham sao được tiền? Cả ngày chị dạy trên trường đã mệt, tối còn phải dạy thêm như này chẳng có sức.
– Mày học tốt, chị làm sao cũng được. Ra trường rồi sau đó kiếm việc, còn vài tháng nữa là ra trường, học cho tử tế vào, chứ như mấy năm trước mày còn làm gia sư mà thời gian học chả có nhiều, rồi ốm yếu, bệnh tật, chị mày phải lo lắng.
– Nhưng…
– Nhưng cái gì? Đưa trứng cho chị sốt đi.
Quyên gật đầu miễn cưỡng, đưa tôi mấy quả trứng. Ngoài sân, chú Long và con Nhung đã về. Dì An cười ha hả khi chạy ra:
– Sao rồi, hai bố con nhập học thế nào? Bao giờ con Nhung đi học?
– Sang tuần là bắt đầu.
– Thế tốt, hãy cố gắng học tốt con nhé. Bây giờ, du lịch phát triển, học ngành nào đấy là đúng rồi, chứ học mấy cái ngành sư phạm thì chỉ có chết đói.
Dì An nói đến đâu liếc mắt nhìn chị em tôi đến đó. Nhung là con gái duy nhất của dì, năm nay hai mươi tuổi, kém Quyên hai tuổi nhưng giờ mới bắt đầu học đại học. Thực ra, theo tuổi, nó phải bắt đầu học từ năm mười tám, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, nó bỏ đi theo người yêu xuống miền Nam một năm. Một năm sau, sau một thời gian cãi vã, nó quay về và ở nhà suốt năm nay mới nộp hồ sơ vào một trường dân lập để học. Dì An lúc nào cũng tự hào về con gái mình, nhắc nhở chúng tôi về đạo đức, học vấn và ngoại hình đẹp của Nhung, so sánh với chị em tôi.
Nấu cơm xong, chú Long bắt đầu chê trách. Rau không xanh, cơm không dẻo, cá không vàng, trứng thì nhiều quá. Tôi phớt lờ những lời đó, đưa bát cơm ngập trứng cho Bin rồi ăn phần của mình. Ăn xong, tôi vội vã tắm rửa và lấy cặp, cà tàng ra đường. Trời tối, hơi se lạnh, đường vẫn tấp nập. Mọi người đi xe máy, mỗi người một biểu cảm, tôi tự nhìn mình qua gương chiếu hậu, gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Lâu rồi tôi không cười, dù đi dạy, nhưng chỉ là những nụ cười lịch sự, không có niềm vui. Đã bao lâu rồi… tôi không biết nữa. Cơm áo gạo tiền cộng thêm cả trăm ngàn, tôi ngày càng thấy mình trở nên nhạt nhẽo và cô đơn. Nếu không có Quyên và Bin, tôi chẳng biết bám vào động lực gì để cố gắng đến ngày hôm nay. Tôi mãi mải mê suy nghĩ, đến khi đến địa chỉ trên giấy mới chợt tỉnh. Thực ra, lịch trình hôm nay và chủ nhật của tôi là rảnh rỗi, nhưng chị Châu, đồng nghiệp ở trường, sắp nghỉ đẻ và nhờ tôi giúp đỡ gia sư cho học sinh. Nghe nói gia đình họ trả tiền rất hậu hĩnh. Mặc dù nếu nhận thì sẽ không có nhiều thời gian ở nhà với Bin, nhưng nếu không đi dạy, số tiền kiếm được chẳng đủ để sống.
Chín giờ tối, sau buổi học, tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm vì hôm đầu tiên đến, chủ yếu chỉ để làm quen với cô học sinh, nên không có gì nặng nhọc. Khi vừa đến cổng nhà, tôi phát hiện Quyên cũng đang bước vào, tay cầm một hộp quà nhỏ. Nhìn thấy tôi, cô bé đỏ mặt và giấu quà về phía sau. Tôi trêu chọc cô bé:
– Gớm, còn giấu giếm nữa à. Sao hai đứa đi chơi sớm thế đã về rồi?
– Làm gì đã đi đâu, chị? Tám rưỡi anh Tuấn mới đến, em ra nói chuyện một tí thì cái Nhung cũng ra, nên em bảo anh Tuấn về. Với lại, em còn nhiều bài tập chưa làm xong, nên chả muốn đi đâu cả.
Tuấn là người yêu của em gái tôi, một chàng trai kỹ sư công trình, ngoan ngoãn và đẹp trai. Tôi nhìn Quyên và hỏi:
– Năm nay mày cũng năm cuối rồi, sắp ra trường, có kế hoạch gì về chuyện cưới hỏi không? Yêu nhau ba bốn năm rồi còn gì?
– Trước anh ấy có bảo cuối tuần này dẫn em về, nhưng em… em hơi ngại…
– Ngại gì chứ? Mày học giỏi, sinh viên trường Đại học Giáo dục mà ngại mấy cái giao tiếp này là sao? Nếu mày tính chuyện lâu dài, thì cũng phải gặp phụ huynh sớm đi.
– Vâng, em biết rồi chị.
Thực ra tôi biết Quyên ngại gì, chị em tôi mồ côi cha mẹ, sống với dì, môi trường không thuận lợi, nhưng tôi luôn nghĩ rằng quan trọng nhất là nhân cách của Quyên và tình cảm mà Tuấn dành cho em gái mình. Khi chị em đang nói chuyện, dì An đột nhiên la lớn:
– Mẹ chúng mày, đêm qua chúng mày đéo ngủ à mà đứng đấy làm gì? Hay lại thích động đực?
Tôi nghe thấy mấy lời chửi của dì An, không muốn cãi cọ, tôi dắt xe vào nhà. Bin đã ngủ say, tôi đặt cặp lên bàn và nhìn chăm chú vào con một chút. Bin không giống tôi một chút nào, đôi mắt to tròn nhưng sâu thẳm, lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi căng mọng, tôi không ngừng ngắm nghía con một, và tưởng tượng về khuôn mặt ấy. Sáu bảy năm nay… tôi không bao giờ quên.
Ngày hôm sau, vợ chồng nhà dì An đi về quê bốn ngày. Mấy ngày dì An đi vắng, hai chị em tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đến thứ bảy, dì An vẫn chưa trở về, buổi trưa tôi đi dạy thêm về thấy Quyên ngồi bó gối trên giường, đôi mắt đỏ hoe. Sáng nay nói chuyện đi ra mắt bố mẹ Tuấn, mà cô bé giờ đây đang khóc thầm. Tôi hỏi:
– Quyên, có chuyện gì vậy?Chín giờ tối, sau buổi học, tôi về nhà. Ngày đầu tiên đến chủ yếu để làm quen với cô bé học sinh mới nên không mệt mỏi lắm. Khi vừa bước vào cổng nhà, tôi nhận ra Quyên cũng vừa bước vào, tay cầm một hộp quà nhỏ. Nhìn thấy tôi, cô bé đỏ mặt và nhanh chóng giấu quà phía sau lưng.
– Gớm nữa còn phải giấu giếm. Mấy đứa đi chơi sớm về nhà làm gì vậy?
– Chưa đi đâu chị, tám rưỡi anh Tuấn mới đến, em ra nói chuyện một tí thì cái Nhung cũng ra, nên em bảo anh Tuấn về. Còn nhiều bài tập chưa làm nên chả muốn đi đâu.
– À, em hiểu rồi.
Anh Tuấn là người yêu của Quyên, một kỹ sư công trình ngoan ngoãn và đẹp trai. Tôi nhìn Quyên và hỏi:
– Năm nay em cũng năm cuối rồi, ra trường xong em tính chuyện cưới hả? Yêu nhau đã lâu rồi mà.
– Trước anh ấy có bảo cuối tuần này dẫn em về nhà, nhưng em… em hơi ngại…
– Ngại gì em, học giỏi, là sinh viên trường Đại học Giáo dục mà ngại mấy cái này sao? Nếu em và anh ấy tính chuyện lâu dài thì cũng phải gặp mặt phụ huynh sớm đi.
– Vâng chị, em biết rồi.
Tôi biết Quyên đang ngại điều gì, chị em tôi mồ côi cha mẹ, sống với dì An nhưng tôi luôn nghĩ quan trọng nhất là nhân cách và tình cảm mà Tuấn dành cho em. Dì An có lẽ không chấp nhận lối sống của họ, nhưng tôi nghĩ quan trọng nhất là họ yêu nhau và biết quan tâm đến nhau. Khi chúng tôi đang nói chuyện, tiếng la ó của dì An vang lên:
– Mẹ các con, đêm qua các con đứng đấy không ngủ à? Hay lại thích động đực?
Tôi không để ý đến những lời chửi của dì An mà cứ dắt xe vào nhà. Bin đã ngủ say, tôi đặt cặp lên bàn và ngắm nhìn con một chút. Bin không giống tôi chút nào, đôi mắt bé to tròn nhưng sâu thăm thẳm, lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi căng mọng. Tôi nhìn ngắm mãi, rồi tôi tưởng tượng gương mặt đó. Đã sáu bảy năm rồi… tôi chưa bao giờ quên.
Ngày hôm sau, vợ chồng nhà dì An đi về quê bốn năm. Mấy ngày dì An vắng, hai chị em tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Đến thứ bảy, dì An vẫn chưa về, buổi trưa tôi đi dạy thêm, khi trở về thì thấy Quyên đang ngồi bó gối trên giường, đôi mắt đỏ hoe. Sáng nay, nó bảo tôi rằng sẽ đi ra mắt bố mẹ anh Tuấn. Thấy thế, tôi hỏi:
– Quyên, có chuyện gì thế?
Nó ngước mắt lên nhìn tôi, rồi lắc đầu:
– Không có gì cả chị.
– Không có gì thì sao lại khóc? Nói chị nghe đi… hay gia đình anh Tuấn không chấp nhận em?
Nghe câu hỏi, Quyên bỗng bật khóc to. Tôi không cần phải đoán cũng hiểu được. Trong lòng tôi, như có một kim châm, tôi tự hỏi:
– Ý của anh Tuấn thế nào?
– Em… em cũng không biết, mẹ anh ấy nói thẳng với em là không thích em, mẹ anh ấy… mẹ anh ấy bảo em không xứng…
– Quan trọng nhất là anh Tuấn có bảo vệ em không?
– Anh ấy… anh ấy… bảo là… cho nhau thêm thời gian suy nghĩ.
Tôi khẽ thở dài, tự hỏi sao lại là cho nhau thời gian để suy nghĩ chứ không phải để thuyết phục mẹ? Thế nhưng thấy Quyên buồn rười rượi, tôi không muốn đào sâu thêm mà chỉ muốn an ủi. Tôi hiểu rằng trong xã hội này, không môn đăng hộ đối là một tội lỗi. Trước đây, tôi nghĩ tình cảm của Tuấn dành cho em gái tôi có thể vượt qua mọi rào cản, nhưng hình như tôi đã nhầm lẫn. Hôm trước vẫn còn hạnh phúc, hôm nay lại…
Quyên trở nên buồn bã suốt vài ngày, và tôi không thấy Tuấn đến gặp cô ấy. Tôi không biết phải làm sao để khuyên em gái mình, nếu hỏi thêm chỉ khiến cô ấy đau lòng hơn, vì vậy tôi quyết định đợi vài ngày nữa trước khi thảo luận với Quyên. Sáng thứ Hai, khi tôi vẫn đang nằm trong giấc mộng, tiếng cửa mở vang lên. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy dì An và chú Long bước vào. Mặc dù trời mới bắt đầu sáng, nhưng tôi vẫn nhanh chóng dậy để nấu ăn sáng cho cả nhà và kêu Bin dậy chuẩn bị đi học. Hôm nay là buổi lễ chào cờ, nên chúng tôi phải đi sớm hơn.
Khi tôi mới thay bộ áo dài và bước ra ngoài, dì An đã lên tiếng:
– Con Uyên tháng này đưa thêm ba triệu tiền sinh hoạt phí cho tao.
Tôi phản ứng ngay lập tức:
– Tháng nào cháu cũng đã đưa sáu triệu rồi, cháu lấy đâu thêm mà đưa? Lương cháu chỉ có hơn bốn triệu…
– Tao đéo cần biết, ba cái miệng ăn mà mày đưa sáu triệu thì ăn cứt à? Cơm cháo, điện nước, mày nghĩ sáu triệu của mày nhiều lắm hay sao?
– Trưa nay cháu, cô Quyên và Bin đã ăn trên trường rồi, chỉ còn bữa tối thôi dì.
– Bữa tối của mày nó bèo thế à? Chưa kể thằng con mày mua bánh kẹo gì về nó cũng xơi hết. Tóm lại tháng này mày đưa tao thêm ba triệu không thì xéo đi đâu thì xéo.
Tôi nghe uất ức đến mức cảm giác như có kim châm đâm vào đầu, nhưng tôi vẫn tỏ ra mạnh mẽ:
– Dì vừa phải thôi, người ta thấy cháu mồ côi thì phải thương mà dì chỉ biết chăm chăm bóc lột cháu là sao?
Dì An trợn tròn mắt và ném cốc trà nóng vào tôi. Tuy nhiên, tôi né được, không chịu thua, tôi quay người bước đi. Nhưng chỉ đi được hai bước, tôi bỗng cảm thấy đau đầu và khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra là dì An vừa ném hai quả trứng gà sống lên đầu tôi. Quyên và Bin đang đứng nhìn dì An. Dì An lại cười nhẹ:
– Tiền phúng điếu của mẹ mày có được mấy đồng để nuôi mày và bọn nó à? Tao nói cho mày biết, sống đéo được thì cút hết khỏi nhà tao, cút ra khỏi nhà tao đi.
Lần này, tôi không kiềm chế được cơn tức giận, bất chấp tất cả, tôi bật lên:
– Tại sao cháu phải cút? Đây là nhà cháu, dì sao ép mẹ cháu sang tên cho dì và chiếm luôn căn nhà này? Tham lam vừa phải thôi, quá đáng là quá, tại sao hai chị em ruột mẹ cháu nhân hậu đến vậy mà dì lại khốn nạn như vậy?
– Con chó kia mày bảo ai khốn nạn?
– Cháu nói dì khốn nạn đấy. Dì xem có người dì ruột nào đối xử với cháu mình như vậy không?
– Tao đối xử thế nào? Làm sao? Tao hầu hạ chúng mày đến thế, rồi mày còn đứng đây chửi tao. Địt mẹ mày, mẹ mày để cho mày một khoản tiết kiệm sao mày đéo bỏ ra đóng tiền sinh hoạt phí cho tao?
Cuối cùng, tôi biết được rằng tất cả chỉ là vì cuốn sổ tiết kiệm mà mẹ tôi để lại. Tôi cười chua xót và nói:
– Cháu đã nói với dì bao nhiêu lần rồi? Số tiền đó đã hết lâu rồi, lúc Quyên phải nhập viện, cháu đã dùng hết. Dì đừng quá đáng, trên trời vẫn còn mẹ cháu, có ông bà ngoại nhìn xuống đấy.
Nói xong, tôi kéo Bin ra khỏi nhà và lấy giấy lau lau chỗ trứng tanh. Giờ còn lại thời gian chẳng kịp để tắm, tôi chỉ còn cách lau sạch rồi nhanh chóng lái xe mẹ con đến trường. Con đường vào trường sáng nay chật chội, đông đúc và ồn ào, còi xe inh ỏi. Tôi không hiểu tại sao, nhưng nước mắt tôi bất ngờ rơi xuống. May mắn có lớp khẩu trang che kín, cu Bin im lặng không nói một lời, chỉ ôm chặt tôi phía sau lưng.
Khi đến trường, tôi đưa con vào lớp và vội leo lên phòng giáo viên. Ở phía sau, cu Bin cất tiếng nói:
– Mẹ ơi, bạn này ai cũng bảo giống con này mẹ.
Tôi nghe tiếng con nói, nhưng đã quá muộn để phản ứng. Tôi chỉ cất giọng ậm ờ và vội vã để chuẩn bị cho lễ chào cờ. Cả sáng nay, tôi không dám đứng gần ai vì mùi trứng vẫn bám trên đầu, đến trưa tôi phải nhờ chị Châu giữ lớp và tạt về nhà để tắm rửa. Khi vừa bước vào sân, tôi thấy giày của Tuấn đặt ngay ngoài hiên. Tuy nhiên, tôi không thấy xe của nó đâu. Thông thường trưa nay, dì An và chú Long bán hàng ngoài chợ ăn ở đó, Quyên cũng ăn trưa ở trường, không về nhà. Sáng nay nó còn nói là đi thi chiều, có lẽ qua nhà bạn làm bài tập. Liệu đã về sớm như vậy chưa? Tôi vội đẩy cửa mở và tiến vào, nhưng chỉ đi được hai bước thì nghe tiếng cửa cạch mở, Quyên từ bên ngoài bước vào và đột nhiên dừng lại. Phía bên trong, Tuấn nghe tiếng động liền vội buông Nhung. Tuy nhiên, Nhung vẫn ôm chặt nó không rời.