Đọc truyện Con nuôi chương 1 tác giả Tâm Tửng

17/04/2024 Tác giả: Hà Phong 464

“Chào cô Xuân Lan, cô đã đến rồi đó.. chào cô ạ, chào cô ạ.”

“Mẹ Xuân Lan ơi.. mẹ Xuân Lan ơi.”

Bầu không khí trong trại trẻ mồ côi ở Ba Vì bỗng trở nên sôi động khi một phụ nữ tên là Xuân Lan xuất hiện. Tại đây, Xuân Lan không chỉ là một người mẹ vĩ đại của hơn 200 đứa con được nuôi dưỡng, mà còn là một biểu tượng về lòng nhân ái và tình mẹ. Mỗi tháng, bà đều ghé thăm các em và mang đến nhiều quà tặng quý giá như sữa, bánh, quần áo, và thậm chí hỗ trợ tài chính để nuôi sống những đứa con mồ côi của mình.

Trong mắt các em mồ côi, mẹ Xuân Lan là người mẹ tuyệt vời nhất. Chỉ cần bà đến, tất cả các em đều hồi hộp chạy đến và mong được ôm vào lòng mẹ.

Đối với mọi người, Xuân Lan không chỉ là một người mẹ mẫu mực, mà còn là một người phụ nữ vĩ đại. Bà còn tổ chức các hoạt động để kêu gọi sự giúp đỡ từ cộng đồng để hỗ trợ các em mồ côi. Thậm chí, Xuân Lan còn giúp đỡ nhiều em tìm được gia đình mới và một mái ấm thực sự.

Do đó, các em mồ côi ở đây luôn ngoan ngoãn và biết nghe lời, vì họ luôn tin rằng nếu họ ngoan, họ sẽ sớm được nhận nuôi bởi các bố mẹ mới.

Nhưng chỉ có một đứa trẻ không tham gia vào cuộc vui, đó là An An. An An, 8 tuổi, có vẻ ngoài xinh xắn và đáng yêu, nhưng luôn sống trong nỗi buồn và im lặng. Cô bé bị ảnh hưởng tâm lý từ việc chứng kiến cái chết của mẹ 3 năm trước. Từ đó, cô bé luôn tỏ ra trầm lặng và luôn có nhiều suy tư.

Khi An An ngồi một mình trong góc nhà, Xuân Lan đã để ý đến cô bé và tiến lại gần hỏi:

“Con là An An phải không?”

An An không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ.

Xuân Lan đưa cho An An một gói bim bim và nói:

“Đây, con ăn đi.”

An An nhận gói bim bim từ Xuân Lan nhưng vẫn ngồi im lặng trong góc nhà. Cô bé không biết rằng ánh mắt của Xuân Lan đang nhìn cô lạnh lùng và đầy ác cảm.

Trong khi mọi người đang vui vẻ chơi đùa cùng mẹ Xuân Lan, An An ngồi từ xa nhìn.

Buổi tối đó, mẹ Bình, quản lý của trại trẻ, gọi An An vào phòng riêng của bà:

“An An à, con tới đây ngồi đi.”

“Dạ..”

“Con có muốn tìm một gia đình không?”

An An ngây ngô hỏi:

“Dạ, là sao vậy mẹ?”

“Ý tôi là con có muốn có bố mẹ nuôi không, có muốn sống bên ngoài và đi học như những đứa trẻ khác không?”

“Dạ có ạ.”

“Có bố mẹ, có gia đình, con sẽ là công chúa, ngủ trong phòng riêng. Con có muốn không?”

“Dạ con muốn ạ.”

“Được, nếu con ngoan và hiểu chuyện, con sẽ sớm được nhận nuôi. Mọi người thích một cô bé vui vẻ hoạt bát, đáng yêu hơn là một cô bé lầm lì ít nói. Con hiểu không?”

“Dạ.”

Những lời của mẹ Bình đánh thức khao khát trong An An. Từ đó, cô bé đã thay đổi, không còn ngồi một mình như trước nữa. An An mong muốn có một gia đình thực sự.

Một thời gian sau, mẹ Xuân Lan đến thăm. Như mọi khi, bà mang đến nhiều bánh kẹo. Các em xúm lại ăn, chỉ có An An không cần. Cô bé mời mẹ Xuân Lan uống nước:

“Mẹ ơi, con mời mẹ uống nước ạ.”

Mẹ Xuân Lan ngạc nhiên:

“An An, sao con không ăn bánh kẹo?”

“Dạ con thích bánh kẹo, nhưng con muốn mời mẹ uống nước hơn.”

“Mẹ ngạc nhiên với sự thay đổi của con đấy.”

An An cười tươi, nhưng mẹ Xuân Lan không thích. Bà nhìn cô bé với ánh mắt lạnh lùng.

Khi Xuân Lan trở về nhà, bố chồng cô, ông Quang, đang đợi cô ở phòng khách:

“Con chào bố.”

“Cô về rồi, gọi Nam về, tôi có việc muốn nói.”

“Chồng con không có ở nhà à?”

“Ông đưa Linh ra ngoài rồi. Gọi nhanh đi.”

“Vâng, để con gọi.”

Xuân Lan gọi cho chồng về, không biết ông có việc gì mà nhìn sắc mặt ông khó coi như vậy.

Xuân Lan đã kết hôn với Nam được hơn 10 năm và có một cô con gái gần 10 tuổi. Họ không hạnh phúc vì Nam từng phản bội và có con riêng. Mấy năm trước, Nam liên tục ép cô ly hôn, nhưng Xuân Lan quyết không ly hôn. Dù không hạnh phúc, cô vẫn không bỏ Nam. Sau nhiều biến cố, Nam đã ổn định và không lăng nhăng nữa. Nhìn vào ảnh cưới, Xuân Lan mỉm cười vì cô là người chiến thắng trong cuộc chiến hôn nhân này. Nhưng cô không dừng lại ở đó, trong đầu cô còn nhiều dự định.

Một lát sau, Nam đã đưa Linh về nhà. Linh vui vẻ chạy lại và khoe:

“Mẹ ơi.. bố mua cho con váy và giày công chúa đấy.”

“Thế hả con.. đâu mẹ xem nào?”

Xuân Lan nhìn chiếc váy công chúa màu hồng. Trong lòng không vui, nhưng cô vẫn khen:

“Váy đẹp quá.. con đã cảm ơn bố chưa?”

“Dạ con đã cảm ơn bố rồi ạ.”

Xuân Lan xoa đầu con gái và nói:

“Nhất con gái nhé, bố Nam thương con nhất đấy.”

Nam ngồi xuống và hỏi ông Quang:

“Có chuyện gì mà bố gọi con về gấp vậy ạ?”

Ông Quang quay lại và bảo Linh:

“Linh .. vào phòng mở ti vi xem đi.”

“Dạ.”

Linh, mê ti vi, chạy vào phòng luôn. Ông Quang nói:

“Có hai vợ chồng anh chị ở đây rồi, nên tôi nói thẳng luôn. Hôm trước tôi gặp thầy ở Hoà Bình, thầy nói những điều đúng không sai. Thầy còn nói anh chị làm nhiều việc không tốt, Nam cho vay nặng lãi, Lan ăn chặn tiền từ thiện.. Thầy nói vậy có đúng không??”

Xuân Lan và Nam nhìn nhau, cúi đầu. Xuân Lan nhớ lại việc cô đã ăn chặn tiền từ thiện của mọi người. Mỗi đồng tiền tài trợ gửi đến trại mồ côi mà Xuân Lan đều ăn chặn một phần lớn. Cô không bao giờ kể cho ai biết, thậm chí cả chồng. Nghe bố nói, cô hoang mang. Nam cũng thừa nhận việc cho vay nặng lãi của mình.

Nam nhìn Xuân Lan:

“Em thật sự.. em có làm thế không?”

Xuân Lan ngập ngừng:

“Đó là tiền công của em, vì em mà mọi người mới biết về những đứa trẻ. Em giúp mọi người, nên em cũng phải được trả công chứ, ít thôi mà.”

Nam thở dài:

“Từ giờ không vậy nữa. Nếu mọi người biết em sẽ gặp phiền phức đấy.”

“Vâng, em hiểu rồi.”

Nam nói với ông Quang:

“Từ giờ vợ con sẽ không như vậy nữa, bố cho qua chuyện này đi. Con cũng chuyển công việc mới, không làm nghề cho vay nặng lãi nữa.”

Ông Quang uống trà và nói:

“Đó mới là điều ta muốn nói, thầy nói anh chị tạo nghiệp, nên giờ phải trả nghiệp. Đó mới là cách để cuộc sống sau này tốt lên được.”

Xuân Lan ngập ngừng:

“Trả nghiệp như thế nào ạ? Thầy có hướng dẫn gì không?”

“Thầy nói anh chị nên nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi, nuôi dạy nó tử tế, mới trả được nghiệp. Anh chị cần nhớ điều này.”

Xuân Lan và Nam tròn mắt nhìn nhau. Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi. Nam nói:

“Nếu thầy nói vậy, em xem ở trại trẻ mồ côi có đứa nào phù hợp với em không, rồi nhận về nuôi.”

“Vâng, để em xem. Nhưng việc nhận con nuôi là thực sự cần thiết không?”

Ông Quang gật đầu:

“Nếu anh chị không tin, ngày mai anh chị cùng tôi đi Hoà Bình.”

Ngày hôm sau, Nam và Xuân Lan lên Hoà Bình để gặp ông thầy. Họ muốn xác nhận lại những gì ông Quang nói. Quả thật, lời của ông thầy khiến Xuân Lan phải trăn trở. Về nhà, cô không thể ngủ vì lo lắng. Cô phải nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi thật sao?

Bài viết liên quan