Đọc truyện Cuộc chiến hào gia chương 1 tác giả Nguyễn Hiền
Tiếng gà gáy vang lên, Lan Chi bất ngờ giật mình, nhấn nháy nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, đã gần 3 giờ sáng. Ngày mai, cô đã hứa với Gia Minh rằng sẽ về thăm gia đình anh. Nhưng không hiểu sao, cảm giác lo lắng xen lẫn bồn chồn làm cho cô không thể ngủ được.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, chỉ mới gần hai năm Lan Chi và Gia Minh quen biết và yêu nhau. Trước khi gặp anh, cô đã trải qua một mối tình đau lòng với Vũ Huấn, người bạn trai cùng lớp. Đó là một vết thương đầu tiên khi cô phát hiện ra chính người bạn thân của mình, Hà Liên, đã phản bội cô, yêu Vũ Huấn mà không hề tiết lộ cho cô biết. Cảm giác sửng sốt và đau đớn khiến Lan Chi chỉ biết ôm hận và đau khổ.
Khi Lan Chi đã mất niềm tin vào cuộc sống, anh xuất hiện. Trong một buổi tiệc sinh nhật ở một nhà hàng, Gia Minh bỗng chú ý đến một cô gái mặc chiếc đầm xanh ngọc đang ngồi một mình trong góc phòng. Mặc dù mọi người đều mải mê với ẩm thực và lời chúc mừng, nhưng không ai để ý đến cô. Gia Minh, sau một hồi đắn đo, tiến lại gần cô và mời:
– Em có muốn uống gì không?
Cô gái lắc đầu từ chối:
– Em không biết uống đâu…
– Thì anh cũng không biết, chúng ta cùng uống nước lọc nhé.
– Không, cảm ơn…
Khi Lan Chi trả lời từ chối, ánh mắt cô nhìn đi chỗ khác, khiến Gia Minh tò mò:
– Em không khỏe à?
– Không…
Lan Chi trả lời nhẹ nhàng, ánh mắt ẩn chứa nước mắt khiến Gia Minh lo lắng. Từ lúc đó, anh ngồi bên cô dù có bạn bè kéo rủ, nhưng anh từ chối rời xa cô.
Tuy nhiên, đối với một người như anh, không dễ dàng được bỏ qua. Mọi người không chịu buông tha mà cố gắng kéo anh lên sân khấu, vì anh là đại thiếu gia của gia tộc họ Phùng. Sau khi biểu diễn xong một ca khúc, anh nhìn xuống và nhận ra ghế bên góc phòng đã trống rỗng, Lan Chi đã rời đi từ lúc nào đó. Mặc dù cô đang cảm thấy buồn bã, nhưng vì đây là sinh nhật của một người bạn thân từ thời phổ thông, cô không thể vắng mặt. Ban đầu, cô dự định ở lại một chút rồi về, nhưng khi nhận ra sự quan tâm của Gia Minh và ý muốn quen biết, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Khi anh quay lưng để lên sân khấu, cô nhanh chóng tận dụng cơ hội để rời khỏi đó. Cô cảm thấy muốn tránh né mọi thứ, bên cạnh cô chỉ còn lại nỗi thất vọng và niềm tin tan vỡ vào người khác.
Tiếng gõ cửa đẩy Lan Chi trở về hiện thực. Nhìn ra khe cửa sổ, cô nhìn thấy ánh sáng chiếu vào phòng. Tiếng mẹ gọi cô nhẹ nhàng:
– Chi ơi, dậy đi con…
– Dạ mẹ…
– Đêm qua sao lại không tắt điện thế?
Mở cửa, Lan Chi trả lời mẹ:
– Con đọc sách rồi ngủ quên, con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý…
– Con đã lớn, phải tự chăm sóc bản thân. Mai mốt lấy chồng mà không chú ý thì gặp mẹ chồng khó tính làm sao…
Mẹ nhấn mạnh, nhưng bỗng bà nhìn thấy hai vết thâm quầng dưới mắt của Lan Chi:
– Trời ơi, sao mắt con lại thâm quầng thế này? Đêm qua có chuyện gì mà không ngủ được?
Lúc này, Lan Chi mới nhận ra và giật mình. Sáng nay, cô sẽ ra mắt gia đình chồng tương lai, nhưng với vẻ mặt mệt mỏi và hai vết thâm quầng này, cô lo lắng. Cô năn nỉ mẹ:
– Làm sao đây mẹ? Trời ơi, mắt con như mắt gấu trúc…
– Nằm xuống đi, đắp khăn lạnh và thư giãn sẽ hỗ trợ. Nếu cần ra ngoài, hãy trang điểm mắt kỹ lưỡng một chút…
– Mẹ thật quan tâm, con cảm ơn mẹ…
Sau khi bà Hằng, mẹ của Lan Chi, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, cảm giác lo lắng không rời Lan Chi nên cô cũng vội vã dậy và chuẩn bị chờ Gia Minh đến đón. Thấy cô con gái ra vào không ngừng, bà Hằng liền hỏi:
– Hôm nay con định đi đâu vậy?
– Dạ, anh Minh nói muốn đưa con về nhà để ra mắt Ba Mẹ, con thấy hơi bối rối ạ…
Thực tình, bà Hằng rất ấn tượng và quý Gia Minh, chàng trai lịch lãm, thông minh và chu đáo. Không giống như cậu Huấn, bạn trai trước của Lan Chi, bà không mong ước gì hơn là con gái được hạnh phúc. Thấy Lan Chi cảm thấy lúng túng trong chiếc áo dài, bà gợi ý:
– Lần đầu đến nhà anh chàng kia, con không cần phải quá cầu kỳ. Mặc áo dài sẽ không tiện lợi nếu con muốn làm việc nhà. Một chiếc đầm không quá dài, khoảng 10 phân trên mắt cá chân, sẽ là lựa chọn tốt, vừa kín đáo lại tiện lợi. Hoặc mặc đồ tây cũng được…
– Vậy thì con sẽ mặc chiếc đầm xanh…
Chiếc đầm này đã gây ấn tượng với anh từ bữa tiệc sinh nhật hai năm trước. Bà Hằng nhìn con gái, vẻ mặt trẻ trung của Lan Chi khiến bà nói:
– Con gái mẹ xinh quá…
– Cảm ơn mẹ…
Từ đó, bà Hằng không nói gì thêm, nhưng trên khuôn mặt bày tỏ sự lo lắng. Bà chỉ mong ơn trên cao ban phước cho con gái. Sau khi trải qua những đau thương với bạn thân và người yêu phản bội, Lan Chi suy sụp, điều này khiến bà lo lắng không thôi. Đôi khi, bà không ngủ được, ngồi canh cửa và khóc lẻn. May mắn, con gái bà gặp được Gia Minh, chàng trai yêu thương Lan Chi, khiến con gái trở nên tươi vui, và bà cũng trở nên hồng hào lại.
Tiếng chuông cửa vang lên, bà vội chạy ra ngoài và thấy Gia Minh đang đứng ở cửa, mang theo một bó hoa từ trên cốp xe. Bà nghĩ rằng hai người đã mua hoa để dành tặng ông bà bên nhà. Khi Gia Minh bước vào, bà ngạc nhiên:
– À, tôi tưởng hai bạn mua hoa để ra mắt ông bà?
Gia Minh cười:
– Dạ, tôi mua cho cả hai nhà ạ…
Bà cảm động nhìn chàng trai:
– Lan Chi lớn tuổi mà còn ngây thơ, may là có anh giúp đỡ…
– Dạ, mẹ con hiền lắm, và nhà không có con gái nên rất quý cô ấy, mẹ con cứ thường xuyên bảo con dẫn cô ấy về nhà mà Lan Chi không chịu đâu ạ…
Khi Lan Chi từ trong nhà đi ra, thấy Gia Minh đang nói với mẹ, cô liền lên tiếng:
– Anh đang nói xấu em với mẹ đúng không?
– Ơ… Em hỏi mẹ xem anh có nói gì không? Oan thị Mầu quá…
Bà Hằng cười rồi nói:
– Thôi hai đứa mau đi đi, chớ muộn…
Lan Chi ngồi trên xe lần đầu tiên đến nhà Gia Minh, tâm trạng hồi hộp và lo lắng. Cô muốn hỏi về mẹ anh, liệu có khó tính không, mẹ anh thích những món gì,… Nhưng Gia Minh chỉ cười và an ủi:
– Mẹ dễ tính và rất yêu thương em…
– Nhưng em vẫn thấy lo lắng…
Câu chuyện chưa kịp dứt, xe đã dừng trước một biệt thự lớn như trong mơ, khiến Lan Chi ngạc nhiên:
– Tại sao lại dừng ở đây?
– Đã đến rồi đấy…
Nghe hai câu cuối, Lan Chi không kìm được nước mắt. Cô không ngờ gia thế của Gia Minh lại giàu có như vậy. Mặc dù cô đã nhiều lần hỏi nhưng anh chỉ nói mình là một kiến trúc sư, có đủ lương để nuôi vợ con, không bao giờ đề cập đến gia đình giàu có của mình. Đứng trước tình thế này, cô hoàn toàn thất vọng. Sau khi trải qua một lần bị người yêu lừa dối, cô nghĩ rằng hạnh phúc sẽ đến với mình, nhưng sự khác biệt giữa gia đình cô và gia đình anh là quá lớn. Cô nghĩ rằng tốt nhất là tự rút lui trước khi bị từ chối hoặc coi thường, có khi còn tổn thương hơn. Cô nắm lấy tay anh khi anh định mở cửa ra ngoài:
– Em xin anh, cho em quay về. Em xin anh…
Anh ôm Lan Chi trong vòng tay, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô:
– Hãy nhìn vào mắt anh và lắng nghe anh nói: Em sống với anh, không phải với người khác. Chỉ cần anh yêu em thật lòng là đủ. Không phải cứ giàu có là tốt, mọi người đều có những khó khăn của riêng mình. Nếu em từ bỏ bây giờ, có phải là em đang từ bỏ anh không?
– Nhưng… nhưng em sợ quá…
– Cứ ở bên anh, nếu có ai hỏi gì thì em trả lời. Không có gì phải giấu diếm. Còn lại, để anh lo…
Khi người giúp việc thấy xe của cậu chủ về, cô vội ra mở cửa. Không còn cách nào khác, cô đành im lặng, để số phận tự quyết định.
– Cậu chủ đã về…
Tiếng người giúp việc cất lên, lúc này Lan Chi mới nhìn kỹ thì thấy đó là một người phụ nữ khá trẻ, chỉ hơn cô vài tuổi. Khi cô cúi đầu chào, chị ấy liền cất tiếng:
– Chào cô, tôi là Bé Tư…
– Em chào chị…
Cô vừa kịp cúi chào chị Tư giúp việc thì đã bị Gia Minh kéo tay đi vào trong nhà. Khi bước vào phòng khách, Lan Chi hoàn toàn bất ngờ bởi sự xa hoa mà cô chỉ thấy trong những cung điện của quý tộc. Bỗng Gia Minh nhẹ nhàng kéo tay cô và nhắc nhở:
– Hai người kia là Ba mẹ của anh. Người ngồi kế bên là Dì, mẹ kế của anh…
Cô muốn hỏi anh về mẹ kế, nhưng trong tình huống này, cô không có thời gian cũng như cơ hội để làm điều đó. Cô lễ phép cúi chào ông Gia Vĩnh, cha của Minh, và bà Nhã Trúc, mẹ kế của anh. Ông Gia Vĩnh có vẻ lạnh lùng, còn bà Nhã Trúc, mẹ kế của anh, mà cô sau này mới biết tên là bà Thúy Lan, đều đánh giá Lan Chi một cách khắt khe. Khi cô cúi chào bà mẹ kế, cô cũng không nghe anh đề cập đến tên của bà, nên cô lạc quan trả lời:
– Con cảm ơn mẹ…
Ngay khi ngồi xuống, cô bị ông Gia Vĩnh hỏi về học vấn và công việc. Gia Minh vội nắm lấy cơ hội:
– Dạ, con học…
Mặt vẫn băng giá, ông Gia Vĩnh lên tiếng khiến Gia Minh im lặng:
– Cô có miệng để nói không, hay phải là người khác trả lời thay?…
Lan Chi cảm thấy bất an và sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của ông. Cô cố gắng trả lời:
– Dạ, cháu…
Bà Nhã Trúc đưa ra tay ấm áp, cầm lấy tay cô và truyền động lực. Lan Chi cảm thấy tự tin hơn:
– Dạ, cháu học ngành kiến trúc, làm việc ở phòng thiết kế của tập đoàn Hưng Thịnh…
Ông Vĩnh chỉ Hừm một tiếng vang lớn rồi tỏ vẻ không hài lòng khi đứng dậy đi vào trong nhà. Bà Thúy Lan vội đi theo, nắm cάпh tay ông, và liếc mắt sắc như dao về phía sau. Mặc dù có điều kỳ lạ là bà Nhã Trúc, mẹ của Gia Minh, không tỏ ra bất kỳ thái độ nào. Bà vẫn nhoẻn cười khi quay sang Lan Chi:
– Ba mẹ của cháu có khỏe không?
Gia Minh đi lại phía sau ôm lấy vai mẹ:
– Về gia đình Lan Chi, con đã thưa với Ba mẹ rồi. Mẹ thương con thì cũng thương vợ con mẹ nhỉ?
Bà Nhã Trúc mắng con trai mình một cách đùa cợt:
– Chỉ khéo nịnh mẹ, đã ai lấy anh mà vợ nào ở đây. Mai mốt con đừng lo bị nó ЬắϮ пα̣t…
Gia Minh la to:
– Lại phe cάпh nữa rồi. Mình mẹ con còn không chống đỡ nổi, huống gì lại thêm Lan Chi nữa thì sao đây?
Ba người cùng cười, và sau đó bà nói với cô:
– Con cứ ʇ⚡︎ự nhiên, trưa nay nhà bếp làm cơm nên con không phải làm gì cả. Bác lên phòng nghỉ đi…
Lan Chi cúi đầu chào lễ phép:
– Dạ, Bác lên phòng nghỉ đi ạ…
Bà Nhã Trúc nhìn cô rồi gật đầu, bà rất mừng khi lần đầu tiên gặp người mà con trai bà đưa về. Cuộc đời bà cả ngày tụng kinh xám hối, cầu cho gia đạo được bình an. Dù bên ngoài có sóng gió, chỉ cần nhìn thấy con trai bà cười hạnh phúc, bà đã thấy vui lắm rồi…