Đọc truyện Đường tơ mối lộn của tác giả Hà Phong Chương 1
8 giờ tối, đám khách đã rời đi hầu hết. Bà Phượng nhìn thấy con trai Dũng, chú rể của đêm nay, vẫn đang đứng đây trò chuyện với vài người bạn. Bà nói với Hạnh, cô con dâu mới:
“Con ra gọi Dũng vào đây giúp mẹ.”
Hạnh vừa thay bộ váy cưới, tiếp đám bạn thân. Giờ cũng đã khá muộn, nên mọi người đã ra về gần hết. Chỉ còn lại đám bạn thân của Dũng vẫn chưa muốn rời đi. Nghe mẹ chồng nói như vậy, Hạnh cũng đứng dậy và nhẹ nhàng nói vào tai Dũng:
“Mẹ kêu anh vào có chuyện gì đó.”
Dũng nhìn vợ với chút ngượng ngùng, sau đó nói với bạn bè:
“Tôi có việc chút, ngồi đây một lúc tôi ra.”
Một người bạn hiểu ý đứng dậy vỗ vai Dũng:
“Đủ rồi, muộn rồi. Chúng ta phải về đây. Anh nên nghỉ ngơi đi, hôm nay đã uống nhiều rồi. Chắc là mệt lắm. Để sức cho những việc lớn sau này.”
Nhóm bạn cười ha hả châm chọc Dũng. Anh cau mày nhưng cố gắng tươi cười hòa vào không khí vui vẻ của đám bạn.
Ba người bạn của Dũng kéo nhau đứng dậy chào vợ chồng anh rồi ra về. Dù Dũng nhìn đám bạn với vẻ nuối tiếc nhưng cuối cùng anh cũng phải quay về nhà.
Bà Phượng thấy con trai đi vào, nhanh chóng đứng dậy để chồng tiếp khách thay mình và chạy lại phòng con trai và con dâu:
“Con uống nhiều rồi đấy. Cả ngày hôm nay uống bao nhiêu bia rượu. Giờ lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, bà kéo tay Hạnh:
“Con cũng vậy, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, nhưng còn vài việc chưa xong ạ.”
Bà Phượng nhanh chóng thúc ép vợ chồng Dũng và Hạnh lên phòng:
“Thôi để mẹ và Nhung dọn cho. Cả ngày hôm nay hai đứa mệt rồi. Lên nghỉ ngơi đi.”
Nhung đang lau bàn thấy mẹ nói cũng gợi một cách thân thiện:
“Chị và anh lên nghỉ ngơi đi. Để mẹ và em dọn dẹp. Nếu không xong thì mai làm tiếp.”
Thấy mẹ chồng và em vợ quan tâm, Hạnh cảm thấy rất biết ơn và nói:
“Vâng, mẹ và em sẽ làm giúp con ạ. Có gì mai con tiếp tục làm nhé mẹ.”
“Ừ, nhanh lên đi con!”
Bà Phượng đẩy nhẹ lưng con dâu đi lên tầng 2.
Hạnh đi lên trước. Dũng vẫn đứng đó, không muốn lên. Bà Phượng tiếp tục nhắc nhở:
“Con còn đứng đó làm gì? Nhanh lên phòng với vợ đi!” Bà nhẹ nhàng nhắc nhở con trai:
“Đêm nay là đêm tân hôn của con đấy, nhớ đấy.”
Dũng nhăn mày một chút nhưng nghe lời mẹ, anh cũng miễn cưỡng bước theo vợ lên tầng trên.
Hạnh ngồi vào bàn trang điểm, lấy nước tẩy trang lau sạch khuôn mặt. Thấy chồng đã lên phòng, cô vui vẻ đứng dậy, mắt rạng rỡ, miệng cười tươi, cởi áo vest cho anh:
“Anh thay đồ đi, cho thoải mái. Em đã để sẵn bộ quần áo ngắn cho anh trên giường rồi. Mới uống rượu xong, anh đừng vội tắm.”
Dũng cảm thấy hơi bực mình vì sự quan tâm quá mức của vợ. Thực ra, đó là niềm hạnh phúc của một người đàn ông khi được người vợ mới chăm sóc, nhưng anh lại cảm thấy một cảm giác lạ lẫm.
“Ừ, tôi biết rồi!”
Dũng cố gắng giữ thái độ nhẹ nhàng nhất có thể khi nói chuyện với vợ. Anh đi lại chỗ giường, nơi trên đó được trang trí bằng những cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim công phu, là công sức của mấy đứa em gái họ.
Hạnh nhìn chồng và mỉm cười. Có lẽ anh ấy đã uống quá nhiều và đã say rồi.
Cô lấy đồ để đi tắm sạch sẽ.
Đêm nay là đêm tân hôn, vì vậy dù mệt đến đâu, cô cũng muốn tạo ra một kỷ niệm đáng nhớ cho hai vợ chồng. Cô tắm rửa kỹ lưỡng, xịt nước hoa thoang thoảng lên người, sau đó mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, món quà từ người bạn thân nhất của cô. Cô ít khi mặc đồ sexy như vậy, nhưng người bạn đã lấy chồng và nói: “Phụ nữ phải biết làm cho chồng thích ở phòng ngủ và đáng yêu ở phòng khách. Như thế chồng mới yêu nhiều.” Ban đầu cô cảm thấy ngần ngại, nhưng sau đó cô nghĩ đến hình ảnh mà người bạn vẽ ra và nghĩ rằng chồng sẽ thích nếu cô tỏ ra “hư” một chút, vì vậy cô quyết định thử.
Khi đã sấy tóc xong, cô nhìn thấy bản thân mình trong gương. Cô chưa bao giờ mặc đồ sexy như thế này, ngay cả khi ở nhà một mình. Nhưng cô tự nhận ra rằng mình cũng khá xinh đẹp và gợi cảm. Hạnh cười nhẹ với suy nghĩ của mình và chỉnh lại đầu tóc, thở hồng mùi nước hoa trên da thịt trước khi tự tin bước ra khỏi phòng.
Dũng thật ra chưa ngủ. Anh đang nằm trên giường suy nghĩ về điều gì đó. Khi nghe thấy cửa nhà tắm kêu cọt kẹt, anh vội vàng đóng mắt giả vờ nằm ngủ.
Hạnh tiến đến gần chồng và thì thầm vào tai anh:
“Anh Dũng, anh Dũng!”
Dũng giả vờ không nghe thấy tiếng Hạnh gọi.
Hạnh nhẹ nhàng lay người chồng và cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người anh.
Bị vợ chạm vào, Dũng bất ngờ nắm chặt tay Hạnh:
“Em…”
Hạnh nhìn chồng với ánh mắt âu yếm và mỉm cười:
“Anh có mệt không? Em đang giúp anh cởi áo. Sao anh không thay đồ thoải mái hơn? Mặc áo sơ mi không dễ chịu lắm đâu.”
Dũng nghe vợ giải thích xong, liền ngồi dậy tự mình cài cúc áo sơ mi:
“Anh biết rồi, để anh tự làm.”
Anh đứng dậy và cầm bộ quần áo thun mà vợ đã chuẩn bị để vào nhà tắm thay đồ.
Hạnh cảm thấy hài lòng vì thấy Dũng vẫn còn ngại ngùng không dám ở trần trước mặt vợ. Cô nghe bạn thân mình nói từ khi yêu nhau, hai vợ chồng cô không cần phải giữ ý tứ gì nữa. Họ thay đồ ngay trước mặt nhau. Có đêm hai vợ chồng trần như nhộng không mặc gì nằm ngủ. Bạn bè nói như vậy để tăng cường tình cảm và sự gắn kết giữa vợ chồng. Nhưng Dũng, dù là chồng của cô, vẫn không dám để lộ thân thể trước mặt cô. Anh ấy vẫn còn ngại ngùng. Dù sao, Dũng vẫn là một người đàn ông đứng đắn và nghiêm túc, sống trong một gia đình truyền thống như vậy. Hạnh nghĩ trong lòng.
Cô leo lên giường trước và nằm nghiêng trên những cánh hoa hồng rải rác. Không gian lãng mạn của phòng tân hôn giống như trong mơ, giống những gì cô từng thấy trong các bộ phim. Hạnh hạnh phúc mơ tưởng về giây phút ngọt ngào tiếp theo giữa cặp vợ chồng trẻ mới cưới, sau khi Dũng đi từ nhà tắm ra. Dù có một chút thẹn thùng, nhưng khi nghĩ đến cảnh ái ân, cô không thể kìm nén được lòng mình. Cô nhẹ nhàng nâng gấu váy qua đầu gối để lộ ra đôi chân thon gọn, lúc đó lòng cô lúc lắng đến đâu.
Dũng đứng trong nhà tắm mãi mới thay xong bộ đồ. Anh chần chừ, nhưng cuối cùng cũng phải bước ra khỏi nhà tắm.
Khi anh nhìn thấy Hạnh nằm trên giường trong tư thế quyến rũ, trong lòng anh bỗng trỗi lên một cảm giác rùng rợn, kỳ lạ. Chân anh chùng xuống và anh đi chậm lại, không dám nhìn lên về phía cơ thể của Hạnh.
Hạnh nhận ra rằng chồng mình có vẻ gượng gạo, cô suy đoán rằng anh ta có lẽ đang xấu hổ, vì thế cô quyết định chủ động gọi:
“Anh lên giường đi!”
Cô bò trên giường và đến gần anh, hai tay quấn quanh cổ anh, kéo anh nằm xuống.
“Anh mệt lắm phải không? Hôm nay em thấy anh uống khá nhiều.”
“Ừ, một chút.”
Hạnh cười và đặt đầu lên ngực anh, hai tay vuốt ve vòm ngực anh.
“Hôm nay chúng ta đã chính thức trở thành vợ chồng. Từ nay em sẽ là vợ của anh. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, đúng không anh?”
Đôi tay nhỏ bé của Hạnh xoa bóp khắp người anh, anh không chủ động trong chuyện ân ái nên Hạnh buộc phải tiến lên trước một bước, theo kinh nghiệm mà cô bạn thân đã chia sẻ với cô. Đàn bà phải “hư” một chút thì chồng mới yêu.
Dũng nhắm mắt, cố gắng tập trung vào điều gì đó để quên đi cảnh ái ân của người vợ đang khêu gợi bên cạnh, để làm nốt vai trò của một người đàn ông mà anh đã lỡ bước vào.
Dũng hít một hơi dài và bắt đầu tự mình cởi chiếc áo phông ra, ôm lấy Hạnh. Nhưng đột nhiên, chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Giống như một phép màu, chiếc điện thoại giúp anh thoát khỏi cảnh ác mộng. Dũng vội vàng nắm lấy chiếc điện thoại như một phao cứu sinh và chạy ra khỏi phòng. Không biết người bên kia nói gì, nhưng gương mặt của Dũng trở nên hoảng sợ. Sau đó, anh quay lại nói với vợ:
“Có một ca cấp cứu nặng ở bệnh viện, anh phải đi gấp.”
Nói xong, anh không chờ vợ đáp lời mà vội vàng thay quần áo và rời khỏi phòng.
Hạnh cảm thấy hụt hẫng khi chồng lại phải rời đi trong đêm tân hôn. Nhưng sau khi suy nghĩ, cô tự an ủi rằng anh ta cũng phải làm vậy vì trách nhiệm với công việc. Hạnh luôn tìm lý do để an ủi lòng mình.
Bà Phượng thấy con trai vội vã ra khỏi nhà mà không nói gì với bố mẹ, liền chạy lên phòng hỏi Hạnh:
“Thằng Dũng nó đi đâu mà vội vã vậy con?”
“À, có ca cấp cứu nặng trong bệnh viện cần anh ấy mẹ ạ.”
“Trời ơi! Ai mà không biết điều thế này. Đêm tân hôn của người ta mà lại suốt ngày chỉ biết công việc!”
Bà Phượng tức giận và mắng mỏ:
“Và còn thằng này nữa. Không phân biệt được công việc và gia đình sao? Giữa đêm, giữa hôm lại chạy vào bệnh viện.”
Hạnh thấy mẹ tức giận, vậy nên cô khuyên can:
“Mẹ, đừng trách anh ấy nữa. Dù sao anh ấy cũng vì công việc mà thôi. Mẹ biết rồi, anh ấy là người của công việc mà.”
Bà Phượng thấy con dâu không trách móc chồng trong đêm tân hôn bỏ mình ở nhà, mà ngược lại còn nói giúp chồng, liền nhìn con dâu với vẻ ái ngại:
“Thực sự con không buồn về điều này sao?”
“Dạ, cũng có chút buồn ạ. Nhưng biết làm sao được ạ.”
Bà Phượng thấy con dâu hiểu và thông cảm, liền an ủi:
“Ừ, con biết thông cảm với chồng như vậy thì tốt. Nhưng lần sau con phải quyết đoán, không để nó đi như vậy nữa nhé! Thằng Dũng cũng lớn tuổi rồi. Hai đứa phải nhanh chóng có đứa con cho mẹ bế.”
Câu nói của bà Phượng làm Hạnh cảm thấy buồn thương. Bà không biết là hai vợ chồng cô vẫn chưa mở đầu cho cuộc sống gia đình.
“Vâng, con biết rồi ạ!”
Thấy con dâu trầm tư, bà Phượng cũng hiểu.
“Đấy, mẹ chỉ muốn nói thế thôi. Con đừng buồn, đừng trách mẹ nhé.”
“Dạ, không có gì ạ. Con hiểu mà mẹ. Con sẽ cố gắng ạ.”
“Ừ, mẹ cảm ơn con. Nếu con mệt thì cứ đi ngủ trước đi. Đừng đợi anh ấy. Không biết khi nào nó mới về.”
“Vâng ạ. Mẹ cũng đi ngủ sớm nhé mẹ.”
Hạnh chào mẹ chồng rồi quay vào phòng. Bộ quần áo của chồng vẫn còn đọng lại trên sàn nhà chưa kịp treo lên móc. Cô cúi xuống, gọn gàng xếp quần áo của anh dưới đuôi giường, để khi anh về có đồ để thay luôn. Xong việc đó, cô leo lên giường, ôm chặt chiếc gối vào lòng như để xoa dịu nỗi cô đơn trong đêm tân hôn đầu tiên của mình.