Đọc truyện Gả cho anh rể tác giả Du Phong Vân chương 1
Trong thôn, người ta đang nói nhau về chuyện đáng chú ý xảy ra trong gia đình Hoàng: con dâu mới của họ bị nghi ngờ có mối quan hệ bất chính với một người khác, một sự việc mà ngay cả trẻ con cũng biết đến. Cả tuần qua, nhà Hoàng đã khép kín cửa không ra ngoài, khiến cho người ta hoàn toàn không thể tiếp cận. Tương tự, nhà Lê cũng không mở cửa, tạo ra sự nghi ngờ và tò mò.
Con gái của gia đình Lê, mặc dù trông xinh đẹp và hiền lành, nhưng lại bị tình nghi là đã phản bội chồng.
Cậu Hai là ai thế nhỉ?
Anh ta có vẻ học thức, gia thế và ngoại hình tốt, không thua kém ai. Tuy nhiên, người ta lại nghe mợ Hai, vợ cậu, than phiền rằng chỉ sau hơn một tháng kết hôn, anh ta đã đi tìm người tình trong khách sạn. Tin đồn này khiến mọi người kinh ngạc và không tin vào sự thật.
Trong khi mọi người ngoài kia đang tán dóc và suy đoán, ở sân nhà Hoàng, có một cô gái đứng chờ dưới trời nắng gần một giờ. Da của cô trắng mịn, dáng người thanh mảnh, tóc buộc lỏng phía sau đầu, và mồ hôi chảy dài từ trán xuống gò má. Cô đợi mãi nhưng không được mời vào, không có ghế để ngồi, và không có dấu hiệu chấp nhận tiếp khách.
Đồng Đồng, tên người phụ nữ này, lau mồ hôi và nhìn vào đồng hồ, hiện đã là 11 giờ sáng, nắng chói chang. Nếu không được mời vào, cô sẽ phải về và quay lại vào ngày mai. Cô hi vọng rằng việc đứng chờ này sẽ khiến gia đình Hoàng chấp nhận cô vào nhà.
Chờ thêm 15 phút, một người phụ nữ trung niên ra ngoài. Bà ta nhìn cô với ánh mắt không mấy tử tế và nói:
– Đồng, bạn về đi, hôm nay Hai không có thời gian để gặp bạn.
Đồng hỏi:
– Vậy, Hai sẽ về khi nào, dì?
Bà giúp việc lắc đầu:
– Không biết, Hai không vui, không muốn ở nhà và nhớ đến người phụ nữ kia. Bạn về đi, không cần phải đứng ngoài đây mỗi ngày như thế này, gia đình chúng tôi không muốn gặp bạn.
Cô cảm thấy khó chịu với sự đối xử này. Nếu không phải vì tình hình nhà mình, bà ta sẽ không nói với cô như vậy. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ và trả nợ lòng với người đã sinh ra mình, cô phải kiên nhẫn.
Cô nói:
– Dì, liệu có thể vào nhà để nói chuyện với bà Hoàng hoặc mẹ của Hai không? Tôi chỉ muốn nói một chút, không làm phiền nhiều thời gian của họ.
Bà đột nhiên nhận được thông điệp từ bên trong nhà và nói:
– Được rồi, mời vào trong.
Cô cảm thấy ngạc nhiên nhưng không kéo dài thêm, nhanh chóng lau mồ hôi và sửa soạn trước khi vào nhà.
Nhà họ Hoàng thực sự là một “đại gia” trong vùng này, với tài sản giàu có hơn cả nhà cô. Sự giàu có của họ vượt xa mấy chục lần so với nhà cô, thậm chí là cả mấy con phố.
Bà dì dẫn cô vào bên trong, và sau một khoảng thời gian đi lang thang, họ đến một căn phòng lớn, có thể là phòng họp hoặc phòng khách của biệt thự. Trong phòng có tổng cộng năm người, bao gồm cả cô, tức là sáu người. Cô đã nói cậu Hai không ở nhà nhưng thực tế anh ta đang ngồi ở đây, uống trà một cách thoải mái, không có dấu hiệu gì là không vui.
Cô nhìn lên và thấy người đàn ông tinh tế và lịch lãm kia, và không thể không để ý đến bàn tay cầm tách trà của anh ta, với những đốt xương rõ ràng và ngón tay thon dài đẹp đẽ… Một cảm giác lạnh lùng và hứng khởi đột nhiên tràn về trong cô, kích thích trái tim cô đập mạnh. Đã bảy năm trôi qua, cô đã tưởng như đã quên, nhưng vẫn chưa thể.
– Cô Đồng, bạn đã tới nhà tôi nhiều lần, có việc gì muốn nói không?
Người phụ nữ, có vẻ như là bà nội của cậu Hai, và cũng là bà nội của chị gái cô. Cô nhìn vào bà, không run không sợ hãi, và nghiêm túc trả lời:
– Dạ, thưa bà, thưa mọi người, thưa cậu Hai… hôm nay tôi đến đây muốn thay mặt chị gái tôi xin lỗi. Chị gái đã làm một việc không thể tha thứ được, và thậm chí cả tôi cũng không thể chấp nhận điều đó. Vì vậy, tôi…
Nhưng cô bị ngắt lời bởi tiếng cười phát ra, và sau đó là giọng của một phụ nữ:
– Ý cô là… nhà cô muốn đưa cô sang làm dâu ở đây thay cho Mộc à?
Cô nhìn sang phụ nữ đó, người mà nếu đúng như mô tả của mẹ ruột cô thì là bà Hai của nhà Hoàng, mẹ lớn của Thế Thịnh. Đúng với danh xưng “tiểu thư danh giá”, bà ấy đẹp không phải bàn cãi, nhưng có một sự kiêu ngạo và cao quý không phải ai cũng có. Cô nhìn thấy bà ấy như một người phụ nữ đầy quyền lực và tự tin. Đúng với những gì mà chị gái cô đã kể, bà Hai không phải là người tốt. Cô nhìn bà ấy, và cảm thấy mình phải lép vế một chút.
Cô nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào bà, mím môi, và trả lời:
– Dạ, con… bố mẹ con cũng có ý đó…
– Ha? Sao nhà cô có ý đó chứ? Con chị gái cô, con Mộc đó, nghe nói là chị em sinh đôi với cô. Mặt không giống nhau nhưng lòng dạ giống nhau sao? Nhà tôi đã mất mặt một lần rồi, tôi không muốn bị bắt gặp con trần truồng trên giường với người đàn ông khác một lần nữa. Nhà cô phải tự trọng một chút, những hành động như vậy… người ta sẽ khinh thường lắm.
Cô siết chặt đôi bàn tay dưới lớp váy, đầu cúi thấp, không dám ngẩn cao, mặc dù người ta nói cô không ra gì, nhưng cô không dám phản kháng. Lúc này, cô phải là người cầu tình, thậm chí là cầu xin, vì không thể để cho công ty của ba mẹ cô sụp đổ. Họ đã cạn kiệt mọi phương tiện, và lúc này chỉ có thể trông cậy vào cô.
Cô nghĩ thấu đáo, cô dẹp bỏ mọi tự trọng, tự tôn và tự ái, chấp nhận mình xuống dưới đáy lòng. Cô quỳ gối xuống, đầu chạm đất, đau đớn căng cơ. Cô nhìn thẳng về phía người đàn ông đang thong thả uống trà, và cô nghiêm túc nói:
– Nếu mọi người cho phép, tôi sẽ không oán trách gì nếu phải làm trâu làm ngựa ở nhà Hoàng. Chỉ mong… cậu Hai… tha thứ cho công ty của ba mẹ tôi. Chị gái tôi đã gây ra một tội ác đáng xấu hổ, và tôi sẵn lòng đảm nhận mọi lỗi lầm của chị ấy. Chỉ mong mọi người đừng giận chó đánh mèo vô tội… ba mẹ tôi không biết gì cả, họ vô tội, công ty của tôi, nhân viên trong công ty… họ cũng vô tội.
Thế Thịnh nhìn cô, đôi mắt sâu đậm, khó lường, càng nhìn càng không biết cảm xúc. Nhiều năm đã trôi qua, cậu thiếu niên ngày xưa đã trở thành một người đàn ông thành đạt, phong thái kiêu hãnh, sức hút hơn rất nhiều, gây ấn tượng mạnh mẽ. Cô biết anh ta rất đẹp trai, là “đứa con cưng” của trời, nhưng dù đã biết điều đó, cô vẫn không thể kiểm soát trái tim bé nhỏ này đang đập mạnh. Và gương mặt người đàn ông này cũng từng thuộc về cô, chỉ là, cuối cùng, mọi thứ đã thay đổi…
Anh càng nhìn, cô càng hoảng loạn, mọi tự tin dần tan biến trước ánh mắt sâu đậm ấy của anh. Nhưng anh cũng chỉ nhìn cô như vậy, không nói, không hỏi, giống như đang nhìn một kẻ thất bại thảm hại.
Bà nội Hoàng ngồi im lặng, tay vân vê chuỗi ngọc, giọng nói không biểu lộ sự tức giận hay không.
– Cô Đồng, nhà Hoàng không phải là nơi để chị em cô làm những việc mình muốn. Chị em cô đã khiến nhà tôi mất hết danh dự và tạo nên sự thảm hại cho dòng họ đã gầy dựng từ lâu… Cô nghĩ chỉ với mình cô có thể bù đắp được mọi thứ hay sao?
Bà nội Hoàng dừng lại một lúc, rồi lại nói, giọng điệu lần này còn khắc nghiệt hơn.
– Việc cầu xin của cô là vô ích, vì chuyện này quá mức mất mặt. Cả tộc họ Hoàng cũng không dễ dàng tha thứ cho nhà cô. Dù công ty của ba mẹ cô không liên quan gì đến chuyện này, nhưng dòng họ cũng sẽ không để nhà cô yên ổn. Ở vùng đất này, phong tục và quan niệm là hai thứ không thể thay đổi. Hành vi của chị gái cô… Lê Mộc đã gây ra tội ác gì, lỗi lầm gì, không chỉ là vấn đề của nhà tôi, mà ngay cả những người dân bình thường cũng không thể chấp nhận. Đức hạnh của người phụ nữ, cô Đồng không có, và tôi cũng không tin cô có. Cô là em gái ruột của chị Mộc, nhưng cô cũng phải chịu trách nhiệm với lỗi lầm của chị Mộc. Công ty của cô bị loại khỏi xã hội cũng là chuyện cần phải làm. Có quy tắc lành mạnh, có quy tắc xấu, cô cũng nên hiểu và chấp nhận dần.
Cô siết chặt đôi bàn tay, cảm giác lồng ngực tức nghẹn đến không thể thở. Lời nói này không mang tính xúc phạm, không phản cảm nhưng khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô quay đầu nhìn anh, và anh cũng nhìn lại cô, nhưng ánh nhìn đó không hề thể hiện sự quan tâm đến tình cảm của cô, bất kể cô có quỳ gối, bị người nhà anh chế nhạo. Cô tự kìm nén cảm xúc, không tức giận quá mức nhưng trong lòng lại thấy đau xót cho bản thân. Ban đầu, việc này không phải của cô, nhưng bây giờ cô phải tự gánh vác mọi thứ. Nhưng nếu không chịu gánh, thì sẽ ra sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm thay cô được? Chị gái của cô à? Chị ấy đã bỏ đi cùng với tình nhân, không quan tâm đến cuộc sống hay cái chết của ba mẹ cô. Quả là đau lòng!
Cô hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại tinh thần và dần dần đứng dậy. Cô đứng trước mặt những người khinh thường cô, quan sát mọi người một vòng, cuối cùng cô nhìn thẳng vào gương mặt điển trai kia, cô bình thản nói:
“Nếu mọi người đã nói như vậy, thì tôi cũng không muốn dài dòng. Nhưng trong chuyện Lê Mộc ngoại tình, liệu có liên quan đến nhà họ Trịnh, cụ thể là con trai út của họ? Mối quan hệ giữa nhà Trịnh và nhà Hoàng luôn căng thẳng. Việc cả gia đình nhà Hoàng không tha thứ cho chúng tôi, liệu có phải là hơi quá? Đó không chỉ là lỗi của một phía, mà là lỗi của cả hai. Nếu muốn đưa ra sự công bằng, thì mọi người cũng nên xem xét từ phía nhà Trịnh trước, rồi sau đó mới nghĩ đến chúng tôi. Nhà tôi có thể không bằng một góc của gia đình Hoàng, nhưng cũng không phải là người không có tiếng nói. Nếu công ty của tôi sụp đổ, thì nhà Trịnh… mọi người đã nghĩ đến việc họ có thể tận dụng để tranh chấp với nhà Hoàng chưa?”
Cô ngưng lại một lát, sau đó tiếp tục:
“Thời đại luôn thay đổi, và nhà Trịnh cũng chỉ cần một cớ… một lý do lớn… một lý do để đánh bại mọi thứ… Tôi nghĩ mọi người hiểu ý tôi muốn nói, phải không?”
Bốn người ngồi trên ghế có biểu cảm khác nhau, có tức giận, có lo lắng nhưng chủ yếu là suy nghĩ. Những gì Đồng Đồng nói cũng có lý, nếu gia đình Hoàng muốn hủy hoại công ty của cha mẹ ruột cô, thì sẽ làm hại nhiều hơn là lợi. Nhưng cô cũng không chắc là nhận định của mình đúng hay không, vì cô không hiểu rõ về gia đình Hoàng, gia đình Trịnh, cũng như tài chính và sức mạnh của họ. Những gì cô nói chỉ là dựa trên nhận định của cha mẹ ruột cô và một chút hiểu biết của bản thân cô.
Bà nội Hoàng nhăn mặt, giọng điệu trở nên khắc nghiệt:
“À, cô Đồng… cô có ý định đe dọa gia đình tôi hả?”
Đồng Đồng nhếch môi, cô trả lời bình tĩnh:
“Tôi không có ý định cũng không đủ dũng cảm để đe dọa. Tôi đến đây chỉ để xin nhà tôi được tha thứ. Những gì tôi nói chỉ là phân tích tình hình, hy vọng mọi người xem xét lại cho gia đình tôi một cơ hội.”
Bà Hai cười nhẹ, hỏi tiếp:
“Vậy thì cô muốn điều gì?”
Cô trả lời một cách nghiêm túc:
“Con chỉ mong mọi người tha thứ cho gia đình Lê, cho ba mẹ con, cho công ty của chúng tôi. Chuyện Lê Mộc gây ra thì Lê Mộc phải chịu, không thể đổ tội cho ba mẹ con và hàng trăm nhân viên công ty. Hoặc nếu mọi người muốn trừng phạt, có thể ghi lên tội danh của con… con sẽ đứng ra chịu trách nhiệm thay Lê Mộc.”
“Con sẽ chịu trách nhiệm như thế nào? Nhà tôi không thiếu người làm.”
“Cách chịu trách nhiệm là do ý của mọi người quyết định. Con biết rằng nhà chúng ta không thiếu người làm, và mọi người cũng không chấp nhận con gái của nhà Lê làm người hầu. Lê Mộc đã làm sai và phải chịu trận, còn con không thể tưởng tượng được con sẽ gánh trách nhiệm của chị ta như thế nào…”
Sau một khoảnh khắc, cô nhìn thẳng vào cậu Hai ngồi trên ghế, cô hơi hồi hộp, giọng nói run run:
“Nhưng nếu mọi người đồng ý, con sẵn sàng ở lại và phục vụ cậu Hai… chờ đến khi cậu không còn tức giận về chuyện của Lê Mộc nữa… con sẽ đứng bên cạnh… làm người hầu cho cậu… con sẽ tuân theo mọi lệnh lạnh lùng mà không phàn nàn.”
Cô nói xong, mồ hôi sau lưng như đổ lụt. Cô không biết liệu anh có còn quan tâm gì đến cô không, đây là một sự đánh cược. Cô muốn xem anh có lòng nhân từ đối với ba mẹ ruột của cô hay không.
Cậu Hai ngồi trên ghế vẫn thản nhiên, đôi tay dài gõ nhẹ trên bàn, âm thanh nhẹ nhàng, đều đặn. Cậu nhìn Đồng Đồng, mỉm cười nhưng không có niềm vui trong ánh mắt. Anh hỏi:
“Lê Đồng, cô có ý… nếu tôi chán chường, có thể ném cô cho anh em nhà tôi làm vợ bé chứ? Hả?”
Cô giật mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn quyết định gật đầu:
“Vâng… cậu Hai.”
Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng sắc bén:
“Vâng, một người kiêu căng như cô, đầy lòng tự cao tự đại… lại chấp nhận làm người hầu cho đàn ông à?”
“Đúng, cậu Hai… chỉ cần mọi người tha thứ cho…”
“Được, thì cứ làm như thế. Cô ở lại đây, tôi sẽ tha thứ cho gia đình cô.”
Bà nội Hoàng muốn ngăn chặn:
“Thế Thịnh, không cần giữ cô ở lại…”
Cậu Hai làm dịu giọng:
“Nội yên tâm, người ta muốn ở lại nhà mình, không thể từ chối. Hơn nữa, so với Lê Mộc, tôi cảm thấy Lê Đồng đẹp hơn… sẽ khiến cuộc sống của tôi thêm phần sôi động.”
“Nhưng…”
“Tôi hiểu ý nội muốn nói, chỉ là một con rối thôi, cô ấy muốn thì tôi sẽ chiều. Dù sao, Lê Mộc đã khiến gia đình Lê phải gánh chịu, hãy để họ chịu một phần trách nhiệm. Nội xem sao?”
Bà nội Hoàng suy nghĩ về lời của cháu trai, cuối cùng vẫn chấp nhận:
“Vậy thì tùy vào ý con, muốn thế nào thì làm thế đó, nội sẽ không xen vào.”
Bà nội Hoàng không phản ứng gì, Bà Hai và bà Ba cũng im lặng. Cậu Hai, với thân phận đặc biệt ở nhà họ Hoàng, là đứa cháu trai sinh ra đầu tiên, đã được ông nội Hoàng đặc tên và chuyển nhượng một phần nhỏ tài sản trước. Mặc dù hiện tại cậu không tham gia quản lý công ty, nhưng không ai dám coi thường cậu. Ngoài tính tình lãnh bạc, cậu còn được biết đến với địa vị cao quý.
Cậu Hai nhìn Đồng Đồng, giọng điệu thong thả:
“Cô ở lại đây như ý cầu xin, tôi sẽ không làm tổn thương đến nhà của cô. Nhưng tại nhà họ Hoàng, cô không có thân phận hay quyền lợi, chỉ làm việc như một người hầu thôi. Lê Đồng, hãy suy nghĩ kỹ, tôi không muốn bị coi là người áp đặt lên người khác.”
Đồng Đồng nhìn anh, trong ánh mắt có chút buồn thương. Cô đã hy vọng anh sẽ tha thứ cho cô, sẽ không đẩy cô vào tình thế khó khăn như vậy. Cuối cùng, cô tự nhận ra rằng có lẽ mình đã lạc quan quá. Cuối cùng, cả anh cũng ép cô đến giới hạn như vậy.
Anh đợi câu trả lời của cô, và cô không làm anh thất vọng.
“Được, tôi chấp nhận quyết định của cậu Hai. Tôi ở đây thay mặt gia đình Lê cảm ơn sự nhân từ của cậu. Tôi sẽ làm việc cật lực cho cậu… Đồng tôi cũng đã mãn nguyện.”
Thế Thịnh nhếch môi cười lạnh, ánh mắt thâm sâu, đầy tĩnh lặng:
“Chào mừng Đồng đến nhà họ Hoàng, chúc cô sống tốt!”
Đồng Đồng được sắp xếp vào phòng khách, nằm ở tầng 1. Cô ở một mình, không có ai bên cạnh. Cô hiểu rõ về thân phận kỳ lạ của mình ở nhà họ Hoàng, không ra một hình thức nào, vì vậy cô không mong đợi điều gì từ họ. Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể từng bước một, tính một bước.
Sau khi sắp xếp đồ đạc, nhìn mẹ ruột cô với ánh mắt lạnh lùng, cô cảm thấy không uổng phí sống cùng họ suốt hai mươi năm qua. Ngược lại, mẹ nuôi cô thì gọi điện khóc, khóc đến nghẹn ngào khi biết cô làm người hầu ở đó. Mẹ ruột cô không có tình cảm, nhưng mẹ nuôi cô lại thương cô hơn. Dù vậy, ba mẹ ruột cô đã sinh ra cô, và cô không thể bỏ họ. Hơn nữa, họ đã đối đãi tốt với cô, không bao giờ ép buộc cô. Cô xem đây là cách trả ơn, và sau này, cô sẽ không để bản thân mình bị tổn thương như vậy nữa.
Sắp xếp đồ trang điểm lên bàn, chỉnh sửa váy vóc trong vali, sau đó tắm rửa một cách nhanh chóng để loại bỏ mùi hôi do đứng nắng. Trước đó, bà nội Hoàng đã nhắc nhở cô về thực tế của thân phận của mình – cô sẽ không được ăn cơm cùng với họ, mà thay vào đó sẽ phải tự lấy cơm hoặc ăn cùng với người làm việc. Dù không bận lòng về việc phải ăn cơm với người làm việc, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi phải làm như vậy, và thà rằng tự lấy cơm sẽ tốt hơn.
Cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng, và quyết định chờ một vài tháng để ba mẹ cô tìm cách giải quyết tình hình, có thể bằng cách bán công ty hoặc thực hiện một giải pháp khác… Cô quyết không ở lại lâu dài ở đây để bị coi thường. Cô vẫn có công việc, vẫn có tương lai, và không thể dễ dàng chấp nhận cuộc sống trong một môi trường hào nhoáng như vậy. Cô muốn một sân chơi công bằng, không phải là một cuộc tranh giành khốc liệt như hiện tại. Hơn nữa, giữa cô và Thế Thịnh đã không còn là tình yêu như trước nữa.
Trưa hôm đó, cô không ăn cơm, và không có ai gọi cô xuống ăn. Họ xem cô như không khí, và cô cũng không muốn làm phiền họ. Đến giờ cơm chiều, trong khi cô vẫn bận rộn với công việc, có người gõ cửa – là bà dì Thơm.
“Đồng Đồng, cô có ý định chết đói sao? Hãy lên và lấy cơm đi,” bà nói.
Cô không cảm thấy đói, nhưng cũng không thể không nhận, nếu không sẽ giống như đang giận dỗi như một đứa trẻ. Vậy nên, cô đi ra nhận cơm và nghe bà Thơm nói:
“Cậu Hai muốn gặp, sau khi ăn cơm, cô lên gặp anh ta. Không biết có chuyện gì, hãy tự hỏi anh ta.”
Cô bất ngờ:
“Cậu Hai muốn nói gì với tôi? Chuyện gì vậy?”
Dì Thơm bịu môi:
“Không biết, cô tự hỏi anh ta. Vậy thôi, tôi đi xuống. Sau khi ăn xong, đem chén bát xuống bếp, không ai muốn lên hầu cô đâu.”
“Cảm ơn dì,” cô trả lời.
Khi nghe cô cảm ơn, dì Thơm chỉ nhìn cô, bên trong cô thầm nhận xét cô là người điềm đạm và lịch sự. Tuy nhiên, đó chỉ là một nhận xét nông cạn, không thể chắc chắn. Chẳng hạn, Lê Mộc – xinh đẹp, hiền lành và dịu dàng bên ngoài, nhưng lại là người ngoại tình. Còn Lê Đồng – em gái sinh đôi của Lê Mộc, dù không giống nhau về mặt ngoại hình, nhưng liệu có máu mỹ nhân ngoại tình như chị gái không? Không thể đoán được từ bề ngoài!
Dì Thơm rời đi, Đồng Đồng vẫn chưa ăn cơm, cô ngồi đó suy nghĩ, không biết Thế Thịnh muốn nói gì với cô. Anh ta không còn như trước, không còn ân cần hay dịu dàng với cô. Hơn nữa, sau khi cô chia tay anh ta, cô còn địa vị của chị gái cô bị ảnh hưởng. Nếu ngược lại, cô nghĩ cô sẽ chấp nhận bản thân mình bị lột da cả chị gái và em gái cô mới thích hợp.
Sau khi ăn cơm, cô đem chén bát xuống bếp, không ai muốn gặp cô, và cô cũng không muốn. Cô tự mình rửa chén bát và để chúng khô. Nhà bếp trong dinh thự này vô cùng rộng lớn, như một nhà hàng. Đầy đủ đồ dùng để nấu nướng và thức ăn, không thiếu bất kỳ thứ gì. Cho đến bây giờ, cô mới hiểu được gia đình của bạn trai cũ của mình giàu đến mức độ nào, dù biết anh ta là một người thừa kế, nhưng không nghĩ rằng anh ta lại là người thừa kế của một tộc nhà danh giá như vậy. Thật đáng tiếc, người ta nghĩ cô không xứng với anh ta…
Cô tuân theo hướng dẫn của người giúp việc và tìm đến phòng của Thế Thịnh. Phòng của anh ấy nằm ở tầng hai, cô đặc biệt ấn tượng với sự sang trọng và tiện nghi của phòng so với các phòng khách sạn khác. Cô đứng trước cửa phòng và gõ cửa một vài cái, giọng điệu của cô điều chỉnh khẽ:
– Cậu Hai, tôi là Lê Đồng.
Không có âm thanh phản hồi từ bên trong, cô đợi một lúc, gần 5 phút trôi qua trước khi người bên trong mới mở cửa. Anh nhìn thấy cô, không nói gì, chỉ mở cửa cho cô bước vào. Cô bước vào phòng, phòng ngủ của anh đơn giản đến tột cùng, vẫn giữ nguyên vẻ giản dị như thuở còn trẻ.
Anh ngồi xuống ghế, vẻ mặt điềm tĩnh thâm trầm, rút ra một điếu thuốc, nhưng không hút mà chỉ gõ đầu thuốc. Một bên khuyên tai lấp lánh, đậm chất quý tộc, giọng anh nhàn nhạt khẽ cất lên:
– Đồng, gặp lại em lần này, không ngờ lại khiến tôi thất vọng như vậy.
Cô đứng trước mặt anh, mày nhăn lại khi thấy anh chuẩn bị hút thuốc. Nhưng ngăn anh hút thuốc không phải là trách nhiệm của cô, dù cô nói thì anh cũng không nghe, và có thể cảm thấy cô nói nhiều. Anh hiểu được suy nghĩ của cô, biết cô không thích thuốc lá, nên anh không hút, chỉ vân vê chiếc điếu thuốc trên tay.
Cô nhìn anh, mắt nhíu lại:
– Cậu Hai, tôi cũng không muốn xuất hiện trước mặt cậu trong tình trạng như thế này.
– Vậy em nói tôi nghe một chút, cái gì gọi là làm trâu làm bò cho tôi, tôi cần em làm trâu làm bò à?
– Làm trâu làm bò cũng tốt hơn là để cậu quăng tôi cho anh em của cậu làm bé.
Anh cười nhếch môi:
– Em nghĩ là tôi sẽ quăng em cho anh em của tôi? Tôi không như vậy.
Cô mím môi nhìn anh, lại thấy trong ánh mắt anh có sự phẫn nộ tột cùng. Cô biết anh nói về chuyện gì, về chuyện trước đây của họ, về việc cô nói chia tay anh…
– Cậu Hai, cậu giữ tôi ở lại đây để làm gì?
Chân anh vắt chéo, người ngã về sau, cơ thể vô cùng săn chắc. Mắt anh khẽ híp, giọng âm trầm:
– Lê Đồng, em nói cho tôi nghe, em có biết… tôi sẽ là chồng của chị gái em hay không?
Cô không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, nhưng trong chốc lát suy nghĩ, cô trả lời:
– Có biết.
– Khi nào biết?
– Trước hai ngày đám cưới, chị cho tôi xem ảnh của anh.
Anh nhìn cô:
– Khi biết tôi sắp làm anh rể của em… em cảm thấy thế nào?
Cô cười, nửa đùa nửa thật.
– Tức đến nhập viện.
Đáy mắt anh thoáng dao động, anh ngồi nghiêm túc trên ghế, lại hỏi tiếp:
– Nhập viện khi nào?
Cô cười nhạt:
– Khoảng hai tuần trước, tôi hiện tại rất khỏe, có thể làm trâu làm bò cho anh được rồi.
Anh nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng bùng lên lửa giận. Anh đứng dậy, đến gần cô, ép sát vào vách tường. Giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, anh nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó liền hôn cô. Nụ hôn đầy tính chiếm hữu, không có chút dịu dàng. Trong bảy năm qua không có cô, anh chưa bao giờ mất khống chế như bây giờ.
Người phụ nữ này, bảy năm trước hay bảy năm sau đều như vậy, đều khiến anh điên đảo đến quên hết tất cả mọi thứ trên đời này. Vậy mà mẹ kiếp, anh từng thương cô đến vậy, cuối cùng cô lại đá anh, đá một cú dứt khoát không thương tiếc. Lê Đồng ơi là Lê Đồng, lần này cô xuất hiện coi như là tìm đường chết, anh sẽ giết cô chết!
Anh hôn cô, cắn vào môi cô, cắn đến chảy cả máu. Cô đau đến không chịu được, hết vùng vẫy rồi lại đá lung tung vào người anh. Cô càng ngọ nguậy, anh càng mất khống chế, nhất thời có ý muốn “làm” cô một trận. Chỉ là khi nghĩ đến vết thương trong bụng cô vừa mới lành, anh lại thôi đi cái suy nghĩ điên rồ ấy. Lại cảm nhận được nước mắt đang chảy dài trên mặt cô, anh đột nhiên bừng tỉnh, vội buông cô ra.
Cô khóc, không phải vì đau mà vì uất ức. Anh thấy cô khóc, anh có chút lúng túng, lại không biết phải làm thế nào. Anh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi nước mắt của phụ nữ. Lúc trước khi còn quen nhau, hễ cô khóc là anh sẽ chiều, cái gì cũng chiều, chỉ cần cô hết khóc có giết anh anh cũng chịu. Mà sau bảy năm chia tay, bây giờ cô khóc, anh lại không thể như trước ôm lấy cô mà chiều chuộng. Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng giữa hai người vẫn đang tồn tại một bức tường thành dày đặc, hiện tại không có cách nào vượt qua được.
Anh cứ để cô khóc như vậy, khóc một lát lại tự nín, không cần dỗ. Cô ngước đôi mắt ửng đỏ long lanh ánh nước lên nhìn anh, giọng khàn đặc, run rẩy nói:
– Cậu Hai, cho tôi thêm một tuần nghỉ ngơi, sau đó… tôi phục vụ cậu… được không?
Anh sửng sốt, hai chữ “phục vụ” này, anh chưa từng nghĩ đến sẽ nghe chính miệng cô nói ra. Phục vụ là cái chó gì chứ? Cô đâu phải gái nghành, phục vụ gì mà phục vụ?
– Tôi không cần em phục vụ.
Cô mở to mắt nhìn anh, anh không cần cô phục vụ… là có ý gì?
Thấy cô có vẻ không hiểu, anh giải thích thêm:
– Ý tôi là bây giờ tôi không cần em phục vụ, muốn thì để sau đi.
Hóa ra là vậy….
– Cảm ơn cậu trước cậu Hai.
Anh không nhìn đến cô mà lại bước nhanh đến cửa, mở cửa cho cô, anh nhìn cô, khàn giọng cất tiếng:
– Lê Đồng, tôi không còn là bạn trai của cô trước đây, cũng không còn tình cảm gì với cô như trước nữa. Tình yêu của tôi dành cho cô đã bị cô đá bay đi rồi, cô đã không cần nó, vậy thì tôi cũng chẳng muốn giữ lại. Hôm nay cô đến đây là muốn đền bù lỗi lầm cho chị gái cô, vậy thì cứ theo những gì cô nói mà làm. Tất nhiên, tôi sẽ không nhẫn tâm đến mức chơi chán cô rồi lại quăng cô cho thằng khác, phẩm chất quý ông không cho phép tôi làm như vậy. Nhưng cô cũng nên nhớ một điều, cô không phải vợ tôi, không phải bạn gái, càng không phải là nhân tình. Tôi xem cô là bạn giường, cần thì tìm cô, không cần thì sẽ không tìm, cô không có bất cứ quyền gì xen vào cuộc sống riêng tư của tôi… cô hiểu rõ chưa?
Cơ thể cô khẽ run, môi mím chặt, cô gật gật đầu, trả lời:
– Đã hiểu.
Thấy cô chịu nghe lời, anh lại càng không vui, âm giọng tăng thêm một chút:
– Ngược lại, tôi sẽ cho cô một chút quyền lợi, sẽ không để người nhà họ Hoàng này ức hiếp cô quá đáng…
– Cái đó anh không cần lo cho tôi, tôi cũng không để ai ức hiếp được tôi đâu.
Anh nhìn cô, giống như nhìn thấy cô gái nhỏ năm ấy, gương mặt trắng hồng thanh thuần, đôi mắt quật cường không chịu khuất phục trước ai. Nhất thời, anh bị cô làm cho loá mắt, hóa ra cô vẫn giống như trước kia, chưa hề thay đổi…
– Vậy cậu Hai, cậu có thể cho tôi biết… đến khi nào thì cậu chán tôi… đến khi nào thì cậu cưới vợ khác?
Anh bị câu hỏi của cô kéo về thực tại, cảm xúc biến hóa nhanh chóng kia có lẽ là cô không nhìn ra được. Anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét như cũ, anh nâng khoé môi, cười nhạt:
– Khi nào tôi lấy vợ tôi sẽ báo cho em biết, cũng không thiếu em một cái thiệp mời. Lê Đồng, dù là ai thì cũng không đến lượt em làm vợ tôi, vĩnh viễn không bao giờ!