Đọc truyện Làm dâu nhà hội đồng chương 1 tác giả Trần Phan Trúc Giang
Trong một khu phố nhỏ, gia đình ông Quảng – thợ mộc, và gia đình ông bà hội đồng đều sáng trưng đèn đuốc. Bên cạnh tiếng chó gầm rống và tiếng gà gáy, cũng vọng lên tiếng gõ mõ tụng kinh đều đặn, và âm thanh thút thít của phụ nữ khóc. Dù nhà ông bà hội đồng đứng ở đầu làng và nhà ông Quảng thợ mộc ở cuối làng, nhưng cả hai đều giữ đèn đuốc sáng trưng, khiến bất kỳ ai cũng muốn giữ đèn sáng không tắt đi ngủ.
Vào lúc đêm khuya, không khí trong làng trở nên náo nhiệt hơn. Ông Quảng bước tới lui trong nhà, đôi tay chắp trước ngực, bộ mặt lo lắng. Nhìn lên, ông thấy con gái út của mình nằm bất động, mắt nhắm nghiền, mặt mày không chút sắc tố. Ông Quảng chỉ có thể nhìn ngắm con gái một lúc, rồi quay đến vợ là bà Quảng, người đang khóc thút thít không ngừng.
Bà Quảng không dừng khóc, nhưng cô cũng nói:
Ông… chúng ta phải làm gì bây giờ?
Ông Quảng thở dài, ánh mắt buồn bã:
Tôi… tôi không biết phải làm sao… Cả nhóm thầy Trứ từ chiều tới giờ rồi mà…
Bà Quảng ôm mình, khóc lớn lên:
Thầy Trứ ấy không có tâm, kể cả khi chúng ta kêu cầu từ chiều tới giờ, thầy ấy vẫn không tới xem cho Quân. Và bà hội đồng, cũng không thấy họ quan tâm gì đến con út cả. Ôi trời ơi, tại sao số phận của con phải khổ đến vậy!
Bà Quảng khóc nhiều hơn, và điều này làm lòng ông Quảng cảm thấy đau xé. Thật sự, từ khi ông Quảng sai người đi mời thầy Trứ, thầy Trứ luôn lên lịch đến một cách đều đặn, nhưng không bao giờ thực hiện. Mỗi lần ông Quảng hỏi, chỉ nhận được một câu trả lời nhẹ nhàng từ thầy Trứ: “Chưa vội.” Hai từ “chưa vội” ấy làm lòng ông bà Quảng rối bời. Và giờ đây, khi con gái họ đã trở thành một xác không hồn, thì thầy Trứ mới nói “chưa vội”…
Trong khi đó, gia đình của bà hội đồng cũng còn lo lắng về tình hình của riêng mình, và chẳng nghĩ đến chuyện của người khác.
Ông Quảng căng thẳng, cười khẩy:
Vậy thì tôi sẽ đi gọi mấy bậc cao niên kia. Thầy Trứ không phải là người bình thường, và tôi sẽ làm thế…
Ông ơi… thầy Trứ… đã tới rồi!
Giọng la hét của Đức cắt ngang ông Quảng. Trước cửa, Đức dẫn đầu, theo sau là thầy Trứ và một người đồ đệ. Thầy Trứ, với bộ trang phục trắng trịnh và dáng vẻ nghiêm túc, bước vào khiến ông bà Quảng rất vui mừng. Họ chạy ra đón thầy. Thầy Trứ, mặc dù có vẻ tức giận, nhưng ánh mắt của thầy vẫn dành cho cô gái nằm trên tấm ván gỗ. Cuối cùng, khi ông Quảng không thể chịu đựng nữa, thì thầy Trứ mới bắt đầu làm việc. Thầy nhìn quanh, nghiêm túc:
Hãy đổi đèn, màu đỏ là được.
Vội vã, ông bà Quảng gọi người đổi đèn. Thầy Trứ chỉ sau một thời gian ngắn, khi ông Quảng không thể chờ đợi nữa, mới đứng dậy và tiếp cận cô gái nằm trên tấm ván. Thầy nhìn sang đồ đệ, người đó lập tức hiểu ý, lấy một sợi dây màu đỏ từ túi và đưa cho thầy. Anh ta nói nhỏ:
Sư phụ, trăng đã lên cao.
Thầy Trứ gật đầu nhẹ nhàng, nhìn lên bầu trời rồi mới đi lại gần cô gái nằm trên sàn. Ông nhẹ nhàng nhấc tay cô lên và dùng sợi chỉ đỏ buộc quanh cổ tay của cô, thắt chặt. Giọng thầy lạnh lùng:
Mang chuông đến.
Anh đồ đệ ở phía sau nhanh chóng đem chuông đồng tới đưa cho thầy. Gió bên ngoài bỗng nổi lên mạnh mẽ, mây đen vần tới che khuất nửa bầu trời. Ông bà Quảng căng thẳng nhìn thầy Trứ và con gái. Dù gió có mạnh thế nào, chuông đồng trên tay thầy Trứ vẫn không hề rung lắc. Ông Quảng kéo tay vợ, hơi run run:
Thầy ơi, bây giờ…
Thầy Trứ liếc mắt sang ông Quảng, giọng cay đắng.
Nếu ông muốn con gái sống, thì im lặng.
Bị thầy Trứ mắng, ông Quảng nhìn ngượng ngùng nhưng vẫn không dám nói gì. Bà Quảng lo lắng, vẫy tay nhấc mắt nói không.
Gió thổi mạnh, mây đen phủ kín trời, làm trời tối hơn. Thầy Trứ đột nhiên thay đổi ánh mắt, nhấn mạnh ngón trỏ vào trán của cô gái. Trên trán cô, một chấm đỏ nhỏ bất ngờ xuất hiện giữa hai hàng chân mày. Trong khuôn mặt tái nhợt, chấm đỏ như máu là điểm nhấn đáng sợ. Nó khiến mọi người rùng mình khi nhìn thấy.
Cây cối ngoài trời bị gió thổi gãy đổ, cửa nhà ông Quảng va chạm tạo ra tiếng ồn ào. Người trong nhà sợ hãi nhóm lại, ông bà Quảng cũng sợ đến mức tái mặt. Đèn trong nhà bất ngờ tắt, làm cho bóng tối trở nên sâu hơn. Gió vẫn thổi mạnh, chó gầm rú, gà gáy. Trong lúc mọi người rơi vào hoảng loạn, tiếng chuông đồng trên tay thầy Trứ bỗng kêu lên “leng keng… leng keng”.
Tiếng chuông đồng vang vọng, kèm theo lời hô uy nghi của thầy Trứ:
” Về đây… về đây…”
Lời này khiến ai cũng run sợ, chuông vẫn kêu đều đặn, gió vẫn quật khúc.
Ông bà Quảng ôm nhau, kêu “Nam Mô” liên tục, chỉ còn thiếu việc chạy tới ôm thầy Trứ để đỡ sợ.
Thời gian dường như trôi rất chậm, mãi cho đến khi mây đen tan đi, gió ngừng thổi, đèn trong nhà sáng lên thì mọi người mới dần trở lại bình tĩnh. Ông Quảng tỉnh táo, nhìn quanh để tìm thầy Trứ nhưng không thấy. Khi đang tìm kiếm, ông nghe tiếng kêu vui mừng từ gia đình:
Ông… ông… cô Quân sống rồi… cô Quân sống rồi!
Ông Quảng quay lại, thấy cô gái mở mắt nhìn lên trần nhà. Ông bà Quảng mừng rỡ, ôm con gái và gọi tên. Mọi người vui mừng nhưng cũng sợ hãi. Bên ngoài cửa sổ, có một cặp mắt xanh lấp lánh đang nhìn vào nhà. Nhưng không ai nhận ra, liệu đó có phải là con người hay không…
Thầy Trứ và đồ đệ đi nhanh ra khỏi nhà ông Quảng, họ trông rất vội vã. Bước chân vội vã, họ đều đi theo thói quen mà không quan tâm đến đường đi.
Đột nhiên, có một người cầm đuốc đi tới, đi trước mặt thầy Trứ và đồ đệ. Người đó hớn hở:
Thầy ơi, cậu cả nhà tôi tỉnh lại rồi. Bà bảo tôi đến thông báo và mời thầy qua một lần nữa. Còn cô Út Quân thì sao, thầy?
Thầy Trứ sững sờ, hỏi:
Cậu cả đã tỉnh rồi?
Người đàn ông gật đầu mừng:
Vâng, mới tỉnh dậy. Bà đã sai con đi tìm thầy ngay lập tức để hỏi tình hình cô Út Quân.
Thầy Trứ không trả lời, nhìn xa xăm, tay vẫn bấm quẻ. Người đàn ông kia nhìn thầy rồi đến đồ đệ, tò mò. Trước khi hỏi, đồ đệ thầy Trứ đã kéo anh ta sang một bên:
Đừng làm ồn, để sư phụ suy nghĩ.
Người đàn ông gật đầu, sau đó hỏi:
À, quên, cô Út Quân…
Đã ổn.
Hai từ “đã ổn” làm người đàn ông méo mặt, giọng run run:
Ôi trời! Cô Út đã chết sao?
Đồ đệ thầy Trứ cười:
Ý tôi là đã tỉnh. Nếu anh nói nhầm, sẽ bị chửi đấy.
Ôi chết, tôi tưởng cô ấy đã chết rồi!
Thầy Trứ nói:
Thông báo với bà rằng tôi có việc cần phải đi. Nếu cậu cả tỉnh dậy thì tốt, không cần phải làm lễ nữa…
Sau khi nhận được lời khuyên, người đàn ông nói:
Vâng, tôi sẽ báo với bà. Nhớ nói với cậu cả rằng…
Rằng phải tuân theo ý trời.
Anh ta gật đầu và lặp lại câu này. Khi anh ta biến mất trong bóng tối, đồ đệ mới hỏi thầy Trứ:
Thầy, về chuyện cậu cả…
Thầy Trứ nhìn lên ánh trăng, vẻ mặt đầy lo lắng:
Ý trời khó đoán…
Sáng sủa, trên con đường bên bờ sông, bé Nhỏ nói:
Cô Quân, đợi em lấy xuồng đi chứ đi bộ mệt lắm.
Tôi hỏi:
Còn xa nữa không, Nhỏ?
Nhỏ nhìn tôi, kinh ngạc:
Cô Quân quên rồi à?
Tôi quay đầu lắc đầu, nói:
Vâng, từ khi tỉnh dậy tới giờ, tôi quên hết rồi. Chỉ nhớ tên mình thôi, còn dì Nguyệt có khó tính không?
Nhỏ trả lời:
Không, dì không khó tính lắm đâu, ai cũng thương dì.
Tôi gật đầu, nói:
Thôi mình đi bộ vậy, làm tập thể dục.
Nhỏ không hiểu, hỏi:
Tập thể dục là gì, cô?
Đừng quan tâm, mình đi bộ là được rồi, Nhỏ à.
Sau khi nói xong, tôi vội vã đi về phía trước, nhưng thật ra, tôi quên mất rằng tôi đang quay ngược về thời đại hiện đại, nơi mà khái niệm “tập thể dục” vẫn chưa được biết đến. Nghĩ đến điều này làm tôi cảm thấy rất rầu rĩ và không hiểu tại sao tôi lại xuyên không đến thời điểm này và chui vào xác của cô “Út Quân”. Tôi lo lắng không biết gia đình của tôi ở nhà đang ra sao, và tôi, người của thời hiện đại, đang ở trong tình trạng gì.
Theo kiến thức của tôi, khi hồn tôi xuyên về đây, có thể xảy ra hai trường hợp. Một là hồn của cô Út Quân đang ở trong xác của tôi ở hiện đại, còn hồn của tôi ở thời hiện đại đang ở trong xác của cô Út Quân ở đây. Hoặc hai, cô Út Quân thật sự đã chết, và tôi… cũng có thể đã chết ở thời hiện đại. Bởi vì theo nguyên tắc bình thường, một xác chỉ có một hồn, không thể có hai hồn ở trong một xác. Tôi rất lo lắng và không hiểu được tình hình của mình là thế nào. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một câu chuyện không thật, chỉ tồn tại trong truyện và phim thôi, không phải trong đời thực. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã trở nên thực tế đối với tôi, khiến tôi cảm thấy rất rầu rĩ và không biết phải làm gì.
Tôi rất muốn trở về nơi thuộc về, về với gia đình, với cuộc sống mà tôi từng mong muốn. Ở đây, tôi cảm thấy mọi thứ đều xa lạ!
Nhận ra tiếng bé Nhỏ hỏi, tôi vội vàng lắc đầu cười:
Không đâu, tôi chỉ nói bậy thôi.
Bé Nhỏ gợi ý:
Để em lấy dù ra che cho chị đỡ nắng, đi xuồng sẽ nhanh hơn.
Tôi từ chối:
Không cần đâu, tôi đi bộ là được rồi.
Bé Nhỏ ngạc nhiên:
Chị lạ thật đấy, trước đây chị thích đi xuồng lắm mà.
Tôi giải thích:
Thay đổi tí thôi, tôi hơi sợ nước.
Nhỏ nói:
Cô chị cũng thật lạ, vú Chín cũng nói thế.
Tôi hỏi:
Vú Chín nói gì?
Nhỏ kể:
Vú nói chị đổi rồi, không còn như xưa nữa.
Tôi tỏ ra bất ngờ:
Chắc chị xưa khó chịu lắm nhỉ?
Thì có chút… Xin lỗi chị, em không có ý gì đâu.
Thấy Nhỏ lo lắng, tôi an ủi:
Không sao đâu, tôi không giận.
Tôi muốn biết thêm:
Nhỏ năm nay mấy tuổi rồi?
Nhỏ trả lời:
Mười bảy tuổi.
Tôi ngạc nhiên:
Mười bảy tuổi mà nhỏ như vậy à?
Bé Nhỏ cười khúc khích:
Lúc bé, má con sinh con ra sớm, chưa đủ tháng, nên bé mày nhỏ xíu, ăn không no nên mày mảnh mai hà.
Tôi gật đầu, nhận ra rằng thực sự bé Nhỏ mặc kệ đãi cả khiến tôi nhận thấy tình hình thật. Bé Nhỏ mười bảy tuổi, trong khi đó, Út Quân mười tám tuổi mà còn trông ra dáng thiếu nữ. Nhưng bé Nhỏ thì thật sự rất nhỏ, nếu không biết tuổi thì chắc ai cũng nghĩ bé đó chỉ mới khoảng mười ba tuổi. Nhưng khi tôi nghĩ về điều này, tôi lại cảm thấy buồn chán. Ở thế giới hiện đại, tôi đã hai mươi lăm tuổi, nhưng khi xuyên không đến đây, tôi trở thành một cô gái mười tám tuổi. Cơ thể tôi còn chưa phát triển đầy đủ, đặc biệt là phần ngực, khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Nhìn vào bé Nhỏ, tôi tiếp tục nói:
Em mười bảy tuổi, chị mười tám, sau này gọi chị em nhé.
Bé Nhỏ vội vàng lắc đầu:
Không, cô ạ, con không thích. Nếu con gọi cô là chị, vú Chín sẽ đánh con chết. Đừng bắt con làm như vậy, đừng nói thế nữa.
Thấy bé Nhỏ lo sợ, tôi không ép nhưng vẫn quyết định đào sâu hơn:
Được rồi, em không cần phải gọi như vậy. Nhưng về vấn đề cô trước đây như thế nào, em vẫn phải nói cho cô biết.
Chuyện này… chuyện này…
Tôi làm mặt nghiêm túc:
Em phải nói thật, cô sẽ không trừng phạt. Nhưng nếu em không nói thật… cô sẽ nói với dì Nguyệt… lúc đó, đừng trách sao em khó chịu với cô.
Bé Nhỏ trông khó chịu và không thoải mái. Tôi không muốn ép bé Nhỏ, nhưng tôi muốn biết về quá khứ của Út Quân. Từ khi tôi nhập vào thế giới của cô bé này, tôi đã cảm nhận được điều gì đó không bình thường. Mọi người dường như cảm thấy e dè khi tiếp xúc với tôi. Ba má của Út Quân luôn khen tôi là tốt, nhưng người làm trong nhà lại tránh né và không dám nói chuyện với tôi. Mấy hôm trước, khi vú Chín đến thăm, tôi cảm thấy thái độ của bà không thân thiện. Bà chỉ hỏi thăm để có lịch sự, không có sự gần gũi nào cả. Ngược lại, Bích Hà lại được vú Chín quan tâm nhiều hơn. Bích Hà cũng được ông bà hội đồng nuôi dưỡng như Út Quân, nhưng cô bé nhận được sự quan tâm nhiều hơn từ người làm trong nhà. Tôi nghe má của Út Quân nói rằng trước đây, Út Quân và Bích Hà có xích mích. Tôi không biết chi tiết, nhưng kết quả cuối cùng là Út Quân phải chịu tất cả lời trách móc. Má Út Quân còn chửi:
” Đừng nhắc đến Hà, chỉ nghe tên nó tôi đã khó chịu. Nó giả vờ tổn thương, gạt con bảm tím mà còn khóc kể với bà hội đồng, đổ tội lỗi hết lên Út Quân. Nếu cha mày không can thiệp, tao sẽ đốt nhà nó. Chỉ cần nghĩ đến là tao giận.”
Nếu má Út Quân nói như vậy, có lẽ đã có một sự việc xảy ra trước đây. Tôi cảm thấy tức giận vì tôi không hiểu được hoàn cảnh của mình và cảm thấy mình không thể sống như thế nào để ai đó hài lòng.
Cô hứa không trừng phạt con đấy, cô nói điều kiện cô muốn nè.
Tôi nhìn bé Nhỏ, gật đầu với nụ cười:
Ừ, tôi hứa. Nhưng nếu tôi trừng phạt con, thì trời sẽ trừng phạt tôi.
Bé Nhỏ vẫn còn hơi lo sợ, nhưng sau câu hứa hẹn của tôi, cuối cùng con bé cũng đồng ý nói.
Không phải cô khó ưa… chỉ là cô… khó tiếp xúc thôi.
Không sao đâu, con không biết cách để cô hiểu hơn nữa… À đúng rồi, cô ít khi nói chuyện với ai hết, nên không ai dám tương tác với cô. Cô thường ở trong phòng, ít khi ra ngoài, và khi ra ngoài thì chỉ nói khi có ai đặt câu hỏi, không thì im lặng. Mặt cô luôn tỏ ra buồn buồn, thật đấy, tôi chưa thấy cô cười bao giờ đâu. Cũng vì cô không thích giao tiếp nên ai cũng e sợ cô, từ khi chuyện cô phạt chị Tí… À không sao, nói chung là như vậy đó cô, cô hiện tại và cô trước đây… không giống nhau.
Ồ, vậy là Út Quân trước đây hơi khó chịu vậy. Nhưng mà… tôi cảm thấy còn có điều gì đó lạ lùng ở đây…
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, bé Nhỏ kéo tay tôi và nói:
Nhưng mà những chuyện cũ đã qua rồi, tôi thấy cô đã thay đổi so với trước mà cũng không ai dám chạm đến cô đâu, nên cô đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bà bảo nếu cô cảm thấy đau đầu rồi nhớ nhớ quên quên… nếu ai làm cô đau đầu, bà sẽ phạt ai đó, nên không ai dám làm phiền cô đâu, cô đừng lo.
Nhưng mà… cô chưa hỏi xong mà…
Thôi thôi, cô đi đi, cứ đi mà hỏi, cô muốn hỏi gì thì tôi sẽ kể cho cô nghe. Nhanh lên cô, trưa nay nắng toàn trật nắng, làm cô đau đầu thì bà sẽ phạt con chết. Nhà bà còn xa lắm, không gần đâu.
Bị bé Nhỏ hối quá, tôi không còn cách nào khác ngoài việc theo bé. Nửa tiếng sau, tôi mới đến nhà dì Nguyệt. Ôi trời ơi, tôi tưởng gần chứ, chứ không biết xa như vậy đâu, nếu biết trước thì dù có cho tiền tôi cũng không đi. Đi bộ dăm ba bước ở thế giới hiện đại tôi đã thấy mệt, giờ ở đây đi bộ thì còn chẳng biết bao giờ mới tới. Thân thể tôi quá mệt mỏi!
Nhưng mà… đúng là nhà của ông bà hội đồng, đẹp lung linh cả tình mẹ tình cha.
Nhìn cái cổng cao to uy nghi tôi cứ tưởng là tường thành không thôi nhưng bước vào trong mới thấy cái cổng chẳng là gì so với cái nhà… à không, cái dinh thự mới chính là… cái dinh thự to kinh khủng. Các biệt thự thời hiện đại xây theo lối cổ kính chẳng có tuổi gì so với dinh thự này cả, vừa to vừa uy nghi lại còn là hàng chính hãng trăm phần trăm. Ôi trời, đã coi phim hoài, đến hôm nay tôi mới có cơ hội nhìn thấy vậy.
Quên hết mệt mỏi, tôi phi một quãng nhanh chóng tới bậc tam cấp trước cửa nhà, ngồi xuống và sờ sờ từng miếng gạch… ôi trời ơi, gạch này mát lạnh quá, sờ đâu làm mát tới đó.
Ôi trời, cô Quân… cô sao vậy? Bây giờ, ra đây coi… cô Quân đã ngất rồi. Bé Nhỏ, mày đứng đó làm gì, mau tới đây giúp cô, nhanh chóng.
Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng từ đâu ba bốn người xông ra xung quanh tôi. Có người đỡ, có người bế, có người mang, có người hỏi, còn có người thì giật mình. Ôi trời ơi, chết thôi chứ đùa gì!
Các bạn ơi, làm gì vậy, đi gọi bác sĩ… đi gọi bác sĩ…
Gọi bác sĩ? Bác sĩ… à là doctor… doctor?
Đợi chút, tôi ổn… tôi không cần gọi bác sĩ đâu… ok? Ok i’m fine!
Ba bốn người nhìn tôi một cách kinh ngạc, người này nhìn người kia, người kia nhìn người khác. Vú Chín lên tiếng trước:
Oh my god? Cô… có muốn ăn khoai lang không?
Có người nhắc nhở:
Ăn khoai à vú… cô đang muốn ăn khoai.
Vú Chín tỏ ra chột dạ:
À ăn khoai… ăn khoai… con Nhỏ, đi xuống bếp kêu mấy đứa em luộc khoai cho cô Quân đi…
Vú Chín nhìn tôi lại:
Cô muốn ăn khoai luộc hay khoai nướng?
Khoai nướng nhé.
Vậy là khoai nướng đây, Nhỏ ơi, mau lên đi, đừng lề mề nữa.
Dạ!
Ôi trời ơi, tôi bị… đè! Mẹ ơi, tôi quên mất.
Tôi vội vàng đứng thẳng lên, và một số người hiểu ý đã đỡ và đẩy tôi đứng dậy. Đứng vững trên mặt đất, tôi quay lại nhìn họ và nói:
Tôi không sao cả, tôi khỏe như hạt đậu, cảm ơn mọi người nhiều.
Tất cả đều nhìn tôi mắt tròn mắt dẹt, thậm chí cả vú Chín cũng không giữ được bình tĩnh như lúc đầu. Có vẻ… có chuyện gì đó kỳ lạ?
Mọi người… có chuyện gì vậy?
Một người trong số họ nói:
Cô Quân… cô đang cười đấy…
Tôi đang cười… thật sao?
Có gì đặc biệt ở đây không? Có chuyện gì không?
Có tiếng nói trầm thấp, đó là ai vậy nhỉ?
Tôi quay đầu và nhìn thấy Bích Hà cùng một người khác… người này… người này…
Cậu hai…
Cậu hai… chào cậu hai…
Cậu hai? Đây là cậu hai của nhà hội đồng Trầm… cậu Thái Ngọc?
Trời ơi… đẹp trai quá?!