Đọc truyện Nghề tình nhân tác giả Trang Buby chương 1
– Con My, con có biết hôm nay là ngày mấy không? Tiên sư nhà con đấy, cảm thấy ở được thì ở, không ở được thì cút ra gầm cầu mà ở. Tháng nào cũng thiếu tiền nhà của tôi là thế nào?
Tiếng bà chủ trọ vang lên phía ngoài cửa, tôi đang nấu ăn phải giật mình khi nghe thấy. Tôi quay lại nhìn bà chủ trọ, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, lờ nhẹ:
– Dạ, con vừa mới đóng tiền viện phí cho em trai của con. Cô cho con thêm vài bữa nữa nhé. Con hứa sẽ trả đủ cô ạ. Xin cô đừng đuổi chị em con đi.
Khi tôi nói điều này, tôi nghĩ rằng bà chủ trọ sẽ mắng tôi nhưng không ngờ hôm nay bà lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bà cười và chạm nhẹ vai tôi khiến tôi rùng mình:
– Ồ, đó là cách mà người ta sẽ nói với con nếu vào nhà chủ trọ khác. Nhưng ở đây, không có chuyện đó. Tôi hiểu hoàn cảnh của chị em nhà con mà.
Tôi nhìn bà chủ trọ với sự ngạc nhiên, chưa kịp nghĩ lại liệu đó có phải là bà chủ trọ mà tôi biết không thì bà lại tiếp tục:
– Con vẫn làm kế toán cho nhà hàng phải không, My?
– Dạ, vâng cô.
– Lương tháng của con là bao nhiêu?
– Dạ, 7 triệu ạ. Nhưng không phải là con không muốn trả tiền nhà đúng hạn đâu. Mà là do con phải gửi tiền để đóng viện phí cho em Minh ạ.
– Ồ, tôi không đề cập đến tiền nhà cả mà con lại lo sợ thế này? Tôi thấy con đã làm việc chăm chỉ từ lâu mà vẫn vất vả. Và phải nói thật, lương 7 triệu sống ở Hà Nội không dư dả gì cả.
– Dạ, vâng ạ. Con cũng mới xin làm thêm chân phục vụ ở quán bar buổi tối ạ.
– Con đi làm như vậy thì tối về ai ở viện với em của con?
– Em Minh nhà con bây giờ cũng khỏe hơn trước rồi. Con có người anh họ làm bác sĩ ở khoa đó, con nhờ anh ấy chăm sóc giúp. Và con cũng nhờ thêm tiền gia đình nữa ạ. Với lại, con cũng đang tích góp tiền để phẫu thuật cho em.
– Con nên đổi nghề khác đi My. Và chắc chắn chỉ có nghề này mới giúp con thay đổi cuộc đời.
– Nghề gì ạ?
– Nghề tình nhân!
Tôi run lên khi nghe điều này. Liệu nghề tình nhân mà bà chủ trọ nói có phải là làm người thứ ba trong bóng tối của đại gia hay không? Nghĩ vậy, tôi từ chối nhưng phải nói khéo với bà:
– Cô đùa đấy, nghề đó thường chỉ dành cho những người đẹp nhưng con không phải. Thôi cô ạ.
– Con bé này, con đẹp và dễ thu hút như thế, nếu con chấp nhận, có hàng tá đại gia sẵn sàng đặt cọc cho con đấy. Và không lo về bệnh tình gì đâu, chỉ là các đại gia thôi. Và lương thì không phải nói, con làm tốt là có thể gấp chục lần lương bình thường của con. Tóm lại, nếu con đồng ý, cuộc sống của con sẽ thay đổi, em của con cũng có tiền phẫu thuật.
– Thôi cô ạ. Con nghĩ con không hợp với nghề đó.
– Sao không hợp chứ. Con còn trẻ đẹp, đảm bảo sẽ có người muốn đặt cọc cho con.
Tôi nghe thấy hai từ “trăm triệu” thì lòng cũng rung động. Dù với nhiều người, số tiền đó có thể không đáng kể, nhưng với tôi lúc này, nó rất quan trọng. Một trăm triệu có thể làm cho em trai của tôi khỏe mạnh hơn. Trong đầu tôi, vẫn còn rất nhiều sự nghi ngờ, vì vậy tôi chưa dám chấp nhận ngay lời đề nghị của bà chủ trọ. Tôi chỉ đứng lặng thinh, để bà ấy nói thêm một lúc, cuối cùng bà ấy nói:
– Thôi thì cứ suy nghĩ kỹ đi. Có gì thì báo lại với tôi. Nhưng nhớ phải nhanh, cơ hội không đợi chờ đâu.
– Dạ, vâng.
Sau khi nói xong, bà chủ trọ bước ra khỏi phòng. Tôi thở dài, quay lại bếp để tiếp tục nấu ăn. Nhưng dường như tâm trí tôi không còn tập trung nữa. Tôi mệt mỏi ngồi xuống giường, nhìn quanh căn phòng trọ nhỏ bé, tồi tàn, giữa lòng thành phố ồn ào. Tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống của mình đang rơi vào tình trạng bế tắc. Trước đây, tôi là một cô gái hạnh phúc. Bố mẹ chỉ có hai chị em, vì vậy từ nhỏ, cuộc sống của tôi đã được nuông chiều, không lo lắng về tiền bạc. Cuộc sống của tôi trôi qua êm đềm, cho đến khi biến cố ập đến với gia đình. Công ty may mặc nhỏ của bố tôi gặp khó khăn, mẹ tôi bỏ đi, và sau đó bố tôi suy sụp tinh thần. Khi tôi tròn 22 tuổi, bố tôi qua đời. Đã qua được bốn năm từ lúc đó.
Mấy năm trước khi em trai tôi mắc bệnh, tiền lương hàng tháng của tôi có thể đủ để chi tiêu cho cả hai chị em. Tôi không thể cho em học trong những trường tốt nhất, nhưng em rất thông minh, luôn cố gắng học giỏi và đạt học bổng. Nhưng rồi, ông trời lại không bao giờ đủ lòng từ. Em trai tôi bắt đầu mắc bệnh từ khi mới mười hai tuổi, mang trong mình căn bệnh suy tim nặng. Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy buồn bã và lo lắng. Tôi không biết với tình hình kinh tế hiện tại, tôi có thể tiếp tục đối mặt được bao lâu nữa. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên, giọng của Nhung bạn thân của tôi từ bên kia dây điện vang lên:
– Hôm nay là buổi đầu tiên mày làm ở quán bar, tại sao mày chưa đến nơi?
Nói xong, tôi nhận ra đã quên mất. Tôi nhanh chóng đáp:
– Được rồi, tao sẽ đến ngay.
– Vậy nhanh lên. Ông quản lý hơi khó tính đấy.
– Tao hiểu rồi.
Tôi nói xong, vội vàng thay đổi trang phục rồi đi đến quán bar. Khi tôi đến, tôi thấy Nhung đang đợi ở cửa, và sau đó, cô ấy dẫn tôi đi gặp ông quản lý.
Quản lý nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, sau đó mới hỏi:
– Em là bạn của Nhung?
– Dạ vâng ạ.
– Đầy đủ họ tên là gì?
– Dạ Nguyễn Hà My.
– Về lương thì chắc Nhung đã nói cho em rồi, anh không cần nhắc lại nữa phải không?
– Dạ vâng anh.
– Từ lần sau đi làm hãy đến đúng giờ chút. Hôm nay buổi đầu tiên anh bỏ qua.
– Em cảm ơn anh ạ.
– Được rồi, đi làm đi.
Sau đó, Nhung dẫn tôi tới một góc, hướng dẫn cách bật lắp chai rượu và cách rót rượu. Trong lúc làm, cô ta tiếp tục:
– Ông quản lý ở đây khá khó tính nhưng không bắt ép phục vụ khách như các quán bar khác.
– Đúng vậy. Tôi biết rồi. Hiện tại tôi chỉ cần làm việc để kiếm tiền.
– Thế thằng Minh sao rồi?
– Vẫn đang nằm viện chờ có tiền thì phẫu thuật ghép tim nhân tạo.
Nghe tôi nói vậy, Nhung nhìn tôi với ánh mắt thương hại và thở dài:
– Chi phí khoảng bao nhiêu?
– Khoảng 140 triệu. Chưa kể tiền mỗi tháng sau phẫu thuật cũng hết 4,5 triệu.
– Nhiều quá nhỉ? Thế này thì làm sao tôi có thể giúp được em đây.
– Trời ạ, em cũng khổ không kém. Có bạn bên cạnh động viên tinh thần là quý lắm rồi.
– Thỉnh thoảng em nghĩ cuộc đời bất công với mình thật đấy. Có người ăn không hết, có người lần không ra.
– Đúng vậy. Vậy nên kiếp này phải cố gắng sống tốt để kiếp sau bớt khổ.
Tôi vừa dứt lời thì tiếng trầm trồ lớn vang lên. Tôi và Nhung quay đầu nhìn về phía ánh mắt mọi người. Một người đàn ông cao tầm m85, mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, gương mặt u buồn, ánh mắt nhìn xa xăm, đi vào quán và ngồi xuống. Anh ta làm mọi người chú ý. Quản lý đến và nói:
– Lâu lắm mới thấy anh Dương đến quán. Hôm nay thế nào anh?
Anh không nhìn quản lý, rút chiếc thẻ đen từ ví ra và đặt lên bàn:
– Như thường lệ!
– Anh có muốn các em sinh viên mới vào làm rót rượu cho không?
– Như thường lệ!
– Dạ vâng.
Trong lúc tôi vẫn còn ngây ngốc nhìn anh ta, Nhung nói:
– Đây là đại gia Vũ Thế Dương đấy. Đẹp trai quá đấy chứ? Không chỉ đẹp trai mà còn siêu giàu nữa. Chắc chẳng bao giờ có cơ hội với anh ấy.
– Anh ta là khách quen của quán à?
– Trước đây thấy anh ta đến đây thường xuyên. Nhưng mấy tháng nay không thấy. Mỗi lần anh ta xuất hiện làm cả quán điên đảo. Nhưng rồi anh ta lại uống rượu một cách lặng lẽ.
Tôi gật đầu và tiếp tục công việc của mình. Khi làm đến ngày thứ 8 ở quán, Dương lại xuất hiện. Lúc đó, tôi tự hỏi mình suy nghĩ thế nào và tự tin ở đâu mà tôi lại đến và nói:
– Để em phục vụ anh nhé.
Nhưng trước khi tôi kịp làm gì, Dương đã nắm chặt chai rượu, nói lạnh lùng:
– Để đấy, em cút.
Thái độ cùng giọng điệu của Dương khiến tôi cảm thấy xấu hổ và tức giận. Nhưng có vẻ tôi quá tức giận, tôi vẫn lấy can đảm mặt dày:
– Anh thử cảm giác để người khác rót rượu cho một lần đi. Sẽ thú vị đấy.
– Tôi đã bảo cô cút đi rồi. Để một người như cô rót rượu, lỡ cô bỏ thuốc dụ dỗ tôi thì sao?
– Không phải ai cũng như anh nghĩ đâu.
Khi tôi nói vậy, Dương nhếch môi lên với nụ cười mỉa mai. Tiếp tục:
– Đã làm gái thì ai cũng như nhau thôi.
Tôi hừng hực điên đùng, muốn mắng Dương một trận cho anh ấy biết cái tính chảnh chó áp đặt của mình lên người khác. Nhưng chưa kịp nói, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi nhìn vào màn hình, là số của bác sĩ điều trị cho em trai tôi. Tôi nghe giọng bác sĩ Thành:
– Cô My, cô ở đâu? Đến viện ngay, em cô vừa bị ngất lần nữa.
Giọng anh Thành nghiêm túc làm tôi run lên. Vội vàng, tôi nắm điện thoại:
– Anh Thành ạ!
– Cô My, cô đang ở đâu? Đến ngay viện được không, em cô vừa bị ngất lần nữa.
Nghe giọng anh Thành, toàn thân tôi run rẩy. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ chạy đến quản lý:
– Anh ơi, cho em về sớm hôm nay được không? Em trai em nằm viện, bác sĩ vừa gọi em phải đến ngay.
Quản lý nhìn tôi:
– Khách đông, về giờ này ai thay em phục vụ? Chịu khó làm thêm 2 tiếng nữa là được về.
Tôi không kìm được nước mắt, nước mắt tuôn trào. Tôi có thể chịu đau, chịu nhục, chịu tất cả những gì nặng nề mà không khóc. Nhưng chỉ cần liên quan đến em trai, chỉ cần một việc nhỏ cũng đủ khiến nước mắt tôi rơi. Tôi lệ rơi:
– Anh ơi, em xin anh thông cảm một lần. Em trai em đang nằm viện, em phải đến ngay.
Quản lý nhìn tôi khóc:
– Được rồi, vì em xinh đẹp nên tôi chấp nhận. Nhưng hôm nay không được lương.
– Dạ vâng. Em biết rồi.
Tôi chạy vào phòng thay đồ, rồi phi ra khỏi quán. Khi đến viện, thằng em vẫn nằm im trên giường bệnh. Tôi mở cửa, bác sĩ Thành nói:
– Cô My đến rồi à?
– Dạ vâng. Thằng em nhà em sao rồi anh?
Bác sĩ Thành nhìn vào:
– Vào phòng tôi nói chuyện.
Tôi gật đầu và đi theo anh. Bác sĩ Thành, người điều trị chính cho em trai tôi, rất hiểu tình hình của chúng tôi. Khi tôi ngồi đối diện:
– Cô My, tình hình Minh ngày càng xấu đi. Tôi khuyên cô cố gắng thu xếp để sớm cấy ghép tim nhân tạo cho em. Thời gian gần đây em hay ngất nhiều hơn. Nhưng tôi không ngờ em mới mười hai tuổi mà đã biết suy nghĩ đến mức xin bác sĩ đừng nói cho chị biết vì em sợ chị lo lắng.
Bác sĩ nói điều gì đó khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, như một cái gì đó nặng nề áp đến tận cổ họng. Sự bất lực bao trùm tâm trí tôi, làm cho cả cơ thể tôi run lên.
– Vâng, em hiểu rồi ạ. Em sẽ cố gắng. Cảm ơn bác sĩ.
Khi rời khỏi phòng bác sĩ, tôi cảm thấy mình như một người mất hồn, lang thang trong hành lang mà không dám vào phòng em. Số tiền 140 triệu kia, tôi phải làm sao mới có được? Tôi ngồi xuống ngoài hành lang của bệnh viện, trong bóng đêm yên bình, tôi kìm nén nước mắt. Tôi không muốn để ai thấy mình khóc. Tôi nhấc môi lên để khóc nhẹ nhàng, không làm ồn ào, nhưng trong lòng tôi tan nát.
Tôi cố gắng làm dịu tâm trạng của mình trước khi vào thăm em. Tôi ngồi bên giường em, em thì thản nhiên hỏi:
– Chị tới đây làm gì vào giờ này?
Tôi nhìn em, mắt đỏ hoe:
– Hôm nay chị nhớ em quá. Em thức giấc à?
– Không, em không ngủ được.
– Em nên nghỉ ngơi. Ngủ sẽ giúp em mau khỏe.
Em nhìn tôi và nói:
– Chị có thể đưa em về nhà không? Em muốn về nhà rồi, không muốn ở lại viện nữa.
Từng lời em nói làm tim tôi đau đớn. Tôi lắc đầu:
– Không, em phải ở lại viện đến khi nào khỏi hẳn thì chị mới đưa em về nhà. Hãy nghỉ ngơi và đừng lo lắng nữa. Chị sẽ lo cho em.
– Em đã mơ thấy bố chị đến đón em đi chơi. Bố nói bố thương chị lắm. Em cũng thương chị.
Những lời em nói làm tôi cảm thấy đau đớn và hối tiếc. Nếu tôi có tiền, em trai tôi không phải chịu khổ như thế này. Tôi không muốn nói thêm gì nữa để tránh cảm giác đau đớn, chỉ nói:
– Đừng nghĩ như vậy, em. Em phải cố gắng nghỉ ngơi để sớm khỏi bệnh. Hôm nay chị sẽ ở lại bên cạnh em.
– Dạ vâng. Em sẽ nghe lời chị.
Tôi cười nhẹ rồi nằm xuống giường bên cạnh em. Cả đêm đó, tôi không thể chợp mắt. Một trăm bốn mươi triệu, làm sao tôi có thể kiếm được số tiền đó? Ý nghĩ làm tôi căng thẳng đến mức không thể tưởng tượng được. Nhưng rồi tôi nhớ đến những lời khuyên của bà chủ trọ, và cảm thấy như tôi tìm được phương pháp để giải quyết. Em trai tôi là tất cả đối với tôi, và sức khỏe của em là quan trọng nhất. Từ đêm đó, tôi quyết định sẽ bước chân vào nghề “tình nhân”.
Sáng sớm hôm sau, như mọi ngày, tôi thức dậy từ lúc còn mờ sáng, đi mua cháo cho thằng Minh rồi vội vã đến phòng trực của bác sĩ, gặp ông anh họ là bác sĩ của mình và đưa số tiền còn lại trong túi để nhờ anh ấy mua cơm cho thằng Minh trưa. Sau đó, tôi gọi cho Nhung, nhờ cô ta đến đón tôi về phòng trọ. Trên đường đi, tôi kể tình hình của Minh và dự định của mình cho Nhung. Nghe xong, Nhung chỉ thở dài và nói:
– Nghề làm gái lấy tiền đã không còn lạ lẫm gì trong xã hội này nữa. Nhưng phải biết chọn ông nào chưa có vợ, không dễ bị ghen sầy mặt l**.
– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ hỏi kỹ bà chủ trọ về ông đó xem sao. Nếu ông ấy đã có vợ, tôi sẽ không dại mà xen vào.
– Đúng, mày xinh đẹp, cao ráo trắng trẻo, có quyền lựa chọn. Còn tao thì xấu xí, date hẹn không ai muốn.
– Tiên sư, mày vẫn còn trẻ và đẹp.
Tôi và Nhung tiếp tục trò chuyện cho đến khi đến phòng trọ. Khi về đến phòng, tôi ghé qua nhà bà chủ trọ nhưng chỉ gặp được chồng bà ta. Ông ta nói:
– Cô đi du lịch ở Quy Nhơn, tầm một tuần nữa hoặc chục ngày nữa mới về. Có việc gì quan trọng à?
– Không có gì quan trọng đâu ạ.
– Vậy thì khi nào cô về thì sang qua.
– Vâng, tôi hiểu.
Tôi cảm thấy chút thất vọng khi trở về phòng trọ. Đúng là số đã đen thì làm gì cũng không thuận. Nhung thấy tôi như vậy, liền hỏi:
– Sao rồi?
– Bà chủ trọ đi du lịch rồi. Thôi thì đến làm việc không muộn.
Cứ như vậy, đến ngày thứ tư, thằng Minh nhà tôi lại bị ngất một lần nữa. Lần này, các bác sĩ cũng cho biết tình hình bệnh ngày càng trở nên nặng hơn, khiến tôi cảm thấy như đang bị cuộc sống đẩy đến đường cùng. Không liên lạc được với bà chủ trọ, Nhung nói:
– Đen quá, lúc cần thì không thấy đâu. Lúc không cần thì đâu cũng xuất hiện. Bệnh của thằng Minh không chờ được nữa, có thể mày hỏi ông quản lý xem, ông ta có quen nhiều đại gia không.
Tôi nhìn Nhung, cảm thấy ngần ngại nhưng biết làm sao được. Trong khi ϮɾiпҺ ϮιếϮ hay phẩm giá không quan trọng, em trai tôi đang đấu tranh với bệnh tật từng giờ từng phút. Nghĩ vậy, tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu và đi tìm anh quản lý:
– Anh ơi!
– Ừ, có chuyện gì vậy?
– Anh làm ở đây chắc biết nhiều đại gia lắm nhỉ?
Anh quản lý nhìn tôi, chau mày nhẹ nhàng. Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành, anh chắc chắn đã hiểu tâm trạng của tôi, anh hỏi thẳng:
– Mày còn trinh tiết hay đã có người yêu rồi?
– Em còn ạ.
– Tốt, nếu muốn ც-á,-ŋ ɬ-ཞ.ı-ŋ-ɧ cho đại gia, phí cỡ trăm rưỡi đến hai trăm. Sau đó, mày có thể làm gái của đại gia hoặc đi khách tùy mày. Ở quán này, chúng tôi không ép nhân viên đi khách, nhưng thực tế ai cũng thế. Ai nói mình trong sạch thì đều giả dối.
Tôi nhìn anh quản lý, xấu hổ cúi đầu:
– Dạ vâng ạ. Em đang cần tiền gấp, anh có thể giới thiệu một anh đại gia nào chưa có vợ không?
– Được. Anh cũng nghe nói về tình hình gia đình của mày rồi. Vậy thì lần này coi như anh giúp mày thôi, chỉ cần mày gửi 10% phí cafe cho anh là được. Ở các quán khác, họ thường lấy 50%.
– Dạ vâng ạ. Em cảm ơn anh.
– Vậy thì mày về thay đồ và tắm rửa đi. Sắp có xe đến đón mày tới khách sạn.
– Hả? Tối nay luôn hả anh?
– Ừ, đã sắp xong, và theo ý mày nữa.