Đọc truyện Nhà giàu chọn dâu tác chương 1 tác giả Ngọc Thơ

05/01/2024 Tác giả: Hà Phong 262

Minh Quân ôm Hạnh vào lòng, trái tim anh đập từng nhịp nặng nề. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chiếc xe đến, anh buộc phải rời xa người con gái anh yêu.

Hạnh nép vào lòng Quân, đôi mắt cô sưng húp từ đêm qua nên giờ đây không còn lệ nào rơi thêm nữa. Người yêu cô hôm nay đi ra nước ngoài học thêm ngành bác sĩ, anh đi bốn năm, trong thời gian đó cô sẽ nhớ anh lắm.

Buông Hạnh ra, Quân đứng trên con đường vắng đầu làng, một tay cầm vali, tay kia nhẹ vén mái tóc dài của Hạnh vào man tai. Anh nhìn cô lâu rồi dặn dò:

Anh đi rồi, em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Có việc gì thì đừng làm quá sức nhé? Rất mong chờ anh trở về sau vài năm.
Hạnh nghe Quân dặn, tay cô túm hai vạt áo bà ba sát lại, trong lòng quặn thắt và nghẹn ngào nhìn Quân trả lời:

Dạ. Anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi ra ngoài nhớ mặc ấm nha. Nghe nói nước ngoài lạnh lắm.

Ừ, anh biết rồi.

Xa xa, chiếc xe bánh 4 lao tới, Minh Quân đưa tay kéo Hạnh vào lòng, anh đặt nụ hôn cuối lên trán cô… và rồi ba mẹ Quân bảo anh lên xe, Hạnh đau lòng nhìn anh, cô vẫy tay chào tạm biệt nhưng nước mắt rơi dài ướt hai bờ má.

Xe mang Minh Quân đi, Hạnh lủi thủi bước trần truồng dọc bờ dừa… Gia đình Hạnh nghèo, ba Hạnh mất sớm, chỉ còn mẹ con sống trong ngôi nhà lá, mẹ Hạnh bị ốm liên tục nên hoàn cảnh càng khó khăn hơn. Hạnh phải xin may quần áo cho người ta ở đầu làng, lương mỗi tháng cũng chỉ mấy đồng, đủ trang trải cuộc sống và gửi tiền than cho mẹ, nhưng vẫn không đủ.

Chủ tiệm may của Hạnh là gia đình bác Lan, mẹ của Quân, trong thời gian làm việc, Hạnh và Quân đã phát sinh tình cảm với nhau. Họ hứa hẹn rằng năm sau, Quân sẽ mời mẹ sang nhà Hạnh để hỏi cưới cô, nhưng hứa hẹn chưa được bao lâu, ba Quân quyết định gửi anh sang nước ngoài học, để anh trở thành một bác sĩ giỏi. Vì vậy, giữa tình yêu và công việc, Hạnh và Quân phải đặt nổi niềm riêng để Quân có thể thành công.

Ngôi nhà lá nhỏ trong ánh chiều dần buông, Hạnh vỗ mặt để tỉnh táo vì sợ khi bước vào nhà với khuôn mặt ủ dột mẹ cô lại lo. Nhưng khi bước vào, cô liền dừng lại vì nghe từ bên trong có khách.

Bà Hai mẹ Hạnh, mặt buồn bã, hai bàn tay siết chặt khi nghe bà Lệ thủ thỉ:

Nhà hàng xóm đang tìm con dâu tuổi Thìn để hợp với con trai họ, cô Hạnh nhà này cũng tuổi Thìn. Bà xem có gả cô đi không. Gia đình nhà bà nghèo, mẹ con sống khổ sở. Mối này thấy ổn, người ta lại đàng hoàng.

Nhưng người ta chịu cô Hạnh nhà tôi không? Cô bé từ nhỏ sống khó khăn quen rồi. Sợ khi về nhà giàu con bé không thích lại bị xem thường.

Ồ, cô Hạnh nó hiền lành và biết chuyện, ai cũng ưng. Thôi trời tối rồi, để tôi về, mai tôi quay lại hỏi ý cô Hạnh, tuần sau tôi trả lời bà.

Bà Lệ đứng dậy rồi bước ra, Hạnh liền lẻn vào góc để tránh bà không phát hiện… Cuộc trò chuyện vừa rồi cô đã nghe hết, lòng cô lại đầy buồn bã và xót xa… Nhà cô nghèo, nếu mẹ cô gả cô cho nhà giàu, chắc chắn mẹ cô sẽ đỡ lo và có thêm tiền để lo cho cuộc sống. Cô là con, nếu mẹ đồng ý, cô sẽ không phản đối. Nhưng nếu cô kết hôn, tình yêu giữa cô và Minh Quân sẽ đi về đâu? Chỉ vài giờ trước, anh vẫn ôm cô, vẫn còn hơi ấm ở tay anh…

Chữ hiếu chữ tình trở nên nặng trĩu, Hạnh thì thầm:

Bà Hai từ trong nhà nhìn ra, thấy Hạnh đứng đó, và nghe thấy tiếng con gái khóc, bà gọi:

Hạnh à, con ơi? Tại sao con khóc?
Hạnh nghe mẹ gọi, lau nước mắt bước vào, dưới ánh đèn dầu, hàng mi của Hạnh lại ướt đẫm.

Có chuyện gì thế, con? Con làm việc bị ai làm phiền à?
Hạnh lắc đầu, nhìn mẹ, thấy mẹ đã gầy hơn, gương mặt vì lo lắng mà không còn tươi tắn nữa. Cô nói:

Mẹ, con đã nghe dì Lệ nói chuyện với mẹ rồi. Mẹ muốn gả con phải không?
Bà Hai nhìn Hạnh, tràn ngập lo lắng, vuốt nhẹ mái tóc dài của con mình, bày tỏ:

Hạnh à? Dù mẹ nghèo nhưng mẹ không muốn bán con để kiếm tiền đâu con ạ. Nhưng con đang gặp khó khăn từ khi mẹ mất, mọi thứ cô ấy cũng không sánh bằng người ta. Dì Lệ nói nhà đó đang tìm dâu tuổi Thìn cho con trai họ. Gia đình lại đàng hoàng, nếu gả con về đó mẹ cũng an tâm. Nhưng nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ từ chối.
Hạnh đặt vào lòng mẹ, nghe nhịp thở yếu ớt, dù cô không muốn hôn nhân này và cô còn có tình cảm với Quân, nhưng anh sẽ đi rất xa và mẹ cô dường như suy kiệt. Nếu không có tiền lo cho mẹ, cô không thể hạnh phúc với tình yêu của mình. Cô cũng không biết liệu tình yêu của họ có bền vững, và anh có chung thuỷ hay không.

Vậy nên, Hạnh quyết định gạt bỏ mối tình bắt đầu và nói để mẹ yên lòng:

Mẹ đồng ý với người ta đi. Nếu họ đón nhận con với tình yêu, và con có tiền để lo cho mẹ, đó sẽ là niềm vui lớn với con rồi ạ.

Huyện Trần

Bà Lệ quét thềm nhà, thấy chủ nhà ra, bà liền đi tới:

Cô Tâm sớm dậy nhỉ? Để tôi vào trong pha cốc nước cho chị.
Bà Tâm nhìn bà Lệ rồi thở dài:

Thôi khỏi dì, làm công việc của dì đi. À, bà Lệ, hôm trước dì về quê có tìm được ai không?
Bà Lệ nghe câu hỏi của cô, trả lời ngay:

À, cô hỏi tôi mới nhớ, ở gần nhà tôi ở quê có một cô gái tuổi Thìn, hiền lành, lễ phép và hiếu thảo lắm. Gia đình có mẹ và con gái, nên hơi khó khăn cô Tâm ạ.

Bà Tâm nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, lòng bà rất vui mừng vì đã tìm được người tuổi Thìn để hợp mệnh với thằng con trai. Cô bày tỏ:

Cái chuyện giàu hay nghèo không quan trọng, chỉ cần người đó hiền lành, lễ phép và nghe lời là được. Tôi dạy con cái như thế. Nhưng phải chắc chắn là tuổi Thìn nha dì?

Tuổi Thìn chắc chắn đấy, cô yên tâm đi. Con nhỏ này rất ngoan, cô gặp là ưng ngay à?

Vậy thì còn gì bằng. Mà người ta có đòi tiền lễ không dì?

Dân quê họ không đòi lễ đâu cô Tâm. Họ chỉ muốn con họ sống tốt thôi ạ!

Được thế thì còn gì bằng. Thôi để tôi lo 15 triệu tiền cưới. Cuối cuối tuần này tôi và dì sẽ đi về đó để coi họ trả lời thế nào dì nhé?

Dạ cô Tâm cứ lên lịch, khi nào cô đi được thì tôi sẽ dẫn cô đi.

Bà Tâm và bà Lệ đang trò chuyện, Hoàng Vinh bước ra từ trong nhà, nhìn vẻ ngáy ngủ với bộ trang phục thể thao, anh nói:

Mẹ nói gì mà nói lắm thế? Để dì Lệ vào trong dọn bữa sáng đi mẹ? Sáng nay tôi còn có hẹn với đám bạn đó mẹ.
Bà Tâm nhìn con trai, không hài lòng vì anh lại muốn đi sớm, cô quay lại cãi nhau:

Mày suốt ngày chỉ biết chơi bời ngoài đường. Trong nhà không chịu giúp việc gì cả. Đến khi tao và bố mày già, cái gia sản này bay mất đấy Vinh à!
Hoàng Vinh nghe mẹ nói, cảm thấy bực mình. Mới sáng ra đã nghe cảnh mẹ và ông nó cãi nhau, anh muốn điều tai nghe:

Mẹ cứ nói đi nói lại câu này mãi không chán à? Bố mẹ còn trẻ, lo sớm làm gì?

Cái thằng này… Thôi thôi mày lấy vợ đi cho mẹ nhờ!

Trời ơi, mẹ nghĩ sao, thời này lại bắt con lấy vợ sớm à? Con còn muốn chơi đây mẹ ơi.

Từ trong nhà ông Tùng nghe tiếng cãi nhau liều bước ra, bực mình vì đã nghe bà vợ và thằng con cãi nhau từ sáng sớm. Ông nói:

Dì vào trong làm việc đi, tôi ăn xong còn phải qua xưởng giấy.

Dạ cậu.

Rồi ông Tùng nhìn vợ con mình cãi nhau, nói gắt:

Bà với thằng Vinh, ngày nào không gây là ngày đó ăn cơm không ngon à? Cái nhà có mấy người mà cứ như chợ?

Ông không thấy nó lêu lỏng suốt ngày à? Bảo nó lấy vợ nó còn cãi kìa thấy chưa?

Bà bảo nó lấy vợ? Lấy ai? Hay là bà tìm được người tuổi Thìn rồi?

Thấy chồng mình có vẻ quan tâm, bà Tâm liền vui vẻ trả lời:

Ồ, dì Lệ nói dì ấy tìm được người rồi. Con nhỏ này nó rất hiền lành đó. Lại là tuổi Thìn. Nhỏ hơn thằng Vinh mình 4 tuổi. Thân Tý Thìn tam hợp theo lời ông thầy mà ông xem rồi đó. Rồi sau này cưới nó về, thằng Vinh sẽ có cơ hội đổi đời đấy. Ngồi yên cũng có ăn đấy ông à?
Ông Tùng nghe vậy liền gật đầu hài lòng, còn Hoàng Vinh lại khác, nhìn ba mẹ có vẻ đeo gông vào cổ mình. Anh giãy nảy, phản đối:

Thôi thôi ba với mẹ, bớt mê tính lại đi. Bây giờ con còn trẻ, đẹp trai. Con muốn ăn chơi, muốn để gái đeo… Chuyện vợ con để sau đi ba mẹ ạ! Thôi không ăn nữa, con đi lên lầu thay đồ rồi đi luôn đây. Mới sáng nghe cưới vợ, còn muốn ăn mất hứng quá!

Bài viết liên quan