Đọc truyện Phu nhân quyền thế chương 1 tác giả Hạ Long
Hôm nay đi chơi không, bà già?
Nghĩa hỏi Bảo An sau bữa tối, như mọi khi. Thay vì cái lắc đầu hời hợt, cô phản ứng mạnh:
Tôi già hồi nào hả, cái tên đáng ghét?
Không già thì gọi gái ế nhé!
Đồ bạn đểu! Tháng này tôi trừ lương của cậu!
Ây…Ây… chuyện nào ra chuyện đó nhá bà bạn ơi. Ở công ty bà là Sếp nhưng về nhà hai chúng ta là bạn, mà đã là bạn thì nói chuyện thẳng thắn vô tư. Có sao tôi nói thế!
Ông…
Nghĩa vẫn trêu đùa, hào hứng nói:
Thế tôi hỏi bà, 25 nồi bánh chưng đến nơi rồi có phải là ế không?
Sắp chứ đã ế đâu. Mà ông ăn no rồi thì biến đi, đừng có ở đây trào phúng tôi. Cút ngay không tháng này tôi trừ lương thật đấy!
Ha…ha…
Nghĩa vẫn ung dung đùa cho đến khi Bảo An phát cáu mới dừng lại. Giọng bấy giờ mới chịu nghiêm chỉnh hơn:
Tôi đùa tí cho vui nhưng quả thật tôi thấy lo cho bà. Con gái có thì, tuổi xuân qua đi nhanh lắm nên đừng mơ mộng tìm kiếm hái sao trên trời cao. Cứ như tôi, vơ đại một cô giờ lại ngon đấy.
Ai tốt số được như ông chứ! Mà nói vơ đại là vơ thế nào, ông điêu vừa thôi. Gớm! Tán được bé Thủy tôi thấy ông cũng đi mòn mấy cái lốp xe rồi.
Thì ý tôi là cứ vừa mắt là chấm, mà chấm rồi thì có mòn mấy cái lốp cũng không tính.
Bảo An chưa trả lời Nghĩa, cô đứng dậy dọn mấy cái bát vứt vào bồn rửa rồi mới hắng giọng nói tiếp:
Chắc cái số tôi nó chậm, thôi thì duyên tới đâu tính tới đó!
Thì bà cứ bỏ qua cái tiêu chuẩn chọn soái ca hoàn hảo đi thì tức khắc có thằng nó ngã vào lòng bà ngay.
Thì tôi cũng bỏ ý định đó lâu rồi, đã theo chân ông và bé Thủy đi chơi nhiều mà có thấy thằng nào ngó đâu. Như lần trước đấy, vừa mới tia được một anh kha khá thì phút sau đã thấy một em chạy tới ôm vai níu cổ. Tụt cả hứng!
Lần đó không tính, bà cứ hạ bớt độ cao, thực tế, vừa vừa như chúng tôi là kiểu gì cũng có.
Biết rồi, nói lắm!
Tại bà tôi mới nói nhiều đấy!
Nói tới đây hai người bốn con mắt lại lườm nhau và sau đó là cảnh một đứa ném đồ và một đứa phải chạy thật nhanh…
Bảo An du học về và tiếp quản cơ ngơi của gia đình cùng với anh trai Tuấn Anh khi mới tròn hai mươi tư tuổi. Dù trẻ người nhưng cô rất có phong thái, đặc biệt là thừa hưởng tác phong chuẩn mực của người bố tài đức Trung Kiên.
Mới gần một năm sánh bước trên đấu trường kinh doanh nhưng Bảo An luôn tỏ ra không thua kém là mấy so với những bậc tiền bối chút nào, có lẽ vì thế mà sự nể phục cũng có rất nhiều. Chỉ là trên thương trường thuận lợi là vậy mà đối với chuyện tình cảm thì lại chậm chạp.
Cho đến giờ này, khi ngót nghét 25 mùa xuân mà Bảo An vẫn chưa có một mối tình nào chính thức. Cũng đã từng gặp gỡ vài người nhưng chỉ mới ở mức tìm hiểu đã phô ra những điểm trái ngược nhau khiến cô chẳng thể rung động được. Và rồi sắp qua những tháng năm rực rỡ của người con gái thì Bảo An vẫn lẻ bóng một mình.
!
Cả nhà cứ suốt ngày gian giục về chuyện có bạn trai, làm Bảo An cảm thấy áp lực. Cô nghĩ có lẽ ở gần nhà không có duyên, vậy nên quyết định chuyển đến chi nhánh ở Đà Nẵng để tìm kiếm mối quan hệ mới. Anh trai Tuấn Anh, biết rõ tâm tư của em gái, đã hỗ trợ và hướng dẫn Bảo An trong quá trình chuyển đến thành phố mới.
Bảo An và Nghĩa có mối quan hệ là Sếp và nhân viên trên công ty, nhưng khi rời khỏi công ty, họ trở thành người nhà. Mặc dù thân thiết, nhưng cả hai vẫn giữ khoảng cách. Họ sống ở hai căn hộ chung cư riêng biệt.
Nghĩa thường mời Bảo An đi chơi sau bữa tối để giúp cô giải tỏa áp lực. Dù biết rằng cô thường chỉ lắc đầu hoặc vẫy tay để từ chối, nhưng lần này Nghĩa bất ngờ khi thấy Bảo An đã chuẩn bị kỹ càng. Cô trang điểm tinh tế và mặc bộ váy hàng hiệu. Nghĩa không nhịn được trêu ghẹo:
Đi uống nước với tôi và Thủy thôi mà, đi tiếp đối tác gì mà chăm sóc vậy hả?
Thế có nhanh muốn tôi câu được anh nào không mà nói lắm!
Lần này nghiêm túc đấy à?
Khát khao có bạn trai rồi!
Nghĩa đặt câu hỏi châm biếm về mối quan hệ của Bảo An, và cô trả lời một cách hàm hồ, tạo ra bầu không khí hài hước:
Ây… An ơi? Bà lần này nghiêm túc bỏ cái tiêu chuẩn chọn bạn trai cao siêu thật đấy à?
Ông tập trung đi cho cẩn thận! Tôi còn chưa biết mùi vị yêu đâu.
Tôi chuẩn bị làm chồng tới nơi rồi đương nhiên phải cẩn thận chứ! Bà cứ yên chí!
Nghĩa không kìm lòng được và tiếp tục trêu đùa với Bảo An về mối quan hệ mới của cô:
Ây… Thế hôm nay hai người đi chơi mặn nồng còn rủ tôi đi chung làm thừa à? Cho tôi xuống xe đi!
Không. Thừa gì. Thủy bảo tôi rủ bà đi chung đấy chứ! Bọn tôi muốn cùng bà chia vui mà!
Thôi…Thôi… Hai kẻ lãng mạn tha cho con. Hai ông bà tí nữa mải thủ thỉ tâm sự, ngồi ngắm nhau để con FA ngồi một mình nhục lắm. Tốt nhất là cho tôi xuống xe ngay!
Mặc dù cố gắng thuyết phục Bảo An đi theo, nhưng cô vẫn quyết định xuống giữa đường. Cuối cùng, Nghĩa đành phải đồng ý. Tuy nhiên, Bảo An nhận ra tâm lý của bạn và nghiêm túc trấn an:
Tôi tự về được! Bạn yên tâm đi chơi với Thủy, hẹn em ăn cơm ở nhà sau cũng không muộn. Khoảnh khắc này, chúng ta nên dành cho nhau mới hoàn hảo.
Hãy để tôi đưa bạn về nhà, không an tâm để bạn xuống giữa đường như vậy. Thủy cũng sẽ không đồng ý đâu.
Tôi đủ mạnh mẽ và tự tin, nếu có vấp phải thì tôi có thể tự bảo vệ mình. Bạn hãy yên tâm đi đón Thủy đi!
Khi có chiếc taxi đi qua, Bảo An vẫy tay hiệu báo dừng lại. Rất may mắn, chiếc taxi đang trống nên tiện lợi cho cả hai. Sau khi thấy Bảo An lên xe và ổn định, Nghĩa rời đi. Bảo An đi được một đoạn, không có ý định về nhà mà yêu cầu tài xế chạy đến quán cafe gần đó. Mặc dù đã mặc bộ váy đẹp, nhưng cô muốn mọi người có cơ hội ngắm nhìn.
Khi đến nơi, Bảo An lịch sự trả tiền và bước vào quán. Tuy nụ cười vẫn tươi rói, nhưng khi đến giữa quán, nụ cười bị mất đi do hành động vô tình của một nhân viên.
Chiếc váy mới và tinh tế chỉ mặc một lần bỗng dưng bị đổ cả cốc cafe. Bảo An không chỉ tiếc chiếc váy mà còn lo lắng cho cô bé nhân viên. Cô bé sợ hãi và vội vàng xin lỗi:
Chị… Em xin lỗi … Em xin lỗi ạ! Do em bị vấp nên không may đổ cafe vào chị. Em… Em sẽ giặt cẩn thận cho chị ạ!
Bảo An tiếp tục:
Chị hiểu mà! Nhưng có thể chỉ chị vào nhà vệ sinh rửa qua vết bẩn đi không?
Sau khi trấn an tinh thần cô bé nhân viên, Bảo An gọi một cốc nước ép và ngồi nhâm nhi trong khi chờ cô bé hoàn thành công việc của mình.
Trong tình huống này, có lẽ mười cô gái khác đã rời khỏi, nhưng Bảo An lại ở lại, thưởng thức đồ uống yêu thích với chiếc váy bẩn mà không để tâm trạng bị ảnh hưởng. Sau khi uống xong, cô mới ra về, nhưng tối nay là một buổi tối không may mắn đối với Bảo An. Khi cô ra ngoài để gọi taxi, điện thoại của cô rơi, màn hình vỡ và hết pin, khiến tình huống trở nên tồi tệ hơn.
Khi thấy không có taxi nào đi qua, cô định quay lại nhờ nhân viên gọi giúp, nhưng bất ngờ thấy một người thanh niên chạy xe máy tới. Bảo An nhìn qua kính cận và nghĩ anh ta là tài xế Grab, vì vậy cô gọi:
Anh ơi, cho tôi về chung cư A nhé!
Anh chàng không hiểu và chỉ đang đứng đó. Bảo An nghĩ anh ta không nghe rõ, tiến gần hơn và hỏi lại:
Anh chạy Grab đúng không?
Anh chàng vẫn đứng im và trông cô. Bảo An tiếp tục:
Anh chạy Grab phải không?
Anh chàng nói:
Không! Tôi đến đây đón người nhà!
Bảo An nhận ra lỗi của mình và xin lỗi:
À… Xin lỗi, tôi nhầm!
Anh chàng thản nhiên:
Không sao!
Cô cảm thấy ngượng ngùng và lánh mình sang một bên. Khi nhìn qua kính cận dày, cô nhận ra rằng mình đã nhận nhầm người. Mặc dù buồn bực vì sự cố với điện thoại và không tìm thấy taxi, nhưng cô quyết định vào lại quán để nhờ nhân viên gọi giúp. Khi đi ra, cô bé nhân viên vẫn còn ở đó và hỏi:
Chị… Chị chưa về ạ?
Bảo An giải thích tình hình và nhân viên đề xuất:
Ra ngoài với em, em nhờ anh trai em gọi giúp. Không cần phải vào trong kia cho mất công ạ!
Cô bé nhân viên giúp Bảo An và khi gặp người thanh niên mà cô nhận nhầm, cả hai đều ngạc nhiên. Người thanh niên nói:
Hà Vi! Đội mũ vào và về đi!
Hà Vi giải thích tình hình cho anh trai:
Đây là chị khách mới của em. Máy điện thoại của chị hết pin nên em giúp chị gọi taxi. Máy em hết tiền rồi!
Anh trai đưa điện thoại cho Bảo An và Hà Vi nhiệt tình giúp cô gọi xe taxi và đợi cho đến khi xe đến. Sau đó, cả hai về nhà.
Dương Hồng Quân hỏi em gái về mối quan hệ giữa cô và Bảo An, nhưng Hà Vi giải thích:
Em rất chừng mực với tất cả mọi người, nhưng chỉ có chị ấy là ngoại lệ!
Dương Hồng Quân thắc mắc:
Tại sao gọi là ngoại lệ? Em quen cô ấy được bao lâu rồi mà lại quên lời anh dặn?
Hà Vi giải thích:
Em không quên lời anh dặn, nhưng đối với Bảo An, em thấy cô ấy khác biệt.
Anh! Chị ấy thật tốt đó ạ! Không phải ai cũng giống những người thân trong gia đình mình. Em đã làm đổ cà phê lên chiếc váy đắt tiền của chị ấy, nhưng chị ấy không trách móc em mà còn rất điều đặc, lịch sự và động viên em nữa đó.
Dù người ta tử tế như em nói, nhưng chúng ta cũng nên giữ khoảng cách là tốt nhất. Chúng ta phải hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Vâng, em hiểu.
Được rồi, chuyện này tốt nhất là chỉ xảy ra một lần thôi. Anh không muốn em tin tưởng người lạ như vậy thêm lần nào nữa. Mau vào thay đồ rồi đi ngủ đi, anh sẽ vào viện với ba.
Vâng, mai em thay anh!
Nhớ khóa cửa cẩn thận.
Vâng.
Hà Vi gật đầu và nhanh chóng khóa cửa còn Dương Hồng Quân thì chạy xe tới bệnh viện. Khi bước vào phòng, ông Kha đang ngủ sâu, anh liền cẩn thận ngồi xuống ghế. Nhìn thấy khuôn mặt gầy gò, hốc hác của ông, Quân không giữ được sự bình tĩnh.
Gia đình Quân nghèo, và họ không có quan hệ mật thiết với họ hàng. Khi mẹ anh bị ốm, những người xung quanh chỉ đến để thăm hỏi, không giúp đỡ, an ủi hay động viên. Điều này đã làm cho Quân nhận ra rằng tình thân không nhất thiết phải đi kèm với tình người. Mẹ anh qua đời, và không lâu sau đó, ba anh gặp tai nạn giao thông. Cuộc sống khó khăn và sự bệnh tật của ba làm cho hai anh em phải cố gắng vượt qua.
Cuộc sống của họ ngày càng khó khăn khi ông Kha, ba của Quân, mắc suy thận cấp độ 4. Họ buộc phải bán nhà để có tiền phẫu thuật cho ông. Quân, mặc dù là giảng viên, nhưng công việc của anh không mang lại nhiều thu nhập, và họ buộc phải bán chỗ ở cuối cùng để chi trả chi phí phẫu thuật. Anh cảm thấy tuyệt vọng trước tình hình gia đình mình.
Trong khi căn nhà của họ vẫn chưa bán được, Quân phải đối mặt với sự biến động trong công việc và không thể giữ vững tinh thần bình tĩnh. Anh nhận thức rằng sự nghèo đôi khi trở nên không mong muốn, và ông trời có lẽ muốn kiểm tra sức mạnh chống đỡ của anh.
Anh! Cứ từ từ mà nghĩ, đừng gấp gáp như vậy. Nếu cần, anh có thể đi vay lãi để giải quyết tạm thời!
Anh xin lỗi! Anh không nên hành động quá mức làm em lo lắng.
Không phải em lo, mà em chỉ muốn anh và ba mình được an ổn thôi!
Anh hiểu rồi! Anh không sao đâu. Em vào mang cơm cho ba trước, anh sẽ đến sau.
Vâng.
Hà Vi rời khỏi nhà, trong khi đó Quân cũng đi ra ngoài với chiếc xe máy của mình. Dù thế nào, anh cũng phải bán được căn nhà này trong ngày. Đến tối muộn, Quân mới đến bệnh viện để đón em gái về nhà. Trong hành lang phòng bệnh, anh vô tình chứng kiến Hà Vi nói chuyện với một người phụ nữ mà anh đã gặp trước đó. Mặc dù anh muốn nhấn mạnh sự quan ngại của mình, nhưng Hà Vi có vẻ vui vẻ và hạnh phúc. Quân không thể giữ được sự lạnh lùng của mình và một cuộc trò chuyện không vui với em gái đã diễn ra.
Sao em lại không nghe lời anh?
Em chỉ gặp chị An tình cờ thôi. Chị ấy đến thăm người quen ngay cạnh đây nên chúng tôi đã nói chuyện một chút.
Em phải nhớ rằng không nên tiết lộ chi tiết gia đình mình như vậy. Chúng ta không quen biết với chị ấy đến mức đó.
Em biết, nhưng lúc đang nói chuyện, chị ấy có cuộc điện thoại liên quan đến đất cát, nên em đã nói chút về việc nhà mình muốn bán. Em chỉ muốn bán nhà, không nói về sự kiện gì cả. Nhưng chị ấy nói nếu chúng ta muốn bán, chị ấy sẽ mua. Giá cả thì chúng ta tự thương lượng.
Quân không nói gì thêm mà ngồi xuống, vẻ mệt mỏi nổi bật trên khuôn mặt anh.
Anh chưa ăn gì phải không?
Chưa. Khi bán xong, anh sẽ về đây ngay!
Vậy, em đi mua một cái bánh mì cho anh nhé!
Ừ.
Một lúc sau, Hà Vi trở lại với chiếc bánh mì và chai nước, đưa cho anh trai và ngồi xuống bên cạnh.
Anh đã tìm được người mua nhà rồi à?
Ừ. Nhưng giá hơi thấp so với mức anh đề xuất ban đầu!
Không sao đâu. Quan trọng là bán được để chuộc cứu ba! Anh cũng đừng tiếc nuối nhiều quá nhé!
Ừ.
Mặc dù nói vậy, trong lòng Hà Vi vẫn còn nhiều nuối tiếc. Ngôi nhà nhỏ kia chứa đựng bao kỷ niệm của gia đình họ.