Đọc truyện Qua mùa giông bão Chương 1 tác giả An Yên

16/03/2024 Tác giả: Hà Phong 347

– Xin hãy rời đi! Bọn ngươi không biết dạy dỗ! Hãy biến đi hết!

– Ông ơi! Con xin lỗi ạ!…

Mới về đến nhà, Khả Hân đã nghe thấy tiếng bà cả quát mắng Gia Linh – em gái của cô. Thực ra, những lời la mắng này hàng ngày lại diễn ra – chỉ vì hai chị em cô là con vợ chính thức và con vợ lẻ…

Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng câu chuyện này khó tin vì thời đại nào rồi mà còn có cả vợ chính thức và vợ lẻ? Tuy nhiên, điều đó lại đang xảy ra ngay trong ngôi nhà của hai chị em cô.

Bố cô – Chu Khải Tâm là người làm nghề sà lan – một nghề điều độ trên sông suốt năm này qua năm khác, lúc chở gạo, lúc chở cát… Ông là một người to khỏe, hai cánh tay rắn chắc, nhiều vết chai sần vì cầm bánh lái sà lan.

Một lần, khi sà lan qua quãng sông Đuống ở Gia Lâm – Hà Nội, khi dừng lại để đổ cát ở bãi sông, bố cô tình cờ gặp mẹ cô – Bạch Diễm Lan. Cô gái bán quán nước nhỏ bên bãi cát sông Đuống có nét đẹp dịu dàng, đoan trang mê hồn ông. Kiếm cớ để uống một cốc nước chè đá giữa trời nắng nóng, trong lúc chờ mọi người xúc cát, ông đã dùng cơ hội này để làm quen với bà:
– Chào em, cho anh xin một cốc nước!

– Dạ, mời anh ngồi uống nước ạ!

Vừa nói, bà vừa thoăn thoắt rót nước, bỏ vào cốc những viên đá mát lạnh. Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lòng ông lại bị cuốn hút. Ông say mê bởi ánh nắng miền Bắc và nụ cười hiền dịu của bà.

Thế là, công việc lái sà lan vẫn tiếp tục, nhưng ông luôn nhớ đến lời hẹn trở lại bãi sông, Mấy tháng đi lại quãng sông Đuống, ông đã nhận được lời yêu từ bà. Cuối cùng, bà đã trao cho ông cái quý giá nhất của cuộc đời. Người ta thấy sà lan đỗ lại quãng sông ấy lâu hơn dù cát đã trả về bãi từ lâu. Chu Khả Hân chính là trái ngọt của tình yêu đó. Ngày cô ra đời, ánh mắt ông long lanh niềm vui, lấp lánh như dòng sông Đuống trôi xuôi với những bãi mía, bờ dâu xanh ngắt.

Tuy nhiên, khi Khả Hân mới ba tháng tuổi, có một người phụ nữ đến nhà mẹ con cô, tự xưng là vợ chính thức của ông Khải Tâm. Mẹ cô vừa ôm con vừa tái mặt lắp bắp:

– Chị… Chị… nói sao đây?

Người phụ nữ ấy ăn mặc khá sang trọng, trang điểm cẩn thận. Bà ta lôi ra một tờ giấy đăng ký kết hôn và đập mạnh xuống bàn:

– Đây là bằng chứng, cô còn cãi không?

Bà Diễm Lan nhìn chằm chằm vào tờ giấy có chữ kí thẳng thắn, đẹp đẽ của ông Chu Khải Tâm và bà Trương Lê Thi, Mẹ cô không nói lời nào, ngồi xuống đất:

– Em không biết… thực sự… em không biết anh Khải Tâm đã có vợ!

Bà Lê Thi cười khẩy:

Xinh đẹp như cô sao lại phải gắn bó với người đã có vợ? Hãy rời khỏi đây, đừng để ông ấy tìm thấy!

Rồi bà ta đặt một xấp tiền lên bàn và quay đi. Bà Diễm Lan ôm con, đau khổ và đầy bế tắc – bà yêu ông nhiều lắm, nhưng tại sao ông Khải Tâm lại lừa dối bà? Nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp, bà ôm con một tay, một tay cầm lấy xấp tiền chạy theo người phụ nữ đó:

– Chị… em sẽ đi… em sẽ đi… chị cầm lấy tiền…

Bà đưa xấp tiền vào tay người phụ nữ rồi chạy về căn nhà nhỏ – nơi đã từng tràn đầy tiếng cười hạnh phúc của ba người. Bà không có cha mẹ, chỉ có một mình, nhưng từ giờ, cuộc sống bà có thêm Khả Hân…

Sau khi hoàn tất việc dọn dẹp, bà Diễm Lan nhìn lại căn nhà một lần nữa trước khi một giọng nói vang lên:

– Diễm Lan, em định đưa con đi đâu?

Người đàn ông đứng trước mặt đã hôn tạm biệt bà và con trước khi đi làm sà lan, nay lại xuất hiện như một kẻ phụ bạc. Nhìn thấy mắt bà sưng húp, ông hỏi:

– Có chuyện gì không?

Bà Diễm Lan không kìm được nước mắt:

– Tại sao? Tại sao anh lại nói dối em?

Một cảm giác ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt người đàn ông từng đồng hành cùng bà, ông thở dài và ôm mẹ con bà:

– Anh yêu em, Diễm Lan! Em không cần phải đi đâu cả! Nếu em muốn, hãy đi cùng anh!

Rồi cả đêm đó, ông thuyết phục bà rằng ông không thể sống thiếu bà, rằng cuộc hôn nhân với bà Lê Thi chỉ là ép buộc, rằng ông sẽ luôn bảo vệ mẹ con bà… Và sau đó, bà ôm con về miền trung cát trắng quê hương của ông, sống cạnh nhau mà không có hôn thú.

Khi thấy ông dẫn bà về, người vợ chỉ nhìn thẳng vào mặt ông:

– Tại sao… ông dám…

Người phụ nữ đau khổ – bà hiểu.

Dù ông không yêu nhưng bà vẫn là vợ chính thức. Cảnh chồng con có người khác lại còn sinh con và dắt díu nhau về sống chung đồng nghĩa với một thách thức lớn đối với bà. Tuy nhiên, khác với thái độ của bà trước đó, bà Lê Thi chỉ gật đầu và rơi nước mắt khi ông Khải Tâm nói:

– Tôi yêu cô ấy, chúng ta ngoài hai đứa con chung thì không có bất kỳ tình cảm gì. Để có hai đứa con cho bà thỏa lòng, tôi đã phải dùng những cách tiện nhất vì gia đình bà muốn có cháu và bà đòi ưu tiên. Vì thế, tôi muốn mọi người sống trong hòa bình.

Vậy là điều mà nhiều người cho là khó tin đã trở thành sự thật. Hai đứa con của bà là Chu Thế Sơn và Chu Kim Chi. Anh Thế Sơn có vẻ hiền lành, trong khi chị Kim Chi lại luôn ghen tỵ với Khả Hân và cuối cùng, ông Khải Tâm là người đứng ra hòa giải.

Khi Khả Hân năm tuổi, mẹ bà sinh ra em gái Gia Linh. Trong thời gian ở cữ, mẹ cô luôn được ông Khải Tâm chăm sóc rất chu đáo. Bà Lê Thi mặc dù không ưa mẹ con bà, nhưng vì sợ ông nên bà cũng giúp đỡ. Tuy nhiên, công việc đi sà lan không thể ở nhà mãi. Khi Gia Linh trở nên cứng cáp, ông Khải Tâm lại tiếp tục lênh đênh trên những con sông để kiếm sống. Mẹ cô mở quán nước gần trường học, bán thêm đồ vặt cho học sinh. Khả Hân càng lớn, càng trở nên xinh đẹp giống mẹ và học giỏi. Nhưng mỗi khi cô mang giấy khen về, được bố mẹ khen ngợi, thì mẹ con Kim Chi lại ghen tỵ:

– Mỗi lần có giấy khen là lại ồn ào lên!

Vậy là, cảnh hai bà vợ với bốn đứa con đôi khi khiến ông Khải Tâm đau đầu. Mẹ luôn khuyến khích chị em Khả Hân phải kiên nhẫn. Bà luôn tự trách vì là kẻ thứ ba xen vào gia đình ông. Nhưng với ông Khải Tâm, bà Diễm Lan là tình yêu duy nhất. Vì thế, khi Khả Hân chín tuổi và Gia Linh bốn tuổi, ông Khải Tâm quyết định bỏ nghề sà lan, đưa cả gia đình về Gia Lai để bắt đầu một cuộc sống mới.

Trong những ngày đầu tiên tại Gia Lai, gia đình của Khả Hân đã có dịp tham quan hồ T’Nưng, được biết đến với tên gọi là Biển Hồ với vẻ đẹp huyền bí và thơ mộng. Khả Hân, một cô bé chín tuổi, đã bị cuốn hút bởi màu xanh của núi rừng phủ kín, màu xanh của bầu trời, và của mặt nước hồ. Cô bé nhắm mắt để lắng nghe tiếng gió ru lời qua những hàng thông và hít thở vào không khí trong lành, mát mẻ. Không có gì ngạc nhiên khi người ta gọi đây là “đôi mắt Pleiku” – một vẻ đẹp đến mê hồn. Khả Hân reo lên:

– Aaaaaa… quá đẹp!

Bố cô cười và nói:

– Con yên tâm, chỉ cần các con ngoan ngoãn, học giỏi, bố sẽ còn đưa đi thăm thú nhiều cảnh đẹp khác nữa!

Những ngày sau đó trôi qua êm đềm. Khi mới đến, gia đình Khả Hân thuê một phòng trọ tạm thời trong khi tìm kiếm công việc. May mắn thay, bố cô có một người bạn cũ đã bán một ngôi nhà nhỏ cho gia đình cô, và họ có thể trả tiền dần.

Vào một đêm tối, Khả Hân nghe tiếng bố nói từ ngoài cổng nhà trọ:

– Hai bà và các con đâu hết rồi, có khách quý đến đấy!

Người đàn ông mà bố cô đưa về nhà trọ hôm đó chính là người đã bán ngôi nhà cho gia đình Khả Hân. Ông ta làm một ngôi nhà mới to hơn nên đã bán rẻ lại ngôi nhà cũ. Minh Vương, với tư cách là người hiểu biết về hoàn cảnh của gia đình hai vợ chồng, không hỏi nhiều, chỉ nói về việc bán nhà:

– Cậu yên tâm ở nhà tôi, gần công trình thủy điện Yaly, cậu có thể mở quán cơm gần đó cho công nhân!

Bố cô giới thiệu ông Minh Vương cho mọi người và nói:

– Ông ấy đúng là một người bạn quý của gia đình tôi!

Với sự giúp đỡ của ông Minh Vương, gia đình Khả Hân vui vẻ chuyển đến ngôi nhà mới. Nhưng Khả Hân không ngờ rằng đây sẽ là nơi mà mẹ và con cô, cũng như gia đình nhỏ của mình, sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn.

Bài viết liên quan