Đọc truyện Tình cờ yêu tác giả An Yên chương 1
– Huỵch! Huỵch! Nhanh lên đi!
– Đuổi theo bọn chúng!
Tại một sòng bạc ở Campuchia, chỉ cách biên giới Việt Nam một dòng sông, vào sáng sớm, một nhóm người Việt Nam dội ra khỏi cửa. Các thanh niên mạnh mẽ tấn công đám bảo vệ ở bên ngoài sòng bạc để phụ nữ phía sau có thể thoát ra. Các bảo vệ lớn cầm gậy đánh vào những người đang cản trở họ, sau đó đuổi theo đám người đó. Cả nhóm nhảy xuống sông để bơi về Việt Nam. Trên dòng sông êm đềm, những đầu người lơ lửng nổi lên và chìm xuống. Những người yếu được những người khỏe mạnh hỗ trợ. Khi gần bờ, họ được người dân giúp đỡ để lên bờ, mọi người đều rất mệt mỏi.
Họ là những lao động Việt Nam bị bắt cóc sang Campuchia. Không thể chịu đựng được sự hành hạ, họ đã trốn khỏi nơi tù tội đó. Trong số họ, có những cặp vợ chồng, mặc dù mệt nhọc nhưng vẫn ôm nhau khóc vì hạnh phúc khi thoát khỏi nơi địa ngục đó. Mặc dù biết rằng đây là hành trình vượt biển trái phép, họ vẫn chấp nhận để bảo toàn tính mạng và quay về quê nhà. Sau khi báo cáo với chính quyền địa phương, họ may mắn được hỗ trợ để liên lạc với gia đình, một số người được chính quyền hỗ trợ một ít tiền để tự lực về nhà. Một nhóm khác quyết định đi bộ đến thành phố C để tiếp tục cuộc sống khó khăn của họ…
Thành phố C…
Trên con đường trống vắng của thành phố C vào buổi trưa, một nhóm người chạy vội vã về phía trước, giảm tốc độ dần. Dường như họ đang cố gắng đi mặc dù không biết đích đến là ở đâu. Cả nam và nữ, có người đi không nổi vẫn cố lê lết mỗi bước một mà không dám dừng lại.
Trương Bá Tùng vừa rời khỏi văn phòng của Trương Thị ở thành phố C. Chiếc xe của anh vừa vặn ra đường quốc lộ, đang dừng lại để quan sát đường thì bỗng một cô gái va vào đầu xe anh. Mặc dù xe vẫn chưa chạy nhưng anh chưa kịp phản ứng. Khi nhìn thấy cô gái ngã người ngay trước mũi xe mình, Tùng bất ngờ và hốt hoảng. Anh bước ra ngoài, định mắng một trận vì cách đi không cẩn thận của cô ấy. Cách ăn mặc kiểu này thì quá lạ. Nhưng khi lại gần, nhìn thấy những vết bầm tím trên tay cô gái, khuôn mặt dễ thương có những vết trầy xước, và đôi mắt đã đóng kín, hình ảnh những người mệt mỏi kéo nhau đi thoáng qua trong đầu óc Tùng. Anh vội vã nói:
– Ê, cô đó, tỉnh dậy đi! Có chuyện gì đâu mà bầm dập thế này?
Mặc dù đôi mắt cô gái vẫn đóng kín, hàng mi dài nhưng cô ấy vẫn thì thầm:
– Cứu… cứu…
Bá Tùng cảm thấy như hiểu rõ rằng tình hình không đơn giản nên anh vội vàng bế cô gái lên xe, đặt đầu cô lên đùi mình, người đẩy qua ghế bên cạnh và phóng xe đến bệnh viện Thiên Vĩ, trong khi đang gọi điện thoại. Ở bên kia đường, một giọng nam phát ra:
– Bá Tùng, giữa trưa này gọi có việc gì vậy? Có công việc quan trọng hả?
Tùng trả lời nhanh chóng:
– Anh Thiên Vương! Anh có ở bệnh viện không? Có một người cần được cứu chữa!
Thiên Vương đáp lại một cách nghiêm túc:
– Đang ở đây, em hãy đến ngay!
Chưa đầy vài phút sau, chiếc Ferrari nhanh chóng đỗ trước cổng bệnh viện Thiên Vĩ. Bá Tùng, cầm cô gái trong tay, nhìn thấy Thiên Vương và đội ngũ y tá, bác sĩ đua ra. Tùng hối hả nói:
– Cô ấy va vào xe tôi, nhưng có vẻ đã bị thương trước khi va chạm với tôi!
Vương gật đầu:
– Được rồi, yên tâm đi, em. Đợi chút, đừng lo!
Chàng trai Trương Bá Tùng, với đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt đẹp và nụ cười cuốn hút, là con trai của bác sĩ nổi tiếng Trương Bá Trọng và doanh nhân Dương Trúc Linh. Anh, nay đã 28 tuổi, đã tốt nghiệp tiến sĩ quản trị kinh doanh ở Anh và được ông nội Trương Bá Kiên giao phó vai trò thừa kế tập đoàn Trương Thị. Anh mới nhận chức Chủ tịch của công ty sau khi trở về từ Anh và đang quên ăn trưa trong ngày làm việc. Khi vừa xuống xe, anh phải đối mặt với sự cố trên đường.
Bá Tùng ngồi đợi một lát, cửa phòng cấp cứu mở ra, Thiên Vương bước ra, Tùng liền đặt câu:
– Anh ơi, cô ấy còn sống không? Não có vấn đề gì không? Cô ấy còn nhớ gì không?
Vương cười:
– Này, đừng làm như vợ anh không bằng! Cô ấy bị thương nhưng không đến mức nguy hiểm. Tuy nhiên, cô ấy đã mất sức. Dường như cô gái kia vừa đi một đoạn đường dài, quá mệt mỏi nên mới ngất, không phải do va chạm với xe anh đâu!
Tùng gật đầu:
– Đúng, đúng, xe tôi vừa xuống đường mà đã nghe thấy tiếng “á” rồi cô ấy ngã xuống luôn.
Vương nháy mắt:
– Cũng biết tìm xe của đại gia mà ngã, không tệ!
Tùng chuẩn bị nói gì đó, thì điện thoại anh reo lên – là mẹ. Anh nhấc máy ngay:
– Con đây ạ!
Giọng bà Trúc Linh qua điện thoại vẫn đầy quan tâm:
– Con ở đâu vậy? Ăn chưa con?
Thiên Vương cười và vỗ vai Tùng:
– Đi ăn đi, em. Khi nào cô ấy tỉnh, anh sẽ báo, ở đây có anh lo rồi!
Bà Trúc Linh nghe được tiếng của Thiên Vương, ngay lập tức hoảng hốt:
– Con làm sao thế này? Sao mẹ nghe giọng Thiên Vương nói, con làm ai nhập viện vậy? Học võ cả hai đứa cuối cùng giờ lại làm chuyện nguy hiểm?
Thiên Vương cười nhẹ, nói vào điện thoại khi Bá Tùng vẫn đang ngạc nhiên:
– Cô Linh ơi! Không phải vậy đâu, có một người ngã trước mặt xe của Bơ, cô ấy chưa va chạm gì, nhưng tốt bụng nên đã đưa cô ấy vào bệnh viện cấp cứu. Đừng làm phiền cô ấy, chịu khó chờ đi!
Mẹ của Bá Tùng lớn giọng:
– Thôi con, đừng bênh nó nữa, bảo nó về đây đi, còn con, nhớ chăm sóc người bị nạn, chiều cô chú sẽ qua thăm!
Thiên Vương gật đầu và đồng thời Bá Tùng cũng chào tạm biệt và vội về nhà.
Khi bước vào biệt thự, anh thấy cả hai bậc phụ huynh đang đợi sẵn, mặc dù đã gần một giờ chiều:
– Con chào bố mẹ!
Ông Bá Trọng nhẹ nhàng hỏi:
– Chưa ăn trưa à con?
Bá Tùng lắc đầu:
– Dạ, công ty có nhiều hợp đồng mới nên con chưa kịp ăn, đang định đi ăn thì lại có chuyện…
Bà Linh liếc con trai và nói:
– Phải thú nhận rằng, anh đúng là con của bố, không thể phủ nhận được, lì lợm và bướng bỉnh quá.
Ông Bá Trọng ngơ ngác nhìn vợ:
– Ồ, vợ ơi, anh mà ngoan mà, có gì mà nói vậy?
Bà Trúc Linh nhìn chồng và nói:
– Anh ngoan cái miệng anh đó! Chú Dũng gần bốn mươi tuổi mới chịu lấy vợ, hai bà già này không còn sức mà chờ đâu!
Bà Linh nhìn con trai:
– Mẹ nói cho con biết, chú Dũng gần bốn mươi tuổi mới chịu lấy vợ, hai bà già này không có sức chờ đợi đâu!
Bá Tùng, đang lấy thức ăn từ bếp, bưng ra bàn và nói:
– Mẹ nói đúng ghê, không phải mẹ và dì Thư cũng học võ để khỏe mạnh sao? Và, trước kia bố cũng cưới mẹ khi bố hơn ba mươi tuổi, bố mẹ còn nói “sinh ra để dành cho nhau” đấy. Khi nào con gặp được người như mẹ, con sẽ cưới để có hạnh phúc như vậy – chồng giỏi, con ngoan, bố mẹ hạnh phúc.
Ông Bá Trọng tủm tỉm cười:
– Con nghĩ con được như bố à? So sánh lịch sự đi nào!
Bá Tùng chưng hửng:
– Ồ, con lại còn sợ hơn bố nữa rồi!
Ông Bá Trọng cười tươi:
– Được, cứ đợi xem, giờ ăn đi! Chiều này bố mẹ sẽ ghé bệnh viện xem cô gái kia thế nào!
Bá Tùng nói rõ ràng, “Tuân lệnh soái ca bố,” và tiếp tục ăn cơm. Ông Trọng nhìn sang vợ:
– Mình nên nghỉ đi em!
Bà Linh liếc con trai:
– Con hãy xem, chưa xong với mẹ đâu!
Chiều hôm đó…
Ông Trọng và bà Linh đến bệnh viện Thiên Vĩ sau khi liên lạc với Thiên Vương, con trai của bác sĩ Trịnh Thiên Vĩ và cô giáo Đinh Tú Vi. Khi đến, Thiên Vương hướng dẫn bố mẹ Bá Tùng vào phòng bệnh VIP, nơi cô gái nằm sau cơn ngất:
– Cô chú vào đi, cô ấy mới tỉnh được một lúc, đã ăn cháo xong!
Thiên Vương nhìn cô gái với những vết trầy xước trên khuôn mặt và nói:
– Chào bà, đây là bác sĩ Trương Bá Trọng và vợ – cô Trúc Linh. Hai người là bố mẹ của chủ nhân chiếc xe cô ấy va phải sáng nay. Bây giờ họ đến để kiểm tra tình hình cô. Tôi đã thức tỉnh cô, nhưng chưa biết thông tin gì về cô, trên người cô không có giấy tờ tùy thân. Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu người, còn bố mẹ chú Trọng đến vì con trai chú ấy liên quan đến tình trạng của cô gái, nhưng hiện tại Bá Tùng đang bận công việc, nên anh ấy sẽ đến thăm cô sau. Bây giờ nếu cô có yêu cầu gì, hãy nói. Thực tế, vết thương trên người cô không phải do va chạm với xe của Bá Tùng, cô đã bị thương từ trước đó rồi!
Cô gái, với khuôn mặt xoan tròn và đôi mắt lớn, nhìn những người đứng trước mặt. Cô nói:
– Vâng, tôi biết đấy, lúc đó tôi đuối nên ngất xỉu, nếu không có va chạm với xe của Bá Tùng, chắc giờ tôi đã không nằm đây!
Cô nhìn về hướng vợ chồng Trúc Linh và nói:
– Dạ, cháu chào cô chú, cháu tên là Hoàng Tú Uyên, hai mươi ba tuổi. Cháu không phải người ở đây đâu ạ. Nhà cháu ở huyện Y, cháu xuống thành phố C học đại học. Sau đó, cháu đi làm thêm kiếm tiền phụ bố mẹ. Cách đây nửa năm, bố mẹ cháu nghe người ta giới thiệu đi làm bên Campuchia, việc nhẹ, lương cao, ngồi phòng máy lạnh nên lo tiền bạc cho cháu sang đó. Lúc đầu cháu không chịu, nhưng khi bố mẹ đưa chữ Hiếu ra nói thì cháu đành phải nghe.
Trúc Linh nhìn Uyên và nói:
– Trời ạ, bây giờ mấy trò đó l.ừ.a đ.ả.o nhiều lắm, thế mà bố mẹ cháu cũng tin được. Rồi sao cháu có mặt ở đây?
Tú Uyên cúi mặt xuống, tay mân mê tà áo bệnh nhân:
– Dạ, sang đến nơi cháu mới biết bọn môi giới đã bán cháu. Họ nói muốn về Việt Nam phải trả ba mươi ngàn đô la, gia đình cháu lấy đâu ra số tiền đó ạ? Công việc của cháu cũng như mọi người là dùng nick ảo để mời gọi người khác tham gia game hẹn hò, dụ dỗ người khác nạp tiền. Mỗi ngày làm việc tận mười bốn tiếng. Cháu nghĩ mình đã bị lừa, giờ lại đi lừa người khác, đã thế, nếu không đạt chỉ tiêu thì bị đưa lên lầu tám, còng tay vào ghế và chích điện ba ngày liên tiếp… chúng ác lắm…
Uyên kể về những thăng trầm trong cuộc sống gần một năm qua, nói về những nỗi đau và áp lực đã trải qua, trong khi cô không thường xuyên chia sẻ với người lạ. Những cảm xúc dồn nén bấy lâu giờ trỗi dậy, khiến cô khóc một cách ngẫu nhiên. Uyên không thể quên những kí ức khó khăn ấy khi rời khỏi địa ngục đó. Điều khó khăn đang chờ đợi cô trong tương lai, nhưng Uyên sẽ phải đối mặt và vượt qua.