Đường tơ mối lộn Chương 10 | Đưa vợ đi làm
Hôm sau, Hạnh quyết định trở lại công việc. Chính Dũng đã chuẩn bị xe ô tô để đưa cô đi. Đồng nghiệp tò mò hỏi về tình hình của cô. Mọi người đều khen ngợi Dũng vì sự chu đáo và quan tâm đặc biệt mà anh dành cho vợ. Điều này khiến Hạnh cảm thấy tự ti và ngượng ngùng. Mặc dù vẻ ngoài của cô không được tốt lắm, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh và không bộc lộ cảm xúc. Cô không muốn người khác biết về những vấn đề riêng tư của mình, đặc biệt là về mặt chồng chất. Cô cố gắng xua tan lo lắng bằng cách tập trung vào những điều tích cực và những khoảnh khắc Dũng đã chăm sóc cô. Nói một cách công bằng, bên cạnh sự lạnh lùng, Dũng luôn quan tâm và chăm sóc cô như một người chồng trách nhiệm. Anh ta chưa bao giờ nói những lời nặng nề với cô và luôn đặt tiền bạc vào tay cô để quản lý. Trong mắt mọi người, Dũng là một người chồng hoàn hảo không có gì để phàn nàn. Tuy nhiên, chỉ cần có một phần hở nhoà so với sự thật, những lời đàm tiếu và chỉ trích sẽ lan truyền như chạy dài. Không thể tránh khỏi sự ganh ghét của một số người. Đó là bản chất của cuộc sống, nơi kẻ trâu buộc ghét kẻ trâu ăn. Những điều tốt đẹp thường không được nói ra, nhưng những điều xấu xí lại lan truyền nhanh chóng. Hạnh đang học được những bài học đắng khi phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.
Bà Phượng cố gắng hỗ trợ cho cặp đôi này. Dũng cũng đảm đang hơn trong việc giúp đỡ Hạnh, không để cô cảm thấy cô đơn và bất hạnh. Anh ấy cố gắng tổ chức mọi thứ sao cho mọi thứ suôn sẻ. Ngôi nhà của họ đã gần hoàn thành, chỉ còn thiếu phần nội thất. Dũng dành thời gian giải lao giữa các buổi trưa và tối để đi xem qua vài cửa hàng và đặt hàng. Anh ta cũng không quá kỹ tính trong việc trang trí nhà cửa, mà đã thuê một dịch vụ trọn gói để tiện lợi.
Vì bận rộn với công việc và việc chăm sóc vợ, Dũng không còn thời gian nhiều cho mối quan hệ bên ngoài. Giang thường gọi điện cho Dũng, nhưng có lúc anh ấy bận và không thể nghe máy. Khi anh ấy có thể nghe máy, thường chỉ nói vài câu rồi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện. Giang cảm thấy tức giận nhưng không dám đến bệnh viện để tìm anh, và càng không dám tới nhà của Dũng để giải quyet vấn đề. Sự việc này khiến bà Phượng rất tức giận và cô ấy đã trách móc Dũng về điều này. Dù Dũng đã cố gắng trò chuyện với Giang, nhưng cô vẫn giận dữ và tức giận.
Hạnh dần trở nên xa lạ hơn với Dũng. Dù cô không tỏ thái độ trực tiếp với chồng về việc đã biết bí mật của anh, nhưng cô tạo ra khoảng cách. Mỗi khi tối đến, cô mang chăn ra ngủ dưới tầng dưới, không muốn ở chung với chồng. Dù Dũng cố gắng tình tứ nhưng cả hai đã ngầm thống nhất về việc này mà không cần nói lên lời nào. Dũng cũng cảm thấy rằng Hạnh có thể đã biết chuyện, nhưng vì không hỏi thẳng, anh cũng không muốn phải nói ra. Anh hy vọng rằng Hạnh không phát hiện ra vấn đề nhạy cảm đó.
Thấy sự thay đổi trong tình cảm của vợ chồng con trai, bà Phượng lo sợ mối quan hệ giữa họ đang rạn nứt. Bà luôn cố gắng tạo điều kiện để họ gần gũi hơn, ít nhất là trước mặt mọi người để không ai nghi ngờ gì về hạnh phúc của họ.
Một ngày nghỉ, bà Phượng nói:
“Hôm nay chủ nhật mẹ có việc, hai đứa đi siêu thị mua ít đồ cho nhà nhé.”
“Được mẹ.”
Hạnh phản ứng trước.
“Để Dũng chở em đi. Đồ đạc nhiều, xe máy không chở hết được.”
Bà nhìn sang Dũng khi nói.
Dũng hiểu ý mẹ, liền nói:
“Để anh chở em đi.”
“Vâng.”
Hạnh gật đầu miễn cưỡng.
Hai người lên xe mà không nói một lời. Dù Dũng muốn bắt đầu cuộc trò chuyện nhưng thấy Hạnh lạnh lùng, anh cũng không dám mở lời.
Khi đến siêu thị, Dũng đẩy xe sau còn Hạnh đi trước để chọn đồ. Mỗi khi muốn mua một món đồ, Dũng luôn hỏi ý kiến của vợ.
“Nếu anh muốn thì mua đi, không cần hỏi tôi.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Dũng nhìn vợ nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo sau Hạnh.
Giang, không có ai đến thăm, thường đi mua sắm để giải tỏa. Nhưng hôm nay, khi đến siêu thị, anh tình cờ gặp lại Dũng và Hạnh. Dũng đang dịu dàng hỗ trợ vợ chọn hàng. Thấy cảnh đó, Giang không vui. Anh tỏ ra tức giận:
“Khốn nạn! Hôm nay máy không để ý tới tôi, mà lại đang bận bám theo chồng cũ, ít vợ. Làm ra vẻ yêu thương, hứa hẹn nhiều nhưng lại thế này.”
Giang tức đến mức đánh rơi mấy trái bí xuống đất.
Khi nghe tiếng động, Dũng nhìn thấy Giang nên cố gắng tránh ra chỗ khác.
Cả buổi đi siêu thị, Giang không mua được gì mà chỉ đi theo theo dõi vợ chồng Dũng suốt. Dũng chở Hạnh về nhà với nhiều đồ đầy cốp xe. Bà Phượng đã sẵn lòng đón họ về.
Dũng mở cửa xe để vợ xuống trước và sau đó ra phía sau xe để mở cốp lấy đồ. Hạnh, nhận thấy Dũng đang cất đồ, đến giúp chồng thì bà Phượng đã chạy tới cầm tay Hạnh kéo đi.
“Để Dũng bê đồ cho, con vào nhà nghỉ ngơi đi,” bà Phượng nói.
Bà Phượng dắt Hạnh vào nhà như đón tiếp một vị khách quý, khiến Hạnh cảm thấy một chút ngại ngùng. Cô phụ mẹ chồng cất đồ trong tủ lạnh.
“Thôi cứ để mẹ làm đi, hai đứa lên phòng tắm rửa và đi ngủ. Việc nhà cửa mẹ lo.”
“Mẹ yên tâm, nhà cửa đã thuê người lắp đặt hết đồ nội thất rồi ạ,” Dũng tự hào nói.
“Ừ, xong rồi còn phải chuẩn bị mừng tân gia nữa chứ. Hạnh xem con có mời những ai từ quê không, lên danh sách dần đi là vừa.”
“Vâng ạ,” Hạnh trả lời mẹ chồng.
“Ừ, hai đứa cứ bàn tính thế nào thì bàn. Nhà cửa là của hai đứa, khách khứa bên bố mẹ cũng chỉ mời họ hàng thôi. Chủ yếu là khách của hai vợ chồng con.”
“Vâng, chuyện này cứ để vợ chồng con lo ạ,” Dũng nói.
“Thôi, vậy cũng muộn rồi, hai đứa cứ lên nghỉ sớm đi cho khỏe. Hạnh này, nhớ đừng có thức khuya nữa nhé. Dạo này con gầy lắm đấy,” bà Phượng nhắc nhở.
“Vâng, con biết rồi mẹ,” Hạnh trả lời và đi lên phòng trước. Dũng lặng lẽ theo sau. Hai vợ chồng lại mỗi người một nơi.
Điện thoại của Dũng liên tục rung lên, dù anh đã tắt chuông. Hạnh nghe thấy vậy liền nói:
“Anh nghe điện thoại của người ta đi.”
Dũng nhìn vào màn hình điện thoại rồi cúi gằm mặt xuống:
“Anh xin lỗi!”
Nói xong, anh vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
“Sao em lại gọi anh giờ này chứ?”
“Em ốm rồi, anh cũng không quan tâm sao?”
“Em bị làm sao?”
“Tự dưng sốt rồi, tự dưng nhớ đến anh. Mấy ngày nay anh không đến với em.”
“Chúng ta đã bàn rồi phải không? Thời gian này là thời gian rất căng thẳng. Tạm thời chúng ta cách xa nhau một chút, chờ mọi chuyện lắng xuống đã. Mà em đã uống thuốc gì chưa?”
“Không có ai mua thuốc, em cũng không buồn uống nữa. Thôi, anh đi ngủ đi.”
Giang tắt máy mặc cho Dũng gọi lại mấy cuộc không được. Cái kiểu im lặng này khiến Dũng lo lắng không yên.
Không nhận được phản hồi từ người yêu, Dũng quay lại phòng ngủ, lo sợ Hạnh nghi ngờ.
Thấy Hạnh nằm im lìm, Dũng nghĩ cô đang ngủ, nên anh cũng chui vào chăn. Mặc cho trong lòng cảm xúc dâng trào.
Ngày hôm sau, Dũng đi làm và trong giờ nghỉ trưa, anh ghé qua nhà tình nhân.
Sáng nay, Giang cũng nghỉ để cắt tóc ngoài tiệm, sau đó anh trở về phòng trọ của mình. Khi nhận được tin Dũng sẽ đến thăm, anh ta giả vờ ốm nằm trên giường.
Dũng có chìa khóa của người yêu, nên anh mở cửa phòng và bước vào. Thấy Giang vẫn nằm trên giường chưa dậy, anh lo lắng chạy tới hỏi:
“Em vẫn chưa dậy sao? Cảm thấy thế nào rồi?”
Giang nằm trên giường không nhìn Dũng, chỉ khi anh chạm vào trán thì anh ta kéo Dũng vào lòng mình.
“Là vì em nhớ anh quá đó!”
Hai người ôm nhau, đấm đá một trận nhỏ. Họ luôn quấn quýt khi gặp nhau, mất hết lý trí.
Dũng lo công việc nhà cửa và cả việc của Hạnh nên sinh lực giảm đi nhiều. Anh rã rời nằm bên cạnh người yêu, hơi thở hổn hển.
“Thực sự, mấy ngày nay anh mệt mỏi lắm, Giang ạ. Chỉ khi ở bên em, anh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
Anh đặt cằm lên bụng người yêu, tay xoa xoa ức anh.
“Em hiểu. Nếu mệt, anh cứ chợp mắt một lát đi.”
“Nhưng anh còn phải đến bệnh viện.”
“Thì anh cứ nhắm mắt mươi phút, coi như thư giãn. Tới khi em gọi anh dậy.”
Dũng muốn nhắm mắt đi rất nhiều. Cuộc tình vừa qua cũng lấy đi nhiều sinh lực của anh.
“Ừ, anh sẽ chợp mắt tí. Nhớ gọi anh dậy nhé.”
“Vâng, em biết rồi.”
Giang massage lên khắp cơ thể người yêu. Dũng cảm thấy thư giãn và chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chắc chắn rằng người yêu đã ngủ, Giang lấy điện thoại từ túi áo ra và tìm tên của Hạnh. Trong danh sách cuộc gọi, anh thấy một số được lưu dưới tên “vợ”. Giang đoán đó chính là Hạnh. Dù biết Hạnh là vợ của Dũng, nhưng khi thấy trong danh bạ của người yêu có tên “vợ” đề cập đến một người phụ nữ khác, Giang không khỏi ghen tức. Anh sao chép số điện thoại của Hạnh vào điện thoại của Dũng và để lại nơi cũ.