Đường tơ mối lộn Chương 15 | Không muốn sinh con
Vài ngày sau, bà Phượng tò mò hỏi Dũng xem hai vợ chồng đã có quan hệ chưa. Dũng do dự thừa nhận rằng giữa họ vẫn ngủ riêng và Hạnh không chấp nhận điều này. Thấy Hạnh cứng đầu quá, bà Phượng quyết định gặp riêng cô để trò chuyện thẳng về vấn đề.
Để tránh sự chú ý của gia đình, bà Phượng rủ Hạnh ra quán cà phê gần nhà để nói chuyện riêng tư. Lúc đó, bà Phượng mở đầu nhanh chóng:
“Chuyện con cái mà chúng ta nói hôm trước. Con đã suy nghĩ ra sao?”
“Hạnh muốn để vợ chồng tự quyết định vấn đề này ạ.” Hạnh cố gắng kéo dài thời gian.
“Nhưng tại sao con không đồng ý có quan hệ với chồng?”
Hạnh ngần ngại một chút trước khi trả lời:
“Mẹ ơi, con nghĩ việc này nên để vợ chồng tự quyết định.”
Bà Phượng nghe Hạnh quyết định như vậy thì lên tiếng:
“Con là dâu nhà này, phải có trách nhiệm và nghĩa vụ sinh con nối dõi. Mẹ không phải cưới con để làm màn.”
“Mẹ có ý gì vậy ạ? Con chưa hiểu lắm.”
Bà Phượng không muốn giải thích thêm. Bà ta thẳng thừng:
“Mẹ yêu cầu con phải mang thai và sinh con trong năm nay. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định. Không thể trì hoãn chuyện này nữa.”
Hạnh nghĩ về những lời đe dọa của mẹ chồng. Cô quyết định không nhượng bộ:
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con không muốn sinh con với anh Dũng.”
Bà Phượng tức giận nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với con dâu:
“Nếu con đã hiểu về Dũng, mẹ cũng sẽ nói thẳng. Con phải hiểu rằng mẹ không làm việc gì mà không được ích lợi.”
Hạnh đỏ mặt nhìn bà mẹ chồng. Cô không ngờ đám cưới của mình lại có ý đồ đen tối như vậy.
“Thì con xem như là một cuộc trao đổi. Mẹ có công việc, tiền bạc, có nhà cao cửa rộng… Nhưng mẹ muốn con sinh cho mẹ một đứa cháu. Chỉ cần một đứa cháu thôi, nhưng phải là con trai.”
Hạnh nghe như vậy càng thêm phẫn nộ và thất vọng về tư duy lệch lạc của bà. Mọi thứ đều chỉ để có một đứa con trai, thật uổng công cho sự tôn trọng ban đầu dành cho gia đình họ.
Hạnh quyết định không còn kiêng nể người mẹ chồng thái hóa này nữa:
“Thưa mẹ! Con xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ càng làm như vậy thì con càng có lí do để không thể chấp nhận việc sinh con. Con không muốn đứa con của mình phải lớn lên trong một môi trường đầy dối trá và lừa lọc như vậy. Con sẽ ly hôn với anh Dũng ngay lập tức.”
Khi nghe hai từ “ly hôn” từ miệng Hạnh, bà Phượng không thể giữ bình tĩnh nữa. Trong mắt bà, Hạnh không đủ tư cách để nói về việc ly hôn. Tay trái bà đập mạnh xuống bàn. Tay phải cầm ly nước chặt trong tay nhìn Hạnh như muốn nuốt sống cô:
“Hãy giữ lời nói. Một khi đã nói ra câu đó thì không thể quay lại được nữa.”
Hạnh nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, không hề sợ hãï. Người con gái ngoan hiền, nhưng giờ đây đã biến mất. Sự dối trá của gia đình bà Phượng khiến cô không thể chịu đựng để người khác xúi giục mất danh dự.
“Con cũng không muốn quay lại ngôi nhà đó nữa. Con sẽ rời khỏi nhà mẹ ngay lập tức.”
Hạnh nói xong rồi đứng dậy rời khỏi quán. Bà Phượng nắm chặt hai tay, mép môi sủi bọt, nhưng không dám làm gì. Cô nhìn xung quanh, nhận ra có rất nhiều người. Bà không dám hành động, lo sợ sẽ bị nói xấu. Với bà, sự danh dự là quan trọng nhất.
Hạnh đi lang thang không mục đích trong thành phố lớn này. Nếu có thể, cô muốn về nhà. Nhưng nếu về, cô phải làm sao khi bố mẹ biết chuyện? Cô không dám nghĩ.
Không có nơi nào để đi, để trở về. Cô ngồi một mình trên hàng ghế đá lạnh lẽo trong công viên hoa. Trời càng về đêm càng lạnh. Cô chỉ mặc áo mỏng. Một cơn gió nhẹ khiến cô run lên vì lạnh. Cô ôm lấy cơ thể mình để sưởi ấm. Hai mắt đã khô từ trưa đến giờ.
Cô nhắm mắt, không nghĩ gì nữa. Bất ngờ, có một hơi ấm từ sau lưng. Hạnh quay lại, thấy Thuyết đang đứng cạnh cô, mỉm cười. Chiếc áo vest màu đen vừa được Thuyết choàng qua vai cô.
“Thuyết”
Hạnh vui mừng reo lên khi gặp lại Thuyết, như một phản xạ tự nhiên.
Thuyết ngồi xuống bên cạnh Hạnh và hỏi:
“Sao giờ này Hạnh vẫn chưa về nhà?”
Hạnh cười chua chát:
“Hạnh không còn nhà để về.”
Thực ra, Hạnh không cần phải nói Thuyết cũng hiểu. Sau khi gặp cô trong đêm trước, Thuyết luôn theo dõi cô. Chỉ cần thấy cô cần sự giúp đỡ, anh sẽ xuất hiện. Và hôm nay chính là lúc cô cần một bàn tay nắm giữ khi cảm thấy bơ vơ nhất.
“Thuyết có tin vào Hạnh không?”
Thuyết nắm lấy bàn tay run run của Hạnh. Đôi bàn tay cô lạnh buốt. Cảm giác quen thuộc ùa về. Ngày xưa, Thuyết thường nắm lấy bàn tay Hạnh để ủ ấm mỗi khi mùa đông đến. Bàn tay Hạnh lúc nào cũng lạnh như vậy. Một lời đùa từ người lớn, nhưng lại trở thành sự thật.
Được bàn tay ấm áp của Thuyết, Hạnh cảm thấy thân quen. Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ không để bàn tay mình nằm trong tay Thuyết như vậy. Nhưng thật kỳ lạ, cô không muốn rút tay ra. Đó giống như một thói quen.
Cô nói nhỏ:
“Hạnh sợ ông bà sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc này.”
Thuyết lắng nghe. Thực ra, anh đã biết tất cả điều này. Nhưng cô muốn nói ra để giảm bớt nỗi đau.
“Hạnh đừng quá lo lắng về bố mẹ. Họ sẽ hiểu và yêu thương con. Chỉ cần con sống tốt, họ sẽ an lòng. Hơn là sống trong một môi trường đầy dối trá. Hãy chứng minh cho họ thấy dù tan vỡ hôn nhân, con vẫn sẽ sống mạnh mẽ và hạnh phúc. Hạnh hiểu ý Thuyết chứ?”
Hạnh im lặng một lúc. Có lẽ Thuyết đã đúng. Chỉ cần sống tốt, bố mẹ cô sẽ hài lòng. Cô không thể chấp nhận sinh con cho một gia đình như vậy. Nếu đã quyết định ra đi, cô phải dũng cảm đứng lên và đối mặt.
Nhìn thấy Hạnh có vẻ đã chấp nhận lời khuyên của mình, Thuyết tiếp tục:
“Giờ cũng đã khuya rồi. Hạnh ngồi ngoài đây lạnh lắm, dễ bị cảm đấy.”
Hạnh nhớ lại đêm hôm ấy và cảm thấy rùng mình. Bây giờ cô không biết phải làm sao, không biết đi đâu cả. Cô nhìn Thuyết, sau đó lại ngước nhìn ra hồ nước.
Trời mùa đông tối nên ít người ở lại công viên. Mọi thứ trở nên im lặng và êm đềm. Nếu không có Thuyết, Hạnh không dám ngồi ở đó nữa.
Thuyết nhận ra tâm trạng của Hạnh và đề nghị:
“Thuyết đưa Hạnh vào khách sạn để ngủ qua đêm, ngày mai tính tiếp.”
Hạnh ồ lên một tiếng. Tại sao cô không nghĩ ra điều này nhỉ? Vào khách sạn, đúng rồi. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi với nhiều chuyện, không còn tỉnh táo. May có Thuyết để giúp đỡ. Hạnh bất giác nở nụ cười và gật đầu:
“Được thôi!”
Thuyết cũng cười. Trong đêm mùa đông lạnh lẽo, nụ cười hiếm hoi của hai người như là một tia sáng nhỏ soi sáng và sưởi ấm cho trái tim của Hạnh. Thật may mắn!