Đường tơ mối lộn Chương 19 | Chính thức li hôn
Ngày hôm sau Hạnh và Dũng bí mật lên phường để làm thỏa thuận ly hôn. Họ cũng đồng ý không hòa giải. Con cái chưa có. Tài sản của gia đình Dũng và của riêng Dũng, Hạnh tình nguyện từ chối không xin chia. Nên thủ tục cũng rất nhanh gọn.
Sau khi rời khỏi tòa án, Dũng đột nhiên đề xuất:
“Dũng muốn mời em đi ăn trưa, được không?”
Hạnh nhìn Dũng. Người đàn ông này từng là người chồng của cô, từng là tất cả đối với cô, nhưng giờ đây đã trở thành người xa lạ. Ban đầu khi biết sự thật về việc Dũng lừa dối mình, Hạnh cảm thấy tức giận và tổn thương. Nhưng sau tất cả những biến cố vừa qua, khi suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy Dũng cũng đáng thương. Dù cũng như cô, anh ta cũng là nạn nhân của áp lực xã hội. Tuy nhiên, Dũng lại bất hạnh hơn vì anh đã không thể vượt lên được bản thân để sống theo bản năng của mình. Bất ngờ, Hạnh cảm thấy thương anh ta biết bao.
“Được, vâng!”
Hạnh suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Hai người đi đến một nhà hàng nhỏ mà họ thường ghé thăm trước khi kết hôn.
Lần này, họ gặp nhau với tư cách khác biệt. Hạnh cảm thấy một chút ngần ngừ. Không phải lo lắng của một người phụ nữ đối với người yêu mình, mà là sự ngần ngừ trước khoảng cách giữa họ.
Dũng có vẻ buồn rầu. Anh gọi món cá chuối om dưa mà Hạnh thích.
“Em ăn đi!”
“Anh vẫn nhớ em thích món này à?”
Dũng mỉm cười buồn:
“Có, anh vẫn nhớ.”
Hạnh im lặng. Hai người không nói gì nữa. Cảm giác trong lòng dâng trào. Cô nghĩ rằng mình sẽ đưa ra quyết định mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy lưỡng lự.
“Xin lỗi em về tất cả!” Dũng nói sau khoảng im lặng giữa họ.
“Không phải là lỗi của anh. Có lẽ đó là số phận của em. Nhưng dù sao, chúng ta đã vượt qua được. Em không trách anh đâu.”
“Cảm ơn em đã tha thứ cho anh. Anh rất mong chúng ta có thể là bạn sau này, dù anh biết điều đó rất khó khăn. Anh hy vọng em sẽ tìm được người thật sự yêu thương em. Em là một người phụ nữ tốt.” Hạnh rơi nước mắt với những lời của người chồng cũ. Thực ra, bên cạnh sự lừa dối, Dũng cũng là một người đàn ông có trách nhiệm và tốt bụng. Nhưng cuộc sống không bao giờ dễ dàng như thế.
Thấy vợ cũ đang khóc, Dũng cũng cảm thấy xót xa:
“Em ăn đi. Gần đây em gầy đi nhiều.”
“Anh cũng thế.”
Hạnh gắp một phần của món cá và đưa vào đĩa của Dũng. Tất nhiên cô biết anh ta cũng thích món này. Nếu như không có sự trớ trêu của số phận, có lẽ họ sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Trong những ngày tiếp theo, Hạnh tận dụng mỗi buổi sáng để dạy học và buổi trưa để dọn dẹp nhà trọ và mua sắm đồ dùng. Tối về, cô trở về nhà của Dũng. Đương nhiên, họ đã thống nhất giữa hai bên rằng họ sẽ ly hôn mà không ai biết.
Thấy con dâu không ghé nhà ăn trưa gần đây, ông Tiến mới hỏi:
“Dạo này con bận việc gì thế?”
Hạnh giật mình không hiểu ý bố chồng là gì.
“À… Dạ… Vâng… Có chuyện gì vậy, bố?”
Hạnh trả lời ấp úng.
“À, không có gì đâu. Bố chỉ thấy dạo này con không về nhà ăn trưa nên mới hỏi thôi.”
“À… Dạ… Dạo này con có dạy thêm mấy lớp buổi chiều. Vì vậy nên còn ở lại trường cho tiện ạ.”
“À, thế cũng được. Nhưng con nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé. Bố thấy dạo này con gầy lắm.”
Bà Phượng thấy chồng nói về con dâu như vậy, lo sợ ông phát hiện ra điều gì đó, bà nhanh chóng xen vào:
“Gần Tết rồi. Nhà cửa lại mới xây xong. Nhiều việc quá nên mới gầy đi là phải.”
Nói xong, bà quay lại với Hạnh:
“Con cũng đừng làm việc quá sức. Còn việc gì không làm được thì để mẹ và con Nhung làm cho.”
Hạnh đã quen với những lời nói giả tạo của bà Phượng, nên cô chỉ gật đầu:
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
Tự nhiên, cô cảm thấy mình đang dần trở thành người nói dối không một chút do dự như bà mẹ chồng của mình.
Những buổi sáng, Hạnh chỉ mong muốn ra khỏi ngôi nhà này sớm. Cô rất ngại phải gặp mặt mẹ chồng. Bà Phượng tất nhiên cũng nhận ra điều này nên không đặt nhiều câu hỏi.
Sau khi dạy xong buổi sáng, Hạnh trở về phòng trọ. Căn phòng nhỏ bé đó khiến cô cảm thấy thoải mái và tự do. Cô nấu cho mình một bát mì tôm rồi ngủ suốt đến chiều.
Khi nghĩ về việc phải quay lại nhà vào buổi tối, bước chân của cô chùng lại. Sau một lúc lưỡng lự, cô mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cô đi lang thang trên các con phố của thành phố. Cô muốn những con phố này kéo dài mãi mãi mà không về đến nhà của mình.
Cô đi từ con phố này sang con phố khác, chậm rãi và thong thả. Lâu rồi cô mới có thời gian để thong thả ngắm nhìn thành phố này.
Khi đi đến một con phố nhỏ, cô thấy một nhóm người đang phát cơm từ thiện. Họ xếp hàng ngăn nắp, không gây ồn ào. Các người này đều là những người ăn xin, những người bán vé số rong và những người già… Họ cầm trên tay những hộp cơm nhỏ nhưng trên gương mặt họ lại tỏ ra vui vẻ vì chiều nay có thêm một bữa ăn. Hạnh cảm thấy lòng ấm áp. Dù ở thành phố này, vẫn còn những điều tốt đẹp để cô hy vọng và niềm tin vào cuộc sống.
Dần dần, đoàn người giảm bớt. Cô mới nhận ra một người đàn ông cao lớn, trầm tĩnh mà quen thuộc đang phân phát từng hộp cơm cho mọi người. Mỗi khi phân phát xong, anh ta lại cúi đầu chào. Hành động của anh không chỉ dành cho những người xin ăn, mà còn dành cho mọi người. Hạnh nhận ra người đó chính là Thuyết. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, trái tim bỗng đập mạnh lên.
Khi chỉ còn vài người xin cơm, Hạnh đưa xe ra vệ đường và xếp hàng như họ.
Thuyết đưa hộp cơm cho Hạnh mà không nhìn cô.
“Cảm ơn anh!”
Hạnh nhận hộp cơm từ tay Thuyết và nói.
Lúc này, Thuyết ngẩng mặt lên nhìn Hạnh.
“Ôi, đúng là Hạnh hả?”
Anh ấy reo lên vui mừng.
Thuyết rất vui vẻ và nhường lại việc phát cơm cho một người bạn bên cạnh trước khi dẫn Hạnh ra một góc khác.
“Hạnh làm gì ở đây?”
“Hạnh chỉ tình cờ thôi. Nhưng hôm nay thực sự đến đây để xin một suất ăn từ lòng nhân từ.”
“Một suất ăn thôi à? Đến bao giờ cũng có suất ăn cho Hạnh.”
Câu nói hài hước của Thuyết khiến hai má Hạnh đỏ ửng.
Thuyết cảm nhận được cô đang ngần ngại, nên anh chuyển sang chủ đề khác:
“Nếu Hạnh chưa ăn, Thuyết mời Hạnh đi ăn tối nhé!”
“Hạnh vừa nhận suất cơm rồi đấy thôi.”
Hạnh đưa hộp cơm ra trước mặt Thuyết.
“Vậy chúng ta cùng ăn? Hạnh có muốn chia sẻ suất cơm này với Thuyết không?”
“Hộp cơm này là Hạnh được phát miễn phí. Vậy nên không có lý do gì Hạnh lại không chia sẻ với người khác.”
Ở đối diện với Thuyết, Hạnh tỏ ra vui vẻ và thoải mái, mặc dù trong lòng cô vẫn còn nhiều lo lắng.
“Vậy Hạnh chờ Thuyết một chút nhé!”
Anh quay sang dặn dò mấy người bạn bên cạnh rồi nói nhỏ với cô:
“Xong rồi! Mình đi thôi Hạnh!”
“Đi đâu?”
“Đi ăn tối. Mình biết quán này chắc chắn Hạnh sẽ thích.”
Hạnh chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ cần nghe Thuyết mời rủ là cô đã đồng ý ngay.
Thuyết không đi ô tô mà lấy xe máy của Hạnh để chở cô đi.
“Nhà hàng Đồng quê!”
Hai người đứng trước cổng nhà hàng. Thuyết không ngần ngại kéo tay Hạnh đi vào. Một nhân viên quen biết với Thuyết tiến tới hỏi:
“Anh Thuyết hôm nay ăn gì?”
“Cá chuối om dưa.”
Câu nói của Thuyết khiến Hạnh hơi ngạc nhiên. Cô bỗng nhớ tới Dũng ngày hôm trước. Không ngờ Thuyết cũng biết món ăn mà cô thích.
Thấy Hạnh suy nghĩ, Thuyết hỏi:
“Thế nào? Hạnh thích món này chứ?”
“Đương nhiên là rất thích.”
Thuyết mỉm cười rồi nói với nhân viên mang đồ ra.
“Đúng là hương vị này. Nó gần giống với hương vị mà mẹ cô thường nấu cho cô ăn nhất. Thuyết đúng là rất khéo chọn.”
Ở bên cạnh Thuyết, Hạnh cảm thấy như trở về tuổi thơ. Cô ngồi xuống ăn mà không ngần ngại trước mặt Thuyết, một người đàn ông mà cô chỉ mới quen biết không lâu.
Thuyết ngồi đó và ngắm nhìn Hạnh ăn mà không chạm đũa vào.
“Anh không ăn sao?”
“Thấy Hạnh ăn ngon thế này, Thuyết thấy vui lắm.”
Hạnh bật cười nhẹ.
“Anh Thuyết có lẽ có rất nhiều cô gái thích anh nhỉ?”
“Tôi cũng không biết và cũng không quan tâm đến họ. Tôi chỉ thích nhìn thấy Hạnh vui vẻ.”
Hạnh ngưng lại. Hai má cô đỏ ửng. Cảm giác như cô vừa nhận được lời tỏ tình từ chàng trai 16 tuổi.
Khi ăn xong, họ lang thang đi uống cà phê. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều thời gian, Hạnh cảm thấy thư thái như thế này.
Thấy Hạnh có vẻ thoải mái hơn, Thuyết mới hỏi:
“Chuyện của Hạnh… thế nào rồi?”
Hạnh cười nhẹ, không còn nặng nề và buồn thảm như trước:
“Hạnh và anh ấy đã hoàn tất thủ tục ly hôn rồi à?”
“Ly hôn rồi sao?” Thuyết hơi bất ngờ trước quyết định của Hạnh. Biết rằng điều này có thể xảy ra nhưng không ngờ Hạnh lại ra quyết định nhanh chóng như vậy.
“Ừ, cũng may là đã xong. Vậy giờ Hạnh ở đâu?”
“Mình vẫn ở lại nhà chồng. Chuyện ly hôn chỉ có hai vợ chồng mình biết. Mình đã hứa với Dũng sẽ không tiết lộ cho ai. Thực ra, anh ấy cũng đau khổ lắm. Không ai muốn có chuyện rắc rối như vậy.”
Nghe Hạnh nói, Thuyết hiểu tại sao cô lại chọn ở lại nhà chồng dù họ đã ly hôn và không còn là vợ chồng.
“Hạnh à! Thuyết biết Hạnh luôn suy nghĩ cho người khác. Nhưng trước hết hãy tự thương lấy bản thân mình đã. Trong chuyện này, Hạnh là người bị tổn thương nhất. Chính họ đã đẩy Hạnh vào tình huống này. Hạnh đã quyết định rồi thì không cần phải ở lại nhà họ nữa. Dù Hạnh nói rằng có thể chịu đựng và giữ bí mật. Nhưng nếu Hạnh tiếp tục chịu đựng một mình như vậy, nó sẽ làm tổn thương tâm hồn và sức khỏe của Hạnh. Sống trong một môi trường u ám, đầy dối trá sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Hạnh. Hạnh hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Trong mọi tình huống, Hạnh cũng phải tự quyết định và tự làm chủ bản thân trước tiên. Nhiều người không cần sự thương xót từ Hạnh đâu. Đặc biệt là những người không xứng đáng.”
Hạnh im lặng trước những lời khuyên thấm thía của Thuyết. Đúng là như vậy. Cô nghĩ rằng mình có thể chịu đựng và giữ bí mật, nhưng sự thực là cô rất khó chịu. Nó đang gặm nhấm tâm hồn cô như một cơn ác mộng. Tâm trạng của cô lúc nào cũng u ám, không một chút ánh sáng nào. Đúng là nó đang làm hại tâm hồn và sức khỏe của cô.
“Mình hiểu rồi. Cảm ơn Thuyết đã tư vấn trong thời điểm này.”
“Hạnh đừng cảm ơn mình. Cảm xúc của Hạnh đối với mình rất quan trọng.”
Hạnh tránh ánh mắt của Thuyết đang nhìn cô. Cảm thấy xấu hổ, trái tim cô bỗng rung động nhẹ.