Đường tơ mối lộn Chương 44 | Nhớ về Thuyết
Hạnh đang ngủ dần dần thì nhận được một tin nhắn. Cô vội vã lấy điện thoại để kiểm tra và thấy đó là tin nhắn từ Quyên.
“Em đi vào lúc nào mai vậy Hạnh?”
“Chuyến của em lên 9:00. Anh Quyên đến khoảng 7:00 tối nhé. Em mong anh đến sớm hơn như mọi khi để giúp đỡ với trẻ con.”
“Em nhớ rồi.”
“Tất cả đều ỷ vào anh Quyên!”
“Em yên tâm. Chúc em một chuyến đi an lành!”
“Cảm ơn anh Quyên!”
Hạnh đặt điện thoại xuống giường. Trong lòng cô có chút lo lắng khi nghĩ về ngày mai.
Còn hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ Thuyết. Chị dâu của anh đã gọi điện để thông báo cho Hạnh. Mặc dù Hạnh và gia đình Thuyết thường xuyên liên lạc qua điện thoại, nhưng chưa bao giờ Hạnh sang Canada để thăm họ. Cô luôn bận rộn và không có thời gian để sắp xếp chuyến đi. Nhưng bây giờ công việc đã được xếp định. Cô muốn đến đó một lần. Cô chưa bao giờ gặp những người thân của Thuyết trực tiếp. Bây giờ cơ hội đến rồi, cô muốn kết nối với họ. Như Thuyết từng nói, mọi điều về Hạnh, Thuyết đều biết. Bây giờ Hạnh muốn biết mọi điều về Thuyết. Đặc biệt là về những người thân của anh.
Hạnh đã thông báo với gia đình Thuyết về việc đến thăm. Cô dự định sẽ ở đó khoảng một tuần. Trung tâm dạy học từ thiện tạm thời sẽ được Quyên quản lý thay cô. Cô đã nhờ Quyên từ trước và anh ấy đồng ý mà không do dự.
Khi biết Hạnh đã thành lập trung tâm từ thiện theo ước nguyện của Thuyết, Quyên đã tự nguyện đến giúp đỡ Hạnh. Từ sau sự việc xảy ra với Hạnh, Quyên đã thay đổi hoàn toàn. Đặc biệt là khi biết được tình cảm đặc biệt giữa Thuyết và Hạnh, Quyên lại càng khâm phục và ngưỡng mộ Hạnh.
Mặc dù Hạnh đã nghỉ dạy từ trường đã lâu nhưng Quyên vẫn thường xuyên qua lại với cô. Anh muốn giúp Hạnh và sửa chữa lỗi lầm của mình trong quá khứ. Cô cũng muốn góp phần vào việc này. Với sự giúp đỡ từ một người tốt như Quyên, Hạnh sẵn lòng chấp nhận.
Hành lý của Hạnh chỉ là một vài bộ quần áo đơn giản. Sau khi Thuyết mất, cô đã chọn lối sống giản dị. Nhưng cô mang theo một vali lớn chứa những món quà từ quê hương do mẹ cô chuẩn bị để gửi đến gia đình Thuyết.
Sau hơn 18 tiếng trên máy bay, Hạnh cuối cùng đã đặt chân đến quê hương thứ hai của Thuyết. Chị dâu và anh trai của Thuyết đã đến sân bay sớm hơn cả tiếng đồng hồ để đón cô. Họ rất háo hức được gặp Thuyết. Bởi với họ, chỉ cần nhìn thấy một phần của Thuyết trong Hạnh là đã đủ.
Dù chưa từng gặp mặt Hạnh ngoài đời, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, anh trai Thuyết đã cảm thấy một sự giao cảm. Dường như có một liên kết đặc biệt giữa những người ruột thịt. Mặc dù Hạnh không phải là người thân trong gia đình, nhưng trong cơ thể cô mang một phần của Thuyết.
Chị dâu, thấy chồng như vậy, nắm chặt lấy tay anh rồi vẫy vẫy tay ra hiệu cho Hạnh.
Hạnh nhận ra anh chị của Thuyết, đi lại gần họ và cúi đầu chào.
Ánh mắt của chị dâu lúc này đầy nước, ôm Hạnh thật chặt. Dù chỉ là chị dâu của em chồng nhưng chị rất gần gũi với Thuyết. Khi Thuyết quyết định chuyển giới, từ khi còn là một cô gái, chị đã là người chứng kiến toàn bộ quá trình. Chính chị đã chăm sóc Thuyết từ ngày đầu tiên anh quyết định phẫu thuật chuyển giới. Chị rất yêu thương đứa em chồng này. Thuyết luôn là một người hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Vì vậy khi gặp Hạnh lần đầu, chị có cảm giác khá lạ lẫm.
Anh trai chỉ đứng im lặng. Đôi mắt ửng hồng nhìn Hạnh đầy cảm xúc.
Chị dâu dẫn Hạnh ra xe. Anh trai giúp đỡ cô với hành lý.
Ngôi nhà của Thuyết ở ngoại ô, rộng rãi và yên bình.
Anh trai Thuyết xuống xe mở cổng trước. Chị dâu và Hạnh theo sau. Khi bước vào nhà, con chó phốc màu trắng chạy ra đón, đuôi vẫy vẫy chào đón. Mặc dù Hạnh là người lạ nhưng chó không sủa mà lại chạy đến ôm chân cô, vẫy đuôi như chào mừng chủ nhân trở về.
Chị dâu giải thích: “Con chó này do Thuyết mua và nuôi từ trước. Kể từ khi Thuyết về Việt Nam, nó đã sống với chúng tôi. Nó chờ chủ lâu lắm rồi. Có lẽ nó cảm nhận được sự thân quen của chủ nhân nên mới vui mừng với em. Thường thì nó sẽ sủa khi thấy người lạ.”
Hạnh nghe xong, ngồi xuống, vuốt ve con chó. Con chó cũng cảm nhận được sự thân quen từ Hạnh, nên đến bên cạnh và cọ cọ vào tay cô.
“Chúng ta vào nhà nào!” Chị dâu nói nhỏ, nắm tay Hạnh.
Con chó cũng đi theo.
Dù ngày mai mới là ngày giỗ của mẹ Thuyết, nhưng thực phẩm và đồ đạc đã được chị dâu chuẩn bị sẵn. Thuyết lớn hơn anh trai 13 tuổi, nên khi bố mẹ qua đời, anh trai và chị dâu như bố mẹ của Thuyết. Cả hai đều yêu quý Thuyết. Khi thấy Hạnh, họ lại cảm thấy nhớ nhung và yêu thương Thuyết nhiều hơn.
“Em vào phòng nghỉ ngơi đi. Đi đường xa chắc mệt lắm rồi.” Chị dâu dẫn Hạnh lên tầng trên.
“Phòng của Thuyết vẫn nguyên vẹn từ khi anh về Việt Nam. Em không sao chứ?” chị dâu hỏi.
“Hông sao đâu chị.”
Hạnh lắc đầu, mỉm cười nhẹ.
Hạnh bước vào phòng cũ của Thuyết. Cô có chút ngạc nhiên vì cách bày trí phòng giống y như ở Việt Nam. Trên bàn vẫn là tấm ảnh cũ của cô. Mọi thứ vẫn giống như trước. Ngay cả màu sơn tường cũng không đổi. Cô cảm thấy một sự gần gũi quá! Dù ở nửa vòng trái đất, nhưng cô như đang ở ngay tại Việt Nam. Cô không hiểu vì sao. Có lẽ Thuyết vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Trong đêm, khi Hạnh đang ngủ, cô nghe thấy tiếng ồn lạch cạch từ phòng khách. Dù đã khuya rồi nhưng tiếng động vẫn nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy. Hạnh tò mò mở cửa phòng và xuống nhà, chỉ để thấy chị dâu đang đứng trước bàn thờ của bố mẹ chồng, làm lễ khấn.
Khi nghe tiếng động, chị quay lại và thấy Hạnh.
Hạnh cảm thấy bối rối và giải thích: “Em xin lỗi! Em nghe thấy có tiếng nào đó nói nên xuống xem thử…”
Chị dâu không chỉ không khó chịu mà còn đến gần Hạnh và kéo cô đứng giữa bàn thờ gia tiên một cách ân cần.
“Không sao cả. Chị đang nói chuyện với bố mẹ rằng em đã sang đây thăm ông bà rồi. Em có thể thắp cho ông bà một nén hương chứ? Chắc là ông bà đang vui lắm em ạ. Cả Thuyết nữa.”
Hạnh nhìn lên bàn thờ, di ảnh của bố mẹ Thuyết và anh, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Thuyết. Cô nhớ anh, và bỗng cảm thấy nước mắt chảy.
“Vâng ạ!”
Hạnh cúi đầu để che giấu những giọt nước mắt. Chị dâu lấy 3 que hương và bật lửa, sau đó đưa cho Hạnh.
Hạnh nhận lấy nén hương từ chị dâu, rồi cúi đầu để khấn. Cảm giác trong cô tràn ngập lòng trắc ẩn.
Sau khi khấn xong, chị dâu kéo Hạnh ngồi xuống ghế và nói: “Chị xin lỗi đã làm phiền em! Nhưng chị rất vui em ạ! Chị nghĩ bố mẹ dưới kia cũng vui hơn chị khi thấy em đã sang đây thăm họ. Chị coi em như là Thuyết vậy. Chị cảm thấy em là một phần của gia đình này. Nếu em đồng ý, có thể… có thể…”
Chị dâu dừng lại, giọng nói ngập ngừng và có chút nghẹn ngào.
Hạnh hiểu ý của chị và nói ngay: “Chị! Em rất xúc động trước tấm lòng của anh chị dành cho Thuyết và em. Em biết mọi người đối đãi với em như với Thuyết vì em mang một phần của anh ấy. Em đến đây với hy vọng được gặp lại anh chị như Thuyết mong muốn. Em cũng muốn trở thành một thành viên trong gia đình. Nếu anh chị đồng ý, từ nay em sẽ thay Thuyết làm tròn bổn phận của một người em trong gia đình mình. Em có được không chị?”
Chị dâu nghe Hạnh nói vậy rất vui mừng. “Ôi! Nếu được như vậy thì tốt quá em ơi!”
Chị dâu ôm chầm lấy Hạnh mừng rỡ. Chuyện này đã làm tròn ý nguyện của bố mẹ chồng.
Sáng sớm, chị dậy rất sớm. Hạnh cũng dậy sau và theo chị xuống bếp. Hai người cùng nhau vui vẻ chuẩn bị cỗ bữa trưa cho mọi người.
Khi các món ăn đã sắp xong, con gái của chị dâu đưa gia đình đi thăm mộ bà nội. Khi gặp Hạnh, cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhận ra ngay:
“Đây là bạn gái của chú Thuyết phải không ạ?”
Hạnh dừng lại, nhìn cô gái trẻ rồi gật đầu mỉm cười.
Cô gái đưa con cho chồng bế rồi không ngần ngại ôm Hạnh.
Các người họ hàng đến thăm lần lượt. Chị dâu không ngần ngại giới thiệu Hạnh là bạn gáι của Thuyết. Tại đây, mọi người đã chấp nhận Thuyết là đàn ông, vì vậy việc Hạnh là bạn gáι của anh không có gì lạ. Mọi người chào đón Hạnh một cách thân thiện như một thành viên gia đình trở về. Một số người trong số họ còn biết về cuốn sách Hạnh viết về Tuyết, mở ra thêm nhiều đề tài để trò chuyện. Cuộc gặp gỡ này, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đã tạo ra nhiều giá trị cho mỗi người. Hạnh cảm thấy như Thuyết đang ở đâu đó, kết nối những người không quen biết lại với nhau. Anh ấy có tài năng đặc biệt vậy mà.
Một tuần ở nhà Thuyết trôi qua nhanh chóng. Hạnh bỗng cảm thấy quyến luyến nơi này quá. Nhưng cô cũng phải trở về Việt Nam để tiếp tục công việc. Dù gặp nhau chỉ trong thời gian ngắn nhưng đã tạo ra nhiều giá trị. Hạnh biết từ nay có thêm một gia đình để quay về. Và cô cảm thấy hạnh phúc về điều đó.
Tại sân bay, Hường – em gáι của Hạnh – cùng vợ chồng Dũng, Giang đang đợi cô. Hạnh hơi ngạc nhiên vì không báo trước cho vợ chồng Giang biết về ngày trở về của mình. Hóa ra, Hường đã nói cho họ biết.
Bây giờ, Hường đã trở thành một bác sĩ dưới sự hướng dẫn của Dũng. Hai đứa nhỏ sinh đôi nhờ sự giúp đỡ của vợ chồng Giang cũng đến sân bay đón Hạnh, gọi cô là mẹ.
Khi thấy Hạnh, hai đứa nhỏ lao vào, mỗi đứa một tay túm lấy tay cô ríu rít hỏi han.
Ba người lớn đứng ngoài chờ. Hạnh thấy đông người đón mình như vậy liền nói:
“Mọi người cứ coi tôi là người nổi tiếng vậy! Không cần phải đi đông như vậy đâu!”
“Vậy mà chị giờ là người nổi tiếng đấy chứ!”
Giang cười rồi liếc sang chồng nhắc nhở:
“Đến lượt anh ҳάch đồ dùm chị Hạnh đi chứ!”
Dũng nghe vợ nhắc nhở liền cười xòa rồi vội lấy chiếc vali từ tay Hạnh:
“Hạnh để anh lấy!”