Đường tơ mối lộn Chương 5 | Lần đầu thất bại
Dũng ôm vợ, đặt cô lên giường. Trái thì tim Hạnh đập rộn ràng, dù cô đã chuẩn bị trước tư tưởng. Niềm hạnh phúc xen lẫn cả lo lắng khiến cô hơi căng thẳng.
Dũng lật ngược chiếc áo thun của vợ lên. Anh hơi lóng ngóng nên Hạnh phải phụ giúp Dũng nhấc đầu lên rồi tự cởi phăng chiếc áo thun của mình ra. Dũng nghiêng người Hạnh lại lần tay ra phía sau vợ cởi móc áo ngực. Nhưng hình như việc này anh không quen lắm nên mãi mà vẫn không thể gỡ được chiếc móc áo cài chặt vào lưng cô.
Hạnh thấy chồng lóng ngóng như vậy thì thì bật cười. Cô thấy anh vô cùng dễ thương. Có lẽ Dũng chưa từng “ăn bánh trả tiền” hay anh nằm với bất cứ cô gái nào nên mới không có kinh nghiệm như vậy. Nghĩ đến đây Hạnh lại càng thấy mình may mắn. Cô nghiêng người trở mình tự mở nút áo ngực.
Cửa ải thứ hai cũng đã được vợ trợ giúp. Dũng thuận tiện lột chiếc áo lót của vợ ra rồi gục mặt vào ngực Hạnh hôn.
Hạnh nhắm mắt hưởng thụ hương vị ngọt ngào của cuộc ân ái với người chồng mà cô hết mực yêu thương và ngưỡng mộ. Dũng làm rất bài bản từ khâu dạo đầu khiến cả người Hạnh cũng dần hưng phấn. Cơ thể cô nóng ran lên. Hơi thở dồn dập. Tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Dũng vừa l, àm t, ình vừa ngước mắt quan sát biểu cảm của vợ. Thấy Hạnh có vẻ đang rất đê mê hưởng thụ, Dũng nhắm mắt lột cạp quần của vợ xuống dưới háng cô. Cơ thể của người con gái trinh nguyên trắng ngần dần lộ hẳn ra trước mặt Dũng. Dù đã là vợ chồng nhưng từ lúc yêu nhau hai người chưa từng âu yếm quá thân mật nên Hạnh vẫn có chút ngượng ngùng. Cô khẽ khép chân mình lại che chắn.
Dũng có chút ngần ngại nhưng cũng quyết tâm cố gắng cởi hết chiếc quần đùi duy nhất còn sót lại trên người mình. Xong anh leo lên người vợ nhắm mắt rồi mạnh bào nằm ập xuống người cô thâm nhập thẳng vào. Nhưng Hạnh vẫn chưa sẵn sàng. Có lẽ vì căng thẳng và và lo sợ quá nên nơi ấy co thắt chặt lại. Dũng loay hoay mãi vẫn không thể thâm nhập vào được nên chỗ ấy của anh bắt đầu xìu xuống không thể đứng vững được nữa.
Dũng bế tắc nằm vật ra giường ngước mắt lên trần nhà. Mồ hôi nhễ nhại thở hồng hộc như vừa thất bại một trận chiến dù anh đã hết sức cố gắng.
Hạnh có chút tủi thân nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy rồi vớ vội chiếc quần mặc vào. Dù cô cũng hụt hẫng không kém chồng nhưng cố an ủi anh:
“Em xin lỗi. Có lẽ em còn căng thẳng quá chưa sẵn sàng.”
Dũng quay sang vợ tỏ ra bộ mặt cảm thông:
“Là lần đầu tiên nên anh cũng có chút lo lắng. Chúng ta cùng cố gắng nhé!”
Nói xong anh dang tay ôm vợ vào lòng. Hình như lúc này Dũng cảm giác có phần nhẹ nhõm hơn thì phải. Cái cảm giác này nó ngược đời lắm.
Tuy cuộc ân ái thất bại nhưng Hạnh lại có thêm hi vọng về Dũng. Lúc đầu cô còn thoáng có ý nghĩ Dũng không yêu mình nên mới né tránh chuyện gần gũi với cô. Nhưng cô vẫn cố xua đuổi cái ý nghĩ đó dù trong lòng cũng đã cảm nhận được Dũng dường như là né tránh mình thật. Bây giờ thì cô có lý do để giải thích rồi. Có lẽ anh ấy có chút vấn đề gì đó về sinh lý nên mới như vậy. Thà như vậy cô thấy nhẹ lòng hơn là chuyện anh không có tình cảm với cô.
Vì là vấn đề riêng tư của hai vợ chồng, Hạnh không dám thảo luận với ai. Cô đã từng có mối tình đầu từ thời đại học nhưng chưa có kinh nghiệm nhiều trong việc này. Cô không dám tâm sự với mẹ vì sợ bị phê phán. Với bạn bè, cô cũng lo lắng về việc bị châm chọc. Thay vào đó, cô tự tìm hiểu trên mạng.
Tìm hiểu qua các trang web và diễn đàn, Hạnh càng tin chắc rằng chồng mình gặp vấn đề về sinh lý. Vì vậy, cô học cách làm cho chồng hứng thú hơn bằng cách quyến rũ anh.
Hạnh mua những bộ đồ ngủ gợi cảm nhất và học hỏi từ những người phụ nữ chuyên nghiệp trong việc quyến rũ chồng. Cô cố gắng vượt qua sự e ngại ban đầu vì cô nghĩ rằng hai người là vợ chồng nên cần phải thoải mái với nhau. Quan trọng nhất là phải cải thiện mối quan hệ giữa họ để tình yêu ngày càng thêm sâu đậm.
Như đã hứa với Hạnh, Dũng nói riêng với bố mẹ về việc này. Ông Tiến và Nhung đồng ý nhưng bà Phượng không. Bà tỏ ra lo lắng và hỏi Dũng có ý gì.
Hạnh nhận ra sự căng thẳng giữa mẹ chồng và chồng mình, nên cô lên tiếng giải thích. Bà Phượng không tin và cho rằng cô biết chồng mình nghĩ gì. Dũng cố gắng giải thích mục đích của mình và Hạnh cũng nói lên suy nghĩ của mình.
Ông Tiến ủng hộ quan điểm của hai vợ chồng và khuyên bà nên để họ ra ở riêng. Bà Phượng đành phải dẹp lại.
Dũng thấy mọi người đều ủng hộ anh, anh liền tự tin nói:
“Đất con đã mua từ trước và tiền xây nhà chúng ta đã dành dụm được một ít. Chúng ta định xây một ngôi nhà nhỏ vừa đủ cho việc ở. Bố mẹ không cần phải lo, mọi việc chúng ta sẽ tự giải quyết. Chỉ cần bố mẹ đồng ý để cho vợ chồng tôi làm việc một cách thoải mái là được.”
Bà Phượng nhìn con trai mắng mỏ:
“Anh đã lớn rồi, làm bác sĩ có địa vị trong xã hội. Anh phải suy nghĩ trước khi làm bất kỳ điều gì, đặc biệt là phải nghĩ cho gia đình trước tiên. Anh có hiểu ý tôi nói không?”
“Dạ, con hiểu ạ. Xin bố mẹ đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng vun vén gia đình và không làm ảnh hưởng đến bố mẹ.”
Dũng nói xong rồi ôm vợ.
Hạnh nhìn chồng mình cảm động vì thấy anh luôn ở bên cạnh bảo vệ cho cô.
Với việc đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất là bà Phượng, Dũng cảm thấy nhẹ nhõm và ôm vợ trong lòng.
Ngày hôm sau, Dũng bắt đầu làm việc xây nhà ngay. Hai vợ chồng họ tận hưởng những ngày bận rộn với việc xây nhà mới. Vì Dũng phải làm việc suốt ngày nên hầu hết công việc xây nhà được giao cho Hạnh.
Dũng chuyển toàn bộ tiền dự định xây nhà cho Hạnh quản lý. Cô tự mình đi mua vật liệu và kiểm soát công trình xây dựng. Cô hiểu công việc của chồng mình, không trách móc anh. Thấy anh tin tưởng giao tiền cho cô quản lý, cô cảm thấy vô cùng ấm lòng. Vì vậy, cô càng tập trung hơn vào công việc xây dựng ngôi nhà nhỏ của mình.
Như dự kiến, Hạnh bận rộn với công việc xây dựng và việc học nên mỗi khi về nhà đều rất mệt mỏi và đi ngủ sớm. Có khi sau khi ăn tối xong, cô đã lăn ra giường và ngủ sâu đến sáng hôm sau. Vấn đề tình dục và kế hoạch quyến rũ chồng đành phải tạm thời bỏ qua.
Hạnh là người tỉ mỉ và chu đáo trong công việc, cô thường xuyên ra ngoài kiểm tra tiến độ công trình. Cô thường dậy sớm mua đồ ăn và nước uống để phục vụ cho thợ xây, mong muốn họ sẽ tận tâm với công việc của mình. Có những ngày cô ở lại với họ đến tối mới về.
Dũng thấy Hạnh làm đúng như kế hoạch đã đề ra nên anh cảm thấy yên tâm hơn. Với nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, anh cũng không bị áp lực nhiều. Tuy nhiên, khi về nhà và thấy vợ đã mệt mỏi như vậy, anh cảm thấy thương xót. Để bù đắp, anh chuyển toàn bộ lương thưởng của mình cho vợ để chi tiêu cho việc xây nhà. Anh còn nói với vợ rằng tiền của cô cô có thể giữ lại, còn việc xây nhà anh sẽ lo. Mặc dù đã nói như vậy nhưng Hạnh vẫn là người biết điều và không muốn tiêu hết tiền của chồng cho bản thân. Tất cả số tiền mà Dũng đưa cho cô cô đều chi tiêu cho mục đích chung của hai vợ chồng.
Thấy Hạnh, lo lắng cho gia đình, thỉnh thoảng Dũng tự nguyện thay thế cô trông nom thợ để cho cô được nghỉ ngơi. Gần bốn tháng đã trôi qua, ngôi nhà dần hoàn thiện. Nhìn thấy tổ ấm riêng của mình sắp xây xong, Hạnh rất vui vẻ. Tuy nhiên, không may, những ngày gần đây thời tiết mưa lâm râm. Hạnh đi xe máy nên bị ướt hết cả. Khi về nhà, cô bắt đầu cảm thấy cảm lạnh và sụt sịt.
Dũng thấy vậy, cũng đành xót xa cho vợ và đề nghị:
“Ngày mai chủ nhật em ở nhà nghỉ ngơi đi. Để anh ra trông nom thợ cho. Nhà cũng gần hoàn thành rồi chỉ còn việc sơn là xong. Em đừng lo lắng quá.”
Vì cảm thấy mệt và không khỏe, Hạnh đồng ý ngay:
“Vâng, anh thay em nhé.”
Dũng cười và lấy thuốc cho vợ uống.
“Em lên giường ngủ sớm đi, cho mau khỏe. Anh làm một chút việc nữa rồi cũng đi ngủ. Mấy ngày nay trời mưa lâm thâm, lạnh quá.”
Hạnh vui vẻ nhận lấy và uống hết mấy viên thuốc trị cảm lạnh từ tay chồng rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Dũng cũng làm việc một lúc trước khi leo lên giường nằm bên cạnh vợ. Nhìn thấy vợ ngoan ngoãn, chăm chỉ và biết quan tâm đến gia đình mình, anh thầm ước rằng…