Duyên mỏng như tơ chương 15 | Thương em

13/12/2023 Tác giả: Hà Phong 146

Quyên đưa ba người vào phòng cậu Khánh và kiểm tra mọi thứ, lục tung từng góc nhỏ. Cô ta tỏ ra chắc chắn rằng Xuân đã giả ma, không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Thông qua Tuân, Quyên nhận được thông tin về cái bóng kia từ kho thóc, điều này làm cho cô ta tin tưởng hơn về quan điểm của mình. Mọi người đều tập trung ở phòng cậu Khánh, cậu Hai đứng nhìn Xuân với ánh mắt sắc sảo, hứng chịu bất kỳ phát hiện nào, anh ta đều quyết định trừng phạt cô. Trong lòng Xuân lo sợ, cô đã để quên bộ quần áo đêm qua ở gầm giường và cảm thấy không thể lừa dối Quyên được.

– Bên đó có gì không?

– Không, mẹ ạ.

– Hừ, tụi bay qua kia tìm tiếp, tôi không tin Xuân có thể lừa qua mắt mọi người.

Quyên chỉ huy mọi người tìm kiếm tiếp mà không dừng lại. Cậu Khánh đứng bên cạnh Xuân, nắm chặt tay cô. Tay Xuân lạnh, cảm giác như lạnh hơn cả tâm trạng hiện tại. Xuân ngẩng đầu nhìn cậu Khánh, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể cô. Khi họ tiến đến giường, cậu Khánh cảm nhận rằng Xuân đang rất lo lắng. Cô ta siết chặt tay cậu Khánh, như thể đây là lần cuối cùng hai người nắm tay nhau. Khi giường được đẩy lên, cô ta ngạc nhiên khi thấy không có gì dưới đó, bộ quần áo của Xuân đã bay đi mất. Xuân cảm thấy bất ngờ vì đã thoát khỏi tình huống rắc rối này một cách ngoạn mục. Quyên càng hối hả hơn, lục soát từng ngóc ngách của phòng mà cô ta chưa kiểm tra.

– Cô ta đã thấy lòng rồi chứ?

– Cậu hãy tin tôi, đây chính là cô ta.

Cậu Khánh mất kiên nhẫn với Quyên, bà Lý cảm thấy tình hình đang trở nên không ổn và cố gắng trung hòa.

– Dừng lại đi, cả hai ra khỏi phòng.

– Không, cô ta phải đứng trước mặt mọi người và xin lỗi như đã hứa.

– Cậu…

Quyên giậm chân tỏ ra tức giận, cô ta không chấp nhận việc đứng trước mặt người xin lỗi Xuân. Cậu Khánh ngồi xuống, rót trà cho Xuân và khuyên bảo:

– Ngồi xuống và thưởng thức trà, đợi cô ta xin lỗi.

Xuân muốn nói thay cho Quyên nhưng lời xin lỗi đến từ cô ta, Xuân không thể nói gì. Bà Lý không ủng hộ Quyên, còn cậu Hai thì không đưa ra bất kỳ sự giúp đỡ nào. Tất cả đều tập trung vào Quyên, giọng cậu Khánh lạnh lùng.

– Nếu cô ta không xin lỗi, thì sao?

– Tôi đã nhượng bộ cho cô nhiều lần, hôm nay nếu không xin lỗi, thì không thể tha thứ.

Bà Lý nhắn nhủ Quyên rằng cô ta nên tỉnh táo và xin lỗi. Xuân không nói lời nào, cuối cùng mới phát biểu.

– Em thấy mợ Quyên cũng nhận ra lỗi rồi, anh đừng giữ lòng tức giận với cô ấy nữa.

– Tôi là người không thể dễ dàng tha thứ.

Xuân cảm thấy áp lực từ con người của cậu Khánh, thậm chí hơi thở của anh ta cũng khiến cô run sợ. Có chỉ một người là cậu đã giúp Xuân giấu đi bộ quần áo, và mọi biểu hiện của cậu từ đầu đã cho thấy anh ta biết về kế hoạch của Xuân. Mặc dù cậu Khánh không tiết lộ điều gì, nhưng Xuân không dám kỳ vọng nhiều. Quyên, dưới áp lực từ bà Lý và sự lạnh lùng của cậu Hai, cuối cùng đã cúi đầu xin lỗi Xuân. Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải làm điều này, và nó đánh dấu một mối thù lớn trong tâm hồn của Quyên.

Cậu Khánh thờ ơ, không chấp nhận lời xin lỗi của Quyên cho đến khi cô trán đỏ ửng mới dừng lại. Con Mận và Trà đứng ngoài cửa, nhìn thấy tình huống và đùa cười với nhau. Cậu Hai, khi đi ngang qua, cũng trải qua cái nhìn như muốn châm chọc. Bà Lý là người đầu tiên rời khỏi phòng, trông cô ta hơi tức giận. Con Mận đẩy Trà ra khỏi đường để nhường bà ta đi. Cậu Hai theo sau, nhìn nhẹ cằm với bà Lý, thể hiện sự hờ hững.

Khi mọi người đã rời đi, cậu Khánh mới khóa cửa và bày tỏ nụ cười chua chát.

– Em còn coi tôi là chồng không?

– Tại sao anh lại hỏi vậy?

– Nếu em vẫn coi tôi là chồng, em định giữ bí mật này đến bao giờ? Tại sao em làm vậy, tự mình đối mặt với họ, em nghĩ mình giỏi lắm hả?

Cậu Khánh, không từ mở lời với Xuân, đặt ra những câu hỏi đầy lo ngại. Cô chưa từng hiểu rõ bản tính của những người trong gia đình này, và cô như đùa với ngọn lửa. Nếu không có sự giúp đỡ của cậu, cô sẽ không đứng ở đây được, và có lẽ bà Lý đã đưa cô đi. Xuân nhận ra rằng nếu cậu không giấu bộ quần áo, cô có thể đã phải đối mặt với hậu quả lớn hơn.

– Nếu em nói chị Xuyến không phải tai nạn mà là do người khác hại, anh tin không?

– Nếu em nói thì anh sẽ tin.

– Vậy nếu người hại là anh trai và má anh, anh sẽ tin không?

Câu hỏi này khiến cậu Khánh im lặng, tạo ra sự thất vọng. Xuân hiểu rằng cô đã đặt ra một bước đi mạo hiểm, và cô không thể mong đợi gì nhiều từ cậu Khánh. Cậu ta không trả lời, tạo nên một khoảnh khắc lạnh lùng. Cô biết rằng mình đã tham gia vào một cuộc chơi nguy hiểm, và cảm giác thất bại dâng lên. Khi Xuân từ bỏ hy vọng với cậu Khánh, một giọng nói nghiêm túc cất lên.

– Tôi sẽ giúp em làm rõ vụ án này, nhưng em phải cam kết không thực hiện hành động tương tự như đêm qua.

– Anh thật sự tin tưởng em chứ?

– Em là người tôi yêu thương nhất, tôi không thể để em đối mặt với nguy hiểm.

Xuân không kìm được nước mắt, sự thương yêu đã khiến cô bùng cháy cảm xúc. Cô thật sự thương cậu Khánh, vì sự quan tâm và chu đáo của anh, vì anh chưa từng ép cô phải làm điều gì và không bao giờ nặng lời với cô. Điều này là đủ để tạo niềm tin lớn, Xuân cảm thấy mình đã chọn đúng người. Từ lúc này, cô quyết định trân trọng tình cảm quý giá đó và tin tưởng cậu. Chỉ khi có nhau, họ mới có thể vượt qua những khó khăn sắp tới.

– Tôi hứa sẽ không rời xa em, dù có chuyện gì.

– Cảm ơn anh. Tôi… Tôi không biết phải nói gì nữa.

– Ngốc ạ, chỉ cần em tin tưởng tôi là đủ.

Cậu Khánh lau nhẹ nước mắt trên má Xuân, hôn nhẹ đôi mắt đỏ hoe của cô.

Bà Lý đến và quăng mạnh bộ tách trà xuống đất.

– Con đã nhìn thấy hậu quả chưa?

– Con biết là sai rồi ạ, nhưng xin mẹ giúp con lần này, cô ta về để con hỏi.

– Đừng nói linh tinh! Ở đây không có ma quỷ gì cả, chỉ là trò chơi của ai đó thôi.

Bà Lý nhìn chằm chằm cậu Hai, mạnh mẽ hàng ngày lại sợ ma quỷ, bà tức giận với con trai.

Cậu Hai vẫn còn ám ảnh về cái bóng đêm qua, bà Lý đã mời một thầy cúng từ làng bên về cúng vái cho linh hồn Xuyến. Thầy cúng nói vì trong bụng Xuyến có đứa bé nên chưa thể siêu thoát. Bà Lý đồng ý và trả tiền cho thầy cúng. Mỗi phòng được dán một lá bùa, Xuân cũng mang về phòng. Trải qua một tuần, không còn thấy bóng ma nào xuất hiện, mọi người khen ngợi thầy cúng. Cậu Khánh không còn phải đi một mình, Xuân luôn đi cùng anh. Khi bà Lý thức dậy, phòng trống không.

Quyên ngày càng đau đớn hơn, ngồi ăn sáng mà không động đũa được, muốn nôn mửa. Cậu Hai thấy lạ hỏi Quyên, cô ta nói mình bị ốm, anh ta không biết về thai nghén của Quyên. Bà Lý đã cấm cô ta không được phơi bày bụng mỗi ngày cô ta mặc quần áo rộng để che. Quyên khó chịu với thai nghén, mong đứa bé sớm chào đời, và cô lo lắng vì cậu Hai lạnh lùng. Vì thai nên bà Lý cấm hai người gần gũi, điều này khiến cô ta khổ sở. Bên kho thóc sáng nay không nhiều việc, cậu Hai giao đồng nghiệp đi làm ở xưởng gỗ. Trong căn phòng đầy mùi thuốc lá, cậu Hai vẫn cảm thấy khó chịu.

– Mấy ngày nay không được ở gần em, tôi khó chịu quá.

– Em cũng vậy, nhưng làm sao được, chúng ta phải tiếp tục như thế này à?

– Em yên tâm, khi tôi có tài sản còn lại hơn nửa, tôi sẽ cưới em.

Cô gái cười ngọt ngào và hôn nhẹ lên môi anh ta, làm cho anh trở nên hồi hộp.

– Hãy đề phòng với cô ta, có vẻ như Khánh đã đứng về phía cô ấy.

– Cô ta khôn ngoan, không ngờ cô ta lại như vậy. Cậu Khánh đang trở nên lo lắng và mất ngủ vì cô ấy, điều này thật đáng thương.

– Thú vị hơn nếu chúng ta diễn theo kịch bản của cô ấy, xem ai sẽ tồn tại đến cuối cùng.

Sự cười đùa vang lên, hai người tình trên giường hưởng thụ kế hoạch mưu mô của họ. Cô gái tỏ ra rất quyến rũ khi diễn các tư thế, đánh bại cậu Hai không chỉ bằng sự gợi cảm mà còn bằng sự thông minh. Qua nhiều mối quan hệ, chỉ có cô gái này làm hài lòng cậu Hai từ đam mê thể xác cho đến sự sắc sảo. Hai người họ không chỉ hợp về mặt thị giác mà còn hợp nhau về tính cách độc đáo và tình hình xảy ra.

Bài viết liên quan