Duyên mỏng như tơ chương 2 | Sự bí ẩn đằng sau cái chết

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 318

Xuân kêu gọi thằng Lương về, may mắn là cậu Hai Phúc còn giữ lại vài vật dụng của vợ. Xuân đặt chúng vào một túi vải và mang về. Nhìn những đồ đạc này, cô ôm chặt túi như ôm chị Xuyến vào lòng.

– Em chờ một lát.

Cậu Ba Khánh nói với sự nghiêm túc, vẫn mặc bộ quần áo từ trước, còn thêm chiếc áo khoác dài.

– Có chuyện gì vậy cậu?

– Tôi thấy không an tâm, để tôi đưa em về. Tôi thường xuyên đi đây nên đường này quen thuộc hơn.

Xuân định từ chối nhưng cậu đã ra tới cổng và mở cửa xe. Cô để cậu đưa về. Thằng Lương ở lại với ông chủ một đêm. Cậu Ba Khánh có một tiệm cầm đồ ở tỉnh, thường xuyên đi công tác. Năm trước, cậu kết hôn với cô Quyên, con gái ông chủ xưởng gỗ lớn.

Mối quan hệ vợ chồng cậu Khánh không mặn mà, tính cách lạnh lùng của cậu không hợp với sự ngọt ngào của cô Quyên. Một năm chung sống mà vẫn chưa có con, cơ hội mang thai của Quyên đã góp phần làm tăng áp lực cho mối quan hệ họ. Bà Lý rất mong đợi một đứa cháu trai.

– Em cầm túi gì thế?

– Đây là đồ của chị Xuyến, có ít trang sức và hai bộ quần áo.

Cậu Khánh nhìn Xuân rồi tập trung lái xe, cậu có điều gì muốn nói nhưng lại im lặng. Trên đường về, bóng tối che phủ và chỉ có ánh đèn xe làm sáng bằng leo lên mặt đất. Xuân mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhưng vẫn giữ chặt túi, như thể sợ ai đó sẽ lấy mất. Cậu Khánh liếc nhìn Xuân, nhận ra cô đang có giấc mơ gì đó vì mày mày mày nhìu chặt. Cậu nhẹ nhàng làm bật chúng ra. Cậu nhớ rõ hai năm trước, cậu gặp Xuân khi cô chỉ cao đến eo cậu, và bây giờ, Xuân đã trưởng thành rõ rệt. Khuôn mặt lạnh lùng của cậu Khánh bỗng trở nên ôn hòa khi anh mỉm cười.

Xuân ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, xe đã đến đầu làng. Chiếc áo khoác của cậu Khánh đang đặt trên cô, Xuân ngồi dựa vào ghế và đưa áo cho cậu.

– Cậu đưa em về như vậy, lát nữa cậu về lại nhà hả?

– Ừ, tôi không có nhà quen ở đây, muốn ở nhờ một đêm cũng khó.

Cậu Khánh nhìn vào chiếc đồng hồ mạ vàng trên tay và lắc đầu. Xuân do dự, không biết có nên mời cậu về nhà mình hay không. Cậu Khánh đột nhiên nhìn Xuân và hỏi.

– Nhà em có phòng trống không?

– Có ạ!

– Cả ngày nay tôi không có thời gian nghỉ ngơi, từ tỉnh chạy về đến giờ chưa kịp ăn cơm đây này.

Xuân suýt nữa đã từ chối, nhưng cậu Khánh cứ đòi nên Xuân đồng ý.

– Nếu cậu không phiền, mời cậu ở nhà em một đêm. Phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ.

Cậu Khánh gật đầu, trong lòng mỉm cười. Xuân vừa về đã chạy vào xem thăm mẹ, cô dặn con Nụ dọn phòng cho cậu Khánh và chuẩn bị cơm nước. Thấy Xuân về, bà Hiên gắng ngồi dậy và nói.

– Con Xuyến đâu rồi, chị con sao không về cùng.

– Bên bà Lý đã hạ huyệt rồi má ạ, họ bảo lo tươm tất mồ mả cho chị Xuyến rồi.

– Đứa con gái tốt của mẹ, sao lại thảm thế này.

Bà Hiên khóc, Xuân đỡ lưng má an ủi.

– Con mang ít đồ của chị Xuyến về, má xem chị ấy vẫn giữ chiếc lược má tặng như mới như in này.

– Đâu, đưa má xem.

Xuân lấy chiếc lược gỗ màu nâu bóng từ túi và trao cho má. Cả hai nâng niu chiếc lược như một vật linh thiêng. Bà Hiên, với chiếc lược trong tay, tiếp tục rơi lệ mà không biết nỗi đau sẽ tan biến khi nào. Xuân vào bếp và chuẩn bị một cốc nước mật ong cho má. Con Nụ, đứa em tò mò, hỏi về người đàn ông mới.

– Cô ơi, người đàn ông kia có phải là cậu Ba Khánh không ạ?

– Đúng rồi, em đã chuẩn bị cơm cho cậu chưa?

– Rồi đó cô. Cậu ấy ăn nhanh lắm, sạch bát sạch chén luôn ạ.

Con Nụ cười tươi và chỉ vào bát chén đã rửa sạch. Xuân ngó ra ngoài, căn phòng bên trái vẫn sáng đèn, và trước sân có người đang di chuyển. Xuân nhắc nhở con Nụ.

– Tối nay em hãy khóa cửa kỹ, đừng để mộng du đến làm khách sợ chạy mất dép.

– Hì hì, đêm nay anh Lương không có nhà, em sẽ thức cả đêm ạ. Ông chủ đã nói nếu là đàn ông thì phải cẩn thận đấy cô.

– Em hãy đi ngủ đi, cậu Khánh là người tốt, không có gì phải lo.

Xuân nâng cốc nước lên và quay về phòng. Con Nụ, đặt nhiều câu hỏi, còn đang tò mò.

– Sao cô biết cậu ấy là người tốt thế, không biết có chuyện gì…

– Em hỏi nhiều quá, mau rửa chén và đi ngủ đi.

Xuân chờ má ngủ rồi mới trở về phòng, cô cảm thấy lòng chua xót. Chị Xuyến đã lấy chồng mới chỉ hai năm mà đã ra đi. Mỗi lần chị về là niềm vui lớn, và chị thường bảo Xuân kiếm tên đẹp cho cháu. Xuân lấy chiếc lược gỗ ra, ngắm nhìn và nhẹ nhàng vuốt ve. Bất ngờ, cô phát hiện một điều lạ, một chữ nhỏ được khắc ở góc phải của chiếc lược. Dù nét chữ mảnh mai nhưng mượt mà, như làm bằng vật dụng sắc bén. Xuân chăm chú nhìn, phát hiện chữ ‘Huê’ nguyên vẹn.

Chiếc lược này chị Xuyến đã giữ kỹ, tại sao lại để ai đó khắc tên lên nó? Xuân có sự nghi ngờ trong lòng, liệu có bí mật gì đằng sau tên Huê của chị không? Xuân quyết định ngày mai sẽ hỏi cậu Khánh xem trong nhà có ai tên Huê không? Cô cảm thấy căng trước sự hồi hộp và nôn nao không tả được.

Xuân nằm trên giường, thao thức cả đêm, và khi bình minh đến, cô đã tỉnh dậy. Cô đi qua phòng cậu Khánh, mặt trời đã cao và anh vẫn chưa dậy. Xuân cảm thấy lo lắng, nhanh chóng gõ cửa.

– Sao thế, Xuân?

Cậu Khánh vươn vai mệt mỏi, sau một giấc ngủ đến trưa. Tâm trạng cậu rất tốt, và cái nhìn cười của anh khiến Xuân cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Xuân hỏi cậu.

– Nhà cậu có ai tên Huê không ạ?

Cậu Khánh suy nghĩ một cách nghiêm túc.

– Nếu tính cả đám người làm thì có vẻ không.

– Vậy ạ.

Xuân cảm thấy thất vọng và mơ hồ, còn cậu Khánh thì tò mò.

– Mà em hỏi vậy, có chuyện gì vậy không?

– Em chỉ hỏi linh tinh thôi, bây giờ cậu về luôn đi.

– Tôi vẫn chưa ăn sáng, em định đuổi tôi à.

Xuân quên mất và gọi con Nụ đem thức ăn hâm nóng lên cho cậu. Cô đóng mình trong phòng hai tiếng không ra ngoài, kiểm tra từng vật dụng trong túi vải. Tìm thấy nhiều đồ, trong đó có một chiếc dây chuyền với chữ Huê khắc trên mặt. Cô rơi vào tình cảnh khó hiểu với cái tên này, chủ yếu xuất hiện trong những vật phẩm quý giá của chị Xuyến. Xuân không dám hỏi cậu Ba Khánh về điều này, không biết anh ta có liên quan gì hay không. Cô đã nghĩ ra một kế hoạch, phải giữ bí mật về chữ Huê này, không để chị Xuyến ૮.ɦ.ế.ƭ oan ức. Cậu Ba Khánh đã rời đi, Xuân không tiễn cậu và nhận ra sự quên lãng của mình. Cô đứng nhìn chiếc xe xa dần và bắt đầu suy nghĩ về bước đầu tiên của kế hoạch.

Ông Thân trở về vào buổi chiều, mang theo bức ảnh của con gáι để đặt trên bàn thờ. Bà Hiên mời con Nụ gọi thầy để cúng lễ. Ông Ứt Thân đau lòng nhìn vào bức ảnh, muốn đưa cốt xác con về nhà để chôn cất. Bà Hiên hỏi về việc ma chay và cúng tế, ông Ứt Thân nói rằng bà Lý đã chuẩn bị đầy đủ. Bà Hiên còn hỏi về việc mồ mả, ông muốn đưa con về nằm gần nhà họ. Nhưng ông lại không biết làm thế nào, khi một khi đã chôn đã không thể đào lên được nữa. Bà Hiên vội vàng đi ra chợ, giả vờ mua trái cây và nhang để chuẩn bị cúng lễ.

Xuân chờ đến khi má đã rời khỏi mới nói với ông Thân về những suy đoán của mình.

– Con thấy kì lạ, ba ạ. Chị Xuyến rõ ràng rất quý trọng đồ của mình, không bao giờ để ai đụng vào. Nhưng giờ đây, có một chữ Huê lại xuất hiện trên hai món đồ quý giá của chị.

Dây chuyền này là một món quà mà ông Thân tặng, được làm riêng theo sở thích của con gáι. Xuyến đã đeo nó được gần mười mấy năm, và nó vẫn mới nguyên, không trầy xước. Ông nghe Xuân nói và thấy lý lẽ, cùng với sự lo lắng, ông cảm thấy có lý.

– Nếu như vậy thì phải làm sao đây, con?

– Con sẽ tìm cách vào nhà bà Lý để lấy ra sự thật.

– Không, con không được làm vậy. Chị con đã mất rồi, không nên đụng vào nhà họ. Con phải bình tĩnh.

– Nhưng nếu chị Xuyến ૮.ɦ.ế.ƭ oan đâu ba ạ, con không thể ngồi yên.

Ông Thân hiểu rõ tính cách của Xuân, cô quyết định thực hiện kế hoạch của mình dù bất kể. Mặc dù Xuân thông minh và lanh lợi, nhưng không ai biết về tâm tư của gia đình kế bên. Ngay từ khi Xuyến kết hôn và rời nhà, ông Thân đã lo lắng về những khía cạnh không lường trước được, nhưng không ngờ rằng vẫn có chuyện xấu xảy ra. Ông nói về bà Lý, một người có danh tiếng không mấy tốt, không giống như vẻ hiền lành bên ngoài. So với bà, Xuân còn trẻ trung và non nớt. Tuy nhiên, ông Thân lưu ý rằng nên tìm cách giải quyết khác, có thể không phải mọi thứ đều như họ nghĩ, và có thể Xuyến đã bị vu oan như mọi người đồn. Xuân không để ý đến lời khuyên đó, cô quyết định không chấp nhận việc Xuyến trượt chân như mọi người nghĩ. Cảm giác bên trong Xuân cho biết cô đang theo đuổi con đường đúng đắn.

Bài viết liên quan