Duyên mỏng như tơ chương 20 | Đi đêm có ngày gặp ma

13/12/2023 Tác giả: Hà Phong 410

Phía sau khu vườn của bà Lý nằm một con đường mòn, dẫn thẳng tới bờ sông. Cả con đường này rậm rạp cỏ dại, vài cái chòi vịt lửng lơ giữa cỏ dại. Hình ảnh của người đàn ông ấy được in sâu trên mặt đất, anh ta đã đứng ở đó mấy tiếng đồng hồ, đôi mắt nhìn xa xăm, như đang đi vào ký ức sâu thẳm trong lòng mình. Tiếng ếch kêu vang từ khắp nơi, đêm nay trăng tròn lắm, sáng lên rõ ràng. Ánh trăng chiếu sáng, nhưng không thể làm cho người đàn ông đó nhìn thấy được tâm hồn của một người. Đêm dài trôi đi cùng với sự thương nhớ của người đàn ông ấy, khiến anh chìm vào bóng tối im lặng.

Nghĩa thở dài rồi bắt đầu bước đi, anh ta đã ở xưởng gỗ một tuần trước khi trở về. Tin Trà mất khiến anh rất buồn, dù chưa bao giờ gặp gỡ Trà, nhưng Nghĩa cảm thấy rất đồng cảm. Họ có lẽ cùng chung số phận, cả hai là những người dân nghèo, nhỏ bé và bị lưu lạc. Nghĩa trở về nhà và làm việc đầu tiên là kiểm tra xem có gì bị xáo trộn không. Căn phòng đã bị làm bừa bộn, là dấu hiệu của việc tìm kiếm. Nghĩa mỉm cười khinh bỉ, không ai khác ngoài cậu Hai chột dạ, nếu không chắc chắn anh ta sẽ không kêu Nghĩa quay lại liên tục như thế.

Nghĩa kéo chiếc ghế ra hiên và ngồi, nhưng căn nhà lặng lẽ không mang đến niềm vui. Anh ta nhìn chăm chú vào chiếc bông tai vàng, thích thú với việc nhìn chúng xoay vòng. Có người từng nói với Nghĩa rằng, chỉ cần anh ta sống đúng đắn thì cuộc sống sau này sẽ êm đềm. Nhưng Nghĩa không tin, thậm chí là cảm thấy căm ghét hai từ “đúng đắn”. Anh ngồi một lát, đột nhiên trời bắt đầu mưa, Nghĩa nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài như một cỗ máy. Anh đưa các chậu hoa ở quanh mộ Xuyến vào bên trong, tránh chúng bị mưa ướt. Mặc dù anh ướt đẫm, nhưng Nghĩa vẫn chăm sóc chúng cẩn thận. Đối với Nghĩa, mọi thứ liên quan đến Xuyến đều phải được anh nâng niu từng chút một.

Đêm là thời điểm để cậu Hai bày mưu, anh ta rít một hơi từ chiếc ống hút, bộ khói trắng quấn quanh. Trong bóng tối là cô gái với khuôn mặt đỏ hoe, mới trải qua một trận tình ái.

“Khi nào cậu mới cho em một danh phận đàng hoàng đây, cậu không thấy xót cho em à?”

“Bây giờ chưa đến lúc, đợi thêm một chút nữa đi, Huê.”

“Em đã đợi ba năm rồi, chỉ sợ cậu không còn thực lòng thôi.”

Cậu Hai mỉm cười mặc lại áo, anh ta khó đoán, đã ở bên nhau ba năm nhưng nhiều lúc không hiểu rõ ý định của anh ta.

“Việc em hại ૮.ɦ.ế.ƭ đứa bé tôi không bao giờ muốn nói chuyện với em à?”

“Em… Em đúng lúc đó suy nghĩ nông cạn nên mới như vậy, cậu tha thứ cho em lần này nhé.”

Như muốn đoạt lòng cậu Hai, cô gái ôm chặt eo anh, ma sát để châm ngọn lửa ðụ☪ ϑọทջ vừa tàn. Tiếng rên nhẹ từ cặp môi của cậu Hai khiến Huê cười nhẹ.

“Đêm nay ở lại đi.”

“Không, không được đâu, bà chủ sẽ nghi ngờ đấy. Em không muốn tạo thêm phiền toái cho cậu.”

Nửa đêm, cơn ác mộng khiến Quyên tỉnh giấc. Trong giấc mơ, đứa bé xuất hiện và oan trách Quyên là nguyên nhân của sự ૮.ɦ.ế.ƭ. Cô lo sợ, áo ướt đẫm mồ hôi. Thay vì tiếp tục nằm, Quyên quyết định sang phòng của cậu Hai, hy vọng anh sẽ an ủi và chia sẻ cùng cô. Dù sao, đứa bé là con của cả hai, và Quyên không muốn chịu đựng nỗi đau mất con một mình. Khi cô sắp chạm vào cửa phòng cậu Hai, cô nghe thấy tiếng nói nũng nịu của một phụ nữ bên trong.

“Thôi, anh để em về đi, đã gần sáng rồi.”

“Em đừng vội, nằm thêm chút nữa. Anh chỉ muốn ôm em thế này mãi thôi.”

“Anh đã hứa với em rồi, hãy dứt khoát với cô điên kia đi. Đứa bé không còn, anh lợi dụng cô ta cũng chẳng có ích gì.”

“Tôi đã hứa, tôi sẽ giữ lời, em yên tâm.”

Quyên đứng lặng im ngoài cửa, hai tay bám vào bụng, miệng nhẹ nhàng để không phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nếu cô không đến phòng cậu Hai vào đêm nay, cô sẽ không bao giờ biết được bí mật khốn nạn của anh ta. Quyên chỉ là con cờ trong tay cậu Hai, một công cụ được lợi dụng, không có tình cảm gì. Cô hoảng loạn, muốn vạch trần bản chất giả dối của cậu Hai. Quyên, người thường hay nổi nóng, khi gặp khó khăn lại trở nên điên đảo. Chợt nghe tiếng mở cửa, Quyên vội né tránh. Đằng sau tường, cô nhìn thấy người vừa từ phòng cậu Hai đi ra, lòng cô tràn đầy sự tức giận. Quyên tức đến mức phải cắn môi để không phát ra tiếng gào thét, cơ thể rung rinh dựa vào tường.

Cô hiểu cậu Hai trăng hoa, nhưng không ngờ anh ta đến vậy. Trong quá khứ, khi Xuyến còn sống, Quyên nhiều lần âm mưu hại Xuyến. Để tranh giành tình cảm của cậu Hai, cô ta không ngần ngại thậm chí còn định ra tay ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Xuyến. Mưu kế thâm sâu của Quyên không có hiệu quả với cậu Hai, đêm đó, cô ta chứng kiến anh ta đưa Xuyến ra bờ sông. Nếu không có sự can thiệp của bà Lý, Quyên cũng muốn đóng góp một phần công sức để tiễn Xuyến về nơi yên bình.

“Mợ ơi?”

Tiếng gọi khiến Quyên giật mình, cô nhìn chằm chằm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Mợ không ngủ à, đứng đây làm gì thế.”

“Bớt nhiều chuyện đi, tôi làm gì tới lượt bà hỏi hả.”

Dì Dung dậy sớm để lo bếp núc, đi qua thấy Quyên đứng đó lâu quá nên mới quan tâm hỏi. Cô ta là một người không nên can thiệp, quan tâm cũng chỉ nhận được mắng. Ngắp ngắn và ngáp dài, dì Dung quay về bếp và bắt gặp con Mận. Bà cảm thấy lạ thường, sao hôm nay mọi người đều dậy sớm thế. Con Mận không biết gì, chỉ đứng đó chẳng rõ làm gì, nghe thấy tiếng động nói vội lên hỏi.

“Đó là ai vậy?”

“Là tao đây, mày làm gì hσảпg hốϮ thế Mận. Đói bụng hả.”

“Dạ! Con đói quá nên xuống bếp kiếm gì đó ăn đỡ. Dì ngủ đi để sáng nay con nấu cho.”

“Thôi, mày theo hầu mợ Xuân đi, tao thấy tình hình ngày mai mày không ổn rồi đấy.”

Con Mận ngạc nhiên, chưa hiểu hết ý trong câu nói. Nó hỏi lại.

“Bộ có chuyện gì hả?”

“Lúc nãy tao gặp mợ Quyên, cô ta nổi điên gì không biết ánh mắt như muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người vậy. Hỏi thăm có một câu liền bị mắng. Haizz…”

“Dì gặp cô ta ở đâu thế?”

“Chắc sang phòng cậu Hai về, tao thấy từ hướng đó đi ra.”

Con Mận gật đầu, chấp nhận sự hiểu biết của nó. Nó quan sát vết sẹo tгêภ cổ tay phải của Quyên, đó là dấu vết từ mảnh thuỷ ϮιпҺ mà Quyên đã ném trúng. Nó nuôi thù hận mãnh liệt với Quyên, và dấu vết này làm nhấn mạnh mỗi khi nó nhìn thấy. Nó quyết tâm để Quyên phải chịu đựng mọi khổ đau và đau khổ mà cô ta đã gây ra.

Bà Lý chỉ còn một mình cháu nên thường nghe theo lời của vợ chồng cậu Khánh. Trong bữa cơm, cậu Khánh nói gì thì bà Lý đều gật đầu ủng hộ mà không nói lớn tiếng. Cậu Khánh thậm chí đề xuất mở kho thóc chia sẻ cho những hộ nghèo trong làng, và bà Lý cũng đồng ý. Tuy nhiên, cậu Hai ngay lập tức phản đối.

“Cậu bỏ công coi ngó kho thóc ngày nào đâu mà có quyền nói. Tôi mới là chủ, mong cậu nhớ giùm.”

Bà Lý cảm thấy căng thẳng nên giả vờ giận dữ để kết thúc mọi cuộc tranh luận. Bữa cơm trở nên nhạt nhẽo, và Xuân cười khinh, cậu Hai cũng dần lộ rõ bản chất của mình. Quyên nhìn ra cửa vẫy tay, thái độ kênh kiệu.

“Con Mận vào đây.”

“Dạ mợ gọi con.”

“Mày làm ly nước cam cho cậu Hai uống hạ hỏa, nhà này cậu Hai thích uống nước cam của mày nhất đấy.”

Mặt cậu Hai đỏ phừng liếc nhìn Quyên, nhưng cô ta giữ thái độ lạnh lùng, như không để ý. Xuân cảm thấy có một mớ dây dưa giữa ba người, và cô đúng. Con Mận lúng túng và chờ Quyên sai bảo xong rồi vội đi. Ăn xong, cậu Khánh muốn tìm Nghĩa, vì thấy anh ta đã về. Cậu không muốn Xuân suy nghĩ nhiều, nên phải nhanh chóng hỏi rõ vấn đề. Xuân muốn đi cùng cậu, và cô rất hồi hộp, nhưng bây giờ Nghĩa đang nắm giữ nhiều thông tin, chỉ còn chờ anh ta thôi.

Ở phía sau vườn, cậu Hai đang nói chuyện với ai đó. Anh ta cảnh báo và nhìn quanh khi không thấy ai trước khi nói.

“Có chuyện gì thế, Huê?”

“Đêm qua, cô ta phát hiện tôi và cậu qua lại với nhau rồi.”

“Chết tiệt! Thảo nào sáng nay cô ta lại hành động kì lạ như vậy. Tôi sẽ tìm cách đuổi cô ta khỏi nhà.”

“Vâng. Cậu hãy đi nhanh, đêm nay sẽ rất dài.”

Bất ngờ, cậu Hai đẩy người kia ngã xuống và tự nhanh chóng nấp vào bụi cây, tín hiệu cho người bên cạnh im lặng. Ánh mắt gian xảo của họ ẩn sau kẽ lá theo vợ chồng cậu Khánh. Cậu Hai hỏi nhỏ.

“Em nghĩ Xuyến có thể còn sống không?”

“Tất nhiên là không, cô ta không thể sống được nữa.”

“Tôi biết một người có thể giúp chúng ta trả lời câu hỏi này. Tối nay tôi sẽ đến tìm em.”

Anh ta phủi đất trên quần áo và đứng dậy, chạy đi với đôi chân nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động nào, như một kẻ săn mồi chuyên nghiệp.

Bài viết liên quan