Duyên mỏng như tơ chương 6 | Cưới Xuân

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 287

Con Mận đang lúi húi trong bếp thì bất ngờ nhìn thấy Quyên đứng ở cửa. Cô ta không bộc lộ sự ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhẹ.

– Mợ đỡ chưa ạ?

– Mày đã đi báo với cậu Ba chưa?

– Con nhỏ lắm, con làm sao dám đi làm vậy. Con chỉ làm việc trong nhà thôi, không dám tự ý nói chuyện với cậu Ba đâu.

– Đúng là mày, hôm nay tôi sẽ ᵭάпҺ đến nếu mày không tự nhận.

Sau lời nói của Quyên, cô ta kéo Mận ra khỏi bếp và dùng cái roi mây quất vào người cô.

– Bây giờ mày chối cãi được bao lâu đây?

– Mợ Ba, xin mợ đừng làm vậy nữa.

Không có ai dám can ngăn, dì Dung và những người khác chỉ đứng nhìn cảnh tượng bi thảm của Mận. Quyên tiếp tục trừng phạt cô, đưa roi mây và đánh túi bụi vào người Mận.

– Mày đừng có dối trá, để tao xem mày còn kiên cường được bao lâu nữa.

– Mợ, xin mợ dừng lại đi.

– Cậu Hai…

– Đủ rồi mợ, con Mận đã nói rồi, không phải nó.

– Cậu bênh vực nó à? Em bị nó hại đây này.

Cậu Hai nhìn Quyên với ánh mắt nghi ngờ, cô ta nhận ra mình đã lỡ lời. Cậu Hai đưa tay ra, nói với Mận.

– Em sang phòng anh đưa ít thuốc tân dược cho.

– Dạ, em cảm ơn anh.

Mận chịu đau bỏ đi theo cậu Hai, trong khi đó, Quyên giữ cây roi và cảm thấy hối hận. Cậu Hai qua lại gần Quyên mà không quan tâm đến cô ta một lời.

– Có chuyện gì thế má?

– Chờ thằng Khánh tới rồi má nói chuyện.

Cả ba người đợi mãi mà không thấy cậu Khánh đến, bà Lý bắt con Mận đi gọi. Sau khi đầy đủ mọi người, bà Lý chấp nhận nói chuyện.

– Con Quyên đã nhận lỗi rồi. Đừng tranh luận quá, để má xem nó sẽ giữ lời hay không.

– Không có ý kiến, chỉ mong má giữ lời, sau này cư xử đúng đắn và phải phép là được.

– Em cảm ơn cậu Hai, em thiếu thốn về mặt tình cảm nên mới có những suy nghĩ lệch lạc. Sau này tuyệt đối không để xảy ra chuyện này nữa.

Cậu Khánh chỉ thấy Quyên thân mật với anh trai

mình, không rõ liệu giữa họ có mối quan hệ nào khác hay không. Bà Lý cố gắng làm mọi thứ trở nên êm đẹp hơn và nói những lời để hỗ trợ Quyên. Cậu Khánh đợi bà Lý nói xong mới lên tiếng.

– Con muốn cưới Xuân.

– Gì đấy?

– Má chọn ngày tốt, sang nhà bên kia thương lượng đi.

– Không được, cậu muốn cưới thêm vợ lẻ cũng phải thảo luận với em chứ!

Quyên ngang nhiên đưa ra ý kiến phản đối, bà Lý cũng không tán thành.

– Trong làng chẳng còn con gái nào nữa à, sao lại phải cưới nó.

– Hết rồi.

– Con… Con thật là cứng đầu, má không bao giờ chấp nhận chuyện này.

Cậu Khánh đứng dậy, tuyên bố một cách mạnh mẽ.

– Vậy thì cô ta phải rời khỏi đây.

Cậu nói xong và đi thẳng vào phòng, Quyên muốn theo kèm nhưng bà Lý ngăn lại. Cậu Hai tỏ ra suy nghĩ nặng trĩu, không ai ủng hộ ý định của cậu Khánh. Quyên nôn nói với bà Lý.

– Phải làm gì đây má, con không thể rời đi đâu.

– Cứ từ từ, má sẽ tính toán. Lần này đành phải nhịn, để nó cưới Xuân cũng được. Quyên ơi, sau này má sẽ có cách khiến nó tự động rời xa thằng Khánh.

– Nhưng con vẫn còn sống sờ sờ thế này mà cậu Ba lại vội cưới thêm vợ, mặt mũi con sẽ đâu.

Bà Lý nhìn Quyên với vẻ khinh bỉ.

– Còn dám đến gần, nếu muốn ở lại thì phải nghe lời tôi.

Cậu Hai gật đầu đồng ý, Quyên không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.

Bà Hiên đang ở sau vườn khi nghe con Nụ kêu.

– Bà ơi, có khách tới ạ.

– Ai đâu mà vội vã thế?

– Dạ, bà Lý và cậu Ba Khánh ạ.

Bà Hiên đưa rổ rau cho Nụ và lau tay sạch sẽ. Bà thắc mắc hai mẹ con bà Lý đến làm gì. Xuân phục vụ nước cho bà Lý, cậu Khánh đứng bên cạnh nhìn Xuân với nụ cười nhẹ. Hình ảnh ngọt ngào của họ khiến bà Hiên không hài lòng, bà đã thể hiện sự bực bội.

– Không biết hôm nay chị sang đây có việc gì?

– Tôi đến để thưa với anh chị về chuyện của thằng Khánh và cháu Xuân đây.

– Chị có nhầm lẫn gì không, cái Xuân nhà tôi đã có chỗ gả đi rồi.

– Sao má lại…

– Con hãy để má và bà Lý nói chuyện, đừng xen vào.

Cậu Khánh lo lắng khi nghe bà Hiên muốn gả Xuân cho người khác. Cậu quyết định nói.

– Con thật lòng với Xuân, mong hai bác cho phép.

– Cậu đã có vợ rồi, Xuân không Ϯộι phải làm lẽ. Nhà tôi không nghèo đến mức bán con. Mời bà và cậu về cho.

– Được má.

Bà Hiên không muốn kéo dài nữa, tiễn khách ra về. Bà Lý tức giận nhưng phải nhẫn nại, bà yêu cầu đặt mấy hộp thuốc lên bàn và hẹn lần sau tiếp tục. Ông Thân không có nhà, đến khi về nhà vợ mới kể lại chuyện, ông đoán được Xuân định làm gì. Buổi tối, ông Thân gọi con gái ra hiên uống trà, ông hỏi Xuân.

– Con muốn gả cho cậu Ba thật à, hay có lý do khác.

– Cậu Ba thích con, gả cho cậu cũng tốt mà.

– Con đừng giấu giếm, có phải con muốn cưới cậu Ba để tìm hiểu nguyên nhân ૮.ɦ.ế.ƭ của Xuyến không?

Xuân rót trà cho ông Thân và gật đầu, ông thở dài.

– Vợ chồng phải yêu thương nhau thì mới hạnh phúc, con ơi. Tuy ba cũng muốn biết tại sao chị con lại ૮.ɦ.ế.ƭ, nhưng không thể đổi đời của con ra ᵭάпҺ đổi. Xuyến từ trời cũng không đồng ý.

– Không còn cách nào khác nữa ba, chị Xuyến là người con thương nhất. Chút hi sinh của con có đáng đối với hạnh phúc của chị không?

Bà Hiên đứng sau cửa đã nghe mọi chuyện, bà vẫn chưa ổn. Con gái bị tổn thương ư, bà chạy ra hỏi.

– Hai người giấu tôi chuyện gì, Xuyến ૮.ɦ.ế.ƭ oan sao?

– Bà bình tĩnh.

Xuân kể lại mọi suy đoán của mình, bà Hiên bất ngờ đứng dậy.

– Huê à? Tên này tôi đã nghe đâu rồi, quen lắm.

– Mẹ hãy cố nhớ lại.

– Đúng rồi, tôi đã thấy cái bật lửa của cậu Hai. Có một lần tôi thấy Xuyến cầm lên xem, sau đó buồn bã bỏ xuống. Tôi hỏi nhưng Xuyến không nói.

Xuân có thêm thông tin về cái tên, cô tin rằng mọi chuyện xuất phát từ cậu Hai Phúc. Có vẻ như cậu ta không chân thành với chị cô hoặc có thể chính cậu là nguyên nhân dẫn đến ૮.ɦ.ế.ƭ của Xuyến. Xuân năn nỉ mẹ.

– Mẹ hãy để con gả cho cậu Ba, con sẽ tìm ra sự thật. Nếu sau một năm con không tra ra sự thật, con sẽ tìm cách để cậu Ba tự do.

Xuân đã thể hiện quyết định của mình, và vợ chồng ông Thân phải chấp nhận. Bà Lý trở lại sau hai tuần, mang theo nhiều quà cáp. Cậu Khánh trông có vẻ buồn, nhớ Xuân rất nhiều. Cậu chỉ mong ba mẹ Xuân chấp nhận cưới cô. Cậu nghĩ rằng má Xuân nói đúng, một cô gái xinh đẹp và thông minh như Xuân không nên làm vợ lẽ cho người khác. Lần này, nếu ba mẹ Xuân không đồng ý, cậu sẽ không còn sang nữa, vì cậu không muốn làm Xuân khó xử.

– Anh chị đã suy nghĩ kỹ chưa, thằng Khánh nhà tôi thật sự yêu thương Xuân. Tôi đã xem tuổi, thầy bảo hai đứa hợp nhau, cưới về sẽ đầy nhà con cháu.

Bà Lý nói thật, vì bà ta đã xem bói và thầy bảo rằng nếu con trai bà cưới Xuân, nhà bà sẽ có nhiều biến động tích cực. Bà ta sẽ sớm có cháu nối dõi, không còn lo lắng về việc không có người thừa kế. Bà Lý vui mừng và chuẩn bị quà cáp, quyết định cưới Xuân cho thằng Khánh. Ông Thân hỏi cậu Khánh.

– Cậu thương Xuân không?

– Thương ạ! Cháu sẽ không để Xuân chịu bất kỳ thiệt thòi nào.

– Nếu vậy, tôi không cấm cản nữa. Nếu Xuân muốn gả cho ai, hãy tự quyết định.

Cậu Khánh rất vui sướng vì cuối cùng đã được sự chấp nhận của ba mẹ Xuân. Bà Lý muốn cưới ngay và đã chọn ngày cuối tháng này. Bà Hiên không có ý kiến gì, chỉ yêu cầu đám cưới phải được tổ chức đầy đủ, rước dâu bằng xe hoa. Bà không muốn con gái mình gả đi mà phải chịu tiếng vợ lẽ thiệt thòi. Cậu Khánh và Xuân, sau những bàn trảo luận về đám cưới, đi dạo ra ngoài.

– Tôi rất vui, mấy ngày không gặp em, tôi đã nhớ em nhiều lắm!

– Em cũng vậy, chỉ biết năn nỉ má đồng ý thôi, không biết cậu sợ em nói gì mà mặt má nãy thế.

– Tôi không dám cười, vẻ mặt lạnh lùng của má nãy thực sự làm tôi sợ. Tôi nghĩ lại bị đuổi về như hôm trước.

Xuân cười và bàn tay nằm trong túi áo bị cậu Khánh nắm lấy. Tay cậu ấm, trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng của cậu. Xuân tò mò.

– Sao em nghe nói cậu lạnh lùng, không thích phụ nữ.

– Vậy bây giờ em đã thấy lời đồn hoàn toàn sai chưa?

Cậu Khánh nắm nhẹ má Xuân, hai người cùng đi, nhưng con Nụ gọi Xuân về. Bà Hiên lo lắng con gái thương cậu Khánh quá, cô không ngừng nhắc nhở Xuân mỗi ngày. Con Nụ muốn theo để chăm sóc Xuân, vợ chồng ông Thân đồng ý, nhưng Xuân từ chối. Con Nụ thật thà, nếu có mặt ở nhà, sẽ giúp đỡ má cô và cô không cần phải lo. Cô đưa con Nụ về nhà bà Lý, chỉ sợ nó sẽ bị bắt bẻ bên đó, và Xuân không thể bảo vệ nó mãi được.

Bài viết liên quan