Duyên mỏng như tơ chương 8 | Cãi nhau om sòm
Xuân tỉnh dậy, nhưng không thấy cậu Khánh ở đâu. Ngày đầu tiên về làm dâu mà cô đã dậy trễ rồi, vội vã chải tóc và rửa mặt. Xuân thấy lạ, không thấy ai trong nhà cả, cô đi xuống bếp tìm con Mận nhưng không thấy. Nghe tiếng khóc lóc của Quyên, cô đến gần.
– Em không làm đâu, con rắn này là do con Mận bỏ vào chứ không phải em.
– Em hiểu mà cậu.
Con Mận và Quyên đều phủ nhận, cậu Khánh nghiêm trọng. Khi Xuân xuất hiện, Quyên lập tức thú nhận.
– Mẹ Xuân ơi, hôm qua tôi làm sai, đã lẻn vào phòng cậu Ba cắt xé quần áo của chị Xuân. Tôi xin lỗi và sẽ đền bù đầy đủ.
Thì ra là Quyên đã làm. Xuân đã thấy quần áo bị rách nhưng không nói với cậu Khánh. Sáng nay có người chịu trách nhiệm, Xuân chỉ cười.
– Không cần đâu, nếu mẹ làm thế thấy hả dạ thì thôi, em sẽ bỏ qua. Em hiểu mẹ mà, người vợ nào cũng khó lòng chấp nhận san sẻ chồng mình với người khác.
Quyên kinh ngạc với lời của Xuân, cô nhận thấy mình nhỏ nhen quá. Bà Lý hài lòng với cách giải quyết của Xuân, cô làm Quyên không biết phải nói gì. Cậu Khánh không chấp nhận vụ con rắn, cậu nghi Quyên làm, dù cô ta nói gì đi nữa cậu cũng không tin. Xuân nhìn đám người làm, họ thật thà, chỉ có Quyên là khả nghi nhất, nhưng Xuân tin cô ta. Chắc chắn có ai đó đang gây chuyện và Quyên vô tình trở thành bια đỡ đạn. Xuân khuyên cậu Khánh bỏ qua, không gây tổn hại gì, lần này xem như là bài học, nhưng nếu còn tiếp tục sẽ xử lý nghiêm khắc hơn.
Sau buổi sáng đầy biến cố, mọi thứ dần trở nên bình yên. Ai cũng khâm phục Xuân, nếu không có cô đứng ra nói giúp thì cậu Khánh chẳng dễ bỏ qua.
Sau khi ăn sáng, cậu Hai đi đến kho thóc, bà Lý và Quyên đi ăn giỗ họ hàng, chỉ còn Xuân và cậu Khánh ở nhà. Cậu muốn Xuân ở lại một vài hôm nhưng cô từ chối.
– Em là con dâu mới, phải ở nhà theo lời má, cậu hãy yên tâm làm việc hàng tuần về một lần cũng được.
– Để em ở nhà, tôi không yên tâm đâu.
– Cậu coi thường em quá, em không dễ bị ЬắϮ пα̣t đâu nhé.
Xuân nói khiến cậu Khánh bật cười, cậu hôn Xuân rồi bảo.
– Hai hôm nữa tôi sẽ về, em ở nhà đợi nhé. Lúc đó đừng nói chưa chuẩn bị xong.
Xuân thẹn thùng nép vào ռ.ɠ-ự.ɕ cậu, cô đợi mọi người đi hết mới dễ tìm kiếm manh mối. Xuân xếp vài bộ quần áo cho cậu Khánh, hai người tiễn biệt tới cổng, Xuân vẫy tay chào cậu. Nhìn cậu Khánh đi xa, cô vội quay về phòng. Mọi người trong nhà đều tập trung vào công việc của mình, Xuân mở cửa phòng cậu Hai.
Bên trong phòng, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng. Trên bàn có đặt một tấm ảnh, gương mặt hiền lành của chị Xuyến làm cho không gian trở nên ấm cúng. Xuân đặt tấm ảnh xuống và bắt đầu khám phá ngăn tủ. Ngoài chiếc bật lửa mà má nói, cô tin rằng còn nhiều vật khác có liên quan đến cái tên bí ẩn. Tìm kiếm một thời gian, cô không phát hiện điều gì khả nghi. Ánh mắt của Xuân chuyển sang chiếc giường đặt ở giữa phòng. Cô tiến lại gần và giơ chiếc chăn lên, nhưng không tìm thấy gì đặc biệt. Một mùi hương kỳ lạ lan tỏa, giống như mùi của một loại động vật độc hại. Xuân hít một vài cái và bắt đầu tìm kiếm. Cô cúi người và phát hiện một chiếc lọ đặt dưới chân giường. Khi Xuân mở nắp, cô gặp phải một cảnh kinh hoàng – trong lọ là hai con rắn, chúng giống hệt con rắn từ phòng đêm trước. Cô đặt lọ trở lại vị trí cũ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Xuân không biết rằng khi cô rời đi, một người đã nấp sau bức tường mới xuất hiện, nụ cười trên môi làm bộ mặt anh ta trở nên vô cùng tinh tế.
Gần trưa, con Mận mang cơm đến kho thóc cho cậu Hai và nghe dì Dung nói cậu Ba đã về. Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên vì cậu Ba về bất ngờ như vậy.
– Cậu Ba và mợ Xuân đâu rồi?
– Cậu Ba đã lên tỉnh và mợ Xuân đang ở ngoài vườn mít đó cậu.
Cậu Hai nghe xong vẫn chưa vội về phòng, đôi chân nhíu lại như đang suy nghĩ về điều gì.
Một mình đến mộ chị Xuyến, Xuân ngồi hơn một giờ nhưng không thấy Nghĩa đâu. Xuân cảm thấy anh ta đang bận làm việc, nhưng cái tên Nghĩa để lại một dấu chấm hỏi to lớn trong đầu Xuân. Cô có cảm giác anh ta muốn nói điều gì đó với mình. Tiếng động từ bụi cây gần đó, Nghĩa bước ra với vẻ tóc tai bù xù, quần áo lem luốc. Xuân giật mình khi nhận ra anh ta đang quan sát mình, nhưng chỉ khi Xuân đứng lên để về thì anh ta mới chịu ra.
– Anh trồng hoa quanh mộ chị Xuyến đúng không?
Nghĩa gật đầu với ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hai ngôi mộ phủ đầy hoa cỏ. Xuân bất giác rùng mình, ánh mắt đó thâm sâu như chứa đựng một tình yêu mãnh liệt. Xuân tự hỏi liệu anh ta có thích chị Xuyến không? Cô thử dò hỏi anh ta.
– Anh biết vì sao chị Xuyến ૮.ɦ.ế.ƭ đúng không, làm ơn nói cho tôi đi.
– Mợ Xuyến…
Nghĩa định nói gì đó nhưng dừng lại, anh ta đột nhiên bỏ chạy và câu nói của anh ta còn vang vọng bên tai Xuân.
– Hãy cẩn thận với cậu Hai.
– Này…
Xuân gọi theo, nhìn ra sau thì thấy cậu Hai Phúc đang đi về phía cô. Thì ra Nghĩa bỏ chạy vì thấy cậu Hai đến. Chỉ còn một mình Xuân sắp đối diện với người đàn ông пguγ Һιểм kia, cô có phần khẩn trương, nếu anh ta ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ở đây cũng chẳng ai biết. Xuân nhìn mộ chị Xuyến rồi trấn an bản thân, cô mỉm cười chào hỏi.
– Cậu Hai cũng đến thăm mộ chị Xuyến ạ?
– Tôi mỗi ngày đều đến đây, Xuyến mất rồi nhưng tôi cảm giác cô ấy vẫn luôn bên cạnh.
– Do cậu thương nhớ chị ấy quá thôi, em tin chị Xuyến bây giờ đang nhìn chúng ta mỉm cười.
Cậu Hai thắp nến nhang cho vợ rồi ngồi xuống đất. Xuân cầm giỏ và rời đi, quay đầu lại thì thấy cậu Hai ngồi im như vậy. Mẹ con bà Lý đi ăn giỗ, căn nhà trở nên ồn ào vì tiếng la hét của Quyên.
– Ai làm ૮.ɦ.ế.ƭ con thỏ của tao, mày đúng không?
– Không phải con đâu mợ, sáng giờ con đâu có đến phòng mợ.
– Mày tức vì chuyện sáng nên ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con thỏ quý của tao, hôm nay tao ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ mày.
Quyên giữ tóc con Mận, mắng và ᵭάпҺ đồng thời. Xuân là người chạy lại can ngăn, đằng sau có tiếng quát mắng của bà Lý.
– Lại có chuyện gì đấy?
– Con thỏ quý của con bị nó ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ đó má, thật đáng thương mà.
– Con không làm bà ơi.
Con Mận nép sau lưng Xuân, sợ sệt, tới mặt có vài chỗ bị ᵭάпҺ sưng đỏ. Quyên lăm lăm chỉ vào mặt nó.
– Chỉ có mày mới tức tôi vì chuyện sáng, mày không làm chẳng lẽ mợ Xuân làm à.
– Mợ có chứng cứ rồi hãy nói, đừng đổ oan cho người khác.
– Sao mợ bênh nó chầm chậm thế, hay mợ là người sai mà con Mận làm.
Quyên càng làm càng quá đáng, bà Lý nhức cả đầu. Bà Lý hứa sẽ tìm cách đuổi Xuân khỏi nhà cô Ba nhưng bây giờ lại bênh vực Xuân. Quyên nhìn Xuân đầy căm phẫn. Bà Lý phát tướng bảo Xuân.
– Con về phòng nghỉ, còn con Mận xuống bếp lo nấu ăn.
– Má nói gì thế, còn con thỏ của con thì sao?
– Nó ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thì đem vứt đi, má kêu người mua con khác.
Quyên giận đến run, cô nhìn Xuân với ánh mắt căm phẫn. Bà Lý đứng về phía Xuân. Con Mận rối rít cảm ơn Xuân và nó lấy tay lau vết ɱ.á.-ύ còn đọng chỗ khóe miệng cười khổ.
– Em bị mợ Quyên ᵭάпҺ mãi quen rồi, lần sau mợ đừng giúp em làm gì, kẻo mợ lại ghét em.
– Nhà này mợ Quyên có quyền lắm à?
– Dạ, bà chủ và cậu Hai đều đứng về phía mợ Quyên. Chỉ cần làm trái ý mợ ấy thì không yên đâu.
Theo lời con Mận nói, Xuân nghĩ đến khả năng có một mối quan hệ nào đó giữa mợ Quyên và cậu Hai. Cô hỏi con Mận.
– Em biết giữa mợ Quyên và cậu Hai có gì đó đúng không?
Con Mận gật đầu thật thà, nhìn xung quanh và mới dám kể.
– Mợ Quyên và cậu Hai qua lại lén lút với nhau từ lâu, em đem cơm qua kho thóc thấy rồi. Cậu Ba không có nhà nên họ thường xuyên làm việc này, cả qua mặt cậu ấy.
– Bà Lý có biết không?
– Bà ấy biết rõ, nhưng bà ấy lại ủng hộ họ giấu cậu Ba, cậu ấy mới phát hiện thôi.
Con Mận cười tươi như khoe thành tích.
– Tất cả là nhờ em đó mợ, chính em đi nói với cậu Ba. Và cũng vì thế mà bị mợ Quyên ᵭάпҺ một trận thừa sống thiếu ૮.ɦ.ế.ƭ.
Xuân nhìn con Mận đang cười tươi và thấy xót xa cho số phận của cô. Cô về phòng lấy thuốc và trở lại giúp đỡ con Mận. Mọi thứ đang dần hé lộ, và có lẽ việc cô bị ép gả cho cậu Hai là một sai lầm lớn.