Gả cho anh rể chương 10 | Cậu Ba Duy Hiển

28/02/2024 Tác giả: Hà Phong 149

!
Thế Thịnh trở về sau chuyến công tác kéo dài bốn ngày. Đêm đó, anh về nhà muộn, đến sân bay đã qua một giờ sáng, và cần mất gần hai giờ đồng hồ trên đường. Trợ lý Tường đã sắp xếp vé máy bay sớm nhất cho anh, và anh đến sân bay ngay sau khi hoàn thành công việc, không có thời gian ăn uống. Anh thật sự nhớ Đồng Đồng, hơn một tuần xa cô, anh không thể nào chịu được. Anh cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, bận rộn đến mức quên cả ăn và ngủ. Cuối cùng, hôm nay, anh cũng có thể trở về gặp lại cô.

Anh về đến nhà, trước hết là tắm rửa, sau đó mới xuống phòng tìm cô. Phòng của anh có hệ thống khóa vân tay và mật mã, nhưng phòng của cô không. Anh chỉ cần mượn chìa khóa phòng của quản gia là có thể vào được phòng cô.

Anh bước vào phòng, dưới ánh đèn vàng nhạt, anh nhìn thấy cô đang nằm dưới chăn, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng lộ ra nửa phần. Đồ ngủ của cô vẫn giống như trước đây, là đồ thun tay ngắn và quần dài, màu sắc nhẹ nhàng, hoạ tiết đáng yêu. Đồng Đồng từ trước đến nay vẫn giữ phong cách ăn mặc bảo thủ, thích thời trang nhưng không thích lộ da thịt, trừ khi là những trang phục đặc biệt. Có đến bảy năm đã trôi qua, anh nghĩ rằng sở thích và thói quen của cô sẽ thay đổi theo thời gian. Nhưng mỗi khi gần cô, anh lại nhận ra rằng… cô không hề thay đổi chút nào.

Anh đi thật nhẹ đến bên giường và ngồi xuống, nhìn cô một lát, nhớ mong không kìm nén được. Anh cúi xuống và hôn nhẹ lên trán cô. Đồng Đồng vẫn ngủ sâu, không hay biết có người vừa hôn trộm mình.

Thế Thịnh vuốt nhẹ gương mặt cô, da thịt cô ấm áp mịn màng khiến anh muốn vuốt mãi không thôi. Anh ngồi đó, chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh cô. Cố gắng suốt một tuần qua, cả trong việc làm và giấc ngủ, nhưng khi trở về, anh không muốn đánh thức cô. Anh cảm thấy bất lực trước cô, dù ngoài kia anh có thể làm bất cứ điều gì, khi ở bên cạnh cô, anh vẫn như một người yếu đuối. Anh hiểu rằng mình yêu cô rất nhiều, đã yêu cô suốt chín năm. Hai năm hạnh phúc và bảy năm đau khổ, chỉ có anh biết.

Anh vẫn không thể tin được rằng mình có thể yêu một người đến như vậy. Yêu cô đến nỗi đau lòng, muốn gắp lấy trái tim mình và trình diễn cho cô thấy, để cô biết anh yêu cô như thế nào!

Sau bảy năm chia ly, anh vẫn không cảm thấy thoải mái. Anh từng tìm kiếm cô, nhưng khi nhìn thấy cô có cuộc sống mới, thấy cô vui vẻ, anh lại không dám tiến lại gần. Rất nhiều lần, anh tự hỏi, mình thiếu sót ở điều gì, yếu đuối ở điểm nào, không yêu cô ở điểm nào… mà cô có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn chia tay như vậy? Nếu không phải vào năm đó, nếu anh và cô không chia tay, có lẽ bây giờ, chúng ta đã có một số đứa trẻ gọi anh là ba mỗi khi anh về nhà…

Anh yêu cô, yêu rất nhiều, nhưng nút thắt của bảy năm trước vẫn còn, găm lại trong lòng anh, không thể mở ra. Có lẽ việc giữ cô ở lại, yêu cô lần nữa, là quyết định quá bất ngờ với anh. Anh cũng biết mình mâu thuẫn, từ cảm xúc đến hành động, nhưng anh không biết phải làm gì với bản thân mình, thực sự không biết.

Anh muốn tiếp tục yêu cô, tiếp tục chăm sóc cô. Anh hy vọng rằng một ngày nào đó, tình yêu của cô sẽ làm tan đi mọi nỗi lo trong lòng anh, chữa lành vết thương của anh, và kéo anh và cô gần nhau hơn. Anh chỉ mong được như vậy, không muốn quay lại những vấn đề trước đây, cũng không muốn tạo ra khoảng cách giữa anh và cô nữa…

Yêu một người chân thành và sâu sắc là như vậy. Yêu đến mức có thể đặt nặng quy tắc của bản thân, đặt nặng tự tôn mà đã từng kiên trì xây dựng. Đám bạn của anh thường nói anh thâm tình, và thực sự, anh đã dành mười năm chỉ để thể hiện tình cảm đó với một mình cô!

Sáng hôm sau, Thế Thịnh ăn sáng ở nhà trước khi đến công ty. Do Đồng Đồng cần phải đến chi nhánh nên cô đi nhờ xe của anh, và sau đó cô sẽ tự đi xe về nhà. Người nhà họ Hoàng khi thấy cậu Hai đi cùng Đồng Đồng, mỗi người có một cảm xúc riêng. Chuyện giữa Đồng Đồng và Thế Thịnh trước đây ít người trong gia đình họ Hoàng biết. Vì vậy, cách Thế Thịnh đối xử tốt với Đồng Đồng khiến họ cảm thấy bất ngờ và nghi ngờ. Có người vui, có người không, nhưng cách họ suy nghĩ hoàn toàn không liên quan đến tình cảm của Đồng Đồng và Thế Thịnh.

Thế Thịnh nhìn lịch trình công việc trên iPad và nói nhẹ với Đồng Đồng:

Em, lát nữa anh sẽ để tài xế đến đón em ở công ty, sau khi xong việc, em đi xe của anh về nhà, đừng đi xe ngoài đường, không an toàn đâu.
Đồng Đồng cười:

Thế làm phiền anh quá, mà em cũng chỉ vào công ty chơi thôi, lát nữa em có chút việc, đi xe ngoài cũng tiện.
Anh nhếch môi nhìn cô:

Có việc à? Em có bạn ở đây à?

Không, em có hẹn với mẹ, mẹ muốn ăn cơm với em.

Vậy em đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn tin cho anh.

Em biết rồi.

Anh đặt iPad xuống và nhắc nhở cô:

Em và mẹ không hợp tính nhau lắm, nếu có chuyện gì không vừa ý, đừng gây gỗ với mẹ.
Cô nhăn mày hỏi anh:

Anh sợ mẹ giận em à?
Anh vỗ nhẹ lên đầu cô:

Không, nếu mẹ giận em, anh cũng không ảnh hưởng gì. Anh chỉ lo là em không vui thôi, không phải lo về mẹ em.

Anh không thích mẹ em à?

Anh nhìn cô, có chút do dự nhưng vẫn trả lời thẳng:

Anh không coi bà là mẹ em, anh chỉ biết Dì Châu là mẹ em thôi. Anh không thể bỏ qua chuyện bà là người sinh ra em, nhưng một người mẹ có thể hy sinh con gái của mình vì lợi ích bản thân… anh không thể kính trọng. Anh không ngăn cản em gặp mẹ, nhưng cũng không muốn em không vui vì bà ấy. Đồng Đồng, em đã thể hiện tốt với họ rồi, không cần phải chiều theo ý họ nữa.
Đồng Đồng gật đầu nhẹ, hơi buồn rầu.

Em hiểu rồi, em sẽ không để mình không vui vì ba mẹ, anh đừng lo cho em.
Anh vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng an ủi:

Ừm, em hiểu ra được là tốt rồi, ngoan!
Thế Thịnh đưa cô đến công ty, dù cô đã nói không cần tài xế đợi nhưng anh vẫn để tài xế đến đón cô. Sau khi nhận việc và chia công việc, Đồng Đồng không ở lại công ty mà mang việc về nhà làm. Bởi vì cô muốn có thời gian làm việc nhà và “làm con dâu hờ” cho nhà họ Hoàng, nên cô nói với phó tổng và được phép làm việc ở nhà.

Phó tổng công ty luôn tỏ ra rất quan tâm và chiều ý Đồng Đồng, bởi cô luôn hoàn thành công việc một cách xuất sắc và được khách hàng yêu thích.

Hôm đó, Đồng Đồng không về nhà mà đi theo tài xế đến nhà hàng theo địa chỉ mẹ cô gửi. Tới đó, cô được phục vụ và dẫn lên khu vực phòng vip, nơi mà mẹ cô đã đặt trước. Khi mời cô vào, cô nhìn thấy những người đang ngồi bên trong, cảm thấy kinh ngạc và thất vọng. Ban đầu, cô nghĩ rằng mẹ chỉ muốn cùng cô ăn cơm, nhưng sự thật lại không như vậy.

Bà Khiết, mẹ của Đồng Đồng, thấy con đến, sự lo lắng trong lòng giảm đi một nửa. Bà đến gặp cô với nụ cười tươi tắn và chào đón cô.

Con ơi, đã đến rồi à? Mau ngồi xuống đi, con đã ăn chưa?
Đồng Đồng nhìn mẹ mình với cảm giác như đang mơ, bởi chưa từng thấy mẹ cô chào đón mình với sự vui vẻ như vậy. Bà Khiết dẫn cô đến ghế ngồi và không đợi mẹ cô giới thiệu, một phụ nữ trung niên ngồi cạnh bà đã hỏi:

Chị Khiết, đây là con gái út của chị à?
Mẹ Đồng Đồng cười và gật đầu:

Đúng vậy, đây là con gái út của tôi, bé tên là Đồng Đồng.
Một phụ nữ ngồi đối diện nhìn Đồng Đồng và hỏi:

Đúng là Lê Đồng đúng không? Tôi nghe nói, con gái của chị đang ở nhà họ Hoàng đúng không?
Mẹ cô chuẩn bị trả lời khi bị người khác cắt lời, người mà cô biết. Cô nhìn thẳng vào người đó, mỉm cười mỉa mai.

Bà Nguyên, người ngồi phía đối diện, nhìn cô chăm chú và hơi gắt gỏng khi nói:

À, là Lê Đồng. Tôi nghe nói, con gái chị đang ở nhà họ Hoàng? Đúng không?
Đồng Đồng trả lời không mặn không nhạt:

À, tôi tưởng bà Nguyên đã quên tôi rồi. Bà khỏe chưa? Hôm đó tôi thấy bà ngất, tôi lo lắng lắm, còn định đi thăm bà.
Mẹ cô ôm eo cô và nhìn sang cô, sau đó nhắc nhở cô bằng ánh mắt, sau đó bắt đầu nói chuyện với bà Nguyên.

Chị Nguyên, hãy hiểu và tha thứ cho Đồng Đồng, từ khi nhỏ, cô ấy không sống cùng tôi, mà sống với chú thím nên không được dạy dỗ tử tế. Hãy tha thứ cho cô ấy và đừng nghĩ điều xấu.
Bà Nguyên nhìn mẹ và con gái cô một cách khinh bỉ, sau đó nói với giọng điệu xem thường:

Tôi hiểu rồi, chị Khiết quá bận không có thời gian dạy dỗ con gái, trước là Lê Mộc, sau là đứa con bé này. Tôi không làm khó ai cả. Nhưng chuyện của tôi và Lê Đồng, chị Khiết nên xử lý.
Mẹ cô nói:

Chị Nguyên nói đúng, và vì vậy tôi mới mời chị và mọi người ra đây… chủ yếu là để con xin lỗi chị. Con biết…
Đồng Đồng không thể kiềm chế được nữa, cô nhìn mẹ và cố giảm nhỏ giọng.

Mẹ làm gì thế? Con đã nói là sẽ xin lỗi chưa?
Mẹ cô cảnh cáo cô và nói:

Con chưa được hỏi tội, con có biết con làm gì không? Hãy im lặng và xin lỗi.

!
Không chờ cô nói thêm, mẹ cô đã kéo cô đứng lên và dắt đi trước mặt bà Nguyên, đưa cho cô một tách trà lạnh và nói:

Chị Nguyên, hôm nay Đồng Đồng đến để xin lỗi chị. Mong chị rộng lượng bỏ qua cho chuyện hôm trước. Con bé hứa sẽ không làm trái ý chị nữa, sẽ luôn kính trọng và đối xử với chị như mẹ của mình.
Bà Nguyên nhìn vào gương mặt buồn bã của Đồng Đồng, bà cười khẩy một tiếng và nói kiêu ngạo:

Tôi không phủ nhận, nhưng con gái chị có thành tâm xin lỗi không? Nó đã thể hiện rồi, chị không thể trách ông xã tôi không nể tình bạn cũ, chờ ngày hủy hợp đồng đi.
Bà Khiết bàng hoàng, lo lắng đến hoảng sợ, bà vỗ vào eo Đồng Đồng một cái rất đau, sau đó cố giọng vẻo vào tai cô:

Con nghe rõ không, nếu không xin lỗi ngay thì làm sao ba con sẽ chịu được.
Đồng Đồng bị mẹ véo đau đến mức phải khóc, nhưng đau về thể xác không bằng đau về tinh thần. Sáng nay, Thế Thịnh đã nhắc nhở cô, cô có nói là hiểu, nhưng trong lòng cô vẫn có một loại tình cảm riêng dành cho gia đình. Cô biết phải hy sinh bản thân nhưng cô vẫn không ngần ngại, chỉ cần cứu bọn họ, cô sẵn lòng làm mọi thứ. Nhưng liệu cô đã làm sai? Sao mẹ cô có thể tàn nhẫn như vậy? Bà không hỏi cô đã chịu đựng điều gì, bà không quan tâm đến cảm xúc của cô. Đau lòng quá!

Bà Nguyên thấy ánh mắt giận dữ của Đồng Đồng, bà nhớ đến Thế Thịnh, lại càng làm bà đau đầu.

Nếu con gái chị không xin lỗi, thì không cần ép. Hôm nay tôi bị lãng phí thời gian quá, hẹn vợ chồng chị ở công ty nhé. Chúng ta đi.
Bà Khiết nghe bà Nguyên nói như vậy, bàng hoàng hơn. Một tay giữ chặt bà Nguyên, tay kia khúc mạnh vào lưng Đồng Đồng, bà quát cô:

Con đứng đó làm gì, nhanh lên xin lỗi bà Nguyên, nghe thấy chưa?
Trái tim Đồng Đồng đã nguội lạnh, cô nhìn mẹ mình lo lắng mà lại không có chút thương xót. Cô quay sang nhìn bà Nguyên, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Đã tưởng bà ấy biết điều, nhưng thì ra lại là loại không biết lừa gạt. Cô không muốn chịu đựng thêm nữa, hôm nay đã đến đây, cô muốn biểu diễn một chút.

Cô mỉm cười, nụ cười lạnh lùng, mắt đối mắt với bà Nguyên, cô nói:

Thì ra bà Nguyên quên việc bà hành hạ cô như thế nào rồi à? Bà có muốn nhớ lại không?

Bà Nguyên, lo lắng về việc tiết lộ sự kiện cho hội người thượng lưu hiện đang ở đây, không thể để họ biết về tình hình giữa bà và Đồng Đồng. Nghĩ đến điều này, bà liền nắm chặt tay bà Khiết và nói gấp:

Tôi không cần phải nhắc lại chuyện đó, cô và gia đình cô hãy tự giải quyết rắc rối mà cô gây ra, đừng để nó leo thang… à…
Đồng Đồng bật cười, đẩy mạnh vào vai bà Nguyên, ép bà ngồi lại trên ghế, cười nói gắt gao:

À, bà đang dọa tôi hả bà Nguyên? Tôi không sợ đâu, dù bà có thâu tóm công ty của gia đình tôi, tôi cũng không ngại.
Bà Khiết phát cáu, quát to với Đồng Đồng:

Lê Đồng, cách nói của mày làm gì vậy? Mày có biết mày là ai không?
Đồng Đồng không để ý đến mẹ mình, chỉ tập trung vào bà Nguyên. Cô nhận ra sự ngạc nhiên trong ánh mắt của bà, càng thấy bà yếu đuối, cô càng phấn khích.

Bà lầm rồi đấy, bà Nguyên ạ. Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi, bà nhớ điều đó. Hơn nữa, để tôi nói rõ cho bà biết, bà có biết tại sao Thế Thịnh và dì Miên không đề cập đến việc của con gái bà không? Vì tôi và dì Miên không muốn làm lớn chuyện, nếu không, bà nghĩ con gái bà đã thoát được à?
Bà Nguyên nhăn mày, nói lắp ba lắp bắp:

Cô… cô muốn… làm gì với Hoa nhà tôi?
Cô cười lạnh:

Làm gì? Bà truyền lời cho con gái bà, bảo cô ta phải dũng cảm đối đầu với tôi, đừng làm trò hèn nhát như vậy, Thịnh không thích đâu. Còn về bà, tôi vẫn còn giữ bức ảnh bà đầy máu, do tôi đánh. Nếu bà còn ngang ngạnh, đừng trách tôi đăng ảnh lên tạp chí để cả nước biết. Bà muốn đe dọa tôi? Bà nghĩ bản thân mình là ai vậy?
Bà Nguyên nghẹn một cái, tức đến không thể kiềm chế nổi, hai mắt đỏ bừng lên. Bà phải thừa nhận bà không thể đối phó với sự tức giận của Đồng Đồng, mỗi lần đụng độ cô, bà đều bị ép đến mức không thể chịu đựng được. Nhưng ở đây có đám chị em của bà, bà không thể để hình ảnh của mình bị hủy hoại trước mặt họ, không thể.

Nhìn thấy cốc trà trên bàn, bà Nguyên vội nắm lấy và hút hết nước vào mặt Đồng Đồng. Nhìn thấy khuôn mặt của cô không đổi, thậm chí son môi cũng không trôi, bà càng cảm thấy hoảng loạn. Trong tâm trí bà thoáng chạy ý nghĩ điên rồ, liệu cô có phải là người bình thường không, làm thế nào lại có gương mặt lạnh lùng như thế?

Đồng Đồng cảm nhận được nước trà lạnh, thơm phức đang chảy từ trên mặt xuống cổ cô, một loại cảm giác nóng hổi từ tâm trí lan ra khiến cô không kiềm chế được cơn tức giận. Cô nhìn xuống bàn, vội đưa tay lên và quật cốc trà với sức mạnh xuống, cầm một mảnh sứ sắc bén từ mớ sứ vỡ, cô nắm chặt và đặt vào má bà Nguyên, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô sẽ đâm thẳng vào mặt bà ta. Bà Nguyên mặt mày tái mét, đám chị em la hét, còn mẹ cô thì như chết lặng vì hành động của cô. Nhưng lúc này, Đồng Đồng không để ý đến những người xung quanh, trong tâm trí cô chỉ còn hình ảnh của bà Nguyên, cảm xúc phức tạp chen chúc lẫn nhau, cô không kiềm chế được nữa, hầu như thèm máu khi nói ra từng chữ.

Bà có tin… tôi sẽ giết bà không?

Bà Nguyên hoảng sợ, không ngờ Đồng Đồng sẽ dũng mãnh đến vậy. Câu “có tin tôi giết bà không” phát ra từ miệng cô như một lời đe dọa kỳ quặc, làm bà Nguyên run lạnh cả người. Ánh mắt của Đồng Đồng, như ánh sáng của kẻ sát nhân, một kẻ sẵn sàng giết người.

Mẹ Đồng Đồng bừng tỉnh khi nghe tiếng la hét của hội quý bà, sợ rằng Đồng Đồng sẽ làm hại bà Nguyên. Bà nhanh chóng kéo cô về phía sau, nhưng vì lực kéo mạnh, Đồng Đồng loạng choạng và va vào tủ đằng sau, gần như ngã.

Đồng Đồng giật mình khi nhận ra tình hình, nhìn mảnh sứ nhọn trên tay mình, cô sợ hãi buông xuống. Bà Khiết cố gắng trấn an bà Nguyên, nhớ đến Đồng Đồng đứng sau lưng. Bà không kiềm chế được sự tức giận và tát liên tiếp vào mặt Đồng Đồng, khiến má cô đỏ ửng. Nhưng cô không thể nghe nổi nữa, tai cô ù lên, nước mắt chảy ra, đau đớn tột cùng khi nghe mẹ nói muốn giết cô.

Mày… con mày học cái thế này ở đâu mà thành thế? Tao xấu hổ khi có một đứa con như mày. Nếu không có Mộc Mộc, tao đã muốn giết mày ngay từ lúc mới sinh ra rồi. Mày…
Đồng Đồng không thể chịu đựng được nữa, mắt cô đầy nước, đau đớn và thất vọng. Mẹ nói muốn giết cô, mà cô là con ruột của bà…

Mẹ… mẹ muốn giết con à? Con mang họ Lê, của Lê Thành chứ không phải của Lê Tín. Trả hiếu con đã xong, mẹ sống thật tốt nhé. Con xin phép.
Sau khi nói xong, Đồng Đồng vội rời đi, để lại mẹ cô ngạc nhiên. Bây giờ cô hiểu được, mẹ cô… không cần cô!

Đồng Đồng chạy ra ngoài, mắt đỏ hoe. Chạy vội, cô không chú ý và va vào một người. Khi nhìn lên, cô phát hiện ra đó không ai khác ngoài cậu Ba… Duy Hiển.

Duy Hiển đã nhìn thấy Đồng Đồng từ xa và lập tức nhận ra cô đang khóc trong khi chạy ra ngoài. Anh cố ý để cô va vào mình, muốn ngăn cô lại. Anh nắm chặt tay Đồng Đồng và hỏi cô một cách nghiêm túc:

Đồng Đồng, em sao vậy? Ai làm em vậy? Tại sao em lại khóc? Và em… sao lại ướt như thế này?
Đồng Đồng không ngờ mình lại va vào Duy Hiển, và không biết phải trả lời như thế nào, cô cố lảng tránh.

Cậu Ba, tôi không sao đâu, chỉ là có chút chuyện không vui thôi.
Duy Hiển biết rằng cô vừa từ phòng bao đi ra, anh không biết cô đã gặp chuyện gì nhưng nhìn bộ dạng quật cường của cô, anh muốn chở che.

Hãy nói cho tôi biết, là ai đã làm em buồn?
Đồng Đồng cố gắng giải thoát tay mình khỏi của anh nhưng anh siết chặt, cô không thể giải thoát. Lo sợ anh sẽ làm gì đó, cô nói.

Tôi không có chuyện gì, tôi không muốn ai làm phiền. Vậy nên, cậu Ba, hãy buông tay tôi đi.
Duy Hiển nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Em không có chuyện gì nhưng sao lại lo lắng đến vậy? Em có lừa tôi không? Nói gì đi, em giờ là người của nhà họ Hoàng, tôi sẽ không để ai làm em buồn. Tôi cũng không muốn đối xử khắc nghiệt với em, nhưng tôi đang nghĩ cho anh tôi và nhà họ Hoàng.

Cậu Ba, không cần lo lắng, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương mình. Cậu có thể yên tâm.

Sau đó, cô nói thêm một cách nghiêm túc:

Dù không phải chị dâu của cậu, nhưng ít nhiều tôi cũng là người của anh trai cậu. Việc cậu nắm tay tôi như vậy sẽ khiến mọi người nghĩ gì về tôi. Một mình chị tôi đã đủ rồi, tôi không muốn bị coi thường như vậy. Cậu nên buông tay.
Duy Hiển nhìn cô, cảm xúc trong anh phức tạp khó diễn đạt. Cô nói đúng, anh không nên giữ tay cô như vậy, nhưng…

Nhưng không nên vội vã với cô.

Duy Hiển buông tay cô ra, Đồng Đồng cũng không màng và nói lời tạm biệt, rồi đi thẳng mà không nhìn lại. Anh nhìn theo, cảm thấy khó chịu. Anh nhìn về phòng bao mà cô mới đi ra, tò mò không hiểu ai lại chọc vào Đồng Đồng.

Trên môi anh nở nụ cười khác lạ, anh bước về phòng bao với tư thế hứng thú. Chưa từng tham gia vào chuyện của người khác như vậy. Nhưng không hiểu sao, anh đột nhiên muốn Đồng Đồng nợ mình một chuyện gì đó…

Có lẽ sẽ rất thú vị đấy!

Bài viết liên quan