Gả cho anh rể chương 13 | Bạn gái cũ
Bà nội Hoàng đã đưa Đồng Đồng về nhà và ở lại một vài ngày. Mục đích chính là để thăm cháu dâu đang mang thai và tận dụng cơ hội hỏi dì Miên về Thế Thịnh và Tiểu Nguyệt. Mặc dù bà cảm thấy ấm áp hơn với Đồng Đồng, nhưng vẫn có một chút lo lắng về quá khứ gây rắc rối của Lê Mộc. Bà không có ý định phá vỡ mối quan hệ giữa Đồng Đồng và Thế Thịnh, nhưng nếu Thế Thịnh có một lựa chọn tốt hơn, bà muốn thử vun đắp cho cô bé kia một lần. Đồng Đồng là bạn gái cũ của Thế Thịnh, trong khi Tiểu Nguyệt có thể coi là bạn gái cùng trang lứa, vì vậy bà muốn thử xem Thế Thịnh sẽ lựa chọn ai. Về mặt gia thế, diện mạo và công việc, Tiểu Nguyệt có thể cao hơn một chút so với Đồng Đồng. Tuy nhiên, ý kiến của Thế Thịnh mới là quan trọng. Anh ta có tính cách lãnh đạm, không giống như Duy Hiển và Duy Kiên, ai cũng biết anh ta không dễ bắt nạt. Bà chỉ có thể cố gắng giới thiệu một cô gái tốt cho Thế Thịnh, nhưng liệu anh ta có thích cô bé hay không, bà phải chờ xem duyên phận của hai người.
Khi Thế Thịnh về nhà, đã là quá muộn, anh ta đã đi ăn cùng đối tác và uống một chút rượu, nên không đói. Anh quyết định sẽ đi tắm và sau đó gọi Đồng Đồng lên phòng. Nhưng anh không ngờ khi mở cửa, Đồng Đồng đã ngồi trên giường đợi anh. Cô ấy ngồi thư thả, chăn quấn quanh người, và cười với anh khi anh bước vào. Thế Thịnh cảm thấy có chút bất an với nụ cười đó, nó quá kì lạ. Anh đi đến bàn làm việc, rót một ly nước lọc và sau đó tiếp cận cô bé, hôn lên trán cô. Đồng Đồng định ôm anh nhưng nhận ra mùi thuốc lá, cô đẩy anh ra và hỏi khó chịu.
Anh uống rượu hả? Và hút thuốc?
Thế Thịnh giật mình, anh quên mình vừa hút thuốc và uống rượu. Thấy Đồng Đồng nhìn mình, anh cười và giải thích.
Anh gặp đối tác, không uống không được.
Vậy đối tác cũng hút thuốc à?
Anh im lặng một chút, không muốn đổ tội cho người khác. Thế nhưng, Đồng Đồng cũng không tin điều đó, vì không ai buộc ai phải hút thuốc. Vì vậy, anh quyết định thú nhận một cách thành thật.
Ừm, anh hút một điếu… nhưng sẽ không hút nữa.
Cô nhìn anh một cách cằn nhằn và nhấn mạnh.
Anh nên cai thuốc hẳn đi, thuốc lá không có lợi ích gì cả, ai cũng nên tránh. Lần này thôi, sau này anh đừng hút nữa, có hại cho sức khỏe lắm. Và đừng có trốn ra công ty hút thuốc, mũi em nhạy lắm, ngửi một chút là thấy ngay.
Anh cười nhẹ, vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói dịu dàng hơn.
Ừm, anh sẽ không hút nữa. Anh đi tắm, tắm xong sẽ không còn mùi nữa, không làm em khó chịu.
Đồng Đồng gật đầu, nhìn anh đi vào phòng tắm và thở dài. Cô lo lắng về việc anh có vẻ nghiện thuốc lá, mùi thuốc lá trên anh quá nặng. Cô không bận tâm vì mình không thích mùi thuốc lá, mà vì lo lắng về sức khỏe của anh. Cô nghĩ cách giúp anh cai thuốc, vì việc cai thuốc lá khó hơn cả cai ma túy.
Khi Thế Thịnh tắm xong, Đồng Đồng giúp anh lau khô tóc, xoa đầu cho anh và cả hai nói chuyện. Cô hỏi về Tiểu Nguyệt.
Thịnh, sáng nay em đi cùng bà nội, anh có nghe bà nói không?
Ừm, anh vừa nghe. Bà khen em rất nhiều, anh tự hào về em.
Cô cười và tiếp tục:
Vậy cháu gái bà Hà viết cũng tốt đấy, anh có biết cô ấy không?
Thế Thịnh gật đầu:
Biết, cô ấy là bạn học cũ của anh.
Đồng Đồng cảm thấy anh thật thật lòng, cô yên tâm một chút. Buông tay ra, cô hỏi:
Là bạn học từ hồi nào? Cấp 1 à?
Thế Thịnh ôm cô lại và trả lời:
Ừm, từ lúc học lớp 1 cho đến lớp 7. Lớp 7 anh học lại, cô ấy chuyển đi, nhưng sau này trở lại và anh gặp lại cô ấy thường xuyên.
Cô ấy làm trong ngành nghề gì?
Không, cô ấy làm ở ngân hàng. Cô ấy giúp công ty anh rất nhiều, nhưng anh vẫn chưa có dịp cảm ơn cô ấy.
Vậy, hôm nào anh mời cô ấy đi ăn, em cũng thích cô ấy lắm. Hiếm khi gặp được người có sở thích viết thư pháp giống em.
Thế Thịnh đồng ý:
Được, anh sẽ hẹn cô ấy và thông báo cho em.
Đồng Đồng đã đạt được mục đích, cô nhanh chóng từ chối và ra phòng ngủ.
Không cần, phòng em cũng rộng, em sẽ về đó ngủ. Giờ cũng khuya rồi, anh cũng nên ngủ thôi.
Anh nắm lấy tay cô, giơ lên, cố gắng dụ dỗ:
Em ở lại đây đi, giường của anh rất rộng, em sẽ không rơi khỏi đâu.
Nhận ra rằng một cảm giác lạnh lẽo đang gần kề, cô nhanh chóng rút tay khỏi của anh và từ chối với một nụ cười giả lập.
Không… không cần, phòng của em cũng đủ rộng, em có thể ngủ thoải mái ở đó. Anh ngủ ngon nhé.
Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh trước khi vội vàng rời khỏi phòng, chạy ra khỏi tầm nhìn của anh. Thế Thịnh nhìn theo bóng lưng của cô, mỉm cười một cách lạc quan, không biết phải diễn đạt cảm xúc hiện tại của mình như thế nào. Không phải là anh không nhận ra sự tránh né của Đồng Đồng, ngoài những lần cưỡng ép ở đầu tiên, mọi thứ sau đó chỉ dừng ở mức hôn nhẹ nhàng. Cô luôn cảnh giác và cách anh tiếp cận, và anh đã cố gắng làm thân mật hơn nhưng khi thấy cô hoảng sợ, anh lại ngừng lại.
Bảy năm trước, cô chỉ là e dè và ngần ngại, chứ không phải tránh né. Anh biết mình là người rất tôn trọng phụ nữ, nhưng anh không hiểu tại sao Đồng Đồng lại né tránh anh như vậy. Anh và cô đã có mối quan hệ, và cô cũng đã cam kết với anh… việc tránh né thân mật như vậy… liệu có vấn đề gì không? Anh thật sự lo lắng cho cô, kể từ khi gặp lại cô, có quá nhiều điều làm anh lo lắng. Nếu có vấn đề gì, cô cần nói với anh. Nếu tiếp tục như thế này, sẽ không là gì nếu có chuyện xảy ra. Anh không sợ vấn đề từ phía mình, anh sợ vấn đề từ phía cô, anh sợ cô không tin tưởng và không đặt tình cảm thật sự vào anh, điều này khiến anh rất sợ hãi!
Bà nội Hoàng ở lại, làm cho không khí trong nhà họ Hoàng trở nên sôi động hơn. Mọi người đều muốn chiếm trái tim của bà, kể cả dì Kiều cao ngạo cũng thường xuyên đưa hai đứa trẻ sinh đôi đến chơi với bà. Quỳnh Hoa gần như muốn gắn bó với nhà họ Hoàng, nếu không phải vì quá khứ, cô chắc chắn sẽ không do dự gì mà ở lại.
Đôi khi, Đồng Đồng xuống uống trà và nói chuyện cùng bà nội Hoàng. Cô không có nhiều chủ đề chung với mọi người, thường chỉ ngồi lắng nghe và thỉnh thoảng thêm vài câu, để tránh mọi người cảm thấy cô không thân thiện.
Sáng nay cũng vậy, bé Li gọi cô xuống uống trà, truyền đạt từ bà nội Hoàng. Đồng Đồng đang làm việc trong phòng, đang bận rộn chuẩn bị cho một số sự kiện sắp diễn ra. Nhưng khi bà nội Hoàng gọi, cô không thể không đáp ứng, dành một ít thời gian để xuống và phục vụ bà uống trà và ăn bánh.
Đồng Đồng bước ra sân, đi vào căn phòng đình nghỉ mát, một loại kiểu đình nghỉ mát mà nhà họ Hoàng thường có, nơi mọi người có thể ngồi thư giãn, trò chuyện, hoặc đơn giản là thưởng thức niềm vui của gia đình giàu có. Trong phòng, chỉ có Kim Trúc và Quỳnh Hoa, hai người đang trò chuyện về một chủ đề gì đó. Thấy cô, họ im lặng và chào cô như khi gặp người lạ.
Đồng Đồng ngồi xuống, không thấy bà nội Hoàng, cô hỏi Kim Trúc:
Trúc, bà nội ở đâu rồi? Tại sao chỉ có hai chị ngồi ở đây?
Kim Trúc chỉ sang một phía và giải thích:
Bà ấy đã đi đón khách rồi, bà Hà đến chơi, và cũng đưa cháu gái đến nữa.
Đồng Đồng nhíu mày, hóa ra hôm nay bà Hà đến thăm, và chắc chắn bà nội Hoàng đang đón tiếp bà ấy.
Vừa nhắc đến thì ba người đã bước vào, Đồng Đồng theo dõi tiếng cười, bà nội Hoàng dẫn Tiểu Nguyệt và bà Hà đi bên cạnh. Ba người họ đi vào phòng đình, và ánh mắt đầu tiên của Tiểu Nguyệt khi bước vào là hướng về Đồng Đồng, sau đó mới chuyển sang nhìn Kim Trúc và Quỳnh Hoa.
Qua lời giới thiệu, Đồng Đồng ngay lập tức nhận ra rằng ba người Kim Trúc, Quỳnh Hoa và Tiểu Nguyệt đã quen biết nhau từ trước. Điều này hoàn toàn hợp lý, bởi họ đều sinh sống trong cùng một tỉnh, đều là con cháu của gia tộc giàu có, quen biết nhau từ lâu cũng là điều dễ hiểu. Trong số họ, chỉ có Đồng Đồng là người ngoại lệ, dù là con nhà Lê nhưng cô đã rời xa từ khi còn nhỏ, không cùng chung cuộc sống với mọi người.
Hai người lớn tuổi và bốn cô gái ngồi chung một bàn, chủ yếu là hai người lớn tuổi nói chuyện, còn bốn cô gái ngồi lắng nghe. Khi đổi chủ đề, bốn cô gái lại bắt đầu trò chuyện, hai người lớn tuổi ngồi uống trà và quan sát. Sau một lúc, hai người lớn tuổi cũng rời khỏi, để lại không gian cho bốn cô gái trẻ nói chuyện.
Tiểu Nguyệt dường như quan tâm Đồng Đồng, mỗi câu hỏi của cô đều xoay quanh Đồng Đồng, chỉ đôi khi mới hỏi đến hai người khác vài câu. Quỳnh Hoa, ngồi bên cạnh, thấy cảm thấy không thoải mái khi nhìn Đồng Đồng và Tiểu Nguyệt bàn về viết thư pháp, cô ấy cảm thấy như họ đang tỏ ra khoe mẽ tài năng. Không kìm được, cô ấy ngắt lời của họ, xen vào cuộc trò chuyện.
Ôi, hai bạn có thể nói về cái khác không? Tôi không hiểu gì cả, và Kim Trúc cũng vậy.
Kim Trúc cười nhẹ:
Tôi hiểu mà, tôi cũng thích viết thư pháp, chỉ là tôi viết không đẹp lắm, và thiếu kiên nhẫn để theo đuổi đến cùng.
Tiểu Nguyệt nhìn Quỳnh Hoa, cô ấy nói với sự bồn chồn:
Em có muốn học viết thư pháp không? Nếu muốn, em có thể nhờ Đồng Đồng dạy, cô ấy viết rất tốt đấy.
Quỳnh Hoa cảm thấy như bị đụng chạm, nhưng sau khi suy nghĩ, cô ấy hiểu rằng Tiểu Nguyệt không biết gì cả, nên thôi không đáp lại.
Thấy Quỳnh Hoa không trả lời, Tiểu Nguyệt cảm thấy một chút khó chịu, nhưng cũng không muốn nói nhiều với cô ta, nên cô ta quay sang hỏi Đồng Đồng.
À, Thế Thịnh cũng biết viết thư pháp đấy, em có thấy anh ấy viết bao giờ chưa?
Đồng Đồng gật đầu:
Em đã thấy, anh ấy viết cũng không tồi.
Hai mắt Tiểu Nguyệt lóe sáng, cô ấy nhắc lại một kỷ niệm:
Tôi nhớ từ trước anh ấy đã từng viết cho tôi vài chữ, và tôi vẫn giữ quyển tập ấy ở nhà. Thời gian thật nhanh, mới đây mà cả hai đã lớn hết rồi.
Cảm thấy mình có chút lúng túng, Tiểu Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cô nhìn Đồng Đồng và bày tỏ sự xấu hổ:
Thật là xấu hổ, tôi thường hay hồi tưởng quá khứ, tôi chỉ nói vậy chứ không có ý gì đâu.
Đồng Đồng cười và đáp lại, lời nói đúng chuẩn không phát hiện ra sự không vui nào.
Không sao chị Nguyệt, người hay hồi tưởng quá khứ thì sống rất tình cảm, em cũng như vậy, em hiểu mà.
Thật à? Còn em với anh ấy định khi nào sẽ kết hôn?
Trước khi Đồng Đồng kịp trả lời, Quỳnh Hoa xen vào, cô nói vội:
Còn lâu mới kết hôn đấy, chị Nguyệt chắc là không biết đâu đúng không?
Tiểu Nguyệt tò mò hỏi Quỳnh Hoa:
Hoa, có chuyện gì vậy?
À, đó là chuyện… về Lê Mộc, chắc chị biết Lê Mộc phải không? Đồng Đồng là em gái của Lê Mộc, là em ruột đấy.
Tiểu Nguyệt giả vờ ngạc nhiên, cô đã nghe về điều này trước đó, cô chỉ hỏi Đồng Đồng để xác nhận lại thông tin thôi. Bây giờ nghe Quỳnh Hoa nói như vậy, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút. Có lẽ Thế Thịnh chỉ là hứng thú tạm thời với Đồng Đồng thôi.
Đồng Đồng không thấy ngại, cô cười và xác nhận:
Đúng vậy chị Nguyệt, em là em gái của Lê Mộc, không có gì phải giấu diếm.
Dừng lại một chút, cô nói với Quỳnh Hoa, ý tứ không mấy thiện cảm.
Cô Hoa có vẻ quan tâm đến chuyện của tôi quá nhỉ? Có muốn tôi quan tâm đến cô không? Chẳng hạn là kể cho Thịnh nghe một số việc… gì đó mà cô từng làm.
Quỳnh Hoa trợn trắng mắt lên nhìn Đồng Đồng, cô tức đến nghẹn nhưng lại không dám phản bác, sợ chọc trúng chỗ điên của Đồng Đồng, sợ cô chạy đi thọc mạch với Thịnh thì nguy to.
Đồng Đồng, cô vừa phải thôi, đừng có đem chuyện cũ ra hù dọa tôi.
Đồng Đồng cười nhạt, cô nói thẳng:
Nếu cô không muốn tôi nhắc đến chuyện cũ của cô, vậy thì cô cũng đừng nhắc đến chuyện của tôi. Tôi và cô có thân nhau à, chị Nguyệt hỏi cô hay là hỏi tôi? Vớ va vớ vẩn, cô cẩn thận cái miệng của cô đi, đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ cái gì.
Cô!
Tiểu Nguyệt nhìn thấy tình hình căng thẳng giữa Đồng Đồng và Quỳnh Hoa, nhất thời có chút lúng túng không biết nên làm thế nào.
Mà Kim Trúc cũng thấy hoảng, ai không biết Đồng Đồng nóng tính, cô mà không ngăn Quỳnh Hoa lại, lát nữa lại có chiến tranh diễn ra cho mà coi. Mà mẹ chồng cô cũng có dặn cô, bảo cô để ý đến Quỳnh Hoa một chút, đừng để cô ta chọc đến “ác nữ” Đồng Đồng.
Thôi được rồi mà, hai người cứ như vậy, doạ chị Nguyệt sợ rồi kìa.
Tiểu Nguyệt nhanh tay rót cho Đồng Đồng và Quỳnh Hoa mỗi người một tách trà, lại nhờ miệng lưỡi khéo léo của cô và Kim Trúc, không khí cuối cùng cũng dễ chịu hơn được chút. Ngồi thêm một lát nữa, Tiểu Nguyệt có chuyện công việc quan trọng nên cần đi trước, bà Hà thì ở lại chơi lát nữa mới về. Đồng Đồng đại diện ra tiễn Tiểu Nguyệt, lúc đi vào lại nhìn thấy Quỳnh Hoa giống như là đang đợi cô. Thấy cô đi đến, cô ta ngăn cô lại, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ cao ngạo, nhạt giọng lên tiếng.
Đồng Đồng, cô tốt với Tiểu Nguyệt đó quá nhỉ? Thân thiết ghê ha?
Đồng Đồng cảm thấy bực mình trước sự kiếm chuyện vô cớ của Quỳnh Hoa, lại không hiểu là
cô ta đang muốn nói cái gì.
À, cô Hoa bây giờ chuyển sang quan tâm đến đời tư của tôi rồi hả? Cô thích tôi hay sao vậy? Đừng nói là ghen tuông khi thấy tôi nói chuyện thân mật với người khác nha?
Quỳnh Hoa cau có nhìn cô:
Cô bị điên à, tôi mà thích cô, cô ảo tưởng vừa phải thôi chứ.
Vậy chứ cô đứng đây rình mò tôi cái gì?
Quỳnh Hoa đột nhiên nở nụ cười đểu giả:
Ờ thì tôi đang rảnh rỗi nên muốn nhắc nhở cô một chút vậy mà.
Nhắc nhở cái gì?
Nhắc nhở cô một chút về Tiểu Nguyệt, để không thôi sau này cô trách tôi biết mà không chịu nói.
Đồng Đồng nhíu mày nhìn cô ta, giọng cô trở nên nghiêm túc.
Nói rõ đi, còn nếu không muốn nói rõ thì câm luôn khỏi nói, đỡ phí thời gian.
Quỳnh Hoa lại bất ngờ với cách Đồng Đồng ứng phó, cô ta chưa từng gặp ai có tính cách cứng rắn như vậy. Liệu Thịnh thích Đồng Đồng ở điểm nào vậy? Có phải anh ấy thích tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn của Đồng Đồng không?
Xin lỗi, có thể cô nói nhẹ nhàng hơn được không? Tôi có ý tốt với cô mà cô nói chuyện như thế này làm sao?
Đồng Đồng không còn kiên nhẫn:
Dừng lại đi, cô không cần phải nói thêm, đủ rồi.
Thấy Đồng Đồng bỏ đi, Quỳnh Hoa tức đến nhưng vẫn cố nhẫn nhịn theo sau. Nếu không có Kim Trúc mới nói về Tiểu Nguyệt, cô ta không cần phải đi theo Đồng Đồng như vậy.
Này, cô biết Tiểu Nguyệt có quan hệ gì với Thịnh không?
Đồng Đồng vẫn đi, nhưng bước chân có vẻ chậm lại.
Quan hệ gì? Nếu cô muốn biết thì nói rõ ra đi, đừng nói dài dòng.
Ôi trời, cô này!
Quỳnh Hoa tức giận khi bị mắng, nhưng cô vẫn kiềm chế và tiếp tục đi theo. Cô vừa nhớ ra câu chuyện mẹ kể về Đồng Đồng ở nhà hàng hôm đó. Sợ Đồng Đồng nổi giận, cô không nói thêm và nói về Tiểu Nguyệt.
Được rồi, để tôi nói cho cô biết. Cô hãy đừng nhìn tôi kiểu đó nữa. Tiểu Nguyệt… là bạn gái cũ của Thịnh. Họ rất thân, tuy không thân như tôi với Thịnh, nhưng Tiểu Nguyệt… là một phụ nữ mạnh mẽ, lại là bạn gái cũ…
Đồng Đồng hơi ngạc nhiên, cô hỏi:
Bạn gái cũ là sao? Họ quen nhau từ khi nào mà bạn gái cũ?
Quỳnh Hoa trả lời:
Nghe nói họ quen từ cấp 2. Tôi không quan tâm đến chuyện đó, nếu cô muốn biết, cô tự đi tìm hiểu. Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, cô nên cẩn thận, đừng để Thịnh bị cướp mất. Nếu cô để người khác cướp mất, hãy chờ xem tôi sẽ giải quyết thế nào.
Sau khi dọa dẫm, Quỳnh Hoa liền nhìn Đồng Đồng vài cái rồi đi ra, để lại Đồng Đồng cô đơn trong vườn.
Cô đứng đó một lúc, chưa kịp tiếp thu thông tin Quỳnh Hoa vừa nói. Bạn gái cũ từ cấp 2, nhưng Thịnh đã chuyển lên thành phố học từ lớp 8 rồi mà? Hay là họ quen từ lớp 6, lớp 7?
Nếu là như vậy, liệu có bạn gái cũ cấp 3 không? Hay là cô gái mẫu giáo?
Thế Thịnh thật phiền phức quá!