Gả cho anh rể chương 15 | Chơi nhầm người
Thế Thịnh đưa Đồng Đồng đến bệnh viện ngay lập tức. Khi họ đến, ông chủ Hoàng đang hoàn tất thủ tục để bà nội Hoàng được xuất viện về nhà. Mặc dù không hiểu vì sao, bà nội Hoàng đã tỉnh lại khi đang trên đường đến bệnh viện. Các chỉ số sức khỏe của bà, từ tim mạch đến huyết áp, đều bình thường không có vấn đề gì.
Bà nội Hoàng cảm thấy không thoải mái với mùi của bệnh viện và muốn về nhà ngay lập tức, không muốn ở lại chút nào. Đồng Đồng và Thế Thịnh dẫn bà ra xe trước, trên đường về, bà liên tục khẳng định rằng không có vấn đề gì với sức khỏe của mình, không cảm thấy mệt mỏi hay không thoải mái.
Thế Thịnh hiểu ý của bà nội Hoàng, anh nói một vài lời để an ủi và sau đó đưa bà về nhà trước. Đồng Đồng nhìn bà nội Hoàng vì mệt mỏi mà ngủ say, cô bất ngờ cảm thấy lo lắng và kéo Thế Thịnh ra ngoài để trò chuyện:
Anh ơi… bà như vậy… em thấy lo quá.
Anh vỗ nhẹ lưng cô để an ủi:
Đừng lo, ba đã sắp xếp để có bác sĩ đến đây kiểm tra sức khỏe của bà nội, sẽ ổn thôi mà.
Đồng Đồng thở dài:
Em cũng hy vọng vậy.
Ở nhà, ông chủ Hoàng vào thăm bà nội Hoàng ngay lập tức, nhưng thấy bà đang ngủ, ông dặn dò người trông nom cẩn thận và báo ngay nếu có vấn đề gì xảy ra. Bác sĩ Đạt cũng đến, và ông sẽ ở lại nhà họ Hoàng để theo dõi tình hình sức khỏe của bà nội Hoàng.
Bác sĩ nói dựa vào kết quả kiểm tra, hiện tại không phát hiện ra vấn đề gì lạ lùng. Sự việc bà nội Hoàng ngủ sâu và khó tỉnh có thể là dấu hiệu tiên lượng của một số vấn đề sức khỏe. Hiện tại vẫn chưa có bất kỳ biểu hiện bệnh tật nào, nhưng cũng không nên coi thường, cần tiếp tục theo dõi sát sao trong một thời gian.
Tình trạng của bà nội Hoàng thực sự kỳ lạ, mặc dù đã qua một tuần nhưng không thấy có dấu hiệu gì bất thường, dường như như không có chuyện gì xảy ra.
Buổi họp mặt dự kiến vào ngày hôm đó đã bị hoãn lại vì tình hình của bà nội Hoàng. Mọi người hẹn sẽ tụ họp lại trong vài tuần tới. Bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, công việc bận rộn, lại không ở gần nhau. Để tụ họp cũng phải hẹn ngày cố định, không phải dễ dàng. Chỉ có Thiên Vy là ngoại lệ, vì cô sẽ ở lại đây trong thời gian dài, vì vậy Đồng Đồng và cô ấy có thể hẹn gặp bất cứ lúc nào.
Đồng Đồng đã hẹn đi uống nước với Thiên Vy, nhưng giữa chừng, sếp của cô ở chi nhánh yêu cầu cô tham gia một buổi ngoại giao cùng anh ta. Ông ấy muốn giới thiệu một số đối tác kinh doanh cho cô và muốn cô học hỏi thêm kinh nghiệm từ anh ta. Các ngành nghề của họ đều có những khía cạnh phức tạp, và để tồn tại, cô phải học hỏi cách ứng phó với nhiều tình huống khác nhau.
Cô đi cùng xe với sếp Tuấn, ông ta đi phía trước và cô đi theo sau. Ngay khi họ bước vào nhà hàng, sếp Tuấn đã đưa ra những lời khuyên cho cô.
Đồng Đồng, các vị cô sắp gặp đều là những người lâu năm ở thành phố này. Khi gặp họ, hãy lắng nghe tôi, đừng làm họ phật lòng. Tôi muốn điều tốt cho cô, phó tổng muốn tôi đào tạo cô, và tôi sẽ làm điều đó. Cô có điều kiện tốt, đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Đồng Đồng gật đầu, hiểu rằng “điều kiện” ở đây là về ngoại hình và gương mặt của cô. Điều kiện của cô không tệ, và những người lãnh đạo thường muốn có những người có điều kiện tốt như cô tham gia vào các sự kiện ngoại giao, họp hợp đồng, hoặc thảo luận về kinh doanh. Cô thường đi cùng phó tổng như vậy trước đây, vì vậy cô không cảm thấy xa lạ với việc này. Nhưng lần này đi cùng sếp Tuấn, cách ông ta đối xử với người khác khiến cô lo lắng.
Trong lúc chờ đợi phục vụ đưa họ lên phòng vip, cô gửi địa chỉ nhà hàng cho Thiên Vy, yêu cầu cô đến đón cô sau đó, không cần phải tự lái xe đến.
Trước khi vào phòng tiệc, sếp Tuấn nhắc lại một lần nữa.
Đồng Đồng, cô phải nghe tôi, để trở thành người thành công, phải biết khi nào cần phải làm mềm lòng mình, đặc biệt là trong một số tình huống đặc biệt. Tôi đã đồng ý với phó tổng, tất nhiên sẽ không gây hại cho cô.
Cô cảm thấy có chút bất an, nhưng vì công việc, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này. Cô đã trưởng thành, và tìm một công việc phù hợp với khả năng của mình trong thời buổi này là khó khăn. Phó tổng luôn quan tâm và đặt niềm tin vào cô, cô không thể phụ lòng của chị ấy. Bên cạnh đó, để thành công trong công việc, mạng lưới quan hệ cũng rất quan trọng. Cô hiểu rõ điều này từ khi còn học cấp 3.
Cô gật đầu, trả lời sếp Tuấn một cách nghiêm túc.
Tôi hiểu, sếp yên tâm.
Sếp Tuấn nhìn cô, và thấy cô trả lời một cách nghiêm túc, ông ta cảm thấy hài lòng.
Phục vụ mở cửa phòng vip, sếp Tuấn nở một nụ cười niềm nở. Trong phòng có gần mười người, đa số là nam và có một số là người lớn tuổi. Chỉ có cô và một cô gái khác là nữ. Cô gái kia đang phục vụ rượu cho hai người đàn ông, và cơ thể của cô ấy khiến Đồng Đồng không thể không chú ý.
Khi thấy sếp Tuấn dẫn Đồng Đồng vào, một số người nhìn cô với ánh mắt không đứng đắn, rõ ràng là muốn cô phục vụ rượu như cô gái kia.
!
Đồng Đồng ngồi xuống bên cạnh sếp Tuấn, vị sếp già được gọi là sếp Đạt, là tổng giám đốc của một công ty sự kiện, ông ấy có vẻ rất hài lòng với Đồng Đồng, thậm chí trước khi cô nói gì đã muốn cô mời rượu.
À sếp Tuấn, anh chưa giới thiệu mỹ nữ này là ai đâu nhé… nhìn rất mới mẻ… là thư ký mới à?
Sếp Tuấn nhận ly rượu từ phục vụ, ông ấy cười tươi, giới thiệu:
Không phải thư ký, cô ấy là nhân viên mới ở công ty của tôi, con gái phó tổng đấy. Đang theo tôi học hỏi kinh nghiệm.
Sếp Tuấn nhìn Đồng Đồng và nhắc nhở:
Đồng Đồng, cô hãy giới thiệu đi. Các vị ở đây đều là lão làng ở thành phố này đấy, nếu cô ăn nói khéo léo, họ sẽ nâng đỡ cô.
Đồng Đồng hiểu ý, đây cũng là quy tắc nghề nghiệp, cô lấy ly trà lên và tự giới thiệu.
Chào các vị sếp tổng, tôi tên là Đồng Đồng, là nhân viên của GB. Mong các vị sẽ chiếu cố và hướng dẫn thêm cho tôi.
Một người say rượu hỏi:
Cô Đồng đến từ đâu vậy? Tôi thấy cô rất khác biệt so với mọi người ở đây.
Đồng Đồng gật đầu, cười lịch thiệp.
Dạ, đúng vậy, tôi là người thành phố A, mới chuyển công tác đến đây. Mong các sếp sẽ hỗ trợ và giúp đỡ tôi.
Sếp Đạt, trên 50 tuổi, tóc bạc phơ, trán sáng bóng, càng nhìn Đồng Đồng càng thấy hứng thú. Nhìn bộ ngực của cô sau lớp áo sơ mi, ông ấy càng thèm thuồng. Lão Đạt chưa bao giờ gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đặc biệt là trong ngành của mình. Ông tự nhiên muốn “phát triển” mối quan hệ với cô. Cô là một phần trong trò chơi của ông.
Đồng Đồng nhận ra ý định của sếp Đạt. Cô không để mình rơi vào tình huống khó xử. Sếp Tuấn rất vui khi sếp Đạt quan tâm Đồng Đồng. Ông đã nói, người đẹp như cô là một phần trong chiến lược của ông, không chỉ xây dựng mối quan hệ mà còn tránh làm tổn thương người khác.
Sau khi giới thiệu, sếp Đạt luôn kêu Đồng Đồng phục vụ rượu. Ông ta nói rằng chỉ cần Đồng Đồng cầu xin, ông sẽ giúp đỡ cô một cách không ngần ngại. Sếp Đạt thích “chiếm đoạt” những người dưới quyền của mình. Ông lo rằng Đồng Đồng sẽ không hiểu ý, nên ông giả vờ làm “giáo viên” cho cô. Sếp Tuấn cũng thấy rất thích thú khi thấy sếp Đạt thích Đồng Đồng. Ông ta là một người thấu hiểu và thích chứng kiến mối quan hệ đó.
Lão Đạt ngồi gần Đồng Đồng, từ trò chuyện đến ép rượu, và sau đó là những cử chỉ không thích hợp. Đồng Đồng thấy bàn tay của ông ta đặt lên tay mình, cô run sợ và cảm thấy ghê tởm. Ông ta thực sự là một kẻ lăng nhăng, vẫn còn tinh nghịch như thế mặc cho tuổi đã cao.
!
Sếp Tuấn nhìn thấy sắc mặt của Đồng Đồng đỏ bừng lên, ông nháy mắt ra hiệu cho cô nên kiềm chế, phải tuân theo lời của lão Đạt. Đồng Đồng cảm thấy ghê tởm và muốn biến mất, nhưng may mắn là cô đã có cách ứng phó để chịu đựng việc lão sờ soạng tay. Nếu không, cô chắc đã đá lão một cú rồi, không chịu được nữa.
Lão Đạt lại nghĩ khác, ông ta sờ soạng nhưng không thấy Đồng Đồng phản ứng quá khó chịu. Ông nghĩ rằng cô đang cố giữ đỡ giá, nên ông quyết định “ra giá” một cách dâm dật.
Đồng Đồng, em thật đẹp, và anh thích những cô gái thông minh như em. Hãy là của anh… và em sẽ không phải lo lắng về tương lai. Anh sẵn lòng cung cấp tất cả cho em, từ công việc đến địa vị… Em nghĩ sao?
Đồng Đồng không thể kiềm chế được nữa, cô cố gắng rút tay nhưng lão Đạt cứ như chó đực đến mùa giao phối, vẫn tiếp tục nắm lấy tay cô. Cuối cùng, nước cạn ly, Đồng Đồng quyết định từ chối một cách thẳng thừng:
Sếp Đạt đã quan tâm đến tôi, đó thật sự là một vinh hạnh. Nhưng tôi rất xin lỗi, tôi đã có hôn ước, không thể đáp lại tình cảm của sếp.
Lão Đạt thả người ra ghế, ông ta cười to, dường như đang xem một trận hài kịch. Cả đám cũng cười theo, có người thậm chí còn đùa giỡn với cô.
Cô Đồng là ngây thơ thật sự hay chỉ giả vờ thôi? Ở đây không ai là độc thân đâu, nên nói gì đến hôn ước như cô. Cô nên mừng khi được sếp Đạt quan tâm, không phải ai cũng có cơ hội như vậy. Giữ giá làm gì, cô phải biết quy tắc ở đây. Hay có ý khác?
Đồng Đồng siết chặt tay dưới bàn, nhìn những người xung quanh. Mọi người đều lịch sự, nhưng lời nói và hành động thì đầy tầm thường. Ánh mắt họ nhìn cô như một món hàng, phớt lờ và coi thường.
Lão Đạt cho rằng đây là “địa bàn” của mình, và cô không có cách thoát ra. Ông ta uống một ngụm rượu, đưa mũi giày chạm vào đôi chân của cô. Ông ta đến mức làm những hành động tục tĩu trước mặt mọi người, không quan tâm đến sự đau khổ của cô.
Đồng Đồng, em có biết về “quy tắc không viết” không? Hãy ra giá, em muốn bao nhiêu để lên giường với em… và anh sẽ trả em gấp đôi.
Đám người cười vang, họ khen ngợi cô có vận may. Lại khen ngợi lão Đạt biết cách “vui chơi” với người đẹp. Những kẻ giả vờ thành công cười lớn và nói lời thô tục. Họ coi cô như là một “đồ chơi”, sẵn sàng ra giá mua bán.
Đồng Đồng tức giận, cô biết những con tôm sống cô đã ăn trước đó đang bắt đầu làm việc. Cô cảm thấy máu hồng lên, thở dốc, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cố gắng đối phó với bọn họ.
Các vị đang đùa à?Ở thành phố tôi, không có chuyện như thế này. Hoặc có thể vì thành phố này phát triển hơn, phải không? Nhưng nhớ, quy tắc rừng nào cọp nấy. Các vị có nghe qua câu đó chưa? Tôi xin phép hỏi, từ khi đến nay, các vị có thấy… tôi đang làm việc cho ai không?
!
Mũi giày của lão Đạt bất ngờ dừng lại, lão và đám đồng mình nhìn nhau, cảm thấy có điều gì không hợp lý. Nhưng lão Đạt nghĩ, một nhân viên như Đồng Đồng thì làm sao có thể có chỗ dựa vững chắc, chỉ là cô đang cố chống chế và giữ giá thôi. Với suy nghĩ đó, lão Đạt đứng dậy, ôm chặt cằm của Đồng Đồng, cười lạnh và hỏi:
À, Đồng Đồng muốn nói gì… em là con cái nhà nào vậy? Ô dù lớn như thế mà em lại dám đe dọa anh?
Đồng Đồng nhìn lão, cười nhạt:
Sếp Đạt không tin tôi à? Ông nghĩ rằng tôi đang cãi lời với ông à?
Lão Đạt nắm chặt hơn một chút, cười lạnh:
Nếu em mạnh miệng như thế này, tôi sẽ làm theo ý em một lần. Em chứng minh được mình “ô dù lớn” hơn tôi thì tôi sẽ tha cho em. Nhưng nếu ngược lại, nếu em không chứng minh được, em phải ngủ với tôi một tuần. Em đồng ý không?
Đồng Đồng nheo mắt nhìn lão, cười gian:
Được. Nhưng nếu tôi chứng minh được, sếp Đạt phải công khai xin lỗi tôi, đồng ý không?
Lão Đạt nắm chặt cằm cô, giữ trong vài giây trước khi buông cô ra. Ông thong thả ngồi xuống ghế, nói với giọng đầy hứng thú:
Anh đồng ý với em, nhưng để trò chơi thêm hấp dẫn, anh muốn thêm một số điều kiện.
Xin ngài nói.
Nếu anh thắng, em phải cởi áo sơ mi để mọi người nhìn. Còn nếu anh thua, anh sẽ đến nhà em để xin lỗi. OK?
Đồng Đồng gật đầu không do dự, cười lớn.
Sếp Đạt nói một, giữ mười.
Lão Đạt nhìn thấy cô tỏ ra mạnh mẽ, ông bắt đầu cảm thấy lo lắng. Gia tộc của ông ở thành phố này không phải là nhỏ, và mặc dù không phải là gia tộc lớn nhất, nhưng lại rất quen biết với nhiều gia tộc khác. Xếp trước gia tộc của mình, chỉ có một số ít gia tộc thuộc hàng danh gia vọng tộc, và Đồng Đồng trông không giống ai trong số họ. Ông càng nghĩ ông càng thấy cô kỳ quái, nhưng ông không tin rằng cô có thể lớn hơn ông.
Đồng Đồng lúc này đã quyết tâm, cô đã ăn nửa con tôm tái chanh trước đó để tự làm sạch cho mình. Cô có dị ứng với tôm sống, một dạng dị ứng hiếm gặp ở người. Chỉ cần một chút thịt tôm sống cũng đủ khiến cô khó thở, tim đập nhanh, và nổi mẩn đỏ khắp cơ thể. Nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng. Cô gọi điện cho Thế Thịnh và bật loa để mọi người cùng nghe. Mỗi tiếng chuông kéo dài, sự hứng thú của đám “lưu manh” trở nên rõ ràng hơn. Họ chắc chưa bao giờ thấy một phụ nữ cởi áo ngực trước mặt họ, họ phấn khích như bọn chó đực sẵn sàng giao phối!
Cuối cùng, Đồng Đồng cũng bắt máy, giọng khàn khàn quen thuộc của anh phát ra từ đầu dây bên kia.
Có chuyện gì vậy Đồng Đồng? Em đã về nhà cùng Vy chưa?
Đồng Đồng cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời anh bằng giọng tự nhiên nhất có thể.
À chưa, em hiện đang ở công ty, đang trò chuyện với đồng nghiệp.
Trò chuyện về chuyện gì?
Cô ấy không tin em là bạn gái của anh đó Thế Thịnh.
Lão Đạt nghe đến hai chữ “Thế Thịnh”, biểu cảm trên mặt lão dần trở nên kỳ lạ, lưng đều thẳng hơn, không còn ngả ngớn như trước.
Thế Thịnh đang làm việc, không biết gì cả. Nghe Đồng Đồng nói như vậy, anh cảm thấy khá vui vẻ và hỏi nhỏ.
À, vậy em gọi cho anh để chứng minh em là bạn gái của anh à?
Đồng Đồng siết chặt tay, mồ hôi bắt đầu chảy, cô cố gắng giữ sự bình tĩnh.
Không, em muốn chứng minh cho cô ấy biết… em là con dâu tương lai của nhà họ Hoàng. À, em quên tên người yêu rồi, là Hoàng gì nhỉ? Em quên mất rồi.
Bố anh?
Đúng vậy, em muốn cô ấy nghe để cô ấy tìm hiểu thêm trên mạng.
Anh đáp lại, không để ý lắm đến vấn đề của cô.
Bố anh… Hoàng Thế Nghĩa, chủ tịch tập đoàn Hoàng Vương. Gia tộc thứ 6 của nhà họ Hoàng, trong giới giàu có gọi ông ấy là… Phú Lục.
Hai từ “Phú Lục” làm cho lão Đạt sợ hãi, còn đám người kia cũng trở nên lạnh lẽo. Ai ở thành phố S mà không biết về Phú Lục? Không ai xa lạ với gia tộc Hoàng, và tên Hoàng Thế Nghĩa càng làm cho mọi người hoảng sợ hơn. Ban nãy khi Đồng Đồng nhắc đến Thế Thịnh, lão Đạt đã cảm thấy lạnh sống lưng, vì ông biết rõ về anh, về gia thế và tính cách của anh. Nếu Đồng Đồng thật sự là bạn gái của anh… thì…
Đồng Đồng không quan tâm đến họ nữa, cô đang rơi vào tình trạng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục.
Ừm, em đã nhớ rồi… anh có thể về sớm không?
Anh đang chuẩn bị cho Hội nghị ở thành phố, có lẽ anh sẽ về muộn. Đừng chờ anh, hãy làm việc xong và đi ngủ sớm.
Em biết rồi, em tắt máy đây, cô bạn đồng nghiệp của em sắp ngất xỉu đây.
Ừm, đừng làm phiền người khác.
Vâng ạ.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đồng Đồng cảm thấy sự giãn cách lớn giữa cô và họ. Cô vội vã gọi cho Vy, yêu cầu cô đến đón cô ngay lập tức.
Lão Đạt và đám người kia nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, đặc biệt là lão Đạt, gương mặt ông xanh lè. Không cần lời lẽ, cô đã tự khẳng định mình, và sự tự tin đó khiến họ sợ hãi.
Sếp Tuấn chạy đến nhanh chóng, ông định ôm Đồng Đồng nhưng cô từ chối. Cô nhìn về phía đám người xung quanh và gằn giọng khàn khàn:
Các sếp tổng ở đây sẽ thất vọng rồi… nhưng tôi không phải là người cứng nhắc. Chỉ cần các sếp sau này đừng để ý đến tôi là được, và tôi không muốn việc không tốt ngày hôm nay lan truyền ra ngoài, các sếp hiểu ý tôi không?
Không đợi họ trả lời, Đồng Đồng đeo túi xách và nói:
Sếp Đạt, lời hứa của sếp, xin sếp đừng quên. Nếu sếp vẫn nghi ngờ tôi, hẹn gặp sếp ở phòng của Hoàng tổng Hoàng Thế Thịnh. Cho phép tôi, tôi đi trước.
Cô rời đi, cố gắng bước ra ngoài một cách tự tin, không quan tâm đến suy nghĩ của họ. Cô đã khoe được ô dù, và nếu Đạt vẫn còn nghi ngờ, thì sẽ hẹn gặp Thế Thịnh. Tuy nhiên, cô không tin Đạt sẽ không tin, ông chắc chắn sẽ tin… tin mặc dù có khó tin.
Trong phòng vip, đám người của Đạt cuống cuồng thảo luận, họ thực sự sợ danh tiếng của Phú Lục nhà họ Hoàng. Và càng sợ hơn về thủ đoạn của “Phú Thất” tương lai. Thế Thịnh không phải là người đùa, sau lưng anh là một đoàn người mạnh mẽ… làm phiền nhà họ Hoàng thì chỉ có thể dễ chết. Đến nhà họ Trịnh còn không thành công, thì làm sao có thể đối đầu với Thế Thịnh. Nguy rồi, nguy lắm rồi!
Lão Đạt nhìn đám đàn ông lo lắng như phụ nữ kia, và quát to:
Sợ cái gì, có chết thì chết cả đám, mỗi người chết một mình thì sao mà cuống lên? Cô ấy đã nói không muốn tin đồn lan truyền ra ngoài… vậy thì các ông còn sợ gì nữa? Hãy tỉnh táo, giữ chặt miệng, đừng để lỡ cắt lưỡi mà không biết lý do.
Sau khi cảnh cáo, lão Đạt nhìn sang lão Tuấn, thái độ của ông làm lão kinh ngạc. Với kinh nghiệm của mình, lão không thể bỏ lỡ cơ hội này. Thay vì đối đầu với họ, tại sao ông không tận dụng để tìm lợi ích từ Đạt. Có chết thì cũng nên chết với đống tiền, với tiền ông có thể đối mặt với nhà họ Hoàng.
Đồng Đồng bước ra cửa, may mắn là có người phục vụ thấy cô không được khỏe, giúp cô ra ngoài. Cô nhìn thấy xe của Vy, và cả hai gặp nhau, Vy hét lên vì hoảng sợ. Cô dìu cô ra xe và họ vội chạy đến bệnh viện.
Trên xe, Đồng Đồng dựa vào Vy, cô khản giọng, khó khăn nói:
Vy… đừng gọi cho Thịnh…
Vy ngạc nhiên:
Không gọi cho Thịnh thì sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, tôi phải nói sao với anh ấy?
Không sao… tôi không chết đâu… đừng làm anh ấy lo lắng. Tôi chỉ bị dị ứng… không chết… không chết…
Đồng Đồng khó thở, cô biết đây là dấu hiệu của một cuộc tấn công dị ứng nặng, cô đã trải qua nhiều lần. Chỉ cần đến bệnh viện, cô sẽ ổn.
Nhìn thấy Đồng Đồng khổ sở, Vy không thể nhịn được nữa và đành phải đồng ý. Vy hiểu rõ tính cách của bạn mình, mạnh mẽ và cứng rắn hơn cô nhiều.
Rất nhanh chóng, họ đã đưa Đồng Đồng vào bệnh viện. Cô cố gắng thuyết phục Vy không gọi cho Thế Thịnh. Sau khi vào phòng cấp cứu, Đồng Đồng tóm tắt tình hình và bị bác sĩ mắng. Cô lắng nghe im lặng, đã từng trải qua những lần bị mắng nặng hơn. Cô quen với điều này, đôi khi nghe mắng chỉ là cách giải quyết vấn đề, không có gì đáng sợ.
Sau khi được điều trị, Đồng Đồng được chuyển ra phòng hồi sức. Vy chăm sóc cô, lo lắng hỏi thăm và cung cấp hỗ trợ. Sau khi cảm thấy hơn, Đồng Đồng kể lại tình hình cho Vy nghe.
Nghe xong, Vy không kìm được cơn tức giận và quát tháo cô.
Mày điên rồi phải không? Mày thường xuyên gặp phải tình huống như vậy sao?
Đồng Đồng cười gượng:
Không, không thường đâu, chỉ đôi khi… đối mặt với tình huống khó khăn thôi.
Vy muốn đánh cô nhưng nhìn thấy cô yếu đuối nên chỉ có thể đập mạnh lên bàn. Cô tức giận hỏi:
Mày… không hối tiếc công việc đó à? Mày đã du học Pháp, không có việc gì tốt hơn à? Công ty của mày không phải là tốt nhất trong ngành thời trang đâu… mày tự hạn chế bản thân như vậy làm gì?
Đồng Đồng cười đắng:
Vy… như tao… không ai nhận tao đâu ngoài công ty này tao đang làm.
Vy ngạc nhiên và hỏi Đồng Đồng:
Đồng… mày nói gì vậy? Mày làm gì?
Cô không trả lời, cảm thấy cuộc sống này quá không công bằng. Cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng không như mong đợi. Một người không có bằng cấp, không có chỗ dựa, và đã từng có quá khứ như cô… không thể mong chờ công việc tốt hơn. Nếu không có sự giúp đỡ của bác sĩ Tân, cô không biết mình sẽ làm gì. Cô biết ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, cô chắc chỉ là một người phục vụ trong quán ăn hoặc công nhân trong một nhà máy nào đó.
Đồng Đồng thở dài và rồi từ chối nói thêm. Vy cố gắng đưa ra sự hỗ trợ.
Mày không cần phải nói thêm, tao ở đây với mày, chờ mày dậy tao sẽ đưa mày về… Được chứ?
Đồng Đồng nhẹ nhàng cười:
Ừ, được.
Vy ra ngoài mua ít cháo, trong khi Đồng Đồng nằm một mình trên giường, cô cảm thấy chua xót trong lòng. Cô có rất nhiều bí mật muốn giữ cho riêng mình, từ chuyện chia tay Thế Thịnh năm đó đến những điều sau này. Cô cho rằng những điều đã qua thì không cần phải kể lại để làm tổn thương mọi người. Nếu muốn truyền đi năng lượng, cũng nên là năng lượng tích cực, không nên truyền đi những điều tiêu cực như của cô.
Cô tự nhủ rằng không muốn ai phải chia sẻ nỗi đau với cô. Trước đây là ba mẹ của cô, và sau này, cô không muốn ai phải trải qua điều đó nữa. Cuộc sống đã đủ khó khăn, nếu có vui vẻ thì cứ vui, những điều tiêu cực thì nên giữ cho mình.
Thế Thịnh đến bệnh viện với tốc độ cao, không màng đèn đỏ. Anh liên tục gọi cho Đồng Đồng nhưng cô không nghe máy, không trả lời tin nhắn. Khi Vy gọi lại, cô nói cô đang nhập viện, khiến anh ngay lập tức bỏ mọi việc để đến bên cô.
Khi vào phòng, anh thấy Đồng Đồng đang ngủ say. Anh vừa muốn ôm cô, vừa tức giận vì cô không báo cho anh biết. Anh tự hỏi Đồng Đồng coi anh là gì, chỉ là người giúp đỡ khi cô cần hay sao? Anh tức giận với tính cách kì lạ của cô. Liệu nếu anh bày tỏ mọi thứ trước mặt cô, cô có thay đổi không? Anh không thể chịu đựng được nữa, không thể sống bên cạnh cô như thế được. Anh tự hỏi cô muốn gì, muốn làm gì để coi anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Thấy điện thoại rung, anh nhận cuộc gọi từ trợ lý Tường. Anh hỏi về tình hình của Đồng Đồng.
Lão Đạt và đám người của lão… hành hạ cô ấy.
Thế Thịnh tức giận và quyết tâm đến để “phục vụ” lão Đạt.