Gả cho anh rể chương 18 | Hai cơ thể hòa quyện

29/02/2024 Tác giả: Hà Phong 206

Việc mấy lọ mực, tạm thời chỉ có bà nội Hoàng và Đồng Đồng biết. Bà nội Hoàng đã nhắc nhở Đồng Đồng không được tiết lộ cho Thế Thịnh nghe. Về tính cách của Thế Thịnh, hai người không có thông tin rõ ràng, vì vậy tốt nhất là giữ im lặng, không nên kích động trước khi biết rõ hơn. Bà nội Hoàng có cách giải quyết vấn đề này ra sao thì không ai biết, và cô cũng không dám hỏi. Tuy nhiên, theo cô, bà nội Hoàng chắc chắn đã có những tính toán riêng, dựa trên kinh nghiệm chiến đấu trong gia tộc lớn suốt nhiều năm qua, cô tin rằng bà không thể bỏ qua vấn đề này.

Sau khi đi dạo cùng Thiên Vy suốt cả ngày, mua sắm, ăn uống và hát hò, Đồng Đồng mới chịu thả về nhà gần tối. Với sự say sưa sau khi đã uống hai ly rượu, hai má cô ửng đỏ trông vô cùng hài hước. Đứng trước gương trong phòng tắm, cô ngắm nhìn bộ đồ ngủ ren mỏng màu đỏ mà cô mới mua. Cô thấy bộ đồ ngủ này quá mỏng manh, không che được chút da thịt nào, dù vậy, Thiên Vy vẫn khen đẹp và ép cô phải mua.

Đồng Đồng không thể không ngạc nhiên trước sự thiết kế của bộ đồ ngủ sexy này. Đúng với cái tên “Một đêm không ngủ”, nếu cô mặc thế này và lắc lư trước mặt Thế Thịnh, có lẽ đêm nay cô sẽ không ngủ được. Tuy nhiên, mục đích của cô không phải là thế. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định mặc áo choàng tắm để che đậy bên trong.

Thế Thịnh về nhà đã khá muộn, hơn 8 giờ tối. Anh làm việc rất bận rộn, quản lý hai công ty một mình, và không chắc chắn có thể giải quyết xong tất cả công việc. May mắn là Đồng Đồng đã lớn, tự biết cách tìm niềm vui và công việc cho bản thân. Nếu không, anh không biết phải làm sao để chăm sóc cô mỗi ngày.

Anh bước vào phòng và nhìn thấy Đồng Đồng vừa ra từ phòng tắm, mặc áo choàng tắm và tóc vẫn còn ướt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, giống như là đang say. Anh biết cô và Thiên Vy đã đi ăn uống cùng nhau, và Vy thường uống rượu nhiều, chắc chắn đã khiến Đồng Đồng uống không ít rượu.

Đồng Đồng nhìn thấy anh, cô có chút hoảng sợ, hai má cô đỏ hơn, nhưng không biết phải nói gì hay làm gì với anh. Tuy nhiên, cô nhớ lại lời khuyên của Vy, không nên ép anh ăn chay quá nhiều để không gây hại cho sức khỏe. Cô cũng đã quyết định hôm nay sẽ “viên phòng” với anh và đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ anh đến thôi.

Có lẽ do cô đã quyết định hay tác động của rượu, Đồng Đồng bất ngờ trở nên mạnh mẽ hơn bình thường. Trước khi Thế Thịnh kịp nói gì, cô đã nhanh chóng đến gần anh và hỏi nhẹ:

Anh về rồi à? Có mệt lắm không?

Thế Thịnh cảm thấy ngạc nhiên, anh nhận ra Đồng Đồng hôm nay có vẻ lạ lẫm hơn thông thường, có lẽ do cô đã uống rượu?

Anh tiến gần, véo nhẹ cằm của cô và khẽ hỏi:

Uống rượu à Đồng Đồng? Có say không?
Đột nhiên, Đồng Đồng bất ngờ ôm anh, và nhanh chóng tháo dây buộc áo choàng tắm ra, để lộ ra một bên vai trần cùng với họa tiết ren mỏng của áo ngủ.

Thế Thịnh hiểu rõ dụng ý của cô. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy Đồng Đồng mặc kiểu áo ngủ này. Mặc dù anh chỉ nhìn một chút nhưng đã thấy cô trở nên quá nóng bỏng.

Em mới mua đồ ngủ à?
Đồng Đồng gật đầu nhỏ nhẹ và hỏi:

Ừm… em có đẹp không?
Thế Thịnh cười nhẹ:

Chỉ nhìn thấy một chút, chưa đánh giá được.

Vậy… em cho anh xem nhé?

Được…

Đồng Đồng buông ra và đứng trước mặt anh, mặt đỏ bừng, đôi tay mềm mại từ từ tháo cởi áo choàng tắm. Cô không biết mình đang làm gì, nhưng không thể dừng lại, chỉ muốn khiến anh quan tâm hơn.

Thế Thịnh nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, hơi thở như dừng lại, trái tim đập mạnh hơn. Trong vài giây chưa kịp định hình, anh cứ đứng ngây người ra nhìn cô, không rời mắt.

Đồng Đồng của anh cũng có lúc quyến rũ như thế này sao? Cô làm anh không thể kiềm chế được.

Bộ váy ngủ ren mỏng, gần như xuyên thấu, không che được chút da thịt nào. Và đặc biệt, ở những chỗ quan trọng nhất thì lại thiếu vải, làm cho anh tức giận. Màu đỏ tương phản mạnh mẽ với da trắng của cô, làm cho anh không thể nhìn vào mà không cảm thấy nóng rát.

Không biết em đã lường trước hậu quả chưa?
Đồng Đồng cảm thấy xấu hổ, cô trốn tránh ánh mắt của anh và thì thầm:

Em… chấp nhận hậu quả mà…
Anh cười, đặt tay lên mặt cô, nghiêm túc hỏi:

Không hối hận chứ?
Đồng Đồng lắc đầu:

Dám chơi thì dám chịu, không hối hận.
Thế Thịnh không chần chừ, vác cô lên vai và đặt xuống giường, rồi bắt đầu thể hiện sự ướt át và dục vọng của mình. Anh hôn cô, tay thì sờ nắn khắp cơ thể cô. Anh cảm thấy hưng phấn và không thể dừng lại. Cảm giác này, anh đã chờ đợi từ lâu…

!
Áo sơ mi của Thế Thịnh đã được cởi ra từ lúc nào không rõ, khi Đồng Đồng mở mắt, cô vẫn còn thấy anh đang làm những điều đó. Bàn tay thon dài của anh liên tục khám phá vùng kín đáo nhất của cô, khiến cô không thể kiềm chế được. Rồi không còn cách nào khác, cô khẽ rên lên thành tiếng.

Thịnh… em… em…
Giọng Thế Thịnh đầy khản đặc:

Em sao rồi? Em muốn không?
Đồng Đồng đầy bối rối, mặc dù ngại ngùng nhưng cô không thể cưỡng lại dục vọng trong lòng. Nghe anh hỏi, cô không do dự, liền gật đầu đáp.

Muốn… em muốn…
Thế Thịnh mỉm cười ma mị, anh rút tay ra khỏi vùng kín đáo của cô, tháo nhanh thắt lưng, và “vật” đã sẵn sàng từ lúc nãy. Anh không chần chừ, từ từ tiến vào, mặc dù không mượt mà lắm nhưng cảm giác vẫn rất kích thích, rất tuyệt vời.

Đã bảy năm, anh đã nhịn bảy năm, không gần gũi với phụ nữ bảy năm… Lần này anh không biết cô có chịu nổi hay không.

Trong khi Đồng Đồng chỉ nghĩ đến cố gắng giữ chặt lấy anh. Bảy năm trước chỉ có anh, bảy năm sau vẫn chỉ có anh. Mọi đau đớn và lo lắng đều tan biến trước sự dịu dàng của anh. Cô chỉ cảm nhận mình và anh, hai thân thể hòa quyện vào nhau, trở thành một, một trở thành hai…

Mồ hôi chảy dài trên trán Thế Thịnh, anh ôm cô từ phía sau, ngực đắp chặt vào lưng cô, anh thì thầm bên tai cô.

Đồng, em thích không? Trả lời anh đi…
Đồng Đồng vịn tay vào cạnh giường, mặt đỏ bừng, rên rỉ khàn khàn:

Ưm… ưm… Thịnh… ưm…

Ừm, rên ra đi, đừng giữ lại… Ngoan… ngoan!

Tay anh lắng xuống phía trước ngực cô, xoa xoa nắn nắn bánh bao nhỏ. Phía dưới động càng lúc càng nhanh, khiến cả hai không thể kiềm chế được nữa…

Cú va chạm cuối cùng đưa cả hai đến đỉnh điểm của khoái cảm, anh phóng khích vào bên trong cơ thể cô, mồ hôi chảy ra như mưa. Anh ôm chặt lấy cô, vuốt ve tóc cô, đôi khi cảm thấy hơi tiếc nuối…

Chỉ mới 15 phút… chết tiệt thật!

Đêm qua cả anh và cô đều ngủ sớm, sáng dậy cũng không muộn. Thế Thịnh sau khi ăn sáng liền đến công ty, còn cô cũng sắp sửa đi.

Mới sáng sớm Vy đã gọi điện, cô ấy đặt câu hỏi quan trọng ngay lập tức.

Đêm qua thế nào? Mau cho tôi biết kết quả đi?
Đồng Đồng cười nhếch môi, cô nhăn mặt:

Chỉ quan tâm chuyện đó à?

Chuyện gì quan trọng thì tôi hỏi trước, đúng không? Nhưng đừng lạc quan chuyện khác nữa, hãy nói cho tôi biết nhanh đi, nhanh nhanh.

Đồng Đồng không thể chống lại sự quyết đoán của Vy, cô đành thẳng thắn trả lời.

Ừm… khá tốt.
Một tràng cười vui vẻ vang lên qua điện thoại, Vy cũng hào hứng hơn cả, cô ta cứ nói mãi không ngừng, còn hẹn gặp cô vào ngày mai. Khi cô đã muốn tắt máy, cô ta nhanh chóng nhắc nhở.

Tôi đã đặt lịch hẹn rồi nhé, đừng quên ngày mai đấy!
Đồng Đồng gật đầu, cô hậu đậu:

Tôi nhớ rồi, bạn đã nói hai lần rồi đó. Tắt máy đây, tôi cũng phải đi làm.

Vy muốn đi khám sức khỏe sinh sản và có ý định sinh con. Đồng Đồng, nhận thấy Vy cũng có lịch khám định kỳ, nên cô hỏi Vy giúp mình hẹn lịch khám cùng. Thực ra, cô đang có một suy nghĩ nhỏ… sẽ cùng Thế Thịnh sinh con. Anh cũng gần 30 tuổi rồi, không thể mãi đơn độc như vậy được.

Trước đây, Thế Thịnh chiếm vị trí lớn trong trái tim của cô, cô không muốn quên anh và cũng không muốn kết hôn với người khác. Vì vậy, cô đã từng nghĩ rằng sẽ không sinh con cùng ai trong đời này. Nhưng sau khi xác nhận tình cảm một đời với anh, cô không thể không suy nghĩ về việc này. Mặc dù quá khứ vẫn còn đau lòng, nhưng tương lai vẫn quan trọng hơn. Cô không thể sống mãi với quá khứ. Chuyện trước đó, không ai mong muốn sẽ như thế cả… cô không muốn… và chắc chắn anh cũng không muốn!

Đến công ty, sếp Tuấn đã thay đổi cách đối xử với Đồng Đồng, trở nên nhẹ nhàng hơn. Tin đồn về lão Đạt chỉ là về việc công ty phá sản, không ai biết chi tiết. Thấy sự chào đón của sếp Tuấn, nhiều người tò mò. Đối với Đồng Đồng, những chuyện như vậy cô đã quen rồi.

Vẻ ngoài của Đồng Đồng thu hút sự chú ý, nhưng cũng có thể trở thành gánh nặng. Tin đồn xấu về cô không hiếm. Nhưng cô không quan tâm, chỉ lo lắng về Thế Thịnh và gia đình.

Đồng Đồng đối mặt với sếp Tuấn:

Sếp, tôi mong sẽ không có những vấn đề như vậy nữa. Trong công việc, hãy chỉ dẫn tôi nhiều hơn là quan tâm đến những chuyện khác.
Sếp Tuấn gật đầu:

Được thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Đồng Đồng cắt ngang:

Chuyện cũ là quá khứ, tôi không muốn nhớ lại. Hãy chỉ dẫn tôi trong công việc là đủ.

Sếp Tuấn nhìn thấy thái độ của Đồng Đồng, ông thở phào nhẹ nhõm, như tảng đá nặng trong lòng cuối cùng đã được buông xuống. Từ sau sự việc liên quan đến lão Đạt, Đồng Đồng xin nghỉ việc để nghỉ ngơi hai tuần, ông không thể gặp cô để xin lỗi. Khi ông biết cô là con dâu của gia đình Phú Lục, nhà họ Hoàng, ông hầu như muốn đột quỵ ngay tại chỗ. Ông thử gọi cô mấy lần nhưng không được. Thậm chí, khi lão Đạt cũng không thành công, một nhân viên như ông còn có ý nghĩa gì nữa. May mắn thay, Đồng Đồng không mang lòng hiếu kỳ đối với ông, điều đó thật tốt!

Lão Tuấn thấy Đồng Đồng sống rất tình người, và ông đã quyết định sẽ hỗ trợ cô hết mình trong công việc, quan tâm như con cháu trong gia đình.

Nếu cô đã nói như vậy, tôi thật sự rất biết ơn. Từ nay, tôi sẽ hỗ trợ cô hết mình. Cứ yên tâm, Đồng.

Cảm ơn sếp rất nhiều!

Bỏ qua chuyện cá nhân, sếp Tuấn và Đồng Đồng bàn về hợp đồng sắp tới. Tập đoàn ĐK muốn hợp tác với công ty cô trong việc quảng bá thương hiệu trang sức mới của họ. ĐK là tập đoàn lớn, trong khi công ty của Đồng Đồng chỉ là một chi nhánh nhỏ, ít tiếng tăm hơn cả thành phần yến nguyên chất trong mấy lọ yến xào trên thị trường. ĐK quyết định nhìn đến công ty nhỏ của cô giống như là một đặc ân. Sếp Tuấn rất quan tâm đến việc hợp tác này, và ông đánh giá cao khả năng làm việc của Đồng Đồng.

Đồng Đồng, thành công của lần hợp tác này phụ thuộc vào năng lực của cô. Sếp tổng của ĐK sẽ kiểm duyệt, anh ta khá khó tính, không kém phần khắt khe. Tôi giao hết trách nhiệm cho cô, từ ý tưởng đến thuyết trình… tất cả đều do cô. Cô cần gì, chỉ cần báo cho tôi biết, tôi sẽ có người giúp cô.
Đồng Đồng đã quen với công việc này, từng làm việc với phó tổng trước đây và đã phụ trách việc thiết kế concept, nên cô rất tự tin về lần hợp tác sắp tới. Tuy nhiên, việc một tập đoàn lớn quan tâm đến công ty nhỏ của cô có vẻ không hợp lý.

Sếp Tuấn, công ty mình chưa từng hợp tác với ĐK, sao họ lại quan tâm đến chúng ta?
Sếp Tuấn suy nghĩ một lát, sau đó quyết định tiết lộ sự thật cho cô.

Điều này… tôi cũng không chắc có phải là sự thật hay không. Nhưng theo những gì tôi biết, chủ tịch của ĐK có ý muốn hợp tác với công ty mình. Tuy nhiên, việc hợp tác có thể thành công hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thuyết trình của cô sắp tới.
Đồng Đồng ngạc nhiên:

Chủ tịch Hoàng? Chủ tịch của ĐK cũng là người họ Hoàng?

Đúng vậy, có lẽ cô chưa biết. Chủ tịch của ĐK cũng thuộc dòng họ Hoàng. Tuy nhiên, theo như tôi biết, chủ tịch Hoàng này chỉ là một phần nhỏ trong dòng họ Hoàng. Có lẽ cô cũng biết, các gia tộc lớn thường chia thành chính, thứ và dòng. Phú Lục là dòng chính, chủ tịch Hoàng của ĐK chỉ là dòng thứ. Theo truyền thống, còn có chi, cành và nhánh… Tóm lại, tôi không rõ lắm, nhưng chủ tịch Hoàng này có mối quan hệ gần gũi với gia đình của chồng cô.

Đồng Đồng cảm thấy rối, cô không quan tâm nhiều đến các thế hệ của gia đình họ Hoàng. Dù cô không quá hiểu biết về chúng, nhưng ở thành phố này, mối quan hệ của họ Hoàng rất phổ biến. Thế Thịnh cũng ít khi đề cập đến chúng, chỉ giới thiệu một số người trong gia đình cho cô hiểu về họ một cách từ từ.

Được rồi, tôi sẽ gửi mẫu trang sức của ĐK qua cho cô nghiên cứu, thiết kế concept thế nào là tùy vào cô, tôi tin cô có thể làm được.

Cảm ơn sếp đã tin tưởng, có gì cần tôi sẽ gọi cho sếp… vậy tôi xin phép về trước.

Sếp Tuấn nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Đồng Đồng, trong lòng ông đột nhiên sinh ra chút cảm giác kỳ lạ. Vị Hoàng tổng của ĐK này cũng không phải người có tính tình dễ chịu, có thể xếp anh ta vào ngang hàng với vị Hoàng tổng nhà Đồng Đồng. Mà ĐK là tập đoàn lớn, trong làm ăn luôn chọn đối tác là các công ty tầm cỡ có tiếng tăm. Việc Hoàng tổng ĐK chọn công ty ông, từ đầu ông đã cảm thấy không hợp lý rồi. Không biết là vì ĐK muốn tìm thêm nhân tài để hợp tác hay là vì thân phận mợ Hai tương lai của Đồng Đồng đây nữa…

Cũng có việc này ông chưa nói mà cũng không dám nói với Đồng Đồng, rằng Hoàng tổng của ĐK trước giờ luôn là bằng mặt mà không bằng lòng với vị Phú Lục của Hoàng Vương. Chuyện tranh chấp quyền thừa kế của họ tộc thì ông không biết, chỉ nghe được phong phanh, Hoàng tổng của ĐK vẫn luôn dòm ngó vị trí Phú Thất tiếp theo của họ Hoàng. Không biết lần hợp tác này của công ty ông và tập đoàn ĐK có liên quan gì đến chuyện tranh chấp quyền thừa kế hay không? Người có thân phận thấp bé như ông, đột nhiên cảm thấy tò mò quá đi mất!

Ở tập đoàn ĐK lúc này, trên tầng cao nhất, vị Hoàng tổng trong suy nghĩ của sếp Tuấn đang nhàn hạ nghe thư ký sắp xếp lịch làm việc trong ngày. Đột nhiên nghe thư ký nhắc đến kế hoạch quảng bá sản phẩm sắp đến, anh chợt nhớ đến cái tên Lê Đồng, liền nhạt giọng hỏi thư ký.

À, cô đã thông báo với bên Một Ngày Mới chưa? Bọn họ nói thế nào?
Thư ký nghiêm cẩn trả lời:

Bọn họ vô cùng vui mừng, càng giống như là nhặt được vàng nhiều hơn.

Cô có nhắc về chuyện chỉ định người phụ trách?

Thưa có.

Nhắc có khéo không?

Sếp của Một Ngày Mới rất hiểu chuyện, ông ấy chắc chắn hiểu ý của ngài.

Thái Phượng khẽ gật đầu, anh phất tay, ý bảo thư ký cứ tiếp tục báo cáo. Đối với lần hợp tác này với Một Ngày Mới, anh thật không có hy vọng gì. Chẳng qua anh muốn gặp mặt Lê Đồng, muốn xem thử cô gái được Thế Thịnh chọn lựa sẽ là kiểu con gái như thế nào. Anh từ trước đến giờ thích nhất là cướp đồ của người khác, mà đồ của Phú Thất tương lai, anh lại càng muốn cướp. Nếu Thế Thịnh không quan tâm đến cô ta, anh coi như là rảnh rỗi một phen đi tìm bạn tình. Còn nếu như Thế Thịnh quan tâm đến Lê Đồng…

À, nếu là như vậy, lại không uổng công anh vất vả đào tìm nhược điểm của Thế Thịnh trong suốt bao năm qua.

Đôi mắt khẽ híp lại, anh đột nhiên cảm thấy kích thích lạ thường. Thái Phượng anh vất vả bao lâu, cuối cùng cũng sắp được đền đáp công sức rồi. Hoàng Thế Thịnh… không phải chỉ có chữ “Thế” mới là người thừa kế, mà chữ “Thái” của anh cũng rất xứng đáng được ngồi ở cái ghế Phú Thất đời tiếp theo của Hoàng tộc…

Đợi mà xem!

Bài viết liên quan