Gả cho anh rể chương 19 | Quả báo
Đồng Đồng bận tối mắt tối mũi, vừa nghiên cứu vừa lên ý tưởng, vẽ xong lại xóa, xóa xong lại vẽ. Ngoài thời gian ăn uống tắm rửa ra thì toàn bộ thời gian cô đều ngồi dưới sàn nhà, bày bừa giấy bút màu vẽ, vải vóc máy may các thứ,… Thế Thịnh có muốn giúp cô thì cũng không biết giúp bằng cách nào. Công việc của cô lúc nhàn rỗi thì rất nhàn, lúc chạy deadline thì bận đến mức thở cũng thấy lãng phí thời gian.
Đã hai ngày trôi qua, Đồng Đồng cơ bản đã lên xong ý tưởng, cô bây giờ chỉ cần viết báo cáo nữa là xong. Ngày mai có thể trình bày thuyết trình trước ban lãnh đạo tập đoàn ĐK đúng hạn.
Thế Thịnh làm việc xong, anh về lại phòng ngủ, nhìn thấy Đồng Đồng vẫn đang hăng say gõ máy tính, anh nhịn không được liền khuyên nhủ cô.
Em ngủ một lát đi rồi làm tiếp, giờ này cũng khuya lắm rồi.
Đồng Đồng lắc lắc đầu, cô bận đến không nâng được mắt lên mà nhìn anh.
Em làm sắp xong rồi, làm xong em ngủ luôn cho thẳng giấc.
Thế Thịnh đặt máy tính xuống bàn làm việc, anh vừa sắp xếp hồ sơ vừa nói với cô:
Ừm, vậy em làm đi, anh đợi em.
Đồng Đồng cuống quýt:
Ấy đừng đợi em, biết khi nào em mới xong, anh làm việc xong thì ngủ trước đi.
Không sao, anh cũng cần làm thêm ít việc, anh đợi em được.
Mãi đến gần khuya, Đồng Đồng mới hoàn thành xong công việc, cô uể oải gắp lại máy tính, dọn dẹp giấy tờ, cuối cùng là ngả vật ra giường, hai mắt híp lại như muốn ngủ đến nơi. Nhưng chợt nhớ đến bài thuyết trình ngày mai, cô lại phải cố nâng mí mắt hỏi Thế Thịnh vài chuyện.
Thịnh, anh có quen với Hoàng tổng của ĐK không?
Thế Thịnh vừa từ phòng tắm bước ra, anh cởi áo thun cho vào giỏ đựng, chỉ mặc quần dài, để lộ cơ bụng phẳng phiu cùng vòm ngực rắn chắc. Anh đến bên giường, ôm trọn Đồng Đồng vào lòng, giọng khàn khàn vì buồn ngủ.
Ừm, cũng không thân lắm, Hoàng tổng ĐK là chú của anh.
Đồng Đồng khẽ nhướng mày:
Chú á? Họ hàng gần không?
Thế Thịnh gật đầu:
Gần, ông nội anh và ba của chú ấy là anh em ruột.
À ra là thế, nhưng em chưa nhìn thấy chú ấy đến nhà mình bao giờ nhỉ?
Không hợp nhau lắm, trừ dịp gì đó mới đến, còn bình thường rất ít khi gặp nhau. Ngày mai em gặp chú ấy à? Nếu gặp thì đừng nhắc đến quan hệ của em và chú ấy, sẽ không tốt cho công việc của em.
Đồng Đồng gật gù, cô cuộn tròn trong lòng anh.
Ưm, em hiểu rồi, em chỉ hỏi một chút vì tò mò thôi, cũng không có ý “đi cửa sau” trong lần hợp tác này. Nhưng mà… chú của anh tính tình có khó khăn lắm không? Em nghe sếp Tuấn bảo chú ấy không dễ tính.
Cũng không dễ tính thật, rất khó chiều, tính tình có vài phần giống anh, lãnh bạc trong công việc. Nói chung em chỉ cần hoàn thành tốt phần công việc của em là được, chú ấy là người làm ăn nghiêm túc, không giống bọn lão Đạt, em có thể yên tâm.
À ừ, em biết rồi, nếu là như thế thì em đỡ lo hơn.
Thế Thịnh ôm chặt cô vào lòng, anh xoa xoa lưng cô, dỗ dành:
Được rồi, ngủ sớm đi, công việc sẽ tốt thôi, em rất có năng lực, chúc em thành công.
Đồng Đồng nhướng người hôn lên môi anh, hai mắt khẽ nhắm, cô cười yếu ớt nói với anh.
Cảm ơn lời chúc của anh, em cũng hy vọng là mình thành công.
Đêm khuya Đồng Đồng trễ giấc nhưng sáng sớm đã phải dậy, sau khi ăn sáng ở nhà, cô đến công ty một chuyến, sau đó mới đưa theo trợ lý rồi di chuyển đến tập đoàn ĐK. Buổi thuyết trình sáng nay cô không gặp trực tiếp Hoàng tổng mà chỉ gặp qua ban lãnh đạo của ĐK. Sau khi thuyết trình xong thì được thông báo về đợi kết quả. Có đến 7 công ty quy mô từ nhỏ đến lớn cùng đến thuyết trình, trong đó có cả công ty lớn nhất nhì thành phố S. Mặc dù khả năng được chọn không cao nhưng cô vẫn luôn đặt niềm tin vào năng lực trong công việc của mình, rất tin là ý tưởng của cô sẽ được chọn.
Vì công việc của Đồng Đồng bận rộn nên việc khám định kỳ được dời đến khi nào cô xong việc thì đi. Vừa vặn hôm nay được công ty cho nghỉ ngơi chờ đợi kết quả, Đồng Đồng liền gọi cho Vy bảo Vy đặt lại lịch khám. Cũng may là đã đặt lịch từ trước nên bọn cô được ưu tiên xếp lịch khám vào chiều ngày hôm nay.
Vy đến đón Đồng Đồng từ sớm, sau khi ăn trưa xong, cả hai cùng đến bệnh viện. Việc khám sản khoa cũng không mất nhiều thời gian, chỉ khoảng hơn một tiếng là hoàn thành hết thủ tục. Kết quả thăm khám hai ngày sau mới có nên bọn cô khám xong liền đi về, rảnh rỗi lại đi mua sắm ít đồ, chủ yếu là Đồng Đồng mua để tự thưởng cho bản thân mình trong thời gian làm việc vất vả vừa qua.
Này, mày định mua gì? Hay là đi ăn trước nhỉ?
Đồng Đồng chau mày nhìn bạn mình:
Lại ăn? Chẳng phải mày vừa ăn trưa xong à? Đói nhanh thế á?
Vy cười trừ với cô:
Ông xã nhà tao nuôi tao thành lợn rồi, hở tí là đói, không ăn kịp thời cào bụng khó chịu lắm.
Chịu thua bạn mình, cô liền hỏi:
Vậy muốn ăn gì? Nhưng tao nói trước là tao chỉ ăn một ít thôi đấy, vừa nãy tao ăn nhiều lắm rồi.
OK OK, mày không ăn cũng được, ngồi nhìn tao ăn thôi là được rồi.
Hai người bọn cô vừa đi vừa bàn nhau sẽ ăn quán nào, đi mua những gì, bàn luận vô cùng rôm rả. Lúc ra đến sảnh bệnh viện, vì mải mê nói chuyện, xém chút nữa là Đồng Đồng không kịp để ý đến Kim Trúc cũng vừa mới đi vào. Bình thường cô và Kim Trúc không thân lắm, sau lại vướng mắc chuyện của lão Đạt, mối quan hệ ngày càng tệ. Hầu như gặp nhau chỉ cười trừ chứ không nói chuyện vui vẻ được như trước đây nữa. Mà Đồng Đồng cũng nhận ra được rằng Kim Trúc không thích cô, không biết là vì chuyện của lão Đạt hay là do có nguyên nhân mập mờ nào khác nữa?
Kim Trúc đi cùng mẹ ruột của mình đến khám thai, đây là bệnh viện phụ sản tư nhân lớn nhất thành phố S. Hầu hết các vị có tiền đều thăm khám và sinh con ở đây. Dịch vụ rất tốt, mà giá cả cũng “siêu tốt”.
Nhìn thấy Đồng Đồng, Kim Trúc vốn không định chào hỏi nhưng mẹ cô lại nhắc nhở cô, muốn cô dừng lại chào hỏi Đồng Đồng một tiếng. Mặc dù không vui nhưng cô lại không dám cãi lời mẹ mình, với lại cô cũng muốn biết Đồng Đồng đến đây để làm gì, vì đây là bệnh viện phụ sản…
Đồng Đồng, cô đến đây thăm bạn à? Hay là…
Đồng Đồng gật đầu chào hỏi mẹ của Kim Trúc trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô ấy:
À tôi đến đây thăm chị gái của bạn tôi, chị ấy vừa sinh con ở đây.
Kim Trúc thoáng yên tâm trong lòng, cô ấy cười cười nói với Đồng Đồng.
À ra vậy, vậy mà tôi tưởng cô có chuyện vui định giấu mọi người ấy chứ. Thôi vậy, cô đi trước đi, tôi phải vào trong khám, về nhà nói chuyện sau.
Đồng Đồng cũng không muốn nói nhiều, cô liền đồng ý.
Được, cô cẩn thận một chút, tối về gặp lại sau.
Đồng Đồng và Vy rời đi, Kim Trúc vẫn không quên ngoảnh đầu lại nhìn một cái. Chắc chắn bọn cô đã đi rồi, cô ấy liền nhăn nhó không vui nói với mẹ mình.
Mẹ ơi, khi nãy con cứ đi vào trong là được rồi, không cần phải chào hỏi cô ta đâu.
Mẹ của Kim Trúc, bà Kim, tương đối tuổi trẻ nhưng dáng vẻ mảnh mai hơn, diện mạo cũng tinh tế hơn bà Hai một chút. Bà Kim có nguồn gốc từ gia đình có học vấn, cha mẹ đều là giáo sư, bà trước đây cũng là giảng viên đại học nên cách nói chuyện và suy nghĩ của bà luôn trang nhã và sâu sắc hơn so với người bình thường. Về vấn đề của Đồng Đồng, bà có vẻ đã có suy nghĩ mới, không còn giống như trước nữa.
“Tương lai sau này đều là chị em một nhà, con dù thích hay không thì vẫn phải đối xử chuẩn mực với cô ta. Làm như thế là có lợi cho con, không thiệt gì đâu mà lo,” bà Kim nhấn mạnh với Kim Trúc.
Kim Trúc ngạc nhiên nhìn mẹ:
“Nhưng trước đây mẹ đã bảo con không cần quan tâm đến cô ấy mà?”
Bà Kim giải thích:
“Trước đây mẹ nghĩ cô ấy không làm được điều gì lớn nhưng sau sự việc của Đạt, mẹ lại có suy nghĩ khác. Lê Đồng này chắc chắn sẽ trở thành vợ của Hiển, không có gì sai. Nếu đã như vậy, con tạm thời nên đối xử tốt với cô ấy, chờ khi Duy Hiển giành được quyền thừa kế, lúc đó cũng không muộn.”
Kim Trúc bất đắc dĩ:
“Nhưng mẹ chồng con cũng không thích cô ta, bà kêu con không cần để ý đến thứ không có danh phận đó.”
Bà Kim không hài lòng về câu trả lời của Kim Trúc, bà chỉnh lại tư duy của con gái:
“Con cũng đừng quên là con cũng chưa có danh phận rõ ràng.”
“Nhưng con đang có thai, trong bụng con là cháu của nhà họ Hoàng, thân phận phải khác cô ta chứ?”
Bà Kim lắc đầu, nghiêm túc:
“Khi chưa được ghi tên vào gia phả nhà họ Hoàng thì dù có mang thai hay không mang thai… mẹ thấy đều như nhau cả. Mà cũng không phải cô ấy không mang thai, chỉ là chưa mang thai mà thôi. Địa vị của Duy Hiển và Thế Thịnh rõ ràng là có sự khác nhau, chưa đến phút cuối cùng, chưa biết được ai thắng ai thua. Con nên cẩn thận, vì con là con dâu trong nhà. Còn về mẹ chồng con, bà ấy có quyền không thích Đồng Đồng, bởi vì bà ấy là người lớn.”
Kim Trúc hiểu ra được vài điều từ lời mẹ mình. Dù vẫn không thể thích Đồng Đồng, cô cảm thấy không vui và bày tỏ:
“Nhưng con cũng không thể thích cô ta được. Những tấm ảnh kia… con không quên được đâu.”
Bà Kim khuyên:
“Về chuyện đó, chưa biết rõ thực hư thế nào, con đừng vội nghe lời người ngoài kích bác. Mà nếu thật là như vậy, vậy thì nguyên nhân chính cũng là nằm ở chỗ Thế Hiển. Con nên giải quyết chỗ chồng mình trước, xác nhận rõ ràng mới có thể dạy dỗ được cô ta. Lê Đồng bây giờ đang được cả nhà chồng con yêu thích, con không nên chống đối cô ta, nên nghe lời mẹ.”
Kim Trúc không vui lắm nhưng cô cũng hiểu. Vì tâm trạng không tốt, bụng cô cũng không thoải mái, cô nói:
“Ui, lại đau bụng rồi… cứ nhắc đến cô ta là con khó chịu ngay.”
Bà Kim quan tâm và nhắc nhở:
“Hôm qua mẹ đã nói rồi, con đừng ăn món đó, đồ ăn bên ngoài vừa nhiều dầu mỡ vừa không vệ sinh… lại cứ không nghe mẹ. Thôi đi mau, đừng để bác sĩ đợi, hết giờ là bà ấy về đấy, không đợi con đâu.”
Hai mẹ con Kim Trúc đi vào trong bệnh viện, trong khi bên ngoài cổng, Đồng Đồng và Vy bàn luận về ăn uống và mua sắm. Mặc dù cả hai đều ở trong môi trường công ty nhưng lại có hai quan điểm khác nhau.
Kết quả cuối cùng đã đến, ĐK quyết định hợp tác với công ty của Đồng Đồng trong dự án sắp tới. Sếp Tuấn, khi nghe tin này, rất phấn khích và quyết định cho nhân viên tan làm về sớm, nhưng lương vẫn được trả đầy đủ.
Hiện tại, Đồng Đồng và sếp Tuấn đang ngồi trong phòng cao cấp của nhà hàng A, được tập đoàn ĐK mời cơm để thảo luận thêm về dự án. Ban đầu không dự kiến Hoàng tổng sẽ đến, nhưng bất ngờ anh ta lại xuất hiện, khiến không khí trong phòng có chút kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Đồng Đồng gặp “chú chồng” của mình, và bề ngoài của Hoàng tổng khiến cô ngạc nhiên.
Hoàng tổng có mái tóc màu nâu nhạt, vóc dáng cao to, và gương mặt anh tuấn. Anh ta thực sự là một cực phẩm về ngoại hình. Mặc dù Đồng Đồng thấy Hoàng tổng đẹp trai, nhưng cô vẫn cho rằng Thịnh nhà mình mới là đẹp trai nhất.
Hoàng tổng đã quan sát Đồng Đồng từ trước đến giờ. Anh ta ấn tượng với cách cô thuyết trình trong cuộc họp trước đó. Với giọng nói dịu dàng, câu từ rõ ràng và sự tự tin, Đồng Đồng để lại ấn tượng tốt đẹp. Hoàng tổng thích sự hoàn hảo, và cô gái này, trong mắt anh, là hoàn hảo. Anh không thể không muốn chiều chuộng cô hơn.
Tuy nhiên, Đồng Đồng chỉ là một phần trong kế hoạch của Hoàng tổng, không phải là sự lựa chọn cuối cùng của anh.
Khi bữa cơm kết thúc, Đồng Đồng quay lại phòng để lấy điện thoại quên. Lúc ra cửa, cô ngạc nhiên khi thấy Hoàng tổng vẫn đứng đó. Anh ta mặc kính đen và trông như một minh tinh điện ảnh. Đồng Đồng ngần ngừ không biết nên nói gì, và sau nửa ngày, cô mới lẻn lỏi hỏi:
“Hoàng tổng, tại sao anh lại ở đây?”
Thái Phượng nhìn cô, giọng anh trầm:
“Tôi có điện thoại cần nghe, vừa nghe xong lại thấy cô đi ra, cô để quên gì không?”
Đồng Đồng gật đầu, giơ điện thoại, cười:
“Tôi quên điện thoại nên quay lại lấy.”
Cô mời anh đi trước, nhưng Hoàng tổng chỉ đáp:
“Ý tưởng của cô rất tốt, tôi rất hài lòng. Nhưng có một số điểm cần thay đổi.”
“Anh cứ nói, tôi sẽ sửa theo ý anh.”
Thái Phượng nhẹ nhàng:
“Không gấp, chúng ta sẽ thảo luận sau. Cô đã làm việc vất vả, tôi biết. Cảm ơn cô đã hợp tác với chúng tôi.”
Đồng Đồng nhanh chóng trả lời:
Không sao đâu, tôi đã quen với lịch trình làm việc như thế này rồi. Chỉ cần cố gắng là sẽ có kết quả, tôi rất vinh dự được hợp tác với công ty quý.
Bước vào thang máy, Thái Phượng lịch sự nhấn nút thang máy để giúp Đồng Đồng. Bởi thang máy này dành cho phòng bao cao cấp, ít khách hàng sử dụng, chỉ có hai người trong thang máy là Đồng Đồng và anh. Cả hai đều im lặng, Đồng Đồng cảm thấy ngượng ngùng và không biết nói gì, còn Thái Phượng cũng không muốn tạo ra nhiều tương tác.
Khi thang máy đến tầng trệt, Thái Phượng hỏi lịch sự:
Cô Đồng có xe riêng không? Cần tôi đưa về không?
Đồng Đồng từ chối nhanh chóng:
Không cần đâu, tôi đi cùng xe với sếp Tuấn, ông ấy chắc đang đợi tôi ở ngoài.
Thái Phượng gật đầu hiểu, và nhận thấy thái độ của cô phù hợp với kế hoạch của anh.
Vậy được, cô về nhớ cẩn thận. Tạm thời nghỉ ngơi vài ngày, khi nào có việc sẽ có phòng kế hoạch liên lạc với cô. Rất vui vì được hợp tác với cô, tôi chọn công ty của cô dựa trên năng lực chứ không phải mối quan hệ ngoài luồng. Mong cô không làm thất vọng, hãy hợp tác vui vẻ.
Đồng Đồng hiểu ý và cúi đầu, trả lời lịch sự:
Hoàng tổng, hợp tác vui vẻ!
Thái Phượng đi trước, Đồng Đồng suy nghĩ một chút rồi cũng bước ra. Cô không quay đầu lại, không nhìn thấy ai đang quan sát cô từ sau.
Trong khi đó, Tiểu Nguyệt đang ăn cùng em họ, và khi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Đồng Đồng ở phía trước. Điều này không có gì lạ, nhưng… người vừa nói chuyện với cô ấy có phải là Thái Phượng của ĐK không?
Em họ của Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy cô gái nhìn chăm chú về phía trước, và cũng bắt đầu tò mò nhìn theo. Nhưng không nhìn rõ ai đó, chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ.
Chị Nguyệt, chị nhìn gì vậy?
Tiểu Nguyệt cười và trả lời:
À, là người quen của chị, người chị mới nói chuyện với em nãy.
Rose tò mò hỏi:
Là bạn gái của anh Thịnh phải không? Cô ấy đâu? Đi đâu?
Tiểu Nguyệt gật đầu.
Đúng, cô ấy đã đi rồi.
Em có kịp chạy ra xem mặt không?
Tiểu Nguyệt cười nhẹ:
Không cần vội, sắp tới nhà họ Hoàng có tiệc, chị chắc chắn sẽ được mời, khi đó em có thể đi cùng. Không cần phải vội, không có gì đặc biệt để xem.
Rose tiếp tục hỏi:
Tên của cô ấy là gì vậy? Chị vẫn chưa nói cho em biết.
Tên cô ấy là Đồng, nghe khá bình thường!
Rose nhăn mày, tên Đồng… nghe quen quen…
Nhận thấy em gái đang nhăn mày, Tiểu Nguyệt vỗ nhẹ cô ấy, nói:
Đừng quan tâm đến cô ấy, chị cũng không để ý nhiều đến cô ấy, em cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tên không đẹp, người cũng chẳng có gì nổi bật cả, không cần phải lo lắng. Đi thôi, bà ngoại đang đợi ở nhà, em có nhớ đã hứa điều gì với bà không?
Ừ, em nhớ, chúng ta về thôi.
Nếu Đồng Đồng biết rằng cô sẽ gặp lại Rose ở thành phố này, cô sẽ phải kêu lên rằng… Thế giới này thật là nhỏ biết bao!
Kết quả khám định kỳ đã có, Đồng Đồng và Vy đã đến nhận kết quả như đã hẹn. Tuy nhiên, sau khi rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Đồng Đồng dường như không thể kiềm chế được nữa. Cô ngã xuống ghế và òa lên khóc lớn, tay vẫn cầm lấy kết quả khám bệnh…
Vy cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cố gắng an ủi:
Đồng Đồng, đừng khóc… Tao sẽ đưa mày đi khám ở nơi khác, kết quả này chắc chắn không đúng, đừng lo lắng quá, tao sẽ lo cho mày.
Tâm trạng của Đồng Đồng đau đớn, cô lắc đầu một cách điên cuồng và nói:
Không… Vy… Tao biết đây là sự thật… đó là sự thật.
Sự thật gì? Chắc chắn không phải, tao không tin đâu. Để tao đưa mày đi khám ở chỗ khác. Chỉ khi mà tất cả các bác sĩ đều nói như vậy thì tao mới tin.
Vy còn thêm:
Và nếu thật sự mày không thể sinh con… tao sẵn sàng đưa mày đi nước ngoài để chữa trị. Y học bây giờ phát triển rất nhanh, đừng lo lắng quá, mày sẽ được chữa lành.
Đồng Đồng ôm chặt Vy, nước mắt cứ rơi không ngừng, cô cảm thấy đau lòng và tự trách bản thân. Cô hiểu rằng đó là quả báo cho những điều cô đã làm, tất cả đều do cô, do cô gây ra…
Vy… mày có tin vào quả báo không? Mày có tin không?
Vy cũng gần như sắp khóc, cô trả lời:
Quả báo là gì? Mày đang nói chuyện gì vậy? Đừng làm tao lo sợ như vậy Đồng Đồng.
Đồng Đồng không thể kiềm chế được nữa, cô run rẩy và khóc lóc, đến mức ai đi ngang qua cũng phải quay đầu nhìn lại. Đã bảy năm trôi qua, nhưng cô vẫn không thể quên, nỗi đau ấy vẫn đeo bám cô…
Vy… tao từng… tao từng mất con… tại tao… tại tao không xứng đáng để làm mẹ nữa… tao không xứng đáng nữa. Tao sợ lắm, tao thật sự sợ lắm… đứa con đó… là con của tao!