Gả cho anh rể chương 20 | Sức khỏe của Đồng Đồng

29/02/2024 Tác giả: Hà Phong 191

Sau khi khóc hết nước mắt, Vy dắt Đồng Đồng đến căn tin của bệnh viện và mua một cốc nước cam cho cô. Đợi tâm trạng của Đồng Đồng ổn định hơn, Vy mới dám hỏi lại về chuyện cũ.

Vy, giọng khàn khàn vì vừa khóc, suy nghĩ một lúc trước khi nói nhỏ giọng:

Đồng, chuyện năm đó… đứa bé đã mất… có phải là con của anh Thịnh không?
Đồng Đồng, mắt đỏ hoen, nhẹ nhàng gật đầu một cách không che giấu:

Ừm… đúng là con của anh ấy.
Nghe xác nhận từ Đồng Đồng, dù đã biết trước kết quả, Vy vẫn không khỏi ngạc nhiên và đau lòng thay cho bạn mình. Đồng Đồng và anh Thịnh đã chia tay trong năm cuối cấp, khi ấy Đồng Đồng chỉ mới 17 tuổi.

Vy hít thở sâu và tiếp tục:

Mày… có phải vì vụ việc đó mà mày không thi đại học không?
Khi nhắc lại chuyện cũ, Đồng Đồng cảm thấy tim như co lại, cô đáp:

Ừ, trước kì thi, ngày đầu tiên… tao bắt đầu ra máu và phải nhập viện… lúc đó tao mới biết là mình… có thai.
Vy kinh ngạc:

Mày không biết mình có thai?
Đồng Đồng gật đầu mệt mỏi:

Tao không biết. Năm đó, sau khi chia tay với anh Thịnh, tao rất căng thẳng. Sau đó, tao bắt đầu ôn thi đại học, không để ý đến những điều khác. Trong đầu tao chỉ có học và học, cảm giác ăn uống và ngủ nghỉ thường xuyên không còn. Khi đau bụng, tao nghĩ đó là do tiêu hóa kém… tao đã uống nhiều loại thuốc… có cả thuốc an thần.
Vy nghẹn lời, cô nhìn bạn mình, không biết phải làm thế nào để an ủi Đồng Đồng. Nhớ lại những ngày ấy, Đồng Đồng xuống sắc và gầy đi, nhưng cô giấu đi không muốn ai biết. Vy không thể tưởng tượng, sự sốc của việc sảy thai ở tuổi 17 đã ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của Đồng Đồng như thế nào. Nếu chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi là Đồng Đồng đã vượt qua được kì thi đại học năm đó… chỉ một chút nữa thôi…

12 năm qua, cả hai đã trải qua nhiều thăng trầm. Vy nhận ra sự nỗ lực và tâm huyết của Đồng Đồng trong quãng thời gian đó. Cô hối hận vì không thể quan tâm đến bạn mình nhiều hơn, không chia sẻ nhiều hơn trong những ngày khó khăn. Trái lại, Đồng Đồng lại hối hận về hàng trăm lần, về những gì cô đã làm. Mỗi khi nghĩ về đứa con, cô tự trách bản thân nhiều lần. Sự mất mát đó khiến cô không thể quên…

Vy nắm lấy tay của Đồng Đồng, cô ấy cảm thấy khó chịu khi phải đặt ra câu hỏi:

Đồng… tại sao lúc đó mày không nói với tao, mày đã chịu đựng một mình… tại sao không nói ra? Nếu lúc đó mày nói sự thật với anh Thịnh, chắc anh ấy sẽ không đi Mỹ… và chúng ta sẽ không phải xa nhau như vậy.
Đồng Đồng lau nước mắt, giọng cô trầm:

Lúc đó, tao đã quyết định chia tay anh ấy, tao tự đưa ra quyết định đó, mày nghĩ tao còn đủ sức để nói ra chuyện đó à. Thực ra, mày là người đầu tiên tao nói về việc đứa bé năm đó của tao là con của anh Thịnh, thậm chí, cả mẹ tao… tao cũng không nói.

Mày không nói với dì à? Thực sao?

Đồng Đồng gật đầu quả quyết:

Đúng, mẹ tao không biết tao mang thai con của anh Thịnh. Tao chỉ nói là tao quen với một người anh trong câu lạc bộ guitar, không nhiều hơn thế.
Vy bất ngờ:

Dì tin không? Dì không biết mày và anh Thịnh yêu nhau à?
Đồng Đồng nhẹ nhàng cười:

Tin hay không thì cũng phải tin, vì trước đó tao đã chia tay với anh Thịnh, mẹ tao cũng biết. Mà vấn đề là con của ai không còn quan trọng nữa… đứa bé cũng không còn ở đâu…
Vy nhìn Đồng Đồng, cô có thể thấy sự bất lực trong cách nói của cô ấy. Mang thai và sảy thai ở tuổi dậy thì không phải là điều dễ dàng, đặc biệt là trước kì thi đại học. Tương lai của Đồng Đồng năm đó thực sự rơi vào bóng tối. Thời gian cô đã dành cho việc học tập và chuẩn bị cho kì thi đại học bỗng trở thành đau thương. Vy không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào nếu ở trong tình huống đó.

Vì đứa bé mà mày… quyết định đi du học?
Đồng Đồng uống một ngụm nước, giọng cô trở nên lạnh lùng:

Ừ, tao không thể ôn thi lại nữa. Sau sự kiện đó, tao phải điều trị tâm lý một thời gian. Bác sĩ khuyên tao nên tìm một môi trường mới để cải thiện tâm trạng, vì vậy tao quyết định đi du học.
Cô nhìn Vy:

Vy, mày biết tao đặt niềm tin vào kỳ thi đó như thế nào. Tao không thi được, con của tao thì mất, tao lại vừa chia tay anh Thịnh… thế giới của tao như sụp đổ chỉ trong một phút. Nếu lúc đó tao không quyết định đi du học, tao không biết mình có thể vượt qua như thế này không. Mày biết tao là người mạnh mẽ nhưng tao… không phải là siêu anh hùng, tao không thể chống lại mọi đau khổ. Nhưng mày có biết không… tao cảm thấy như mình không xứng đáng…
Vy ôm Đồng Đồng, cô cố gắng trấn an:

Mày nói gì vậy… mày không xứng đáng sao? Anh Thịnh yêu mày, quan trọng mày, mày là bảo bối của anh ấy. Anh Thịnh được mệnh danh là đứa con cưng của Trời, mày là con dâu của ông Trời… không nên nói những điều như vậy… đừng nói những điều như vậy.
Đồng Đồng ôm Vy, nước mắt cô không còn rơi nhiều như trước, nó giống như là đã trải qua quá đủ đau thương…

Ừ, anh Thịnh là đứa con cưng của Trời, tao là bạn gái anh ấy… ông Trời cũng sẽ thương tao…

Ừ ừ, anh Thịnh thương mày, ông Trời thương mày… tao cũng mãi mãi thương mày…

Đồng Đồng hít một hơi sâu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn sau đợt trò chuyện. Có những nỗi đau như vật kề cận với xương tủy, dù có trải qua bao nhiêu lời an ủi cũng không thể phai đi hoàn toàn. Nhưng việc chia sẻ nó ra cũng là một cách để giảm nhẹ, đỡ bớt gánh nặng mà cô phải gánh một mình… Đó là điều tốt nhất, hơn nhiều!

Trong buổi chiều ấy, Vy đã đưa Đồng Đồng đi kiểm tra ở hai bệnh viện khác nhau, dù cô muốn đặt lịch kiểm tra ở thành phố A nhưng Đồng Đồng phản đối. Cô gợi ý rằng nên chờ đợi kết quả từ hai bệnh viện này trước, nếu kết quả không tốt, thì còn kịp đặt lịch khám ở thành phố A.

Nhìn thấy sự bình tĩnh lạ thường của Đồng Đồng, Vy bất ngờ và lo lắng, cô hỏi:

Đồng, mày bình tĩnh như vậy… đừng nghĩ mày sẽ rời bỏ đi chứ? Tao sẽ không đồng ý đâu, tao đã nói trước rồi đó.
Đồng Đồng cười nhẹ khi sửa soạn lại son môi, cô trả lời:

Mày nên xem ít phim, những bộ phim mà tâm trạng của nhân vật chính yếu như vậy, nếu mày theo đuổi thì tốt hơn.

Nhưng mày bình tĩnh quá, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả tao.

Ừ, dù chuyện gì xảy ra, tao cũng sẽ giữ bình tĩnh, vì việc hỗn loạn không giải quyết được vấn đề. Điều đó là một phần của tính cách của tao, phần còn lại có thể là do công việc đã rèn luyện. Tao sẽ không rời bỏ, vì đâu có phải chuyện tồi tệ nhất mà tao đã từng trải qua. Hơn nữa, bây giờ có Thế Thịnh ở bên cạnh, tao cần phải xem xét tâm trạng của anh ấy.

Vy tiếp tục hỏi:

Mày sẽ nói với Thịnh đi đúng không? Mày đã thay đổi quyết định à?
Đồng Đồng lắc đầu, trả lời một cách nghiêm túc:

Không, chuyện cũ đã qua rồi, lại còn là nỗi đau cũ, tao yêu anh ấy quá nhiều để muốn làm anh ấy buồn. Những nỗi đau như vậy, chỉ cần một người biết là đủ, tao không muốn Thịnh phải chịu đựng như tao đã từng. Tao tin rằng Thịnh không bỏ rơi tao vì chuyện tao không thể sinh con, và đó là điều quan trọng nhất.
Vy đồng ý với quan điểm của Đồng Đồng và thêm:

Ừ, mày suy nghĩ đúng, tao chỉ lo rằng mày sẽ nghĩ tiêu cực thôi. Thời đại này, không cần phải có con để yêu nhau, và tao nghĩ Thịnh cũng không phải là người thích trẻ con… mày hãy thử hỏi anh ấy.

Tao sẽ hỏi, nhưng mày đừng nói bậy nhé. Nếu mày nói, tao sẽ đi lần nữa, nhưng lần này mày đừng mong tao sẽ trở lại.

Vy nhăn mặt nhìn bạn mình:

Ăn với nói thôi, tao sẽ đấm mày một phát…
Xe dừng trước cổng lớn của nhà họ Hoàng, Vy nhìn theo bóng dáng của Đồng Đồng khi bước vào sân, bỗng nhớ tới hình ảnh của cô như một con nhím. Dù nhỏ bé nhưng nhím luôn tự vệ mạnh mẽ, sẵn sàng chiến đấu với kẻ thù. Nhưng liệu bộ lông nhím có thể bảo vệ được thân hình bé nhỏ mãi mãi không?!

Cuối tháng này, nhà họ Hoàng sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn nhất trong năm để kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Hoàng Vương. Buổi sáng sẽ có phần lễ kỷ niệm và trao thưởng cho nhân viên tại công ty, còn buổi tối sẽ là buổi tiệc tại nhà riêng của chủ tịch tập đoàn Hoàng Vương. Thiệp mời đã được gửi đến tay khách mời, bao gồm cả nhà mẹ của Đồng Đồng.

Trong thời gian này, Đồng Đồng đang rất bận rộn với dự án quảng bá trang sức của tập đoàn ĐK, công việc bắt đầu sớm hơn dự kiến. Cô phụ trách việc lên kế hoạch và giám sát việc ghi hình cũng như chụp ảnh cho người đại diện thương hiệu.

Dù bản thân cô đang không được khỏe mạnh nhưng Đồng Đồng vẫn luôn là người làm việc cẩn thận và không chậm trễ. Cô lo sợ nếu thể hiện ra rằng mình đang gặp vấn đề, Thế Thịnh, người chồng của cô, sẽ phát hiện ra. Anh ta đã chú ý đến cô rất nhiều, và cô không thể che giấu được trạng thái của mình trước anh.

Kết quả của cuộc kiểm tra sức khỏe tại hai bệnh viện khác nhau sẽ chỉ được biết sau một vài ngày nữa. Đồng Đồng không muốn nghĩ nhiều về điều đó, cô luôn tìm cách để bận rộn, tránh suy nghĩ quá nhiều về vấn đề đó.

Hôm nay, Đồng Đồng được kết thúc công việc sớm, tiến độ ghi hình khá tốt. Phụ trách từ phía ĐK mời cô và mọi người đi ăn, và lần này cô không thể từ chối. Nếu cô tiếp tục từ chối, mọi người có thể nghĩ rằng cô không thích hợp, và việc hợp tác trong tương lai có thể trở nên khó khăn hơn.

Mặc dù cô không muốn uống rượu nhưng khi Hoàng tổng bất ngờ xuất hiện, anh ấy mời cô uống. Đồng Đồng không thể không chấp nhận, bởi sự tôn trọng và ánh nhìn của Hoàng tổng. Cô cố gắng uống nhưng chỉ uống được vài ly nhỏ, và cảm giác như đã uống một cách quá mức. Cô gần như đi loạng choạng giống như người đã uống rượu, khó khăn khi đi ra khỏi sảnh.

Khi cô xuống sảnh, cô nhận ra mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Hoàng tổng đang nói chuyện qua điện thoại. Cô chỉ muốn chào tạm biệt và đi về nhưng không ngờ Hoàng tổng lại thể hiện sự quan tâm. Anh ấy gắp điện thoại vào túi, và nhẹ nhàng hỏi cô:

Cô Đồng, cô không có xe phải không? Tôi sẽ đưa cô về.
Dù cô đang cảm thấy một chút chuệnh choạng nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, từ chối lời đề nghị:

Không cần đâu, Hoàng tổng. Tôi có xe đón, không cần làm phiền anh.
Thái Phượng nói tiếp:

Đừng bận tâm, nếu xem xét vai trò, cô có thể xem là cháu dâu của tôi. Tôi sẽ đưa cô về, đó cũng là giúp đỡ gia đình. Thế Thịnh không phải là người nhỏ nhen, cô không cần phải lo lắng.
Tuy cố gắng từ chối nhưng Đồng Đồng vẫn giữ vững quyết định:

Tôi không lo về Thế Thịnh. Chỉ là tôi không muốn tạo ra mối quan hệ thân thiết với người đàn ông ngoài công việc, kể cả là chú. Phụ nữ đã có chồng… tốt nhất nên giữ khoảng cách với tất cả đàn ông trên thế giới. Tôi rất cảm ơn sự thông cảm của Hoàng tổng, nhưng tôi có chút bảo thủ trong suy nghĩ.
Thái Phượng hơi ngạc nhiên, vì cô là người phụ nữ đầu tiên mà anh từ chối một cách thẳng thừng như vậy. Đây là điều chưa từng xảy ra, dù là phụ nữ nắm quyền trong tay cũng không từ chối anh bao giờ. Liệu cô đang giữ vững giá trị của bản thân hay chỉ đơn giản là do tính cách của cô?

Tôi thấy cô có vẻ say, cô không gọi Thế Thịnh đến đón cô sao?
Đồng Đồng cười nhẹ và trả lời:

Anh ấy còn có việc phải làm, tôi tự về được, không cần làm phiền anh ấy trong những việc như này. Xin lỗi, Hoàng tổng, tôi ra ngoài đợi xe, chúng ta gặp lại sau.
Thái Phượng gật đầu:

Được, chúng ta gặp lại sau.
Đồng Đồng bước ra khỏi cửa và cảm thấy một cảm giác không dễ chịu nào đó. Cô vươn tay đỡ vào tường, cảm giác buồn nôn dâng lên trong cơ thể cô, nhưng cô không thể nôn ra được. Thức ăn dường như đang trơ ra giữa cổ họng cô, không thể nuốt xuống hoặc đẩy ra. Cố gắng bước thêm vài bước, cô cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ đi, và cuối cùng, cô ngã quỵ xuống sàn nhà, mất đi ý thức.

Thái Phượng theo dõi Đồng Đồng, và khi cô ngã, anh không thể nào không chạy đến. Anh cất cô lên và đưa vào xe, sau đó một cách tử tế đưa cô đến bệnh viện. Cô ấy dựa vào anh, hiện tại cô đang bất tỉnh, gần như như đang ngủ, cơ thể nhẹ nhàng dựa vào anh. Anh gọi tên cô vài lần nhưng cô không đáp lại, cơ thể cô nóng lên, có thể cô đang sốt.

Anh không muốn ôm cô trong tình huống này, nhưng nếu không ôm, cô sẽ ngã, và anh không muốn thấy điều đó. Vậy nên, mặc dù biết là việc đụng chạm vào cơ thể của người khác khi họ không có ý thức là không tôn trọng, nhưng anh vẫn ôm cô. Dù vậy, cơ thể của cô thơm và eo nhỏ, không quá tệ.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra thân nhiệt cho cô và hỏi anh về lý do cô ngất xỉu. Anh trả lời chân thành, nhưng bác sĩ lại mắng anh một trận. Sau khi chỉnh sửa dây truyền dịch cho cô, bác sĩ cảnh báo anh:

Người trẻ thường không để ý đến sức khỏe của mình. Anh có vẻ bảnh trai và thành đạt, nhưng có lẽ anh quá bận rộn. Bận rộn không có nghĩa là không quan tâm đến sức khỏe của bạn gái. Đừng để bạn gái bị sốt và uống rượu quá nhiều như vậy. May là anh đưa cô đến bệnh viện kịp thời, nếu không tình hình có thể trở nên nguy hiểm.
Thái Phượng cảm thấy không công bằng cho mình, vì anh không phải bạn trai của Đồng Đồng, và nếu là bạn trai của cô, anh cũng có thể kiểm soát được cô uống rượu. Bác sĩ cứ tiếp tục mắng mỏ anh, và khi anh bạn của anh đến, bác sĩ mới dừng lại. Tuy nhiên, ông ta vẫn không có cảm tình với anh, và khi ra đi, ông ta cũng còn mắng anh một câu nữa.

Thái Phượng đau đầu thực sự, anh thấy mình không thể thô bạo như trên thương trường khi đối diện với một bác sĩ. Anh không muốn làm cho những người đang làm công việc cứu người cảm thấy không được tôn trọng. Do đó, anh để cho bác sĩ nói những gì mà anh không muốn phản bác lại.

Bạn của anh là một bác sĩ ở bệnh viện này, có vị thế không nhỏ. Anh ấy vừa khám lại cho Đồng Đồng và cho biết cô chỉ bị sốt, sau khi truyền dịch thì có thể xuất viện.

Thái Phượng ngồi trên ghế, chân vắt chéo, và anh hỏi:

Khi nào thì truyền dịch xong?

Khoảng nửa tiếng là xong. Nhưng cô gái này là ai? Mới là bạn gái của bạn à?

Thái Phượng khẽ xoa xoa mi tâm và trả lời:

Không phải bạn gái tôi.

Vậy là ai? Thư ký mới à?

Thái Phượng lắc đầu và trả lời:

Là bạn gái của Thế Thịnh.
Bác sĩ Tuần giật mình khi nghe câu trả lời đó, anh ta không tin vào điều anh vừa nghe:

Bạn gái của Thế Thịnh? Anh đang nói đùa à?
Thái Phượng lườm bác sĩ Tuần và nói:

Tôi không đùa, cô ấy là bạn gái của Thế Thịnh, bạn gái của cháu trai tôi.
Bác sĩ Tuần ngỡ ngàng trước câu trả lời của Thái Phượng, anh ta cảm thấy như trời đất đang lật ngược. Anh cảm thấy tò mò về Đồng Đồng, nhưng không ngờ lại gặp cô ở tình huống này.

Thái Phượng, dù tôi thân với cậu hơn nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng…
Thái Phượng uống một ngụm nước lọc và cắt ngang lời của bác sĩ Tuần:

Nếu là công bằng thì không cần phải nói, nếu có lợi cho tôi hãy nói.
Bác sĩ Tuần không hài lòng với thái độ của Thái Phượng, anh ta phát cáu:

Thái Phượng, đừng giở thói lưu manh nữa, giành đàn bà với cháu trai của mình là hành động không quân tử.
Thái Phượng cười nhạt và nói:

Trước đây tôi có quân tử à?

Cậu có điên không? Hay cậu cần một cái đấm của Thế Thịnh để tỉnh ra?

Thái Phượng nhìn về Đồng Đồng đang nằm trên giường bệnh và cười đểu:

Tôi sợ bị đấm à? Nếu Thế Thịnh muốn đấm tôi, hãy thử xem tôi có đấm lại không?
Bác sĩ Tuần tức giận và nói:

Cậu dám đấm lại Thế Thịnh không? Cậu nghĩ cậu mạnh mẽ à? Tôi nói với cậu rồi mà cậu không nghe, đừng để máu tanh lửa đạn thì mới biết sợ. Thế Thịnh và cậu đều là những người tàn nhẫn, thô bạo. Thế Thịnh có người nhà, còn cậu thì sao? Ba cậu à? Ông ấy chỉ lợi dụng cậu thôi, cậu có hiểu không?
Thái Phượng bị tổn thương bởi lời nói của bác sĩ Tuần, và anh cảm thấy không vui. Anh biết chỉ có bác sĩ Tuần mới dám nói chuyện với anh như vậy. Nếu là người khác, anh đã đuổi họ đi rồi.

Biết rằng bạn mình không vui, bác sĩ Tuần dần dần dịu bớt thái độ.

Tôi chỉ muốn điều tốt cho cậu thôi. Cậu có thể đấu lại Thế Thịnh ở những mặt khác, nhưng về vấn đề con gái, tôi nghĩ cậu nên tránh xa. Trong suốt thời gian qua, Thế Thịnh, mặc dù có vẻ độc đoán trong kinh doanh, nhưng trong việc đối nhân xử thế, anh ấy rất tốt và có lý lẽ. Riêng vụ của lão Đạt, tôi có quan điểm khác về anh ấy.
Thái Phượng hờ hững hỏi:

Vậy cậu giờ nghĩ gì về anh ấy?
Bác sĩ Tuần trả lời nghiêm túc:

Theo tôi, Thế Thịnh không phải là người không biết tức giận, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống đẩy anh ta vào tận cùng. Cậu biết điểm yếu của Thế Thịnh là gì không?

Là gì?

Chính là cô gái đang nằm trên giường kia, chính xác là cô ấy. Vậy nên, tôi khuyên cậu nên đổi hướng, đừng tập trung vào cô ấy nữa. Đằng sau Thế Thịnh còn có những người như anh Kha, đặc biệt là A Nam… Cậu không thể đấu lại nhiều người như vậy cùng một lúc. Hơn nữa, Duy Hiển của Hoàng Vương, anh ta cũng không dễ bắt nạt. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?

Thái Phượng không đáp, anh biết những điều này từ trước, nhưng cha anh… ông ta muốn anh đánh bại Phú Lục để ông ta có thể lên vị trí Phú Thất. Anh đã có kế hoạch của mình và không muốn thay đổi.

Thái Phượng…
Thái Phượng cắt ngang lời:

Được rồi, tôi hiểu rồi, nhưng quyết định của tôi không thay đổi. Cậu có thể theo tôi hoặc không, không sao cả. Cậu đã hoàn thành công việc của mình, hãy đi về và để bác sĩ già ở đây, chẳng cần nghe tôi nói nhiều.

Thôi đi, cậu muốn làm gì thì làm, dù sao cũng có tiền để chôn. (cách nói mang ý trừng phạt người khác)

Thái Phượng nhẹ cười:

Cảm ơn, nhưng hãy xem phong thủy trước khi thực hiện, có thể sẽ gặp trở ngại từ gia đình họ Hoàng.
Bác sĩ Tuần tức giận và rời khỏi phòng, trước khi ra khỏi, anh ta đá vào ghế của Thái Phượng. Lúc này, điện thoại của Đồng Đồng reo lên, mặc dù anh không muốn nhưng lần thứ hai reo, anh quyết định nghe, muốn khiêu khích một chút…

Thái Phượng nhấc máy, giọng nhạt nhẽo:

Alo, Thế Thịnh à?
Khi Thế Thịnh nghe giọng đàn ông ở đầu dây, anh cảm thấy bất ngờ, sau đó là lo lắng:

Đây là điện thoại của Đồng Đồng, cô ấy là vợ tôi, không biết ai đang giữ điện thoại của cô ấy?
Thái Phượng vuốt nhẹ ngón tay trên màn hình, anh cười khẽ:

À, lâu không gặp nên quên giọng của anh rồi à? Bạn gái con đang ở đây, cô ấy… đang ngủ. Anh có thể đến đón cô ấy không?

Người ở bên kia dây điện nhanh chóng hỏi:

Ở đâu? Gửi tôi địa chỉ.
Thái Phượng cười:

Đừng giận dữ thế, chỉ là con bé uống chút rượu rồi ngủ quên thôi… Hãy đến khi nào cậu sẵn lòng, cô bé vẫn chưa tỉnh đâu. Địa chỉ tôi sẽ gửi sau, lái xe chậm rãi, Thế Thịnh.
Thái Phượng kết thúc cuộc gọi và Thế Thịnh cố gắng gọi lại nhưng không thành công. Anh nghĩ rằng để cháu trai mình lo lắng và giận dữ một chút sẽ vui hơn. Anh muốn xem liệu Đồng Đồng có nằm ở vị trí quan trọng trong trái tim của Thế Thịnh như lời của bọn anh Kha không. Nếu Thế Thịnh thực sự yêu cô ấy như vậy, anh không ngại phải làm tổn thương anh ta để chiếm lấy cô…

Chắc chắn, lão Nghĩa cũng nên chịu đựng những gì tôi đang phải trải qua!

Bài viết liên quan