Gả cho anh rể chương 21 | Như một trò chơi
Sau khoảng 15 phút, Đồng Đồng tỉnh giấc, và trong thời gian này, ai đó cảm thấy rất lo lắng như đang ngồi trên lửa…
Cô tỉnh rồi phải không?
Đồng Đồng tự mình ngồi dậy, nhìn quanh phòng, cô nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Cô nhớ tối hôm trước mình đã ngất bên ngoài nhà hàng, và nghĩ rằng sẽ có ai đó đưa cô đến bệnh viện, nhưng không ngờ lại là Hoàng tổng của ĐK.
Thái Phượng quan sát biểu cảm của Đồng Đồng, cảm thấy rằng cô gái này, nếu bỏ lớp vỏ mạnh mẽ ra, thì bản chất của cô có lẽ sẽ là mềm mại và dịu dàng. Như bây giờ, khi cô mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ không sâu, mọi ngây ngô của cô đều hiện rõ, không còn che đậy gì nữa.
Đồng Đồng, cảm giác thế nào rồi?
Đồng Đồng bỗng nhớ ra Thái Phượng đang ngồi đối diện, cô quay sang nhìn anh và tỏ ra lo lắng:
Hoàng tổng, bây giờ là mấy giờ rồi?
Thái Phượng nhẹ nhàng nhìn đồng hồ trên tay và trả lời:
Gần 10 giờ tối, cô đã ngủ hơn một tiếng rồi.
Đồng Đồng kinh ngạc, đã gần 10 giờ tối rồi, cô chưa thông báo cho Thế Thịnh biết mình đang ở bệnh viện, anh ta chắc chắn sẽ lo lắng vô cùng. Cô vội vã tìm điện thoại trong túi sách, nhưng không thấy đâu, có lẽ đã rơi ở nhà hàng rồi.
Thái Phượng biết cô đang tìm điều gì, anh chỉ tay về bàn nhỏ và nói:
Điện thoại của cô đây, tôi sẽ giúp cô gọi cho Thế Thịnh, cô đừng lo.
Bỗng cảm thấy tò mò, anh hỏi tiếp:
Sao khi mới tỉnh dậy, cô không hỏi về tình trạng sức khỏe của mình mà lại tập trung vào việc tìm điện thoại để gọi cho Thế Thịnh? Cô không quan trọng sức khỏe của mình à?
Đồng Đồng định bước ra giường nhưng chợt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái Phượng, nhưng cô không sợ, cũng không để ý nhiều đến ánh mắt đó. Cô đi đến bàn, lấy điện thoại lên và đầu tiên là gọi cho Thế Thịnh, để anh đỡ lo. Đầu dây bên kia liền có người bắt máy, truyền đến giọng nói gấp gáp và trầm ấm của anh.
Đồng Đồng?
Dạ, em đây, anh…
Ừ ngoan, em đã gọi cho anh rồi, em đừng lo, anh đang trên đường đến đây, em đợi anh một chút, đừng đi lung tung.
Em… em biết rồi, anh đừng lo quá, em không sao.
Sau khi tắt máy, cô ngồi xuống giường, nhìn thấy ánh mắt lạnh của Thái Phượng, cô nhớ ra là chưa trả lời câu hỏi của anh ta.
À, Hoàng tổng…
Thái Phượng cười mỉm, nhìn cô và nói:
Cuối cùng cô cũng nói chuyện với tôi rồi đấy? Tôi là người đưa cô đến đây, nhưng cô đã bỏ qua điều đó nhỉ?
Đồng Đồng cảm thấy hơi ngượng ngùng:
Xin lỗi, Hoàng tổng. Em lo cho Thế Thịnh nên gọi cho anh ấy trước. Tôi nhớ công ơn của anh chắc chắn không quên, Hoàng tổng không phải là người hẹp hòi đâu, phải không?
Thái Phượng nhếch môi:
Tôi hẹp hòi.
Đồng Đồng: !!!
Vậy… khi tôi khỏe lại, tôi sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn… Anh có đồng ý không, Hoàng tổng?
Thái Phượng cười khạo:
Ừ, tôi phải về nhà suy nghĩ xem nên chọn nhà hàng nào để bù đắp sự tổn thương mà cô vừa gây ra cho tôi đây?
Đồng Đồng nhăn nhó nhìn Thái Phượng:
Hoàng tổng… liệu có tổn thương đến mức như vậy không?
Tại sao không? Thời gian của tôi quý giá lắm đấy, biết bao nhiêu người muốn gặp tôi nhưng tôi chẳng có hứng tiếp. Hôm nay lại có lòng tốt đưa em đi viện, hỏi về sức khỏe nhưng em lại không đáp. Điều đó không phải là tổn thương sao? Tôi chưa từng trải qua cảm giác như vậy trước đâu… em Đồng à.
Đồng Đồng cảm thấy bối rối về quan điểm sống của người đàn ông này. Liệu anh ta có quá nhạy cảm không? Chỉ vì thế mà anh ta cảm thấy tổn thương sao? Trái tim bé nhỏ à?
Nhưng cô không dám thể hiện suy nghĩ này ra ngoài. Bất kể vị trí tổng giám đốc của ĐK, chỉ riêng tư cách trong dòng dõi Hoàng, người như cô phải tôn trọng anh ta một cách đầy đủ.
Nếu tôi làm Hoàng tổng… tổn thương, vậy thì tôi xin lỗi, tôi không có ý định.
Thái Phượng ngồi vắt chéo chân, cười:
Tạm thời tôi chấp nhận lời xin lỗi của em. À quên, có viên thuốc ở trên bàn, em uống trước đi rồi mới về.
Đồng Đồng mới nhìn thấy viên thuốc đã sẵn trên bàn, bên cạnh có bánh và nước, rất chu đáo. Cô uống thuốc xong, thấy đói nên ăn hai cái bánh mềm, cảm giác như được sống lại, không còn khó chịu như ở nhà hàng.
Thái Phượng nhìn Đồng Đồng ăn bánh, cảm thấy hài lòng. Bánh này không phải từ y tá mang đến mà anh mới đi mua, anh nghĩ khi cô tỉnh dậy sẽ đói nên mua cho cô một túi bánh. Anh cũng không muốn con trai mình nghĩ rằng anh hẹp hòi, không mua cho bạn gái của nó một cái bánh để ăn.
Điện thoại bất ngờ reo lên, là bạn của anh, bác sĩ Tuần, anh vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng hét của bạn mình trong điện thoại.
Thái Phượng… anh muốn biến cái bệnh viện này thành chiến trường của mình à?
Thái Phượng nhăn mày, anh lười biếng hỏi:
Cậu nói rõ hơn đi, hét lên như thế là muốn tôi điếc hết à?
Tôi càng hên mà cậu điếc hết.
Vậy là sao?
Đương nhiên là sao, tôi đã bảo cậu thả ra nhưng cậu không nghe, giờ đứa cháu của cậu tìm đến, còn mang theo cả “lính thuê”… cậu sắp chết rồi đấy.
Ồ, nó tới rồi à? Nhanh thế đấy.
Bác sĩ Tuần hét lên:
Nhanh cả mẹ cậu, cậu mau cút đi, đem cả đám cháu cháu nó đi cùng, trả lại sự yên bình cho bệnh nhân của tôi. Ở đây toàn người già bệnh tim, cậu muốn họ bị phát bệnh hết một lượt à?
Thôi thì tôi…
Gõ cửa lúc này vang lên, kèm theo giọng nói cầu kỳ và hấp dẫn:
Đồng Đồng, mở cửa ra cho anh.
Đồng Đồng nhận ra giọng của Thế Thịnh, cô định ra mở cửa thì lại nghe Thái Phượng nói nhẹ nhàng:
Mở cửa vào thôi.
Chẳng mất hai giây, cửa đã được mở. Thế Thịnh mở cửa bước vào, khi thấy Đồng Đồng ngồi trên giường một cách yên bình, trái tim của anh cuối cùng cũng có thể lấy lại sự bình yên. Dọa chết anh, chỉ một chút nữa là trái tim anh ngừng đập vì sợ hãi…
Anh vội vàng đến gần Đồng Đồng, đưa cô vào lòng và run run hỏi:
Em có sao không? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?
Đồng Đồng cảm nhận được lo lắng cực kỳ của anh, cô nhanh chóng trả lời:
Em ổn, khỏe rồi, Hoàng tổng đã đưa em đến bệnh viện kịp lúc.
Thế Thịnh nhìn sang chú Hai mình, thấy anh đang cười nhìn anh, anh không nói gì, chỉ tiếp tục an ủi bảo bối nhỏ.
Ừ, nếu không sao là tốt rồi, anh đưa em về, em nghỉ ngơi.
Khi đã dọn dẹp xong cho Đồng Đồng, Thế Thịnh dắt cô đến trước mặt Thái Phượng. Hai người không nói gì về sự việc trước đó nhưng ánh mắt của họ nói lên tất cả. Thái Phượng luôn là người có thái độ lạnh lùng với những người anh em nhà Hoàng như vậy, và Thế Thịnh cũng không đặc biệt kính trọng người chú này. Hai bên đối mặt trong vài giây, cuối cùng vẫn là Thế Thịnh “tiểu bối” nhường bước cho “trưởng bối”.
Chú Hai, cảm ơn chú đã giúp đỡ vợ con, sẽ “báo đáp” chú sau, con dẫn vợ con về trước.
Thái Phượng nhìn cháu mình với vẻ mặt cười nhẹ:
À đã là vợ chồng rồi à? Thiệp mời của chú và cậu nhỏ đâu rồi Thế Thịnh?
Thế Thịnh không mặn mà gì, anh nghiêm túc:
Tạm thời chưa kết hôn nhưng vào đầu năm sau sẽ cưới, tôi và Đồng Đồng đang chuẩn bị.
Vậy thì tốt, chúc mừng hai đứa. Được rồi, không cần khách sáo làm gì, Thế Thịnh dẫn cô ấy về trước, hôm nào “rảnh” lại nói chuyện tiếp.
Thế Thịnh thực sự không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, anh gật đầu và quay sang Đồng Đồng:
Đồng Đồng, chúc chú Hai đi em.
Đồng Đồng có chút nghi ngờ về thái độ của hai người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn làm khó bọn họ. Cô tuân theo lời Thế Thịnh, lịch sự chào hỏi chú Hai:
Chú Hai, cảm ơn chú.
Thái Phượng cười khá dịu dàng, anh nói với Đồng Đồng:
Không cần lễ phép đến vậy, này, khi về nhà em nhớ ăn uống nhiều vào, em có vẻ gầy quá, tôi ôm em mà thấy eo em rất nhỏ…
Đồng Đồng sửng người, và ánh mắt của Thế Thịnh nhìn chú Hai mình giống như muốn “đóng băng” Thái Phượng ngay lúc đó…
Làm ơn đi, đã ôm vợ anh rồi, lại còn chê eo vợ anh nhỏ… chú có muốn bị đấm không?
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thế Thịnh, Thái Phượng rất hào hứng muốn cười. Đã bị nhà họ Hoàng chọc tức từ lâu, cuối cùng cũng đến lúc trả đũa rồi.
Thế Thịnh không phải là người chấp nhận việc bị ảnh hưởng, anh cũng không chịu nhịn mà cười nhạt:
Cảm ơn chú Hai đã nhắc nhở, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để tặng bổ cho Đồng Đồng. Nhưng phụ nữ thì… có một chút đó, chú nói chắc chú cũng không hiểu đâu.
Nụ cười trên môi của Thái Phượng mất đi, anh ghét nhất là khi người khác nhắc đến vấn đề bạn gái của mình. Ở nhà nghe cha mình lèm bèm suốt ngày đã đủ đau đầu rồi, giờ lại còn bị cháu trai khoe mẽ. Thôi được rồi, nếu muốn có bạn gái, anh sẽ có, trước hết hãy để Thế Thịnh bế Đồng Đồng đi đã, anh thích vợ mình có một chút đường cong, trông dễ nhìn hơn.
Nghĩ như vậy, Thái Phượng cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa. Anh phủ phủi tay, ý bảo Thế Thịnh đưa Đồng Đồng về trước, anh không muốn nhìn thấy họ nữa.
Mà Thế Thịnh cũng không muốn nhìn thấy mặt chú Hai mình thêm một chút nào, anh nhanh chóng kéo Đồng Đồng đi ra cửa, không nhìn về phía Thái Phượng. Tình cảm giữa hai người, chú và cháu, còn mỏng manh hơn cả mây trôi trên trời, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tan biến. Tuy nhiên, lúc này không có gì xảy ra, mây vẫn đang trôi bình thường…
Đồng Đồng được Thế Thịnh dẫn ra ngoài, ngay khi bước ra khỏi cửa, cô đã phải há hốc mồm hỏi anh:
Này… có chuyện gì đáng sợ ở bệnh viện không?
Thế Thịnh hiểu cô đang nói về điều gì, anh trấn an cô:
Không có, có lẽ chỉ là một ai đó đang khám bệnh thôi.
Anh nói to để đám anh em vệ sỹ nghe, họ hiểu rõ ý của anh. Ngay sau khi anh nói xong, họ đã rời khỏi và giả vờ như không quen biết Thế Thịnh, như đang làm nhiệm vụ bảo vệ một người ở trong phòng bệnh đối diện.
Đồng Đồng thấy đám vệ sỹ rời đi, cô cảm thấy họ hơi lạ nhưng không để ý nhiều, bởi không liên quan gì đến cô. Thế Thịnh dẫn cô ra xe, cô ngồi phía sau cùng với anh, và tài xế ngồi phía trước.
Cô nhìn tài xế với gương mặt nghiêm túc, cô tò mò hỏi:
Tài xế chú nghỉ việc rồi à anh? Và sao lại đổi xe? Anh không phải thích dòng xe này chứ?
Thế Thịnh quên mất rằng khi biết Đồng Đồng đang ở với Thái Phượng, anh gọi cho vệ sỹ, vệ sỹ đã đổi xe khác đến. Thường anh ít khi sử dụng dòng xe này, chỉ khi cần gấp anh mới sử dụng Rolls Royce. Không ngờ bạn gái anh lại nhạy bén đến thế, một thay đổi nhỏ như vậy cũng không qua mắt được cô.
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng trả lời:
Đúng, xe kia cần bảo dưỡng, anh đổi sang xe này đi một thời gian.
Nghe anh trả lời như vậy, cô tin tưởng vào lời nói của Thế Thịnh. Cô không hỏi thêm và chỉ gật đầu, khen xe này rất đẹp.
Sau khi trả lời mấy câu hỏi của cô, anh mới hỏi về tình hình của cô tối nay.
Em bị bệnh mà vẫn đi làm à? Không quan tâm đến sức khỏe của mình sao?
Đồng Đồng đặt mặt vào ngực anh, trả lời lí nhí:
Em… không nghĩ là mình sẽ ngất, vì cảm thấy vẫn ổn mà.
Vậy mà vẫn ngất à? Có phải là uống rượu không?
Cô ngượng ngùng, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
Làm sao… anh biết?
Thế Thịnh vỗ nhẹ lên đầu cô, nhắc nhở:
Rất giỏi, từ giờ em cấm uống rượu.
Nhưng… nếu em đi gặp khách hàng thì sao?
Thế Thịnh quyết liệt:
Nếu khách hàng muốn em uống, hãy bảo họ đợi một chút, anh sẽ đến uống thay em.
Đồng Đồng bẽn lẽn, cô không thể cãi lại sự quyết đoán của anh. Dù khách hàng ở công ty chi nhánh đều là nhỏ lẻ, họ cũng không dám để anh thay thế. Thế Thịnh đã làm rõ điều này rồi.
Thấy cô không cố chấp nữa, anh cảm thấy yên tâm. Mặc dù anh không cấm cô uống rượu nhưng mỗi lần cô uống thì luôn có chuyện, anh không muốn để tim mình lo lắng. Ôm cô chặt vào lòng, anh dành cho cô tư thế thoải mái nhất và vỗ nhẹ lên vai cô.
Anh ôm eo cô, tạo cho cô cảm giác thoải mái nhất, anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai cô và dịu dàng nói:
Sau này có anh ở đây thì được uống, hoặc là đi cùng Vy. Còn nếu phải gặp khách hàng hoặc tham dự các buổi họp ở công ty… em nên hạn chế uống. Hoặc nếu không thể tránh khỏi, em phải gọi cho anh. Nếu anh không thể đến, anh sẽ cử người khác đến trông chừng em. Đừng để như ngày hôm nay, anh sẽ lo lắng cho sức khỏe của em.
Cô ôm chặt anh, nhẹ nhàng gật đầu:
Em hiểu rồi, nếu uống sẽ gọi cho anh, không để anh lo lắng nữa.
Ừ, anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em thôi, em cần phải cẩn thận hơn… có hiểu không?
Đồng Đồng gật đầu đáp:
Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng.
Sau vài lời nói linh tinh, cô lại dựa vào anh để ngủ. Anh thấy cô ngủ sâu, biết cô gặp khó khăn lắm mới có thể ngủ được nên anh không dám đánh thức cô. Anh ôm cô từ sân nhà vào trong phòng, mặc dù cả hai phải đi một quãng đường dài nhưng anh không cảm thấy mệt chút nào. Thật như Thái Phượng đã nói, Đồng Đồng rất nhẹ, cô gầy hơn vài tháng trước khi anh gặp cô lại. Anh biết thời gian này cô rất bận rộn, ăn uống và ngủ nghỉ không đều đặn. Trước đây anh chỉ nhắc nhở cô nhưng từ giờ trở đi, anh phải ép buộc cô mới được.
Thật sự, nếu không có anh bên cạnh, cô sợ sẽ tự ý giảm cân mà không suy nghĩ. Nhớ lại bảy năm trước, chỉ khi cô và anh chia tay, anh mới nhận ra cô gầy hơn một chút, nhưng trong hai năm quen biết nhau, anh chưa để cô bỏ bữa nào. Anh chăm sóc cô như chăm sóc em bé, không muốn cô thiệt thòi dù chỉ là một chút!
Trước khi đi lấy kết quả từ hai bệnh viện, Đồng Đồng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện mà cô đã khám trước đó. Họ mời cô đến bệnh viện một lần nữa, có vẻ như có vấn đề quan trọng liên quan đến kết quả khám trước đó. Cô không dám đi một mình, cô gọi Vy đi cùng và nói với Thế Thịnh rằng cô sẽ đi ăn với Vy.
Cô đến bệnh viện, được tiếp đón bởi bác sĩ trưởng khoa, người nói với cô… kết quả khám trước đó của cô đã bị nhầm lẫn với một người khác. Cô đứng im một lúc, không thể tin được rằng một bệnh viện lớn như vậy lại xảy ra một sự nhầm lẫn tai hại như vậy.
Vy nóng tính hơn cả cô, ngay khi nghe về việc báo nhầm kết quả, cô liền quát lên:
Bệnh viện này làm việc thế nào vậy? Làm sao lại báo nhầm kết quả được? Một bệnh viện lớn như thế này mà lại có thể xảy ra chuyện như vậy à? Các bạn có biết bạn tôi đã phải chịu đựng như thế nào vì sự nhầm lẫn này không? Chỉ xin lỗi là xong à? Nhầm lẫn như thế rồi chỉ cần xin lỗi là xong à?
Bác sĩ trưởng khoa tỏ ra rất đáng thương, vì người gây ra sự nhầm lẫn là một y tá mới. Nhưng y tá này “ô dù” cũng to, và cấp trên bắt bà phải đích thân đến xin lỗi bệnh nhân. Còn việc cô gái mà cô đang mắng là vợ của một tài phiệt, nên họ phải cúi đầu xin lỗi cho đến khi hai cô gái này chấp nhận. Ban lãnh đạo đã đẩy trách nhiệm này lên vai bà, và bà không thể tránh khỏi việc phải giải quyết.
Cô Đồng, cô Vy, tôi xin lỗi chân thành. Y tá mới tới làm việc ở bệnh viện, và ngày đó là ngày đầu tiên cô ấy làm việc… Do có quá nhiều hồ sơ khám bệnh, nên cô ấy đã nhầm lẫn giữa hồ sơ của cô Đồng và một cô khác, vì hai bộ hồ sơ đó gần nhau. Cô ấy thật sự chưa quen với công việc này và cũng cảm thấy rất xấu hổ. Thay mặt ban lãnh đạo, tôi xin lỗi cô Đồng, mong cô có thể bỏ qua cho sự bất cẩn của bệnh viện. Xin lỗi cô, tôi xin lỗi rất nhiều.
Vy cười lạc quan, phản bác:
Xin lỗi? Có lẽ đây chỉ là một trường hợp báo nhầm kết quả thôi, nhưng nếu họ đã phẫu thuật cho bạn tôi, liệu họ có thể gắn nhầm ruột của cô này vào người khác không? Và khi đó, họ sẽ làm gì? Mở bụng ra và gắn lại ruột à?
Bác sĩ cảm thấy rất khó xử, ví dụ này thật sự không hợp lý chút nào, nhưng bà không thể nào bác bỏ hoặc tranh luận với cô. Nếu không giải quyết tình huống này một cách hòa bình, hai cô gái này có thể kiện bệnh viện, điều này sẽ làm bà rất phiền toái.
Cô Vy, tôi đảm bảo không có điều đó xảy ra. Sự nhầm lẫn này chỉ là do y tá mới và tôi…
Đồng Đồng im lặng suốt thời gian qua, nhưng bây giờ cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc:
Vậy thì cô y tá đó ở đâu? Tại sao chỉ có một mình bà đến xin lỗi tôi?
Bác sĩ đổ mồ hôi lạnh, cố gắng giữ sự bình tĩnh để trả lời:
Cô ấy… vì quá lo lắng nên đã xin nghỉ việc… và không dám đối diện với cô Đồng.
Đồng Đồng mỉm cười nhạt nhẽo, cô không phải là đứa trẻ nên không thể chấp nhận lý do đó để dàn xếp mọi thứ…
Đồng Đồng không muốn làm khó bác sĩ, nhưng cô nói thẳng:
Được rồi, tôi hiểu bà cũng khó xử. Nhưng xin bác sĩ truyền lại cho cô y tá… Nếu cô ấy không đến xin lỗi tôi, tôi sẽ kiện. Nếu phải đưa vấn đề ra tòa án, sẽ rất phiền toái cho bệnh viện. Tôi không muốn làm phức tạp vấn đề, nhưng sự nhầm lẫn đã làm tôi trải qua những ngày đau đớn. Tôi chờ một câu trả lời khách quan từ bệnh viện. Chào bác sĩ.
Đồng Đồng từ chối thương lượng thêm và đi ra khỏi phòng một cách thẳng thừng, Vy theo sau cô. Trong phòng chỉ còn lại bác sĩ trưởng khoa, bà suy nghĩ một lúc rồi quyết định báo cáo vụ việc cho cấp trên. Bà đã hết cách, thậm chí nghĩ đến việc cắt chức bà cũng không dám đụng vào vợ của tài phiệt… thực sự là không dám.
Khi đến sảnh bệnh viện, Vy ôm vai Đồng Đồng và nói vui vẻ:
Đồng Đồng, tớ đã nói mà, kết quả sai lầm đó chẳng đúng chút nào… Mày thấy tớ nói đúng chưa?
Đồng Đồng hạnh phúc như mở ra một cánh cửa, cô cười vui:
Thế à, bạn tớ luôn có lí đó, và tớ đã không nghe mày, điều đó là lỗi của tớ.
Vy cười phấn khích:
Giờ thì mày đã nhận ra tầm quan trọng của tớ trong cuộc sống của mày chưa? Sau này phải nghe lời tớ, lời của trẫm phải nghe, không nghe là chém bay đầu đấy.
Đồng Đồng nhíu mày, cười tươi:
Dạ, vi thần xin nghe, không dám phản đối.
Được, vị thần sẽ dẫn ngươi đi ăn, muốn ăn gì thì vị thần cũng chiều. Đi nào!
Ra khỏi sảnh bệnh viện, một phần của nỗi lo lắng gần như tan biến. Mặc dù đã biết kết quả là sai lầm, nhưng Đồng Đồng vẫn muốn đợi nhận kết quả từ hai bệnh viện kia, sau đó so sánh trước khi mừng. Riêng về vụ của y tá kia, cô không muốn qua mặt. Mọi việc phải được giải quyết một cách công bằng. Dù sai lầm không ai muốn nhưng nếu không chịu sửa sai… thì đó lại là vấn đề khác.
Kết quả từ hai bệnh viện kia đều giống nhau, Đồng Đồng không mắc bệnh gì, sức khỏe sinh sản tương đối tốt. Cuối cùng, y tá kia cũng phải đối diện và xin lỗi Đồng Đồng. Nghe đâu, cô ta là bạn gái của con trai phó giám đốc bệnh viện, họ cố che chở cho người thân nên giao phó cho bác sĩ trưởng khoa giải quyết vụ này. Nhưng thật không ngờ, dù y tá kia không to bằng Thiên Vy, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là phải xin lỗi.
Nhận được lời xin lỗi thành tâm, Đồng Đồng cũng không muốn đẩy ai vào thế khó xử. Vụ việc về kết quả nhầm lẫn được bảo mật, và Đồng Đồng đã cam kết sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai.
Hợp tác với ĐK đã kết thúc, công ty của Đồng Đồng đã thu hút được nhiều khách hàng tiềm năng. Cô nghe sếp Tuấn nói, ban lãnh đạo của ĐK muốn tiếp tục hợp tác với công ty của cô, nhưng cần đợi xem hiệu quả của chiến dịch quảng bá này thế nào trước khi tiếp tục. Khi có thông tin mới, ông sẽ thông báo cho cô biết sau.
Hôm nay Đồng Đồng không đến công ty, cô ở nhà hoàn thành vài báo cáo rồi đưa dì Miên đi nhận lễ phục cho bữa tiệc sắp tới. Nhưng sáng sớm khi cô bước ra cửa, cô vô tình chạm trán gương mặt kiêu ngạo của Quỳnh Hoa. Không biết cô ta hôm nay đã ăn may hay sao mà lại nở một nụ cười khinh bỉ khi nhìn thấy cô, và nói:
Cô nên tập thể dục hàng ngày và thêm không khí trong lành vào phổi được không? Bởi vì… ngày tàn của cô sắp đến rồi.
Đồng Đồng cảm thấy Quỳnh Hoa nói chuyện rất khó hiểu, cô liền hỏi:
Cô nói vậy là có ý gì? Ngày tàn gì? Tôi chưa bao giờ nở một bông hoa nào mà nói sắp tàn đâu.
Quỳnh Hoa không chú ý nhiều đến phản ứng của Đồng Đồng, cô vẫn tiếp tục hành động theo cách của mình, gợi lên sự tò mò trong Đồng Đồng:
Cô cứ tiếp tục cười nhé, để xem cô có thể cười được bao lâu?
Thấy Quỳnh Hoa muốn rời đi, Đồng Đồng nắm lấy cô lại và không ngần ngại hỏi:
Quỳnh Hoa, nếu có điều gì thì cứ nói rõ ra… cô có ý định dẫn đám đến gây rối cho tôi à?
Quỳnh Hoa cười khẩy:
Tại sao tôi phải giải thích cho cô?
Đồng Đồng mất kiên nhẫn:
Được, không nói thì thôi, cô có tin là tôi sẽ nói với Thịnh về mặt tối của cô không? Khi đó… không biết liệu tôi sẽ bị đuổi trước hay cô sẽ bị trước nhỉ?
Quỳnh Hoa bực tức, chỉ cần nghe Đồng Đồng nói vài câu khích bác, cô đã đỏ mặt.
Cô! Được rồi, tôi sẽ tiết lộ một phần để cô chuẩn bị tinh thần. Tôi xin tuyên bố một điều trọng đại, ngày mai… ở nhà này sẽ có một người ra viện… nhưng về danh tính, cô đừng mơ tưởng tôi sẽ nói cho cô biết. Nhưng cô đừng lo, ngày cô rời khỏi đây cũng sắp tới… hãy thở thêm không khí đi, sau này cũng không có cơ hội để thở nữa đâu. Ha ha.
Nói xong, Quỳnh Hoa bước đi, mặt hài lòng và vui vẻ. Đồng Đồng nhìn theo dáng vẻ của Quỳnh Hoa, cô có chút tò mò, nhưng không lo lắng quá nhiều. Trong lòng cô vẫn còn một số nghi vấn lớn về quá khứ của Thế Thịnh cách đây bảy năm. Một ai đó từng nói với cô rằng Thế Thịnh có thể đã có hôn ước với một cô gái, đó chính là loại hôn ước từ khi còn nhỏ…
Nhưng không sao, cô đã thay đổi, không còn là cô gái ngây thơ 17 tuổi nữa. Bất cứ khi nào có quái vật đến gần, cô sẽ tiêu diệt chúng, dù đó là một hoặc cả hai cùng một lúc…
Cuộc đời giống như một trò chơi, nếu không tiêu diệt hết quái vật thì không thể chiến thắng được trò chơi!