Gả cho anh rể chương 23 | Mối quan hệ với mẹ
!
Đồng Đồng quay về phòng, không ngủ mà lên mạng nhắn tin cho Vy, chủ yếu là kể chuyện của Quỳnh Hoa lúc tối. Hai người nhắn tin qua lại, cười sảng khoái như đang xem phim hài. Thế Thịnh không biết cô gặp chuyện gì vui, nhưng thấy cô cười tươi thế, anh lại không nhịn được mà hỏi:
Cười gì vậy? Anh thấy em cười suốt từ nãy tới giờ? Có gì vui thế?
Đồng Đồng gật gù, miệng vẫn còn mỉm cười tươi:
Vui, anh không biết đâu, rất vui.
Thấy cô như vậy, anh đặt bút xuống, đi đến bên giường, tiếp tục hỏi:
Kể cho anh nghe… chuyện gì vui?
Đồng Đồng nghiêng đầu, lắc lắc đầu:
Không nói cho anh biết được.
Nói đi, anh muốn nghe.
Đồng Đồng vẫn kiên quyết không chịu tiết lộ.
Không nói được.
Thế Thịnh chau mày nhìn cô, anh ôm cô, áp sát gần mặt cô, hỏi lại lần nữa:
Ừm, nói không?
Đồng Đồng mím môi, mắt cô lấp lánh, cười nhẹ đào:
Không nói.
Thế Thịnh bị cô trêu đùa, anh dùng chân giữ chặt cô, không do dự mà cởi áo thun cô đang mặc, để lộ ra từng đường cong quyến rũ, nóng bỏng.
Đồng Đồng đỏ mặt, cô biết thân hình của Thế Thịnh rất đẹp, nhìn đã quen nhưng mỗi lần thấy anh quyết đoán như vậy, cô lại không nhịn được mà ngại ngùng. Đặt điện thoại sang một bên, cô nhìn anh, nở một nụ cười quyến rũ:
Em không sợ anh, đe doạ em như thế này em càng thích.
Thế Thịnh cười ác:
À, thích à? Nếu thích thì nhiệt tình một chút, đừng để mai em nằm dính dáng như con mèo lười… lạy hồn quá đi.
Cô khẽ nhăn mày:
Lại sợ anh… nhưng cấm anh không được để lại dấu hôn trên người em. Ngày mai em mặc váy hở, anh đừng để em giết chết anh.
Thế Thịnh nhìn cô, ánh mắt của anh sắc lẹm:
Váy hở ở đâu?
Đồng Đồng trả lời thật:
Thì hở cổ, hở vai, hở lưng, hở cả ngực.
Anh hỏi tiếp, vừa hỏi vừa kéo lên áo thun của cô, tiết lộ từng đường cong mềm mại:
Vậy ở bụng, ở đùi, ở đây… không hở phải không?
Đồng Đồng cảm nhận tay anh xoa xoa trước ngực, cô trả lời:
Đúng là không, làm sao có thể hở được… nhưng này… anh buông em ra… anh không được hôn đâu.
Hai tay cô bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, mặt anh ửng đỏ, ánh mắt sáng lên:
Muộn rồi, nếu em ngoan ngoãn một chút, anh sẽ xem xét lại, nhưng nếu không… ngày mai em chắc chắn sẽ phải đổi bộ váy khác kín hơn một chút.
Đồng Đồng định phản kháng nhưng anh nhanh hơn, môi anh đặt lên môi cô, để lại một nụ hôn đầy dục vọng. Ban đầu cô cố chống lại nhưng dần dần cô bị cuốn vào sự gần gũi của anh, bước vào cuộc sống tình dục bất tận. Trong phòng lúc này chỉ còn tiếng thở dồn dập của Đồng Đồng và những lời nói ngọt ngào của Thế Thịnh. Đêm dần qua không dài, nhưng những khoảnh khắc dành cho hai người thì lại kéo dài đến vô tận…
Sáng hôm sau, Đồng Đồng dậy không quá sớm cũng không muộn. Vì sáng nay có tiệc sáng ở công ty Hoàng Vương, nên từ sớm ông chủ Hoàng, cùng cậu Ba, cậu Tư, bà Hai và dì Kiều đã đến công ty. Thế Thịnh không tham dự vì không phải là nhân viên của công ty, còn dì Miên bất tiện trong giao tiếp nên cũng không muốn đi. Bà nội Hoàng do sức khỏe không tốt, bà chỉ dự tiệc tối, còn tiệc sáng bà không tham dự.
Khi xuống dưới nhà, Đồng Đồng thấy Lami đang vui vẻ trò chuyện với Quỳnh Hoa. Lami chào hỏi cô khi thấy cô đến, sau đó kéo cô ra góc riêng để nói chuyện, bỏ qua Quỳnh Hoa sang một bên.
Quỳnh Hoa từ tối hôm trước đến giờ vẫn còn tức giận với Lami, cô nghĩ Lami sẽ ủng hộ mình, nhưng Lami lại thể hiện thái độ trung lập và thậm chí có chút thiên vị Đồng Đồng. Quỳnh Hoa nghĩ rằng Lami là bạn của mình, vậy sao Lami lại có thể làm như vậy? Cô không biết Lami đã biết Đồng Đồng là kẻ thù của dì Sương hay không.
Kim Trúc không được khỏe vì đang mang thai, khi đi qua, cô thấy Quỳnh Hoa liếc nhìn Sương Lam và Đồng Đồng đi cùng nhau. Cô không vui khi thấy hai người thân thiết với nhau như vậy. Cô nghĩ rằng khi biết cô mang thai, Sương Lam sẽ đối xử thân thiết hơn, nhưng thực tế không như vậy. Sương Lam chỉ hỏi thăm vài phút rồi không để ý đến cô nữa. Cô cảm thấy khó chịu vì những sự kiện liên quan, đặc biệt là khi Duy Hiển từ chối đưa cô đến công ty. Tất cả điều này khiến cô cảm thấy uất ức và không thoải mái.
Người nhà họ Hoàng luôn miệng nói quý trọng cô và đứa bé trong bụng, nhưng thực tế họ không quan tâm đến cô. Liệu có phải vì cô mang thai trước hôn nhân mà họ coi thường cô như vậy không?
Kim Trúc nghĩ, khi đứa bé này ra đời, sẽ là cháu được ưu ái nhất trong gia đình Hoàng. Thế nhưng, trước mắt cô, còn có Lê Đồng làm cản trở, và ba chồng của cô lại tốt với Lê Đồng. Cô phải cảnh giác với người phụ nữ đó.
Sau khi suy nghĩ một chút, Kim Trúc tiến lại gần Quỳnh Hoa và giả vờ không biết gì:
À, thấy Sương Lam và Đồng Đồng thân thiết hơn mình nghĩ nhỉ, Quỳnh Hoa? Sao Sương Lam lại để bạn ở đây một mình vậy? Cô có buồn không? Nếu buồn thì ra vườn uống trà với tôi đi, tôi đang rảnh đấy.
Quỳnh Hoa không vui, cô từ chối:
Chị uống đi, em đang khó chịu lắm. Mà bây giờ ra ngoài vườn đang tổ chức tiệc, ra đó đông người, ngột ngạt lắm.
Kim Trúc tiếp tục:
Em khó chịu khi thấy Sương Lam thân với Đồng Đồng phải không? Tôi nhìn cũng thấy khó chịu giúp em, nhưng phải công nhận Đồng Đồng thực sự là người tốt.
Quỳnh Hoa cười khẩy và thể hiện sự khinh thường:
Làm sao đó mà, chỉ là may mắn của cô ta thôi. Nếu không phải vì quen biết từ trước với Lami, chắc chị nghĩ Lami sẽ để cô ấy yên ổn à?
Kim Trúc gật đầu đồng ý:
Chị nói cũng đúng, tính cách của cô Lam không phải là dịu dàng. Nhưng bây giờ họ là bạn bè, chị không thể trách họ. Nhưng chuyện tối qua, cô Lam cãi nhau với mẹ thì chị chứng kiến đấy. Cô ta cứng đầu, không nghe lời mẹ, muốn thân thiết với Đồng Đồng. Nếu không có sự can thiệp của anh Hiển, hai người đó sẽ cãi nhau hơn nữa.
Quỳnh Hoa sửng sốt, cô vội hỏi:
Chị nói thật à? Lami cãi nhau với dì Sương vì Đồng Đồng sao?
Kim Trúc xác nhận:
Tôi không nói dối chị đâu, chị có thể hỏi dì Sương hoặc cô Lam. Quỳnh Hoa à, tôi biết chị không muốn nghe nhưng tôi phải nói cho chị biết. Đồng Đồng được ba chồng và dì Miên yêu quý, còn được cả bà nội và cô Lam quý mến. Tôi không biết Thế Thịnh có thích cô ta không, nhưng dường như chị không dễ dàng nắm lấy vị trí nương tử trong nhà họ này đâu.
Quỳnh Hoa tự nhận ra tình hình này mà không cần Kim Trúc phải nhắc. Tuy nhiên, nhận biết từ chính mình và từ người khác là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Quỳnh Hoa không thể không lo lắng, cô nghĩ tới những gì ba mẹ đã nói với cô… gia đình nhà Hoàng dường như đang mất kiên nhẫn với gia đình cô rồi.
Em…
Thấy Quỳnh Hoa đang lo lắng, Kim Trúc giả vờ quan tâm:
Tình hình như vậy, có lẽ Thế Thịnh sẽ không bỏ Đồng Đồng đâu. Có thể anh ấy ấn tượng với cô ấy, với gương mặt xinh đẹp và tính cách dịu dàng ổn định. Nhưng có cách để ép Đồng Đồng rời đi, chị có muốn nghe không?
Quỳnh Hoa hứng thú hỏi:
Chị nói đi, em muốn nghe.
Kim Trúc nghiêm túc:
Từ những gì tôi quan sát, có vẻ như anh Thịnh sẽ không rời bỏ Đồng Đồng trong thời gian tới. Nhưng cũng có cách để tạo áp lực cho Đồng Đồng. Chị muốn biết không?
Quỳnh Hoa gật đầu:
Em muốn biết.
Kim Trúc thở dài:
Tôi và mẹ rất thích chị, chúng tôi nghĩ chỉ có chị mới phù hợp với Thế Thịnh. Chị cũng thích anh ấy đúng không? Vậy nên, tôi muốn chia sẻ cách này với chị, nhưng tôi chỉ muốn tốt cho chị, chị có muốn nghe không?
Quỳnh Hoa cam đoan:
Chị tin tưởng em, em không bán đứng chúng tôi đâu.
Kim Trúc an ủi:
Hãy yên tâm, chị và dì đã giúp đỡ em rất nhiều, em không làm việc đó đâu. Nhưng nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, chị chỉ cần yêu cầu người khác nói lại tình hình, mọi người sẽ tin chị hay Đồng Đồng? Lê Mộc đã thử một lần rồi, Lê Đồng là em sinh đôi của cô ta, hãy cứ thử xem…
Quỳnh Hoa cảm thấy lời của Kim Trúc có lý, cô không tin là nếu chuyện này bị phanh phui, mọi người sẽ tin Đồng Đồng hơn là anh Hiển. Hơn nữa, dì đã nói với cô rồi, rõ ràng hôm đó là Lê Đồng đẩy anh Hiển đến gần cô chứ không phải anh Hiển muốn nói chuyện với Lê Đồng. Cô chỉ cần loại bỏ Lê Đồng thôi, sau đó sẽ giải quyết từng vấn đề một.
Kim Trúc chỉ đưa ra cách giải quyết, còn Quỳnh Hoa quyết định của cô thế nào, cô không muốn can thiệp vào. Cô chỉ muốn mượn tay Quỳnh Hoa để loại bỏ Đồng Đồng, vì cô không an tâm khi thấy Đồng Đồng sống vui vẻ ở nhà họ Hoàng. Còn việc Quỳnh Hoa nghe theo hay không, cũng tùy vào cô ta, vì chuyện này không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Đồng Đồng không biết rằng Quỳnh Hoa đang tính kế với cô, cô đang vui vẻ trò chuyện với Lami.
Thú vị thay, cô biết Lami đã quen cô được hai năm. Lami không phải người mẫu nổi tiếng trong giới, nhưng thái độ làm việc của cô ấy rất tốt, khiến cô có cảm tình với cô ấy. Cô thường giới thiệu Lami cho vài thương hiệu thời trang nhỏ và vừa. Cô không biết Lami là con nhà họ Hoàng, vì cô ấy ít khi nhắc đến thân phận của mình. Khi hỏi, Lami chỉ nói về gia đình cô ở quê, cô đến thành phố A để làm việc, không nhắc đến quê ở thành phố S. Đến giờ cô mới biết thành phố S là “quê” theo nói của Lami, không biết ở đây là quê chỗ nào. Cổ thì có cổ nhưng không phải quê.
Lami nhìn Đồng Đồng và hỏi:
Chị không đến đám cưới của anh Hai à? Em không thấy chị ở đó.
Đồng Đồng gật đầu:
Đúng vậy, tôi không đi. Và tôi không thân với ba mẹ từ nhỏ, xem họ như hai người lạ. Tôi sống với ba mẹ nuôi ở thành phố, và đã nhận định họ là ba mẹ ruột của tôi từ lâu. Nếu không phải Lê Mộc gây rối, tôi cũng không muốn quay lại đây.
Lami gật đầu:
Thế à, trước giờ em không nghe chị nói là nhà chị ở đây. Nhưng Đồng Đồng à, Duy Kiên rất tiếc khi biết chị là bạn gái của anh Hai em. Anh ấy cứ than thở với em suốt đêm qua.
Đồng Đồng cười:
Duy Kiên à? Anh ấy thiếu gì bạn gái, chỉ là giả vờ thôi.
Ừ, anh Tư rất thích chị thật đấy, vì chị luôn né tránh anh ấy. Nhưng em muốn hỏi chị thật lòng về điều này.
Nói đi, em.
Lami ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng cô ấy quyết định hỏi thẳng Đồng Đồng.
Chị Đồng à, anh Hai em… có đang muốn trả thù chị không?
Đồng Đồng có chút ngạc nhiên:
Tại sao em hỏi vậy? Em nghĩ anh Hai em đang muốn trả thù chị à?
Lami dừng lại một lúc, sau đó nói:
Em… em thật sự thích chị, nếu chị đang bị anh Hai em ức hiếp, chị hãy nói cho em biết, em sẽ năn nỉ ba mẹ. Nếu một mình em không thể, có anh Tư em nữa, anh ấy sẵn lòng giúp đỡ chị, không để anh Hai có cơ hội ức hiếp con gái nhà lành.
Đồng Đồng cười:
Em nghĩ quá xa vời rồi, anh Hai em đối xử rất tốt với chị, rất tốt đấy.
Lami ngạc nhiên nhìn cô, mắt cô mở to, hỏi:
Thật sao?
Đồng Đồng cười:
Đúng vậy, chị nói thật. Vì thế, em đừng lo lắng như vậy.
Lami suy nghĩ lại và thấy khá chính xác, Đồng Đồng thực sự là người nóng tính, có lẽ là người nóng tính nhất trong giới stylist thành phố A. Cô không chỉ thiết kế và phối quần áo mà còn được nhiều người mẫu và diễn viên muốn mời về làm riêng cho họ. Tuy nhiên, Đồng Đồng lại rất kén khách hàng, thường chỉ làm theo đơn đặt hàng hoặc hợp đồng của công ty. Có một lần, có người lợi dụng quyền lực ép buộc Đồng Đồng làm theo ý riêng, kết quả là họ gây nhau một trận rất lớn, gần như cô ấy phải rời khỏi ngành. May mắn là công ty tiếc nuối tài năng của cô và cố gắng giúp đỡ cô qua khó khăn. Với tính cách mạnh mẽ như vậy, Thế Thịnh không thể ép buộc cô ấy được. Tuy nhiên, có một chút…
Nhưng Thế Thịnh… trước đây có bao giờ dịu dàng với phụ nữ không? Và Lê Mộc còn cắm sừng anh trai tôi nữa, với tính cách kỳ cục như Thế Thịnh… tôi chỉ lo rằng chị sẽ không sống yên với anh ấy.
Đồng Đồng hiểu Lami lo lắng cho mình, cô cũng trấn an cô ấy:
Đừng lo, Thế Thịnh rất tốt với tôi, có thể là do tôi may mắn hoặc là do anh ấy thấy tôi không có lỗi nên không muốn đối xử xấu với tôi. Dù sao, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, và về tương lai… tôi cũng hy vọng sẽ tốt như hiện tại.
Lami nhìn Đồng Đồng, không hiểu sao cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô. Tóm lại, Thế Thịnh mặc dù tính cách không hoàn hảo nhưng cũng không tệ. Có lẽ như Lami nói, anh ấy thấy tôi không có lỗi và bị thu hút bởi tính cách và nhan sắc của tôi nên mới yêu thích tôi. Cô cảm thấy Thế Thịnh và Đồng Đồng rất hợp nhau, một người tuấn mỹ, một người yêu kiều, đứng cùng nhau nhìn cứ như một bức tranh…
Nhưng thôi, chỉ cần Đồng Đồng cảm thấy hạnh phúc là đủ, người ngoài như cô làm sao hiểu rõ được như những người trong cuộc đó chứ?!
Tiệc tối của nhà họ Hoàng diễn ra từ lúc 5 giờ chiều đến gần 7 giờ tối, khách mời đến gần như đông đủ. Đồng Đồng không đi cùng Thế Thịnh, cô ngồi cùng với Lami và Vy ở cùng một bàn. Thế Thịnh muốn cô đi cùng anh nhưng cô từ chối. Cô không muốn, nhưng bà nội Hoàng đã dặn dò cô trước đó, bà không muốn cô công khai mối quan hệ với Thế Thịnh trong lúc này.
Thế Thịnh đi lấy rượu một mình, sau đó lại có Tiểu Nguyệt bên cạnh. Hai người từng là bạn và đối tác trong công việc, đi cùng nhau cũng không có gì quá đáng. Vy khuyên cô không nên để Tiểu Nguyệt quá thân thiết với Thế Thịnh, nhưng cô cảm thấy, dù làm thế nào thì cũng không thể kiểm soát Thế Thịnh. Thế Thịnh cũng nói không có ý gì với Tiểu Nguyệt, cô cần tin tưởng anh.
Ba mẹ cô cũng được mời, nhưng họ vẫn cảm thấy ngại về chuyện của Lê Mộc nên không thấy họ tham dự nhiều. Từ sau sự cố với bà Nguyên, Đồng Đồng không muốn liên lạc với ba mẹ ruột của mình nữa. Mặc dù biết họ đang ở đây, cô cũng không muốn lại gặp họ. Nhưng nếu họ tới tìm cô, cô cũng không thể không tiếp chuyện. Đồng Đồng đi theo mẹ cô đến một góc khuất, trên tay cô là ly nước ép, cô uống vào một ngụm nhỏ, đợi xem mẹ cô muốn nói gì.
Bà Khiết biết Đồng Đồng không ưa mình, nhưng khi thấy Tiểu Nguyệt luôn ở bên cạnh Thế Thịnh, bà không thể không hỏi.
Con ơi, sao hôm nay không đi cùng Thế Thịnh?
Đồng Đồng biết bà muốn biết điều này, cô nhìn bà, không vui nhưng cũng không giấu giếm.
Bà nội không muốn con đi cùng anh ấy.
Bà Khiết ngạc nhiên:
Tại sao vậy? Họ chấp nhận con mà? Hay là con đã làm gì chuyện?
Đồng Đồng cười nhẹ:
Con đã làm gì đâu? Sao mẹ không nghĩ là do con gái cưng của mẹ làm ra chuyện xấu nên người nhà họ Hoàng vẫn chưa muốn công khai chuyện của con và Thế Thịnh?
Bà Khiết nhăn mày, bà nói:
Mộc Mộc là chị gái ruột của con, con đừng trách chị con mãi vậy, con bé… cũng có nỗi lo riêng.
Đồng Đồng thực sự không muốn nói với mẹ nữa, cô cười khẩy, quyết định nói:
À, chị ta có nỗi lo riêng à? Được rồi, mẹ về chỗ mình đi, đừng tìm con nữa, con đi trước.
Sau khi nói xong, Đồng Đồng quay người rời đi. Cô thật sự thất vọng về mẹ, không muốn nghe thêm câu nào nữa. Nhưng khi cô đang đi về bàn của Vy và Lami, có người bước đến chắn đường cô lại. Đồng Đồng sững sờ, cảm giác hoảng loạn và lo lắng ùa về. Cô không thể di chuyển.
Người đó thấy cô như vậy, cũng không hoảng sợ, cố gắng từ tốn chào hỏi cô.
Cô Lê Đồng, không ngờ lại gặp cô ở đây. Tôi có thể nói chuyện với cô về chuyện xưa… được không?
Đồng Đồng nhìn người đó, trong lòng cô thầm nghĩ… chuyện xưa… còn gì để nói? Cô và bà ta thì còn gì để nói?!