Gả cho anh rể chương 28 | Anh chống lưng cho em
Về vấn đề của Tiểu Nguyệt, ông chủ Hoàng đã phải giải trình trước các vị “tiền bối” trong 2 ngày, và hiện tại vẫn cần phải giải trình thêm một ngày nữa mới có thể giải quyết ổn thỏa. Trước đây, ông và bà nội Hoàng luôn cho rằng có người trong tộc cố ý muốn hại bà nội Hoàng, vì vậy một số vị trước đó đã bị điều tra nghiêm ngặt. Nhưng khi phát hiện ra người ngoài mới là thủ phạm, những người từng bị nghi ngờ tức giận và áp đặt với các lão tiền bối, yêu cầu ông chủ Hoàng phải giải trình và xin lỗi. Việc giải trình là điều tất yếu, còn việc xin lỗi hay không thì phụ thuộc vào khả năng của ông chủ Hoàng.
Tộc họ Hoàng là một gia tộc lớn, mây mưa phức tạp với nhiều tranh chấp quyền lực. Ai cũng muốn ngồi vào ghế trưởng tộc, và những kẻ đã chờ đợi từ lâu không thể bỏ qua cơ hội này. Ông chủ Hoàng trước đây luôn là một người quang minh chính đại, nhưng lần này, vì một sai lầm và chủ quan nhỏ nhoi, mọi thứ trở nên phức tạp hơn. May mắn là ông còn hai người con trai, Thế Thịnh và Duy Hiển, nhưng để lật đổ ông chủ Hoàng, bọn họ vẫn còn phải chờ đợi.
Thế Thịnh về đến nhà không muộn, và Đồng Đồng đã chuẩn bị thức ăn cho anh ngay lập tức. Khi đang mang thức ăn, cô hỏi về tình hình:
Mọi chuyện đã được giải quyết chưa, anh?
Thế Thịnh gật đầu:
Đã ổn rồi, không ai làm khó tôi và ba.
Đồng Đồng tiếp tục:
Tiểu Nguyệt có đến không?
Cô ta không cần phải xuất hiện nữa, không còn chỗ cho cô ấy ở đây.
Thế Thịnh nói vui:
Nhưng mọi người khen em thông minh lắm, anh tự hào về em lắm.
Đồng Đồng cười:
Có lẽ họ nói đúng đấy, trong chuyện của Tiểu Nguyệt, em chơi vai trò quan trọng lắm.
Sau đó, cô hỏi:
Nhưng anh đã từng nghi ngờ cô ta chưa?
Ừ, anh đã nghi ngờ. Nhưng không có bằng chứng, nên tạm thời không thể đặt câu hỏi.
Vậy nếu em không vạch trần cô ta được thì anh định làm gì?
Thế Thịnh trả lời:
Anh có một kế hoạch, để cho cô ta tự nhận ra sai lầm của mình. Bằng cách đó, có thể vạch trần được cô ta trước mặt mọi người.
Đồng Đồng đồng ý với ý tưởng này, mặc dù không chắc chắn về thành công, nhưng cô nghĩ nó có khả năng. Sau đó, cô hỏi:
Anh đã nghi ngờ cô ta từ bao giờ?
Thế Thịnh trả lời:
Ban đầu anh đã có chút nghi ngờ về Tiểu Nguyệt, vì những người trong tộc không thể làm điều đó một cách công khai như vậy.
Dù ai ngồi trên ghế trưởng tộc cũng phải đặt danh dự của gia tộc lên hàng đầu. Thêm vào đó, nếu có vụ độc tại gia, việc chọn ba anh làm mục tiêu cũng tốt hơn chọn bà nội, vì bà nội không có quyền quyết định ai sẽ thừa kế. Tôi nghĩ vậy, hiện tại ba anh chưa lập di chúc, và người thừa kế thế hệ thứ bảy của gia đình Hoàng cũng chưa được công bố. Nếu ai đó muốn hại ba anh mà không bị phát hiện, có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều so với việc đầu độc bà nội.
Đồng Đồng vẫn còn chưa hiểu lắm, Thế Thịnh tiếp tục giải thích:
Nếu ba anh gặp phải tình huống nguy hiểm, thì mẹ con Duy Hiển sẽ ủng hộ Duy Hiển, dì Kiều sẽ ủng hộ Min, và tôi cũng sẽ cố gắng giành quyền thừa kế. Tình hình trong gia đình sẽ rối tung, và quyền lợi thừa kế sẽ trở nên không rõ ràng. Lúc đó, các thành viên khác trong gia tộc sẽ đứng ra bỏ phiếu chọn người thừa kế. Đây cũng là cơ hội cho những thành viên khác của gia tộc Hoàng để tự mình tìm kiếm sự ủng hộ, và bày tỏ lòng trung thành của họ. Em cũng biết rằng cuộc chiến tranh quyền lực sẽ rất khốc liệt, và gia đình của chúng ta không phải ngoại lệ.
Đồng Đồng đồng ý, cô hiểu rằng trong các gia tộc lớn, cuộc chiến tranh quyền lực thường khắc nghiệt. Tuy nhiên, cô không bao giờ nghĩ đến điều đó trước đây. Bây giờ, với sự giải thích của Thế Thịnh, cô cảm thấy mình như được mở mang kiến thức.
Thịnh, anh có định tranh quyền thừa kế không?
Thế Thịnh không ngần ngại trả lời:
Nếu ba anh không lập di chúc và gặp phải tình huống nguy hiểm, tôi sẽ tranh. Nhưng nếu ba anh đã quyết định người thừa kế trong di chúc, tôi sẽ tôn trọng quyết định của ông, và không tranh giành với anh em.
Cảm thấy lo lắng cho anh, Đồng Đồng hỏi:
Nếu không phải em lo lắng, nhưng em lo cho anh và Thái Phượng nhiều hơn. Vì theo em biết, Thái Phượng vẫn đang muốn giành “Phú Thất” của anh, và cô ta rất nham hiểm…
Thế Thịnh không biết Đồng Đồng lo lắng về điều gì, nhưng anh cố gắng an ủi cô:
Được rồi, tôi đã suy tính kỹ lưỡng rồi, đừng lo. Ba anh sẽ không để cho chúng tôi tranh giành quyền thừa kế đâu, cô yên tâm.
Đồng Đồng gật đầu nhẹ nhàng, cô không muốn nói ra lo lắng của mình. Cô chỉ hy vọng như Thế Thịnh nói, ông chủ Hoàng sẽ không để cho anh em tranh đoạt lẫn nhau. Bởi chiến tranh quyền lực trong gia đình sẽ là một cuộc chiến đầy máu và nước mắt!
Sức khỏe của bà nội Hoàng đang dần suy giảm, mọi người đều biết đó là do bệnh tâm thần. Trong thời gian này, mọi người đều cố gắng an ủi và quan tâm bà nhiều hơn, mong giúp bà quên đi những phiền muộn về Tiểu Nguyệt.
Sáng nay, khi chuẩn bị đi làm, Đồng Đồng được vú Hà gọi xuống phòng có việc cần nói. Cô không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của vú Hà rất bình thường, cô nghĩ có lẽ không có chuyện gì quan trọng.
Đồng Đồng bước vào phòng của bà nội Hoàng, bà đang ngồi uống trà. Khi thấy cô đến, bà nói nhẹ nhàng:
Con ngồi xuống đây đi, có việc gì không? Con có việc làm không?
Đồng Đồng nhận tách trà từ vú Hà và trả lời bà nội Hoàng:
Không, không có gì đặc biệt, nội. Hôm nay con không bận, muộn một chút cũng không sao. Có chuyện gì mà nội muốn nói với con không? Con có làm gì sai không? Nếu có, con sẽ cố gắng sửa.
Bà nội Hoàng cười nhẹ, từ từ nói:
Con không có lỗi gì cả, mà là bà đã đối xử không công bằng với con. Bà xin lỗi con về chuyện đó. Đồng Đồng, đừng còn mang theo chuyện cũ nữa, bà không có ý… không định làm hại con đâu.
Đồng Đồng biết bà nội Hoàng nói về sự việc hôm trước, và cô đã quên rồi, không còn giữ trong lòng nữa.
Xin nội đừng lo lắng về chuyện đó nữa. Con thực sự không còn nghĩ đến nó nữa. Nếu nội khỏe mạnh, con sẽ vui rồi. Đó là quan trọng nhất.
Bà nội Hoàng thở dài, biểu hiện buồn bã:
Bà không nên thiên vị cho Tiểu Nguyệt, cũng không nên gây khó khăn cho con và Thế Thịnh. Bà luôn nghĩ mình công bằng, nhưng qua sự việc này, bà cảm thấy mình… đã già thật rồi.
Sau một chút im lặng, bà tiếp tục:
Một vài ngày nữa, bà sẽ trở về biệt thự, nơi đó yên bình hơn, và bà có không gian để suy ngẫm về mọi việc. Đồng Đồng, con hứa với bà một điều được không?
Đồng Đồng do dự một chút, cô không dám hứa ngay mà hỏi:
Bà nội… Điều gì ạ?
Thấy Đồng Đồng cẩn thận như vậy, bà nội Hoàng cảm thấy hài lòng, bà nói:
Con hứa với bà… sẽ bảo vệ Thế Thịnh chứ? Thế Thịnh sẽ là người kế thừa vị trí trưởng tộc sau này… Bà không thể ở lại mãi để bảo vệ nó, và mẹ nó cũng không đủ sức để làm điều đó. Bà biết con yêu Thế Thịnh, con thông minh và sáng suốt… Bà mong con… hãy bảo vệ Thế Thịnh… bạn có thể không, Đồng Đồng?
Đồng Đồng một chút kinh ngạc, cô ngạc nhiên khi nghe bà nội Hoàng nói về Thế Thịnh sẽ là người kế thừa. Hôm qua Thế Thịnh còn nói rằng ông chủ Hoàng vẫn chưa quyết định về người thừa kế, vậy là sao bà nội Hoàng lại nói như vậy?
Bà nội Hoàng không có ý định giấu giếm điều gì.
Đồng Đồng, Thế Thịnh đã nói với bà mấy ngày trước, nếu không phải con… thì cả đời này nó sẽ không lấy ai khác. Trước đây Thế Thịnh đã đồng ý kết hôn với chị gái của con, mọi thứ đều là do sự áp lực từ bà. Nhưng ở tuổi của nó, nó không thể mãi độc thân, trong khi Duy Hiển sắp có vợ và con. Lê Mộc là lựa chọn mắt ba nó, Thế Thịnh rất ít khi Thế Nghĩa chấp nhận con gái nào, vậy nên Thế Thịnh không thể không lấy vợ. Vấn đề này, bà nghĩ là không quan trọng nhưng vẫn muốn nói rõ cho con một lần…
Uống một ngụm trà ô long, bà nội Hoàng tiếp tục:
Thế Nghĩa, Phú Lục của nhà Hoàng, và người sẽ ngồi lên vị trí Phú Thất tiếp theo chính là Thế Thịnh. Từ khi ông nội chồng của con còn sống, ông đã chỉ định Thế Thịnh sẽ là người kế thừa tiếp theo. Cũng như cha của con, ông cũng có cùng quyết định. Con có ngạc nhiên về việc Thế Thịnh được chọn không? Điều này liên quan đến mẹ của Thế Thịnh, cũng là mẹ chồng của con, được gọi là dì Miên…
Đồng Đồng nghe chăm chú, không để lỡ một từ nào.
Thuỵ Miên là con nuôi của ông bà, cha mẹ Thuỵ Miên đã qua đời vì tai nạn, mẹ của Thuỵ Miên lại là bạn thân của bà. Vì vậy, bà quyết định nhận nuôi Thuỵ Miên, thay vì ba mẹ cô bé đã mất, bà chăm sóc, dạy dỗ cô bé thành người. Thuỵ Miên và Thế Nghĩa có mối quan hệ, mặc dù ông bà không chống đối nhưng cũng không đồng ý hoàn toàn. Thuỵ Miên là cô gái tốt, nhưng vì cú sốc tinh thần sau cái chết của cha mẹ nên cô không thể nói được, và một phụ nữ không thể nói, cô không thể quản lý một gia đình, đặc biệt là gia đình như nhà họ Hoàng. Vậy nên khi Thế Thịnh được sinh ra, ông nội của con chỉ có thể hứa sẽ ưu tiên cho Thế Thịnh trong quyền thừa kế. Về vị trí trưởng mẫu của Thuỵ Miên, ông bà không thể cho cô bé được…
Bà nội Hoàng như ngập vào ký ức:
Thuỵ Miên hiểu chuyện, cô ấy không đòi hỏi gì, chỉ giành quyền lợi cho Thế Thịnh. Vì quan tâm đến Thuỵ Miên, Thế Nghĩa đã hứa với cô ấy, sẽ để cho Thế Thịnh sau này trở thành Phú Thất, dù sau này Thế Nghĩa có bao nhiêu con trai đi nữa. Trong khi đó, vị trí trưởng mẫu của nhà họ Hoàng… Thuỵ Miên sẽ mãi không thể đạt được. Thuỵ Miên đồng ý, sau đó Thế Nghĩa cưới Ngọc Sương, sinh ra Duy Hiển và Duy Kiên. Bà thấy, dù sống cả đời ở nhà họ Hoàng, Thuỵ Miên chưa từng có được danh phận xứng đáng. Vì lo lắng cho mẹ của Thuỵ Miên, và sợ Thế Nghĩa sẽ thay đổi, ông nội của Thế Thịnh đã bắt Thế Nghĩa hứa… hứa sẽ để Thế Thịnh trở thành người kế thừa tiếp theo. Chỉ cần bà còn sống, Thế Thịnh sẽ chắc chắn trở thành Phú Thất, không ai cướp lấy của cậu được.
Đồng Đồng dường như hiểu hết mọi thứ. Cô mới hiểu lý do tại sao dì Miên sinh Thế Thịnh trước nhưng lại phải chịu đựng…
Cô nhìn bà nội Hoàng, không biết nói gì ngoài vài từ:
Bà nội… con…
Bà nội Hoàng, người đã trải qua nhiều, hiểu cô đang phải tiếp nhận nhiều thông tin mới, nên không ép buộc cô. Bà chỉ nghiêm túc nói:
Đồng Đồng, sau này chỉ có thể tin cậy vào con ở bên cạnh Thế Thịnh… mong con yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cậu bé… như cách cậu ấy đã làm với con.
Đồng Đồng cảm nhận được sự chân thành trong lời bà nội Hoàng, cô không do dự, gật đầu đồng ý với bà:
Bà nội yên tâm, con sẽ luôn chăm sóc tốt cho Thế Thịnh. Anh ấy là tất cả của con, con sẽ không để ai làm tổn thương anh ấy, con hứa.
Nụ cười hài lòng mới hiện trên môi bà nội Hoàng, bà nói với Đồng Đồng:
Được lời hứa này của con, bà yên tâm rồi, cảm ơn con… Đồng Đồng.
Vì phải đi làm, Đồng Đồng xin phép rời đi trước, chỉ còn lại vú Hà và bà nội Hoàng trong phòng. Vú Hà pha thêm nước nóng vào ấm trà, vú nhẹ nhàng hỏi:
Bà chủ, bà đã tin tưởng hoàn toàn vào cô Đồng rồi phải không?
Bà nội Hoàng chỉ vào vai mình, gợi ý vú Hà xoa bóp vai cho bà. Khi thấy vú Hà hỏi về Đồng Đồng, bà trả lời nhàn nhạt:
Thế Thịnh đã nói thế, tôi không có lý do để không tin tưởng. Nhưng vú thích cô ấy, tại sao lại hỏi tôi?
Vú Hà tươi cười:
Tôi thích cô Đồng, đó là điều chắc chắn. Nhưng quan trọng là bà có thích cô ấy không.
Vậy vú nói tôi nghe, Đồng Đồng có gì đáng thích không?
Vú Hà không do dự:
Ngoại trừ vấn đề về thân phận, cô ấy hoàn hảo. Tôi không thấy lý do nào để không thích cô ấy. Một cô gái xinh đẹp, thông minh, nhạy bén… Như vậy, dù là phụ nữ, tôi cũng thích cô ấy, chứ không phải là chỉ có cậu Hai.
Bà nội Hoàng nhẹ nhàng cười:
Đúng, vấn đề đó làm cho người ta không thích cô ấy, tôi cũng thế. Nhưng sau chuyện của Tiểu Nguyệt, tôi hiểu mình đã già, không còn đủ trẻ trung như trước nữa. Tôi không còn năng lực để can thiệp vào chuyện của những đứa trẻ. Chẳng qua, nếu không liên quan đến vấn đề tình cảm của họ, tôi sẽ không làm tổn thương cha con Thế Nghĩa nữa. Tương lai, tôi sẽ để họ tự giải quyết vấn đề của mình, chỉ cần họ muốn, tôi sẽ không can thiệp.
Vú Hà mừng vì bà nội Hoàng đã nhận ra điều này, bà nói:
Đúng vậy, chúng ta đã già, không bằng họ trẻ nữa. Nhưng tôi rất thích Đồng Đồng và hy vọng cho cô ấy và cậu Hai hạnh phúc. Nếu cậu Hai có thể trở thành Phú Thất dễ dàng, thì Đồng Đồng sẽ làm việc tốt như vị trưởng mẫu nhà họ Hoàng.
Bà nội Hoàng gật đầu:
Tôi cũng nghĩ vậy…
Nhưng bà chủ, có một điều tôi không hiểu…
Hôm nay vú cũng ấp úng với tôi đấy à? Nếu có chuyện gì thì nói đi, không cần phải ngần ngại.
Vú Hà suy nghĩ một lát trước khi hỏi:
Về vụ mực kia… bà chủ đã quyết định làm gì chưa? Tôi không thấy bà nhắc lại nữa.
Bà nội Hoàng mở mắt nhẹ, tự rót trà cho mình và uống một ít, bà nghiêm túc trả lời:
Không nên làm thêm vấn đề nữa, và… tôi vẫn còn sống.
Vú Hà không hài lòng:
Nhưng…
Bà nội Hoàng thở dài, cắt lời vú Hà:
Đó cũng là một mối quan hệ rối rắm nữa, tôi không muốn làm lớn vấn đề nữa. Tôi không muốn làm tổn thương Thế Thịnh.
Nhà họ Hoàng hôm nay tổ chức một bữa tiệc nhỏ, là dịp gặp mặt giữa hai gia đình Hoàng và Vương. Ông chủ Hoàng không thích việc gặp gỡ, nhưng không thể từ chối đột nhiên cắt đứt mối quan hệ với gia đình Vương. Do đó, ông phải đồng ý tổ chức một buổi tiệc nhỏ, và Thế Thịnh cũng phải về sớm để dự bữa cơm tối.
Đồng Đồng không cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh mẹ con Quỳnh Hoa, và cô cũng có việc bận ở công ty nên quyết định không ăn tối ở nhà. Thay vào đó, cô quyết định ở lại công ty làm thêm, và cảm thấy việc này cũng có ý nghĩa hơn là ngồi nhìn những cuộc trò chuyện không đáng.
Toàn bộ nhân viên trong công ty của Đồng Đồng đều đang tăng ca vì một dự án quan trọng sắp tới. Sau khi hoàn thành công việc, sếp Tuấn mời mọi người ở lại ăn tối, kèm theo việc uống một vài lon bia để khích lệ tinh thần. Tuy nhiên, sếp Tuấn có vẻ như đã bị đá vợ hoặc la mắng, nên ông uống quá nhiều và say khướt. Các nhân viên phải dìu ông xuống sảnh, và giữa đường ông còn hò hét loạn xạ.
Đồng Đồng đi sau sếp Tuấn, cô phải canh chừng để tránh ông ngã. Khi thấy Đồng Đồng ở phía sau, sếp Tuấn bất ngờ cười và nói với cô:
Cô Đồng ơi, tôi đã tìm cô mãi đấy…
Đồng Đồng vịn tay sếp Tuấn và dìu ông ta, sau đó hỏi:
Tôi ở phía sau sếp từ lúc nãy, sếp tìm tôi có việc gì?
Sếp Tuấn nhăn mày nhìn cô, ông ta đứng chẳng vững, nói một cách khó hiểu:
Tôi… xin lỗi cô Đồng. Tôi vì ham vinh quang mà đã gây ra chuyện hại cô Đồng… hôm nay gặp được cô ở đây… hức… Tạ Tuấn xin lỗi cô… mong cô tha lỗi cho tôi. Tôi… vợ con… không thể mất việc được… cô Đồng hiểu cho tôi không? Cô phải hiểu cho tôi…
Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn sếp Tuấn, cô tò mò:
Sếp Tuấn, ông có vẻ say quá phải không? Ông nói gì thế? Ông xin lỗi tôi về chuyện gì vậy?
Sếp Tuấn đứng không vững, người ông xiêu vẹo nhưng vẫn cố gắng nói với Đồng Đồng.
Cô Đồng, tôi sợ Hoàng tổng… xin cô đừng nói với ông ấy rằng tôi… tôi lắng nghe vợ của ông Vương… để gài cô đến phòng bao của ông Đạt. Tôi đã nói với cô… tôi không còn cách nào khác… tôi không thể chống lại…
Đồng Đồng nghe ba chữ “vợ của ông Vương”, cô bất ngờ, đôi mắt nhìn sắc bén sếp Tuấn, cô hỏi vội:
Sếp… sếp nói là bà Nguyên… vợ của ông Vương? Là mẹ của Quỳnh Hoa?
Sếp Tuấn gật đầu:
Tôi không biết tên con gái bà ấy, tôi chỉ biết rằng bà ấy… là Nguyên… vợ của ông Vương. Bà Nguyên là bạn thân của mẹ chồng của cô Đồng…
Đồng Đồng bỗng cười nhạt:
Ha, vậy là cô thích tôi quá rồi à? Thật ra, trước giờ chắc cô thường chửi tôi là ngốc nghếch không biết gì cả, có vẻ như vậy đấy…
Đồng Đồng trả sếp Tuấn lại cho mọi người, cô nói có việc riêng phải về, không tiễn được. Đồng Đồng gọi xe về nhà, đứng trước cổng nhà họ Hoàng, cô gọi cho Thế Thịnh, muốn báo trước cho anh.
Điện thoại được nhấc ngay, cô nghe tiếng cười từ phía kia điện thoại.
Em về chưa? Anh qua đón em chưa?
Đồng Đồng nhìn vào sân nhà, cô cười và hỏi anh:
Thế Thịnh đang ngồi trong phòng ăn, và anh ngạc nhiên trước câu hỏi của Đồng Đồng. Anh quên rằng gia đình Quỳnh Hoa cũng đang có mặt ở đây. Anh lớn tiếng hỏi:
“Đánh người?”
Đồng Đồng gật đầu:
“Có, em muốn đánh người.”
Thế Thịnh nhận ra sự khó xử của tình hình và xin được ra ngoài để trả lời điện thoại:
“Đồng Đồng… có chuyện gì vậy? Em đang ở đâu?”
Đồng Đồng từ từ tiến vào sân, không trả lời câu hỏi của Thế Thịnh mà lại hỏi:
“Thịnh, anh có thể… chống lưng cho em được không?”
Thế Thịnh cực kỳ lo lắng, anh hỏi gấp:
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em trước, sau đó em muốn đánh ai cũng được, anh sẽ bắt người đó lại cho em đánh.”
Đồng Đồng nở nụ cười, cô cảm thấy rất hạnh phúc:
“Em đang trước sân, sắp vào nhà rồi… em hỏi lại anh lần nữa… em đánh người… anh chống lưng cho em được không?”
Thế Thịnh suy nghĩ một chút trước khi trả lời:
“Đồng Đồng, anh sinh ra để chống lưng cho em. Một chữ thôi… đánh!”