Gả cho anh rể chương 31 | Cứu chúng tôi

26/02/2024 Tác giả: Hà Phong 228

Thế Thịnh đã hoàn thành công việc và quyết định trở lại công ty. Ông nảy ra ý muốn gọi cho Đồng Đồng để hỏi về tình hình của cô, nhưng sau đó lại thôi. Ông không muốn làm phiền cô khi cô đang bận rộn. Những lời tư vấn của bác sĩ Tân đã được ông tin tưởng, nhưng ông vẫn cảm thấy có điều gì đó được giấu kín trước mặt mình.

Ký ức về mẹ của Đồng Đồng, người đã từng nói với ông rằng cô không gặp vấn đề gì và cuộc sống của cô trước đó rất tốt đẹp, nhưng nếu ông không kiên nhẫn điều tra, có lẽ ông sẽ không bao giờ biết rằng bảy năm trước… Đồng Đồng có gặp vấn đề tâm lý hay không? Tại sao mẹ của cô lại giấu ông? Liệu Đồng Đồng có muốn giấu hay có nguyên nhân khác?

Dù đã chia tay nhau từ năm đó, cuộc sống của cô vẫn dường như tốt đẹp và hạnh phúc, cười nói hằng ngày, tận hưởng niềm vui bên những người xung quanh. Nếu cô đã quyết tâm chọn một cuộc sống không rối bời, tập trung vào tương lai… vậy tại sao lại phải mắc phải trầm cảm đến nỗi phải đi du học để thay đổi cuộc sống? Có ai cảm thấy những hành động của cô mâu thuẫn không? Có gì đó không được trả lời ở đây.

Thế Thịnh ngả người xuống ghế, thở dài với cảm giác bất lực. Sau đó, ông mở hộc tủ dưới cùng, lấy ra một gói thuốc lá mà ông đã cất giữ từ lâu. Ông nắm lấy gói thuốc lá, đắn đo một lúc, nhưng cuối cùng ông vẫn không thể kìm chế sự rối bời trong lòng, quyết định châm một điếu thuốc. Khói thuốc bay lên như một dòng suối trắng trợn trước mắt ông, làm ông nhớ lại những ký ức bảy năm trước.

Ông nhớ rõ buổi chiều đó, sau khi tan lớp luyện thi đại học, Đồng Đồng đã nói chia tay với ông như thế nào. Ông từng theo đuổi cô, yêu cô, nhưng sau hai năm bên nhau, ông nhận ra rằng… cô cũng yêu ông. Hai người đã vẽ ra một tương lai tươi đẹp về viễn cảnh cùng nhau, nhưng rồi lại lỡ nhau đến bảy năm…

Ông từng hận cô, hận cô vì lý do gì mà chia tay ông, hận cô vì không giữ lời hứa, hận cô vì ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình. Nhưng đôi khi ông tự hỏi, có lẽ từ đầu cô không bao giờ yêu ông. Nhưng sau này, ông cảm thấy cô không có gì sai với ông. Chỉ là trong hàng triệu lựa chọn của cô… cô chưa bao giờ muốn chọn ông.

Ông đã đi tìm cô, nhưng khi thấy cô hạnh phúc, ông không dám làm phiền cô. Ông tự trọng và vì thế sau khi chia tay, ông quyết định đi du học thay vì ở lại. Ông muốn cô nhớ về ông, nhưng cuối cùng, người hối hận, người nhớ… lại chỉ có một mình ông. Cuộc tình sâu đậm đó, mà cứ nghĩ sẽ đi đến cuối con đường, nhưng cuối cùng… lại lỡ nhau đến bảy năm… bảy năm hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng nếu đã quyết định chia tay anh, vậy sao cô còn như vậy? Đáng lý cô phải vui vẻ, khỏe mạnh, phải sống thật tốt khi quyết định rời xa anh… tại sao đến bây giờ, anh lại phát hiện ra rằng… cô từng mắc bệnh tâm lý, có vẻ như là trầm cảm?

Đồng Đồng của anh, mạnh mẽ đến đâu? Một kì thi đối với cô chỉ là gì? Cái gì mà gánh nặng thành tích, gánh nặng thi cử… cô như nữ thần không sợ trời không sợ đất, thì sợ một cuộc thi hay sao?

Vô lý, anh không thể tin được, anh không tin!

Anh dựng đứng điếu thuốc trên tay, anh như rơi vào suy tư sâu sắc. Vài phút sau, như nảy ra một quyết định, anh nhanh chóng lôi điện thoại ra và lướt tìm một số trong danh bạ. Dừng lại trước một số lạ mắt, anh suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng anh quyết định bấm số. Điện thoại bên kia vang lên vài tiếng tút tút kéo dài, sau đó, một giọng nữ trả lời.

Thế Thịnh nhìn chằm chằm, giọng anh lạnh lùng nhưng cực kỳ nghiêm túc:

Xin chào bà Khiết, tôi là Thế Thịnh… vâng… tôi có vài điều muốn thảo luận với bà, liệu bà có thời gian không? Về chuyện Đồng Đồng… tôi muốn trò chuyện với bà!
Đồng Đồng đến công ty được một lát, cô có cuộc hẹn với bác sĩ Tân nên nhanh chóng rời khỏi công ty để đến nơi hẹn. Bác sĩ Tân đã đợi cô tại một quán cà phê dưới tòa chung cư, và khi cô đến, anh đã ngồi đợi từ lâu.

Đồng Đồng tiến đến gần, cô đặt túi xách xuống bàn và mỉm cười hỏi anh:

Bác sĩ Tân, anh đã đến lâu chưa?
Bác sĩ Tân nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đồng Đồng, thấy cô tỏa sáng, phong độ, anh cảm thấy yên tâm hơn về cô. So với lần cuối gặp ở thành phố A, cô dường như khỏe mạnh hơn nhiều.

Tôi cũng mới đến, cô vẫn khỏe chứ Đồng Đồng?
Cô gật đầu:

Rất khỏe, bác sĩ có thể yên tâm.
Bác sĩ Tân gọi một ly nước cam ép cho cô, và bắt đầu đưa ra một số câu hỏi xoay quanh công việc và cuộc sống của cô gần đây. Về việc Thế Thịnh đến gặp anh, bác sĩ không có ý định tiết lộ cho cô biết, và coi như là chưa từng xảy ra.

Tôi thấy cô trông rất tốt hôm nay, vẫn duy trì việc uống thuốc đều đặn chứ?
Đồng Đồng cười và thừa nhận một cách ngần ngừ:

Thực ra… tôi không uống đều lắm.

Tại sao thế?

Đồng Đồng nhìn xuống ly nước cam của mình, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, ngại ngùng không dám nói ra. Bác sĩ Tân, nhìn thấy sự do dự của cô, mở lời trước.

Có chuyện gì khó nói không? Cô và tôi đã quen biết lâu rồi, cô không cần ngần ngại gì cả.
Đồng Đồng hơi đỏ mặt, giọng cô nhỏ nhắn:

Tôi… muốn… có thể ngừng uống thuốc để… để có thể mang thai, liệu có được không, bác sĩ?

Bác sĩ Tân tỏ ra khá ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Đồng Đồng. Dù có thể ai đó không hiểu cô, nhưng đối với anh làm bác sĩ tâm lý của cô, anh rất hiểu cô. Đã bảy năm trước, nếu không phải vì việc cô mất đứa bé, có lẽ cô đã không bị suy sụp tinh thần như vậy. Khi nói đến vấn đề tâm lý của cô có “điểm đen”, cô yêu trẻ con nhưng lại rất sợ khi nghĩ đến việc sinh con. Anh nghĩ rằng bóng tối tâm lý của cô lớn đến mức cô sẽ không bao giờ sinh con nữa…

Đồng Đồng, bạn đã suy nghĩ kỹ chưa?
Đồng Đồng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt cô lung linh, giọng nói dịu dàng:

Tôi… đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện tại, tôi rất muốn có con… với anh ấy.
Bác sĩ Tân hơi ngạc nhiên, anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy mong đợi của cô… anh thấy mình đang mỉm cười, cảm giác thoải mái lan tỏa trong lòng. Mảnh gai cứ nhòe trong lòng anh, cuối cùng cũng được nhổ ra.

Anh có vô số bệnh nhân, nhưng trong hơn chục năm làm nghề, chỉ có vài trường hợp khiến anh luôn đau đầu, suy tư. Và Đồng Đồng là một trong số những bệnh nhân mà anh đặc biệt quan tâm, dù sau này cô đã hồi phục nhưng anh vẫn luôn theo dõi cô, không muốn cô phải đối mặt với những khó khăn một mình.

Anh nhớ ngày đầu tiên gặp cô, khi đó cô chỉ mới 17 tuổi, nhưng đã rất thông minh. Trước kỳ thi đại học quan trọng, cô phát hiện mình có thai, cả tinh thần và thể chất đều gặp vấn đề. Nếu là người khác, vết thương có thể sẽ khó lành, nhưng Đồng Đồng lại rất mạnh mẽ. Anh đã tư vấn cho cô ba buổi, nhưng cô chỉ chấp nhận ý kiến của anh vào buổi thứ ba. Anh vẫn nhớ câu hỏi mà cô đã đặt…

“Bác sĩ… nếu em vẫn như vậy… liệu anh ấy có buồn không?”

Anh trả lời rằng “có”, “anh ấy” sẽ buồn.

Đồng Đồng sau đó im lặng, cầm rubik trong tay, khoảng nửa giờ sau, cô mới dám hỏi anh về việc đi du học. Ngay từ lúc ấy, anh đã có suy nghĩ khác về cô. Anh cảm nhận được rằng, cô là một cô gái đặc biệt, rất kiên cường. Dù không biết “anh ấy” là ai, nhưng anh cảm nhận được rằng, cô yêu chàng trai đó rất nhiều. Sau vài buổi tư vấn tâm lý, cô dường như đã hồi phục nhiều, anh quyết định kết thúc điều trị và hướng cho cô con đường đi du học sang Pháp. Sau này, gặp lại cô, dù cô trông bình thường nhưng anh biết rõ rằng, cô có xu hướng lạnh lùng với tình yêu và rất lo lắng về việc sinh con. Nhưng hôm nay Đồng Đồng hỏi câu này, điều đó có nghĩa là bệnh trong tâm hồn của cô đã hồi phục… thật sự đã hồi phục… và đã thật sự hồi phục!

Bác sĩ Tân cười rất tươi, anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Đồng, anh thật sự rất hạnh phúc:

Nếu cảm thấy tốt, bạn có thể ngừng uống thuốc. Thuốc tôi kê cho không gây nhiều tác dụng phụ… việc sinh con không phải là khó khăn, cố gắng một chút là được.
Đồng Đồng cười tươi, cô không ngần ngại trong việc trò chuyện với bác sĩ Tân.

Bác sĩ… chắc anh đã biết rồi, người đàn ông hiện tại trong cuộc đời tôi chính là người bạn trai đã từng ẩn giấu suốt bảy năm, đúng không?
Bác sĩ Tân chân thành gật đầu:

Tôi đã nghĩ như vậy.
Đồng Đồng tiếp tục, ánh mắt ấm áp, giọng điệu dịu dàng:

Bảy năm chia tay, tôi tưởng rằng bệnh này của tôi sẽ không bao giờ khỏi… nhưng không ngờ… từ khi gặp lại anh ấy… cuộc sống của tôi lại trở nên hạnh phúc và dễ dàng như thế. Dù có gặp một chút khó khăn nhưng bên cạnh tôi luôn có anh ấy. Dù tôi làm gì đi chăng nữa, vẫn luôn có một người hiểu và chia sẻ với tôi. Bác sĩ Tân, tôi từng nghĩ rằng anh là người hiểu tôi nhất nhưng thực ra… anh ấy mới là người hiểu tôi nhất… hơn cả anh.

Chúc mừng cô Đồng Đồng, tôi rất vui thay cho cô, tôi nói thật đấy.

Đồng Đồng cười tươi, ánh mắt ướt át:

Cảm ơn anh, tôi coi anh như anh trai mình… qua thời gian, tôi đã làm phiền anh rất nhiều… một lần nữa, tôi muốn cảm ơn anh.
Bác sĩ Tân cũng cảm động cùng với cô:

Tôi là bác sĩ của cô, trách nhiệm của tôi là chữa trị cho cô. Nhìn thấy cô đã vượt qua được mọi khó khăn, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Đồng Đồng, sau này phải hạnh phúc nhé, cô đã trải qua nhiều đau khổ lắm rồi.
Mắt Đồng Đồng đỏ hoe, cô gật đầu trong nước mắt:

Vâng, chúng tôi sẽ hạnh phúc… cũng như anh vậy… bác sĩ Tân.
Bác sĩ Tân nhìn Đồng Đồng đứng ngoài tiệm, cô mặc sơ mi và quần tây, điện thoại ở trên má, cười đùa với ai đó rất vui vẻ. Anh quen cô được gần bốn năm, từ khi cô 17 tuổi, cô đã xinh đẹp, nhưng ánh mắt luôn buồn bã kỳ lạ. Gần đây, cô trở nên rạng rỡ hơn, xinh đẹp hơn nhưng anh chưa từng thấy cô cười tươi như thế. Cô giống như một loài hoa đặc biệt, chỉ cần đúng mùa, hoa sẽ nở rực rỡ và đẹp đẽ nhất…

Đồng Đồng ngày hôm nay, thực sự đã khỏi bệnh!

Đồng Đồng đã được phép ngừng dùng thuốc theo sự đồng ý của bác sĩ Tân, giờ đây cô có thể an tâm hoàn toàn trong việc “thả” cho mang thai. Cô và Thiên Vy đến bệnh viện phụ sản để nhận tư vấn từ bác sĩ về cách ăn uống, sinh hoạt và những điều cần lưu ý trong thời gian “tiền mang thai”. Thế Thịnh muốn kết hôn trước rồi mới sinh con, nhưng Đồng Đồng muốn mang thai và sinh con trước rồi mới nghĩ đến việc kết hôn. Cô không muốn đẩy Thế Thịnh vào tình thế khó xử thêm một lần nữa.

Trong thời gian này, Đồng Đồng làm việc ở nhà. Buổi sáng, cô thường ngồi ở vườn cho đến trưa, buổi chiều thì ở trong phòng vẽ vời hoặc viết báo cáo. Đôi khi cô đi dạo hoặc mua sắm cùng Lami, chủ yếu là để cô tư vấn cho việc mua sắm của Lami. Cũng có những ngày Lami phải chụp mẫu cho sự kiện thời trang và Đồng Đồng đến để giúp cô. Trong khi đó, bên phía công ty hiện đang chọn người đại diện thương hiệu nên Đồng Đồng có thời gian rảnh trong khoảng này.

Hôm nay không khác gì bao ngày khác, gần đến giờ cơm trưa, Đồng Đồng sẽ thu dọn giấy vẽ và bút chì vào túi, sau đó vào nhà. Buổi trưa thường ít người ở nhà, chỉ có gia đình bà Hai và dì Miên, dì Kiều và Đồng Đồng sẽ ở nhà cùng họ một vài lần.

Khi Đồng Đồng bước vào nhà, cô dự định sẽ lên phòng dọn dẹp giấy vẽ trước rồi mới đi xuống nhà ăn. Nhưng khi vừa bước vào, cô thấy Kim Trúc đang mang một kiện hàng lên phòng. Cô ấy đang trên cầu thang, còn cô vẫn đứng ở dưới sảnh, chưa leo lên cầu thang.

Đồng Đồng thường không thích “can thiệp” vào công việc của người khác, nhưng khi thấy Kim Trúc đang có thai và tình hình trong nhà đang nhạy cảm, cô càng không muốn gây ra rắc rối. Cô định đợi Kim Trúc đi lên trước rồi mới leo lên sau, nhưng điện thoại của cô lại reo lên, là âm báo của một ứng dụng mua sắm. Kim Trúc phát hiện ra cô, cô ấy quay lại và chào hỏi trước khi cô kịp nói lên lời chào.

Chị Đồng, hôm nay chị không đi làm à?
Từ sau sự việc với bà Nguyên, Kim Trúc đã thay đổi cách đối xử với Đồng Đồng. Cô ấy không còn lạnh lùng như trước nữa, thường gọi Đồng Đồng là “chị”. Đồng Đồng không muốn tạo ra sự căng thẳng, nên đã trả lời:

À, công ty cho phép làm việc ở nhà.
Thấy Kim Trúc có vẻ không khỏe, cô không thể không quan tâm:

Có vẻ như chị không khỏe, phải không? Tôi nghe Lami nói chị bị nghén, có nặng không?
Kim Trúc ôm kiện hàng một tay, tay còn lại lau mồ hôi trên trán, cười và trả lời:

Thật ra, em nghén khá nặng, không hiểu sao đã hơn ba tháng mới nghén… mệt chết đi được. Thường thì những kiện hàng như này không làm em cảm thấy mệt, nhưng hôm nay ôm có một chút lại thấy đau lưng không chịu được.

Sau khi suy nghĩ một chút, Đồng Đồng đã bước gần Kim Trúc. Cô ấy đi lên cầu thang một bên, còn Kim Trúc đi một bên, giữ khoảng cách với cô.

Cô đã đi khám chưa? Bác sĩ nói sao?
Kim Trúc bộc lộ sự bực tức với bé trong bụng:

Là bé này khiến mẹ nó đau, cơ địa em cũng yếu, con lại khỏe quá nên vậy chị ạ.
Bụng của Kim Trúc đã khá lớn, bác sĩ cũng đã nói rằng là một bé trai, nhưng do giai đoạn thai nên bụng vẫn nhỏ. Kim Trúc giữ dáng tốt nên chưa có dấu hiệu rõ ràng của thai kỳ. Đồng Đồng muốn giúp nhưng không dám nói ra, bởi không biết cô ấy có muốn được giúp đỡ hay không.

Cô có nặng không? Tôi giúp cô bê được không?
Kim Trúc nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng:

Không sao, để em tự mình làm. Bác sĩ nói là phải đi lại nhiều, mẹ khỏe con cũng khỏe, dễ sinh hơn.

Nhưng nếu nặng quá thì tốt nhất nên để tôi giúp. Đi trên cầu thang mà bê thế này thì nguy hiểm lắm.

Kim Trúc cười:

Em bê suốt, từ khi biết mang thai, em hay đặt hàng về. Hôm nay thùng hàng này là em mới nhận, phòng còn mấy túi hàng chưa kịp xem. Có lẽ em nên nhờ người khác đưa lên, đi lên đi xuống như này thì em gần như ngất mất. Nhà rộng thật!
Đồng Đồng cũng từng mang thai, nhưng cô không biết… Vì thế, nghe Kim Trúc nói như vậy mà thể hiện sự yêu thương với con của mình, cô cảm thấy rất ấm áp. Sự dịu dàng của một người mẹ làm cô xúc động.

Nên thế.
Cùng đi song song với Kim Trúc, khi gần đến tầng 1, Đồng Đồng cố gắng đi nhanh hơn để tiếp tục lên tầng 2. Nhưng khi cô chưa kịp đặt chân lên bậc thang cuối cùng, cô nghe thấy tiếng rên nhẹ của Kim Trúc. Cô ngã ngửa về sau khi cảm nhận được cú kéo mạnh áo của Kim Trúc.

Đồng Đồng hoảng sợ, cô cố gắng giữ thăng bằng nhưng không thể. Khi nhìn lại, cô thấy Kim Trúc đang mở mắt hoảng loạn nhìn về phía cô, thùng hàng rơi xuống đất, kèm theo tiếng la hét lớn:

Chị Đồng… kéo em… cứu em… ạ…
Trong cơn hỗn loạn, Đồng Đồng cố gắng kéo Kim Trúc lại nhưng cả hai đều rơi xuống cầu thang. Cô giữ chặt Kim Trúc vào lòng để bảo vệ mẹ và con mình.

“Cộc, cộc, ầm”

Âm thanh của va đập vang vọng trong phòng khách rộng lớn, ngoài sự đau đớn, Đồng Đồng chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Kim Trúc. Cô ôm chặt Kim Trúc, cảm nhận rung động mãnh liệt từ cơ thể cô. Mùi máu tanh bất ngờ nồng lên, làm cô hoảng sợ hơn nữa, những cảm xúc đau đớn của quá khứ ùa về…

Đồng Đồng ôm chặt Kim Trúc, cô hoảng loạn và không dám mở mắt. Cô thì thầm nhủ bên tai Kim Trúc, như muốn an ủi chính mình:

Em sẽ không sao… Đừng lo lắng… em sẽ không sao…
Kim Trúc đau đớn đến mức không thể lên tiếng:

Chị Đồng… cứu… bụng em… đau… đau…
“Ầm”.

Cú va chạm cuối cùng làm cơ thể Đồng Đồng như sắp vỡ vụn, cô cảm thấy đất dưới chân ướt đẫm… có lẽ là máu… đúng rồi… máu…

Không… không thể… cứu… ai đó… làm ơn cứu chúng tôi…

Thế Thịnh… Thế Thịnh!

Bài viết liên quan