Gả cho anh rể chương 32 | Bảo vệ và chăm sóc

26/02/2024 Tác giả: Hà Phong 223

Đồng Đồng đau đớn xoay người, rên nhẹ một tiếng, mặt nhăn nhó, cảm thấy những cơn đau đớn từ khắp nơi cùng đổ về. Thế Thịnh đã đứng canh chừng từ sáng đến giờ, khi thấy Đồng Đồng động đậy, anh liền chạy đến và nắm lấy tay cô, gấp gáp nói:

Đồng Đồng… Đồng Đồng…
Đồng Đồng rên nhẹ, cô cố gắng mở mắt. Khi mắt cô nhìn thấy Thế Thịnh, anh ấy có vẻ lo lắng, mặt mày căng thẳng, đang nhìn cô một cách sắc sảo. Đồng Đồng bỗng nhớ lại vụ tai nạn với Kim Trúc, cô đột nhiên giật mình, hồi tưởng lại tình huống.

Thịnh… con… con…
Thế Thịnh cảm nhận được sự hoảng loạn trong cô, cô run rẩy và không ổn định. Nhìn thấy vậy, anh ôm cô vào lòng, trước hết là để làm dịu đi cảm xúc của cô:

Bình tĩnh Đồng Đồng, mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi sẽ ở đây với em.
Đồng Đồng nắm chặt áo anh, cô đầy sợ hãi hỏi:

Con… còn con…
Thế Thịnh hiểu rằng cô đang lo lắng về em bé của Kim Trúc, anh trả lời cô một cách chân thành:

Đừng lo cho mẹ con Kim Trúc, họ đã có người chăm sóc. Bác sĩ nói cô đã ngã từ trên cao xuống, có tổn thương ở xương hông và vùng đầu… Em không nên quá bận tâm.
Đồng Đồng tiếp nhận thông tin từ Thế Thịnh, cô ngơ ngác một chút rồi mới hiểu hết. Anh nói rằng cô chỉ bị thương ở xương hông và đầu, không có gì nghiêm trọng…

Vậy… chỉ thế thôi ư?
Thế Thịnh vuốt nhẹ tóc cô, anh dịu dàng:

Đúng vậy, đừng lo lắng nữa, em nhé? Anh sẽ ở đây với em.
Khi này, Đồng Đồng mới dần lấy lại bình tĩnh. Cô im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng đẩy Thế Thịnh ra. Cô quan sát cơ thể mình một lúc, chắc chắn không có vấn đề gì nghiêm trọng hơn, cô mới cảm thấy yên tâm. Nhưng cô lại nhanh chóng nhớ đến Kim Trúc, cô vội vàng hỏi Thế Thịnh:

Kim Trúc… cô ấy sao rồi? Anh… anh biết không?
Thế Thịnh vỗ vỗ tay cô, cố gắng an ủi:

Kim Trúc đang được chăm sóc tại bệnh viện phụ sản, cô ấy sẽ ổn thôi… chỉ có em cùng… cô… không cứu được.
Đồng Đồng cảm thấy giật mình một chút, sau đó thở dài. Kết quả này, cô đã biết trước, nhưng vẫn rất buồn. Trong lòng cô, có một cảm giác không dễ chịu, cô nói với Thế Thịnh:

Thịnh… Em đã cố gắng… nhưng không thể… cứu được mẹ con Kim Trúc. Cô ấy đang trải qua nhiều khó khăn lắm… Em có thể đi thăm cô ấy được không?
Thế Thịnh khuyên cô:

Được, anh sẽ đưa em đi. Nhưng em phải nghỉ ngơi một chút trước, phải không?
Đồng Đồng gật đầu, cô không cố gắng nữa. Sức khỏe của cô không tốt lắm, cô tự nhận ra rằng cô có thể bị thương bất cứ lúc nào. Cô cần phải nghỉ ngơi và làm lành vết thương trước khi đi thăm Kim Trúc. Đời sống này thật bất ngờ, không thể dự đoán trước được gì cả… Buồn cho mẹ con Kim Trúc!

Tối đến, Thiên Vy và Lami đến thăm Đồng Đồng trong phòng bệnh. Bên cạnh cô, còn có dì Miên, dì Đào và Thế Thịnh. Mặc dù Đồng Đồng không quá yếu, nhưng cô vẫn phải hạn chế vận động mạnh.

Lami vừa từ bên Kim Trúc trở về, cô kể lại tình hình của Kim Trúc, nói rằng cô ấy rất buồn và liên tục tìm kiếm con. Kim Trúc đã ngã từ trên cao xuống, và thai nhi có vẻ bị ảnh hưởng nặng, có nguy cơ không thể có thai lại sau này.

Nghe tin này, tâm trạng của Đồng Đồng trở nên tồi tệ hơn nhiều. Trong khi cô đang suy tư về mẹ con Kim Trúc, dì Đào bỗng hỏi cô về một vấn đề:

Cô Đồng, tôi có điều muốn hỏi.
Đồng Đồng gật đầu:

Có chuyện gì vậy dì?
Dì Đào muốn hỏi nhưng Thế Thịnh lại can ngăn, anh nhìn dì Đào và nói:

Dì, hãy để cô ấy nghỉ ngơi trước.
Dì Đào muốn nói gì đó nhưng thấy sự cứng rắn của Thế Thịnh, dì ấy lặng im. Tuy nhiên, Đồng Đồng không phải là người ngơ ngác, cô nhận ra rằng mọi người đang giấu điều gì đó trước mặt cô. Kể từ khi tỉnh lại, Thế Thịnh chưa bao giờ nói với cô về tình hình thực tế, vì vậy khi thấy dì Đào có biểu hiện như vậy, cô bắt đầu lo lắng và tò mò, cô hỏi:

Thịnh, dì Đào… có chuyện gì vậy?
Dì Đào và dì Miên đổi nhìn nhau, còn Thế Thịnh thì im lặng. Đồng Đồng ngày càng lo lắng, cô hỏi Lami:

Lami, chuyện gì vậy? Em có thể nói cho chị biết không?
Lami nhìn Thế Thịnh, cô nhấp nhô không biết phải nói sao. Cuối cùng, cô quyết định kể cho Đồng Đồng nghe. Thế Thịnh không cản trở, chỉ nhìn cô với vẻ đầy ý nghĩa.

Chị Đồng, chuyện là… sáng nay… chị và chị Trúc… ngã từ trên cao xuống đúng không? Chị còn nhớ gì không?

Đồng Đồng gật đầu nhẹ:

Chị nhớ rõ, là Kim Trúc trượt chân và cô ấy vì muốn tránh ngã nên kéo áo chị… kết quả là cả hai đều ngã xuống. Nhưng chị nhớ rõ là chị đã ôm cô ấy lúc đó…
Lami tiếp tục hỏi:

Lúc ấy chị tiếp đất trước hay Kim Trúc tiếp đất trước?
Đồng Đồng bị hỏi bất ngờ, cô không nhớ được. Cô chỉ nhớ rằng khi cả hai ngã xuống, cô đột nhiên cảm thấy dưới chân mình như có máu, cô cứ tưởng đó là máu của mình. Kết hợp với cảm giác hoảng loạn của quá khứ, cô…

Chị… chị…
Thấy Đồng Đồng lúng túng không trả lời được, Thế Thịnh đau lòng thay, anh lên tiếng ngăn chặn Lami:

Việc ai tiếp đất trước không quan trọng, vì Kim Trúc trượt chân không lường trước, không ai có thể đổ lỗi cho Đồng Đồng được. Lami, mẹ em không ưa Đồng Đồng, điều này ai cũng biết, đừng hỏi chị dâu em những điều như vậy.
Lami nhăn mày nhìn Thế Thịnh, cô không vui, nhưng cũng không trả lời. Dì Miên đứng nhìn, thấy tình hình căng thẳng, dì vội vời kêu dì Đào, dì Đào hiểu ý nên lên tiếng:

Cậu Hai, bình tĩnh đi, Lami muốn tốt cho Đồng Đồng thôi, đừng dọa cô ấy.
Dì Đào lại nghiêm túc nhìn Đồng Đồng:

Cô Đồng, tôi biết cô không phải người xấu, cô rất muốn cứu mẹ con Kim Trúc. Nhưng vì một lý do nào đó, lúc cô ôm Kim Trúc, khi tiếp đất… người tiếp đất trước không phải cô mà là Kim Trúc…
Đồng Đồng nhanh nhạy, cô hiểu ý của dì Đào và Lami. Cô nhìn thẳng vào dì Đào, thẳng thắn hỏi:

Dì, vì Kim Trúc tiếp đất trước… mọi người nghĩ là tôi đè lên Kim Trúc phải không?
Dì Đào cảm thấy khó xử, nhưng không thể giấu giếm sự thật khỏi Đồng Đồng.

Không phải mọi người nghĩ vậy… mà là mọi người chứng kiến cô và Kim Trúc ngã từ trên cao xuống. Kim Trúc đã nói rằng cô đè lên người cô ấy… sau đó cả hai đều bất tỉnh…
Đồng Đồng lại bối rối, cô thật sự không nhớ được những chi tiết đó, không biết ai tiếp đất trước, ai ngã lên người của ai.

Lami thấy Đồng Đồng như vậy, cô tức giận với Thế Thịnh nhưng không dám nói. Cô nói nhẹ nhàng hơn, tiếp lời dì Đào.

Lúc đó có mẹ em, dì Miên và cả mẹ chị Trúc đứng đó. Cũng không thể trách mẹ em vì không ưa chị nên muốn đổ tội cho chị được, dì Đào cũng thấy hết mà…
Đồng Đồng nhìn mọi người, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vậy… tình hình hiện tại là thế nào? Tộc họ muốn gì từ tôi?
Lami ngập ngừng, không muốn nói:

Chuyện này… thực ra thì…
Đồng Đồng an ủi Lami:

Em cứ nói đi, chị không sao, chị ổn.

Lami không muốn che giấu, bởi nếu không nói thì sớm muộn Đồng Đồng cũng phải đối mặt với sự thật này. Nhưng vì vấn đề này liên quan đến mẹ cô, nên cô cảm thấy hơi ngần ngại khi nói với Đồng Đồng, cố gắng tránh né một số chi tiết.

Vì mọi người đã thấy chị ngã đè lên Trúc, và Trúc bây giờ… đã mang thai nên mẹ tôi… bà ấy không thể chấp nhận điều này… bà ấy nghĩ rằng chị cố ý. Vấn đề này còn liên quan đến tộc họ Trần của Trúc… nhưng Trúc không thể sinh con nữa. Bên họ Trần… gây áp lực lớn cho gia đình chúng ta… họ muốn chị phải giải thích rõ ràng…

Được rồi Lami, không cần nói thêm nữa, chị đã hiểu.

Đồng Đồng cắt ngang lời của Lami, cô hiểu tình hình và không muốn Lami phải nói nhiều hơn. Cô biết Lami đứng giữa mẹ và chị cũng không dễ chịu. Đồng thời cô cũng hiểu rằng Lami chỉ cần nói một chút thì cô cũng đã hiểu hết mọi thứ, không cần phải nói thẳng ra làm gì, tránh làm khó cho cả hai. Tuy nhiên, cô không thể nào ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp đến như vậy. Dường như ông trời đang muốn thử thách cô, có lẽ…

Mọi người thấy Đồng Đồng im lặng, đều nhìn nhau, không biết phải nói gì để an ủi cô. Chỉ có Thiên Vy, tính cách nóng nảy, đứng về phía Đồng Đồng mạnh mẽ.

Đồng Đồng, mày đừng lo lắng, tao thấy mày không có lỗi gì cả. Khi ngã, cả hai cùng chịu phải… mày cũng không hại ai cả… mạng người là quý nhất, không ai mất trí như vậy để tự làm tổn thương bản thân.
Nói rồi, Vy quay sang Thế Thịnh, yêu cầu anh phải làm điều đó.

Anh Thịnh, anh phải đứng về phía Đồng Đồng, người nhà anh đừng có hành động phi lý như vậy… nếu để Đồng Đồng chịu ảnh hưởng… tao sẽ đưa cô ấy đi… tao nói thật, không có ý đe dọa.
Dì Đào không hài lòng với cách nói của Vy, nhưng bị dì Miên ngăn lại. Dì Miên không biết Vy là ai, nhưng dì cũng nắm bắt được tình hình. Lời của Vy phản ánh đúng ý dì, và dì muốn Lami nghe thấy. Nếu Lami là người hiểu biết, cô sẽ ngăn bà Sương hành động mù quáng. Tình hình của Đồng Đồng và Kim Trúc trở nên phức tạp, không chỉ là do bà Sương mà còn có những yếu tố khác.

Thế Thịnh đã ở bên Đồng Đồng suốt thời gian ở bệnh viện, giữ cho cô cảm thấy an toàn. Việc làm ở công ty đã được giao cho trợ lý Tường tạm thời, nếu cần, anh sẽ đến bệnh viện để tham khảo ý kiến từ Thế Thịnh.

Bác sĩ Tuần, người điều trị cho Đồng Đồng, sau khi kiểm tra sức khỏe của cô, đã cảnh báo:

Cô Đồng, huyết áp của cô không ổn định, cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi sẽ kê thêm một số loại thuốc giúp cô dễ ngủ hơn, vùng xương hông vẫn chưa lành hoàn toàn… nên hạn chế di chuyển. Cô may mắn đã không gãy xương sau khi ngã từ trên cao xuống, nhưng cũng đừng quá chủ quan. Lúc cô nhập viện trong tình trạng hôn mê sâu là một điều bí ẩn… hãy cẩn thận với sức khỏe của mình, cô hiểu không?

Đồng Đồng gật đầu, cô vô cùng chăm chú lắng nghe:

Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
Bác sĩ Tuần tiếp tục nói:

Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi. Hôm nay tôi có ca trực, nếu cô cần gì, hãy gọi tôi, tôi sẽ đến ngay.

Dạ được, cảm ơn bác sĩ.

Ừ, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.

Thế Thịnh đứng một bên, khi thấy bác sĩ Tuần rời đi, anh liền vội lên tiếng:

Tuần, tôi tiễn anh.
Bác sĩ Tuần có phần ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn đồng ý để Thế Thịnh tiễn mình ra cửa. Chỉ có Đồng Đồng là không cảm thấy gì, cô chỉ biết bác sĩ Tuần là người quen của Thế Thịnh, cũng không biết về mối quan hệ sâu xa giữa họ.

Bác sĩ Tuần đi trước, Thế Thịnh theo sau, hai người bước dài trên hành lang mà chưa ai nói một từ.

Tuần biết rõ Thế Thịnh là ai và cũng biết về sự “lợi hại” của anh ta. Trước đó, họ đã gặp vài lần nhưng không có mối quan hệ “gần gũi” như lần này. Thế Thịnh cũng là bạn thân của Thái Phượng, vậy mà giờ đây lại được Thế Thịnh tiễn ra cửa, điều này làm bác sĩ Tuần cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Anh cảm thấy rất khó chịu và không chịu nổi nữa, liền quay lại hỏi Thế Thịnh.

Thế Thịnh, cậu có chuyện gì thì nói đi, cậu hù tôi vậy làm gì?
Thế Thịnh nhìn bác sĩ Tuần một cách lạnh lùng nhưng không có ý định đe dọa, thái độ của anh lúc này cũng dịu dàng hơn nhiều.

Tôi không hù dọa anh, tôi chỉ có việc muốn nhờ anh.
Bác sĩ Tuần ngạc nhiên:

Tôi? Nhờ tôi?
Thế Thịnh gật đầu:

Vâng, tôi nhờ anh.
Bác sĩ Tuần cảm thấy thực sự bối rối trước thái độ lạnh lùng của Thế Thịnh, rõ ràng có việc cần nhờ nhưng thái độ của anh lại khá khó chịu…

Anh có việc gì vậy?
Thế Thịnh chỉ vào nơi vắng người, vỗ nhẹ vào vai bác sĩ Tuần, trả lời nhàn nhạt:

Chờ tới đó rồi nói, anh yên tâm, việc tôi nhờ không quá khó khăn cho anh, anh chắc chắn sẽ giúp được tôi và Đồng Đồng.
Bác sĩ Tuần cảm thấy rất khó chịu trước thái độ này của Thế Thịnh, đây là lần đầu tiên anh thấy Thế Thịnh nói chuyện giống với Thái Phượng, người bạn thân của mình. Anh đã nói rằng anh sẽ giúp, nhưng tại sao Thế Thịnh lại nói như anh sẽ chắc chắn giúp vậy? Cái tinh thần của họ… quả là giống hệt nhau.

Hai người bác sĩ Tuần và Thế Thịnh trò chuyện tại góc hành lang bệnh viện. Khi Thế Thịnh rời đi, bác sĩ Tuần cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Suốt từ lúc họ gặp nhau, anh luôn căng thẳng khi đối diện với Thế Thịnh. Nhưng… Thế Thịnh lại nhờ anh, điều này khiến anh cảm thấy rất lạ, liệu anh có nên gọi cho Thái Phượng biết không? Đúng, anh cần phải báo cáo ngay, vì đây có thể là cơ hội tốt…

Bác sĩ Tuần làm việc hiệu quả, không mất nhiều thời gian anh đã gọi cho Thái Phượng khi anh vừa đáp xuống sân bay.

Bạn thân, đã đến đâu rồi?
Thái Phượng kéo vali từ cổng an ninh, anh hỏi với giọng khàn:

Có gì vậy? Đừng tròn trỏn thế này? Có muốn vay tiền tôi à?
Bác sĩ Tuần cười:

Không phải vay tiền cậu, nhưng có chuyện liên quan đến Đồng Đồng, hoa hậu… cậu muốn biết không?
Thái Phượng ngạc nhiên:

Đồng Đồng sao? Nói nhanh đi!
Bác sĩ Tuần truyền lại đoạn hội thoại với Thế Thịnh một cách cẩn thận, không bỏ sót một từ nào. Khi nghe xong, Thái Phượng im lặng, chỉ đến khi bác sĩ Tuần phải la lên trong điện thoại, anh mới nói.

Cậu hét gì vậy? Tôi không bị điếc?
Bác sĩ Tuần nổi giận:

Ý cậu là gì? Sao cậu lại ngơ ngác thế?
Thái Phượng hỏi lại:

Thế Thịnh không nhắc cậu… không được nói với tôi?

Chắc chắn là không, anh ta không đề cập đến cậu.

Thái Phượng suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Vậy… cậu tiếp tục làm theo ý Thế Thịnh, dù sao cũng có lợi cho cậu, tôi không ngăn cản con đường của cậu.

Tôi hiểu rồi, nhưng cậu có kế hoạch gì không?

Thái Phượng được vệ sỹ đưa đến, anh nhìn ra cửa sổ xe, sau đó trả lời bác sĩ Tuần:

Kế hoạch? Có phải cậu muốn tôi tham gia vào việc hại cô ấy?

Không phải, nhưng cậu có thể sử dụng chuyện mang thai giả để đối mặt với Thế Thịnh, phải không?

Thái Phượng cười:

Cậu nghĩ đầu óc của Thế Thịnh ngu ngốc như đầu gỗ của cậu à? Nếu anh ta làm vậy, chắc chắn là có mục đích của riêng mình. Nhưng… quan trọng là… tôi đã có kế hoạch riêng rồi, cậu đừng lo.

Tùy cậu, tôi chỉ thông báo cho cậu biết, còn quyết định là của cậu, tôi không can thiệp.

Thái Phượng tắt máy, đặt điện thoại vào túi, anh nhìn ra cửa sổ xe. Chuyện của Đồng Đồng đã được anh nghe qua, và anh cảm thấy bực bội với đám người già họ Hoàng. Tại sao họ lại đổ lỗi cho cô gái trẻ, dù cả hai cùng ngã xuống? Điều này thật không công bằng…

Nhưng Thế Thịnh lại làm anh ngạc nhiên. Điều đó cho thấy, anh không chỉ đơn giản là thích Đồng Đồng, mà còn muốn bảo vệ và chăm sóc cô ấy…

Anh phải quyết định… liệu anh nên ủng hộ Đồng Đồng hay đám người già trong họ tộc? Quả thật là khó khăn!

Bài viết liên quan