Gả cho anh rể chương 34 | Nắm thóp Thế Thịnh
Thế Thịnh đưa Đồng Đồng về phòng và sau đó anh đến thăm phòng của ông chủ Hoàng để bàn về một vấn đề. Trong phòng chỉ có ông chủ Hoàng và Thế Thịnh, với sự rảnh rỗi của họ sau khi các bô lão khác đã rời đi.
Ông chủ Hoàng nhấm nháp tách trà trên tay, nhìn về phía con trai lớn của mình, không nhịn được liền hỏi:
Chuyện về Đồng Đồng mang thai thì sao?
Thế Thịnh trả lời nhàn nhạt:
Cô ấy có thai.
Khi nghe anh trả lời như vậy, ông chủ Hoàng đặt tách trà xuống, nhướn mắt nhìn anh và cười khẩy:
Chỉ có ba và con ở đây, con nên nói thật đi.
Thế Thịnh cười nhẹ:
Đúng là không thể lừa qua ba được.
Vậy thì sao con không nói thật?
Anh trả lời dịu dàng:
Đồng Đồng không mang thai, chỉ là con muốn làm như vậy để đánh đuổi các người khác, và để dì Sương và mẹ Kim Trúc không làm khó Đồng Đồng nữa.
Ông chủ Hoàng nhìn anh và hỏi:
Về vấn đề này, con định làm gì?
Thế Thịnh gật đầu:
Con hiểu, con chỉ sử dụng kế hoạch này tạm thời. Còn về việc của Kim Trúc, con có một phương án khác.
Phương án khác? Ý con là gì?
Thế Thịnh thay đổi biểu cảm, giọng nói trở nên nghiêm túc và sắc lạnh:
Tại bệnh viện phụ sản mà Kim Trúc nhập viện… ba có biết đó là của ai không?
Ông chủ Hoàng gật đầu:
Của dì họ Kim Trúc, nhưng có vấn đề gì không?
Tất nhiên là có vấn đề. Ba có thấy điều gì trùng hợp không? Tại sao bà Kim lại xuất hiện đúng lúc Kim Trúc và Đồng Đồng ngã? Và ba cũng biết dì Sương rất quan trọng với đứa bé trong bụng Kim Trúc. Bây giờ, nói là Kim Trúc ngã… tại sao không ngã trước, sau không ngã sau, lại ngã đúng lúc có Đồng Đồng ở đó?
Sau một vài giây, anh tiếp tục:
Có thể nói là do sự trùng hợp, nhưng việc ngã trượt chân thường không xảy ra. Nhà mình lau dọn thường xuyên, không có bụi, không thể nói là do cầu thang trơn. Đồng thời, dép của Kim Trúc không phải là loại có đế trơn, lý do này không thuyết phục.
Ông chủ Hoàng suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi:
Con đã điều tra được gì không?
Thế Thịnh đặt tay lên mặt bàn, anh trả lời:
Trợ lý Tường đang điều tra gia đình của Kim Trúc, hồ sơ khám thai của cô ấy có vấn đề.
Vấn đề? Có phải là mang thai giả không?
Thế Thịnh lắc đầu:
Không phải là mang thai giả… tạm thời con cần thêm thời gian để điều tra. Nhưng con có thể chắc chắn với ba rằng, Kim Trúc đã cố ý kéo Đồng Đồng chịu tội. Còn về nguyên nhân, ba cũng hiểu rồi.
Ông chủ Hoàng suy nghĩ một lúc, sau đó thở dài. Ông đột nhiên hỏi:
Thịnh… con đã từng hận ba không?
Thế Thịnh nhìn ông, giọng anh dịu hơn rất nhiều:
Dạ… không ạ.
Thật không con?
Anh không ngần ngại mà gật đầu:
Con không hận ba, con cũng không có lý do để hận ba. Có thể ba không tốt với mẹ và các dì, nhưng ba luôn là người cha tuyệt vời nhất trong mắt con. Anh em Duy Hiển và con, ba luôn là người cha mẫu mực nhất.
Ông chủ Hoàng nhìn con trai lớn, trong lòng ông trái tim cảm xúc lan tỏa. Ông cảm thấy ấm áp nhưng cũng có lẽ là một chút hối tiếc và lo lắng về những quyết định đã qua. Từ trước đến nay, ông cho rằng mình luôn làm đúng, nhưng bây giờ ông bắt đầu cảm thấy lo lắng về gia đình mình, đặc biệt là đối với hai con trai. Thế Thịnh và Duy Hiển đã trưởng thành và quyền thừa kế sẽ chỉ thuộc về một người…
Sau khi suy nghĩ một lát, ông nhẹ nhàng hỏi Thế Thịnh:
Nếu ba nhường quyền thừa kế cho Duy Hiển… con có đồng ý không?
Thế Thịnh nhìn ông, anh không trả lời ngay, có vẻ như anh đang suy nghĩ.
Chuyện này… con không muốn phát biểu. Nhưng nếu ba quyết định để lại quyền thừa kế cho Duy Hiển, con mong ba sẽ suy nghĩ về mẹ con…
Ông chủ Hoàng tò mò hỏi:
Ý con là…
Thế Thịnh nhẹ nhàng:
Con không phủ nhận rằng con không quan tâm đến quyền thừa kế, nhưng nếu ba quyết định để lại cho Duy Hiển hoặc Duy Kiên… chỉ cần là ý ba, con sẽ tôn trọng và tuân theo. Nhưng con có một yêu cầu nhỏ, đó là mong ba sẽ suy nghĩ đến mẹ con, dành cho bà một phần phúc lợi xứng đáng. Con không muốn mẹ phải thiếu thốn bất kỳ điều gì, nhưng điều mà bà cần là sự quan tâm của ba, dành riêng cho bà… con chỉ mong vậy thôi.
Ông chủ Hoàng nhìn con rất lâu, rất chăm chú, như thể đã đủ suy nghĩ. Ông dịu dàng nói với Thế Thịnh.
Được rồi Thế Thịnh, về chuyện của Kim Trúc và Đồng Đồng, ba giao cho con quyền quyết định. Nhưng về vấn đề này, ba cũng muốn nói với con, nếu con không thể tìm ra sự thật về Kim Trúc… hãy nói cho ba biết, ba sẽ có cách để bảo vệ Đồng Đồng. Về quyền thừa kế, ba đã hứa với ông nội con… ba sẽ không để con và Thuỵ Miên thiệt thòi. Con về phòng trước đi, ba còn một việc cần phải làm.
Thế Thịnh cũng không lưu lại lâu, sau khi rời khỏi phòng, anh lập tức đi tìm Đồng Đồng.
Đồng Đồng đang ngồi trước laptop viết báo cáo, khi thấy Thế Thịnh bước vào, cô dừng lại và hỏi:
Thịnh, ba nói gì với anh vậy?
Thế Thịnh tiến lại gần, anh ngồi xuống, tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói êm đềm:
Ba muốn anh điều tra về Kim Trúc, nếu không tìm ra gì, anh phải nói cho ba biết… ông sẽ bảo vệ em.
Đồng Đồng cảm thấy ngạc nhiên:
Thật sao? Ba nói như vậy à?
Anh gật đầu:
Ừ, ba đã nói với anh như vậy, ông thực sự quan tâm đến em.
Đồng Đồng vừa vui vừa lo:
Nếu ba nói như vậy thì tốt quá, nhưng về Kim Trúc… anh nghĩ là cô ấy có ý muốn hại em thật ạ?
Đúng vậy.
Anh sao lại chắc chắn như vậy hả Thế Thịnh?
Thế Thịnh nhìn thấy biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt của Đồng Đồng. Anh không muốn giấu cô về bức ảnh mà Quỳnh Hoa đã từng cho anh xem. Anh lấy điện thoại từ túi quần, mở bức ảnh đó ra để cô xem, giọng anh êm đềm:
Có lẽ em không biết bức ảnh này chụp lúc nào phải không?
Đồng Đồng nhìn vào bức ảnh trong điện thoại một cách ngạc nhiên. Trong ảnh có cả cô và Duy Hiển, khả năng lớn là ở nhà hàng hẹn gặp mẹ cô và bà Nguyên. Tuy nhiên, góc chụp đặc biệt khiến họ trông như đang nắm tay nhau.
Thịnh… ảnh này anh có từ đâu vậy?
Thế Thịnh đáp lại:
Quỳnh Hoa đưa cho anh, cô ấy tố cáo em với anh, nói rằng em và Duy Hiển có mối quan hệ đặc biệt.
Đồng Đồng nhìn Thế Thịnh, mặc dù cô chắc chắn không có gì sai trái với anh, nhưng bằng chứng trước mắt khiến cô lo lắng.
Thịnh… có thể góc chụp… chúng ta không… anh tin em chứ?
Thế Thịnh nhún vai, mỉm cười nhẹ:
Em nghĩ anh có tin em không? Bức ảnh này không đủ sức để làm tổn thương em…
Sau một chút, anh nói tiếp:
Nhưng chuyện với Kim Trúc có thể làm tổn thương… anh không biết.
Đồng Đồng nhận ra vấn đề. Quỳnh Hoa là người thích gây rối. Nếu cô ấy đã cho Thế Thịnh xem bức ảnh này, chắc chắn cô ấy cũng sẽ cho Kim Trúc thấy. Tình cảm giữa Kim Trúc và Duy Hiển không tốt, cô ấy có thể không tin Duy Hiển như Thế Thịnh tin tưởng Đồng Đồng. Nhưng cô không muốn tin Kim Trúc lại là người nhẫn tâm như vậy… đó là đứa con của cô ấy… là đứa con của cô ấy mà?
Cô thở dài, ủ rũ nói:
Thịnh, nếu Kim Trúc dùng đứa bé để làm tổn thương em… em không biết phải làm sao với cô ấy nữa?
Thế Thịnh ôm cô vào lòng, tạo cho cô cảm giác an ủi. Anh nhẹ nhàng khuyên:
Em không cần phải nói gì với cô ấy, nếu cô ta không đến trước mặt em xin lỗi thì anh sẽ không tha cho cô ta. Anh không cần biết đứa bé trong bụng Kim Trúc còn sống hay không, nhưng việc lợi dụng con cái để tranh giành quyền lực và tình cảm là điều anh không thể chấp nhận. Đồng Đồng, em có lòng thương xót với Kim Trúc và đứa bé, nhưng một người mẹ như vậy… không xứng đáng nhận sự thông cảm của em.
Đồng Đồng vỗ nhẹ vào tay Thế Thịnh, cô nài nỉ:
Đứa bé không có tội, người lớn lại tàn nhẫn quá!
Thế Thịnh nhìn cô, nhận ra sự đau khổ trong cô. Anh cảm thấy lo lắng hơn, Đồng Đồng quá nhạy cảm với việc mất đứa bé của Kim Trúc… rất lạ!
Đêm đã khuya, sau khi Đồng Đồng đã ngủ, Thế Thịnh rời giường, khoác áo ngoài và ra ban công. Bà Khiết, mẹ ruột của Đồng Đồng đã gọi điện cho anh, nhưng lúc đó anh đang ở bên cạnh Đồng Đồng nên anh không nghe máy. Giờ đã muộn, anh quyết định gọi lại cho bà Khiết.
Cuộc gọi được nhấc máy ngay lập tức…
Thế Thịnh, chào bạn!
Thế Thịnh đứng trước ban công, giọng anh khàn khàn:
Tôi nghe rồi, xin lỗi vì lúc đó tôi tắt máy khi bà gọi, Đồng Đồng đang ở bên cạnh tôi.
Không có vấn đề, nhưng Thịnh, tại sao bạn không hỏi trực tiếp Đồng Đồng? Cô ấy sẽ trả lời bạn, không cần phải phức tạp như vậy chứ?
Thế Thịnh nhếch môi, không cảm thấy vui vẻ tí nào. Bà Khiết này… không xứng làm mẹ của Đồng Đồng.
Đó là chuyện của tôi, bà không cần quan tâm, chỉ cần nói những việc chính, đừng để ý đến Đồng Đồng.
Bà Khiết im lặng một lát, nhưng sau vài giây, bà tiếp tục nói, không hề khó chịu vì lời nói của Thế Thịnh. Với bà Khiết, Đồng Đồng không liên quan nhiều đến bà, miễn là cô ấy còn sống. Dù sao cô ấy là con của bà, bà không thể không quan tâm đến cuộc sống của cô ấy. Dù sống tốt hay không không là vấn đề bà quan tâm.
Thịnh, những gì bạn nhờ tôi, tôi đã cố gắng hết sức. Chắc bạn cũng biết, từ nhỏ Đồng Đồng đã sống với thím của cô bé, tôi chỉ chu cấp tiền, vì thời gian không có nhiều nên không thể để ý đến cô bé nhiều được. Về khi cô bé học lớp 12, đúng là cô ấy không thi đại học, nhưng sau đó thím của cô ấy có gọi cho tôi và muốn Đồng Đồng đi du học ở Pháp. Gia đình tôi cũng không khó khăn, việc cho cô bé đi du học là bình thường…
Thế Thịnh không thể kiềm chế được sự nổi giận với bà Khiết, anh đang phát hoả:
Bà Khiết, việc bà nuôi Đồng Đồng hay không, tôi không quan tâm… điều tôi quan tâm là việc bà nói chuyện với tôi hay không. Bạn có thể trả lời câu hỏi chính không?
Bà Khiết rất không hài lòng với thái độ của Thế Thịnh, nhưng bà không dám phản đối, chỉ có thể chiều theo ý anh.
Được, vào vấn đề chính. Khi Đồng Đồng 17 tuổi, hình như cô bé đã phải điều trị tâm lý.
Tôi biết điều đó.
Tôi còn nhớ, Đồng Đồng không thi đại học không phải vì cô bé muốn đi du học… mà hình như là vì cô bé phải nhập viện.
Thế Thịnh bất ngờ, vội hỏi:
Nhập viện? Cô ấy bị bệnh gì?
Tôi không rõ, nhưng có vẻ như Đồng Đồng suy nhược cơ thể. Ban đầu tôi không biết chuyện này, nhưng khi sáng tôi nhắc chuyện này với ông gia đình… ông mới nhớ là vào bảy năm trước… chú của Đồng Đồng từng gọi cho ông vào đêm, cũng nói là Đồng Đồng phải nhập viện. Khi tôi hỏi thử thím của Đồng Đồng, bà ấy không muốn nói chuyện với tôi…
Thế Thịnh lo lắng cho Đồng Đồng và tức giận với sự lạnh lùng của vợ chồng bà Khiết. Nếu Đồng Đồng không ngủ say, anh đã mắng bà ta một trận. Anh chưa từng thấy người mẹ nào đối xử với con gái ruột của mình như vậy.
Anh hạ bớt cơn giận nhưng vẫn không giấu được sự tức giận trong giọng nói.
Bà Khiết, con gái bà nhập viện… bà lại coi như không có gì xảy ra sao? Bà có phải là mẹ ruột của Đồng Đồng không?
Đó là… Đồng Đồng đã được chú thím nhận nuôi, vậy nên coi như là con của hai người kia. Bạn trách tôi như vậy cũng không đúng, tôi cũng đã chu cấp cho cô bé rồi.
Chu cấp tử tế? Thôi được rồi, bà cảm thấy bà tử tế thì là tử tế, người như bà có nói nhiều cũng chẳng thay đổi được gì. Ngoài chuyện đó ra, bà còn nhớ được chuyện gì khác không?
Bà Khiết đáp:
Không còn chuyện gì khác nữa, theo pháp luật tôi cũng không phải là mẹ con bé, muốn biết thêm cũng không được.
Thế Thịnh thở dài, bực bội:
Được rồi, cảm ơn về thông tin, hy vọng bà giữ đúng lời hứa, sẽ không nói chuyện này cho Đồng Đồng.
Tất nhiên, hy vọng cậu cũng giữ lời hứa của mình.
Thế Thịnh cười nhạt:
Chỉ nói vài câu mà đã có được lợi ích như vậy, bà thực sự giống như đang bán con gái vậy. May mắn là Đồng Đồng có chú thím, nếu không, tôi không biết cô ấy sẽ bị bán ra sao. Người mẹ tốt nhất trên đời này chính là bà, bà tốt đến mức… tôi không dám gọi bà là “mẹ vợ”… vì sợ bẩn miệng!
Nói xong, anh tắt máy, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Anh không thể hiểu được tại sao bà Khiết lại đối xử với Đồng Đồng như vậy. Bảy năm trước cô chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi… anh không thể tưởng tượng cô đã đau khổ đến đâu. Vợ chồng bà Khiết là loại người vừa ăn cướp vừa la làng, đã bỏ con lại còn muốn bán cô… thật sự độc ác!
Anh thở dài, vuốt mặt để lấy lại bình tĩnh. Anh đứng ở ban công, nhìn lên bầu trời đen kịt, cảm xúc trong lòng lẫn lộn…
Bảy năm trước, Đồng Đồng đã nhập viện trước kỳ thi đại học, tại sao lại như vậy? Cô có suy nhược cơ thể hay có nguyên nhân khác? Có phải vì cô bỏ lỡ kì thi đại học năm đó mà cô trở nên trầm cảm?
Không, anh không tin chỉ vì điều đó mà cô trở nên như vậy… hay là…
Anh lắc đầu, không, không thể là vì điều đó… không thể!
………………………………..
9 giờ sáng của hai ngày sau, Thế Thịnh vừa xong cuộc họp đã nghe thư ký thông báo là có người nhà đang đợi anh trong phòng chờ. Khi bước vào phòng chờ tiếp khách, anh có hơi ngạc nhiên khi thấy dì Kiều đang ngồi đợi anh. Ngồi xuống, anh giữ thái độ lịch sự để tiếp dì Kiều.
Dì đến đây có chuyện gì gấp à? Dì có thể gọi cho tôi, không cần phải đến công ty.
Dì Kiều cười, nâng tách cà phê:
Thế Thịnh, tôi biết cậu không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi… vậy nên tôi vào vấn đề luôn… được không?
Thế Thịnh nhíu mày, trả lời:
Được, dì muốn nói gì?
Dì Kiều trở nên nghiêm túc:
Tôi muốn trao đổi với cậu.
Trao đổi? Tôi với dì có gì cần trao đổi?
Dì Kiều cười:
Đương nhiên rồi, có một bí mật tôi muốn nói với cậu… có liên quan đến Đồng Đồng…
Thế Thịnh đặt điện thoại xuống, sự chú ý tăng lên:
Liên quan đến Đồng Đồng? Dì nói thật à?
Dì Kiều gật đầu:
Đúng vậy, và cũng liên quan đến cậu Thế Thịnh, là chuyện bảy năm trước của cậu và Đồng Đồng. Cậu có thắc mắc về lý do Đồng Đồng chia tay cậu không… phải không? Giờ cậu có muốn trao đổi với tôi không?
Thế Thịnh quyết định đặt điện thoại xuống bàn một cách quyết định, không chờ dì Kiều nói thêm bất kỳ câu nào khác, anh đã nhanh chóng phản ứng:
Tôi đồng ý, tôi sẵn sàng trao đổi với dì!
Dì Kiều phấn khích mỉm cười, anh ta nhận ra rằng dì đã đoán đúng, Đồng Đồng thật sự chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim Thế Thịnh…
Ồ là la, đây chắc chắn là một cú sốc lớn đối với bà Sương, cô ấy chắc chết cũng không biết chút gì cả!