Gả cho anh rể chương 35 | Chiếc ghế Phú Thất

26/02/2024 Tác giả: Hà Phong 156

Đồng Đồng đã đến công ty từ sớm. Hiện tại, cô đang mang thai, vì vậy Thế Thịnh đã ép cô phải sử dụng xe hơi có tài xế riêng để đưa đón. Ban đầu anh còn định đưa thêm một vệ sỹ cho cô nhưng cô không chấp nhận. Anh nghĩ rằng chỉ cần một tài xế riêng là đủ nổi bật rồi, nếu thêm cả vệ sỹ nữa thì cô sẽ trở thành như một ngôi sao điện ảnh. Anh lo lắng rằng có thể cô sẽ trở nên giàu có hơn cả sếp Tuấn, và người ta có thể đồn thổi rằng cô chỉ làm việc vì đam mê.

Trong khi chờ đợi trong phòng, Đồng Đồng cảm thấy mệt mỏi nên quyết định ra ngoài để pha cà phê. Khi vừa ra cửa thì điện thoại của Thế Thịnh gọi đến, điều này khiến cô cảm thấy hơi lạ vì thường anh ít khi gọi điện cho cô khi cô đang làm việc.

Có chuyện gì vậy anh?
Thế Thịnh đang ở sân bay tư nhân của A Nam, anh vốn không muốn gọi cho cô nhưng trong lúc chờ trực thăng đến, anh không nhịn được cảm giác nhớ nhung cô, liền muốn nghe giọng của cô ngay bây giờ.

Không có gì đặc biệt, anh chỉ muốn nghe giọng em thôi.
Đồng Đồng cười và nhấm nháp cà phê, cô trả lời:

Bây giờ mới hơn 10 giờ sáng thôi, anh và em ra khỏi nhà từ lúc 8 giờ kém. Chỉ mới 2 giờ thôi mà anh đã nhớ em sao?
Thế Thịnh không thể giấu được tâm trạng rối bời của mình.

Anh biết mà, nhưng anh vẫn muốn nghe giọng em.
Đồng Đồng đề nghị:

Chiều nay anh sang đón em, hai chúng ta đi hẹn hò được không?
Thế Thịnh nhận được thông báo rằng trực thăng đã đến, anh lúc này đang bước ra khỏi phòng chờ. Gió ở sân bay tư nhân khá lớn, cánh quạt của trực thăng quay không ngừng, chỉ đợi Thế Thịnh ngồi vào là có thể cất cánh ngay.

Đồng Đồng nghe thấy tiếng gió trong điện thoại, cô nhíu mày, hỏi:

Anh ở ngoài đường à? Em nghe tiếng gió rất lớn.
Thế Thịnh trả lời:

Ừ, anh đang ở sân bay, anh bay có việc… tối nay có thể về muộn.
Đồng Đồng gật đầu:

Vậy anh đi đi, sau đó gọi cho em nhé.
Thế Thịnh bước từng bước dài, môi anh mỉm cười, giọng anh khàn khàn:

Đồng Đồng… có nhớ anh không?
Đồng Đồng cười:

Nhớ chứ.
Thế Thịnh hỏi tiếp:

Vậy… Đồng Đồng có yêu anh không?
Cô nhìn vào tách cà phê và nói:

Thế Thịnh… anh sao vậy? Anh say à?
Thế Thịnh nhìn thấy A Nam đang đợi trong trực thăng, anh dừng lại, thở dài:

Không, chỉ là anh muốn nghe em nói thôi…. Đồng Đồng… em có yêu anh không?
Cô cười và trả lời:

Có, Đồng Đồng rất yêu Thế Thịnh.
Anh tiếp tục hỏi:

Yêu nhiều như thế nào?
Đồng Đồng nhìn cà phê, mỉm cười và nói:

Rất nhiều…
Cô thêm:

Em yêu anh hơn cả mạng sống của mình… anh hiểu chứ?

Cõi lòng của Thế Thịnh như co rút lại vì câu trả lời của cô, anh… thật sự đau lòng nhiều lắm…

Hy sinh tất cả vì anh cũng được sao?
Đồng Đồng do dự một chút, cô có cảm giác dường như có gì đó không đúng lắm ở Thế Thịnh…

Ừm… anh hôm nay lạ vậy? Có chuyện gì hả anh?
Thế Thịnh hít vào một hơi, anh bước đến gần trực thăng, giọng nói cũng gấp hơn hẳn:

Không có gì đâu… được rồi bảo bối, anh phải đi đây, hẹn gặp em tối nay nha, anh sẽ mua quà cho em.
Đồng Đồng nghe rõ được tiếng gió lùa, biết anh đang gấp, cô không dám làm cản trở công việc của anh, cô nói:

Vâng, đến nơi nhớ gọi cho em, yêu anh!
Thế Thịnh “ừ” một tiếng rồi tắt máy, anh cất điện thoại vào túi quần, sau đó dặn dò với trợ lý Tường vài câu rồi mới lên trực thăng. A Nam đợi anh từ lúc nãy đến giờ, thấy anh ngồi vào, anh ấy liền ra lệnh cho phi công cất cánh.

Khoảng gần 1 giờ đồng hồ sau, trực thăng đáp xuống sân bay tư nhân của Ngọc gia. A Nam lúc này đang bước song song cùng với Thế Thịnh, người đàn ông tuấn mỹ nhìn điện thoại trên tay, anh ấy hỏi:

Thịnh, khi nào chú xong việc báo cho tôi một tiếng, tôi với chú làm vài ly?
Thế Thịnh có chút uể oải vì ngồi quá lâu trên trực thăng, giọng anh hơi khàn:

Để dịp khác đi, tôi phải quay về ngay vì có chuyện gấp. Mà này, nghe anh Kha nói chú sắp lấy vợ? Sự thật?
A Nam cười cười:

Tôi phải cưới trước chú chứ, không thể cứ đi sau mông chú mãi được.

Là con nhà ai mà xui vậy? Ông bà nội chú chọn à?

Là tôi chọn, vợ tôi phải do tôi chọn chứ.

Thế Thịnh nhìn nhìn anh ấy, anh cười nhạt:

Gia đình chú còn rắc rối hơn nhà tôi, hy vọng chú lấy vợ xong sẽ còn giữ được mạng mà rượu chè với anh em. Đừng để bị vợ bắn, anh em không đến cứu chú kịp đâu.
A Nam nghe Thế Thịnh nhắc đến vợ con, anh vô thức cảm thấy đau đầu. Không muốn nói đến chuyện riêng của mình nữa, anh liền đá sang chuyện của Thế Thịnh.

Bỏ qua chuyện của tôi đi, à này, chú đi đâu mà gấp vậy, lại còn cần lính đi theo? Định giết người à?
Thế Thịnh đột nhiên lạnh giọng:

Giết được thì tốt, chẳng qua… Đồng Đồng không thích tôi làm chuyện ác.
A Nam có chút ngờ vực trước thái độ này của Thế Thịnh, anh quen biết Thế Thịnh gần chục năm, rất ít khi thấy Thế Thịnh có biểu cảm kỳ lạ giống như lúc này. Nhưng nếu đã biến Thế Thịnh thành cái bộ dạng sát khí ẩn quanh như vậy… chắc chắn phải là chuyện rất lớn…

Được rồi, ở đây là địa bàn của Ngọc gia tôi, chú muốn làm gì cứ làm. Xong việc gọi cho tôi, tôi sắp xếp đưa chú về.
Thế Thịnh gật đầu, anh với A Nam đã quá thân, cũng không cần nói mấy câu khách sáo. Hai người bước ra khỏi sân đậu tư nhân, mỗi người ngồi lên một chiếc xe cùng nhau rời đi. Xe của Thế Thịnh chạy trước, xe của A Nam theo sau. Lúc nhìn thấy xe của Thế Thịnh lướt nhanh, A Nam thoáng nhíu mày, anh có cảm giác “bão giông” hình như chuẩn bị ập đến…

Nhớ lại hai năm về trước, A Nam cũng từng nhìn thấy dáng vẻ “thần chết” này của Thế Thịnh. Lúc đó, Thế Thịnh còn nổi điên hơn thế này nhiều, chú ấy gần như mất kiểm soát, xém chút là giết chết cô gái kia. Cũng may là viên đạn bắn trượt nên mới giữ lại được mạng sống cho cô ta. Mà nghĩ đến chuyện của cô ả kia, A Nam đột nhiên cảm thấy đau hết cả đầu… chẳng biết cô ta còn sống hay là đã chết mất xác ở đâu đó… anh tìm cô ta hai năm mà vẫn không tìm thấy được người.

Chết tiệt! Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân của mình yếu kém đến như vậy, chỉ có một cô gái mà tìm mãi không ra, may là Thế Thịnh không biết…

Thế Thịnh lúc này đang ngồi trong xe, tài xế là người của A Nam, anh ta khẽ nghiêng mình cung kính hỏi anh:

Hoàng tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thế Thịnh trả lời lạnh lùng:

Anh đưa tôi đến biệt thự số 6 của Hoàng gia, số nhà XX, đường A.

Vâng, tôi rõ.

Trong xe, Thế Thịnh hướng mắt ra cửa sổ, trong lòng cảm thấy nặng nề và rối bời. Nếu như những gì dì Kiều nói đúng, anh… anh không biết phải đối diện với Đồng Đồng của mình như thế nào nữa. Chuyện chia tay bảy năm trước… anh đã từng hận cô như vậy… đã từng trách cô nhiều như vậy… Đồng Đồng… em muốn anh phải làm sao đây? Làm sao đây hả em?!

Đồng Đồng làm việc đến hết giờ, cô tan ca đúng giờ và ghé qua bệnh viện thăm Thiên Vy. Vy có thai nhưng không biết, hôm qua giận nhau với chồng Vy đã đấm chân đá và ngã, phát hiện mang thai sau đó. Chồng cô lo lắng nên bắt cô nhập viện theo dõi, chỉ khi nào bác sĩ chắc chắn hai mẹ con đều an toàn mới được về.

Biết trước số phòng, Đồng Đồng không gọi cho Vy mà vào trực tiếp. Vy nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, lớn tiếng:

Đồng Đồng, mày làm gì đến đây?
Cô phì cười:

Tại sao mày lại nói như vậy? Tao đến thăm mày chứ không phải mày nói đúng không?
Vy bất ngờ, nhấc mình lên nhưng lại thụt chân lên giường khi nhớ ra chuyện gì đó, cô nói với Đồng Đồng:

Tao… tao nên hỏi mày câu này mới đúng, bây giờ mày nên ở nhà với Thế Thịnh chứ… hoặc là…
Đồng Đồng nhận ra sự kỳ lạ từ Vy, cô nghiêm túc:

Vy, rốt cuộc mày đã nói gì với Thế Thịnh?
Vy méo xệch mặt:

Tao… tao làm sai rồi… vì anh Thịnh diễn giống quá… nên tao…
Đồng Đồng hiểu ngay, lại hỏi:

Vy, mày đã nói gì với Thế Thịnh?
Vy gào lên, cô thử dậy nhưng lại ngồi xuống, giọng run run:

Anh Thịnh… anh Thịnh biết rồi… và anh ấy…
Nghe vậy, Đồng Đồng bỏ chạy, Vy kêu gào nhưng cô vẫn tiếp tục. Cô quay điện thoại cho Thế Thịnh, và anh trả lời:

Đồng Đồng, anh đây!
Cô hỏi:

Thịnh, anh ở đâu? Anh có ở công ty không? Em đến tìm anh ngay đây.
Bên kia dây im lặng một lát, sau đó có tiếng van xin:

Em… em tha cho tôi…
Đồng Đồng run lên, hỏi:

Thịnh, anh… anh đang ở chung với vú Diệp phải không?
Anh xác nhận:

Phải, bà ấy đang ở chỗ anh.

Thế Thịnh, em biết anh đã biết hết mọi chuyện rồi… anh bình tĩnh… được không? Bây giờ anh ở đâu… em đến chỗ anh ngay… anh nói với em đi… anh ở đâu vậy Thịnh?
Giọng của Thế Thịnh cảm thấy khản đặc, tiếng kêu gào van xin vẫn vang vọng trong điện thoại của anh:

Anh ở nhà… Đồng Đồng… về nhà với anh đi… anh sắp chịu hết nổi rồi…
Vành mắt Đồng Đồng đỏ hoen, cô co chân chạy thụt mạng về phía trước, cô nói như khóc:

Ừ ừ, em về ngay… em về ngay… đợi em… anh phải hứa với em là đừng làm chuyện gì dại dột hết… biết chưa?

Ừm… về đi Đồng Đồng!

Tắt máy, Đồng Đồng chạy ra ngoài cổng bệnh viện, cô vừa chạy vừa gọi cho ông chủ Hoàng, gọi cả cho dì Đào, bảo dì ở nhà canh chừng Thế Thịnh. Bệnh viện chỗ Vy đang nằm khá xa nhà họ Hoàng, từ chỗ ông chủ Hoàng về sẽ gần hơn so với cô chạy về. Thế Thịnh gần như muốn phát điên rồi, anh lôi cả vú Diệp về đây, vậy chắc chắn chuyện của bảy năm về trước… không hề đơn giản như những gì vú Diệp từng nói với cô…

Nếu chỉ có chuyện của vú Diệp thôi thì còn dễ nói, đằng này Vy còn tiết lộ cả chuyện cô từng mang thai cho Thế Thịnh biết. Không xong rồi, Thế Thịnh sắp phát điên rồi, anh sắp phát điên thật rồi!

Đồng Đồng về đến nhà họ Hoàng đã là 30 phút sau, cô vừa xuống xe đã chạy thụt mạng vào trong nhà. Lúc cô nhìn thấy Thế Thịnh đang ngồi yên ổn trên ghế, tim cô lúc này mới có thể nằm yên ổn lại trong ngực. Thế Thịnh nhìn thấy cô, anh đứng thẳng dậy, đi nhanh về phía cô, giống như đã xa cách cô cả ngàn năm, anh chẳng kiên dè ai mà ôm chầm lấy cô trước mặt mọi người…

Đồng Đồng biết tâm trạng Thế Thịnh rất không tốt, cô cũng không đẩy anh ra, cứ để cho anh ôm đến khi nào anh muốn buông ra thì thôi. Tay cô xoa xoa lưng anh, cô dịu giọng nỉ non:

Chuyện đã qua hết rồi… chuyện đã qua rồi mà… em không sao… bây giờ chúng ta cũng đang ở bên nhau mà anh…
Thế Thịnh siết chặt lấy cô vào lòng, giọng anh run run như muốn khóc:

Đồng Đồng, chắc em đau khổ nhiều lắm… đúng không?
Đồng Đồng đỏ hoen vành mắt:

Đã qua rồi… em bây giờ rất tốt… có anh… có anh là tốt lắm rồi… Thế Thịnh!
Dì Miên cũng đi đến kéo Đồng Đồng ôm vào lòng, dì ấy khóc, khóc gần như sưng hết cả mắt. Cả dì Đào cũng khóc, bé Li cũng khóc…

Cô Đồng, khổ sở như vậy sao cô không chịu nói cho mọi người biết hả cô? Trời ơi cô ơi, năm đó cô có 17 tuổi thôi mà cô… là cái tuổi của con Li… cái tuổi ngây thơ mà cô. Ác quá, sao các người lại ác với cậu Hai của tôi như vậy hả?
Dì Miên càng nghe càng khóc dữ hơn nữa, mà cả Đồng Đồng cũng không nhịn được mà òa lên khóc. Thật ra, đâu phải cô không biết đau khổ, cô đã từng khổ đến mức muốn tự sát, cô nhớ con của cô lắm… cô thương đứa bé ấy lắm…

Vành mắt Thế Thịnh đỏ hoen, anh như phát điên đi đến chỗ vú Diệp rồi đạp vào người bà ta vài cái. Vú Diệp cũng đủ thê thảm, bà ta bị dì Đào đánh đến tơi hết cả tóc tai, lại bị Thế Thịnh đạp cho mấy phát, lúc này gần như khóc không ra tiếng.

Cậu Hai, cậu tha cho tôi… tôi nghe theo lời của bà Hai… tôi cũng chỉ là làm việc theo ý chủ thôi mà cậu. Tôi già rồi, cậu tha cho tôi… cậu tha cho tôi đi cậu…
Thế Thịnh cười lạnh:

Tha cho bà? Vậy ai tha cho vợ con tôi?
Bà Diệp quỳ xuống mà van xin:

Tôi lạy cậu, cậu tha cho tôi… cậu Hai… cậu tha cho tôi…
Nói rồi, bà lại quay sang Đồng Đồng, dập đầu lia lịa:

Cô Đồng… tôi lạy cô ngàn lạy… cầu xin cô tha cho tôi một mạng này. Tôi xin cô… tôi van xin cô!

Ông chủ Hoàng ngồi trên ghế, mắt ông nhìn ra một cảnh tượng hỗn loạn, trong lòng ông rưng rưng như có một ngọn lửa khó chịu đang bốc cháy. Những lời mà Đại Trường đại sư nói đã rõ ràng, Lê Mộc không còn trong trắng… Lê Đồng thì…

Oan nghiệt, oan nghiệt! Tất cả đều là tại ông, vì ông đã mang về một người phụ nữ ác độc và tâm mưu… vì ông…

Ông chủ Hoàng quay sang bà Sương, người đang run rẩy nấp vào Lami, ông không kìm được nữa, bất giác đứng dậy và vung tay tát vào mặt bà Sương hai cái. Nếu không có Duy Hiển nắm lấy ông, ông đã tát bà thêm vài cái nữa. Nếu không phải vì bà Sương thâm hại, có lẽ bây giờ con của Thế Thịnh và Đồng Đồng đã… bảy tuổi.

Nổi cáu đến cực điểm, ông chỉ vào mặt bà Sương, giọng nói run lên:

Bà… con người của bà… tàn nhẫn và gian xảo. Bà dám dùng quyền lực… dám xen vào tình cảm của Thế Thịnh sao? Bà thích Quỳnh Hoa phải không? Bà muốn ép nó vào cuộc hôn nhân với Thế Thịnh phải không? Được… tôi sẽ cho Duy Hiển cưới nó… bà nghĩ sao?
Bà Sương khóc lóc van xin:

Anh Nghĩa… xin anh… đừng… đừng làm vậy… đừng ép Duy Hiển cưới Quỳnh Hoa… đừng…

Bà còn dám van xin tôi? Bà tin tôi sẽ đuổi bà ra khỏi nhà không? Con đàn bà tàn bạo, bà…

Dì Miên tiến đến để ngăn ông chủ Hoàng, mặc dù không chấp nhận hành động độc ác của bà Sương. Nhưng dù sao, dì cũng không thể chứng kiến ông chủ Hoàng biểu hiện xấu xa trước mặt các đứa trẻ.

Bà Sương giờ đây cầm mặt khóc lóc:

Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi… tôi không biết Đồng Đồng mang thai… tôi… tôi chỉ muốn ngăn cản Thế Thịnh mà thôi… tôi… tôi…
Thế Thịnh tiến lại gần bà Sương,
anh nói lớn với giọng căm phẫn:

Nếu không phải vì bà, thì tôi và Đồng Đồng không phải chia tay, bà có quyền gì xen vào chuyện riêng tư của tôi? Đồng Đồng lúc đó mới bao nhiêu tuổi bà biết không? Bà ép cô ấy thề trước tượng Phật, bắt cô ấy rời xa tôi… nếu không, con tôi đã sống… Một cô gái 17 tuổi phải chịu đựng như thế nào mới có thể trải qua những cảm xúc uất ức… bà biết không? Nếu bà bị đối xử như thế, bà có chịu đựng được không? Hả? Bà có chịu được không?
Bà Sương ôm chặt Lami và khóc:

Tôi không biết… tôi không cố ý làm hại Đồng Đồng… tôi không biết cô ấy mang thai…
Thế Thịnh cảm thấy như thế giới của anh đang sụp đổ, anh hận bà Sương nhưng lại hận bản thân anh gấp mười. Anh đã là người yêu cô, cha của đứa trẻ của cô… vậy mà khi cô cần anh nhất, anh không thể ở bên cạnh. Lúc con anh cần anh nhất… anh đã hận mẹ nó như vậy. Anh… anh còn là con người không? Anh có xứng đáng với tình yêu mà Đồng Đồng dành cho anh không?

Anh đã yêu cô như thế nào? Anh đã bảo vệ cô, chăm sóc cô, coi cô như trái tim của mình. Nhưng cô gái của anh lại mang thai đứa con của anh… anh không biết. Một mình cô phải chịu đựng sự tổn thương cùng cực, thân thể và tâm hồn bị tổn thương đến mức cần phải được điều trị tâm lý… những lúc đó… anh ở đâu? Có phải anh mãi hận cô không? Có phải không?

Đồng Đồng nhận ra Thế Thịnh đang rất đau khổ, cô liền đến gần anh, đứng bên cạnh và vỗ nhẹ vào lưng anh, giọng cô khàn khàn nhưng dịu dàng:

Thịnh… để ba giải quyết bà Sương và bà Diệp đi… được không? Em mệt rồi… đưa em về phòng nha… được không?

Thế Thịnh nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, anh ôm eo cô và nhẹ nhàng gật đầu:

Được… anh sẽ đưa em lên phòng… đi thôi.
Khi ông chủ Hoàng nhận ra Thế Thịnh và Đồng Đồng chuẩn bị rời đi, ông ngay lập tức yêu cầu họ ở lại. Ông quét mắt nhìn quanh các người có mặt, dưới áp lực của sự tò mò từ mọi người, ông tuyên bố một cách trang trọng:

Chuyện đã đến điểm này, lòng tôi thực sự đau đớn, sức khỏe của tôi không còn đủ để chịu đựng thêm bất kỳ cú sốc nào nữa. Vì vậy, khi mọi người đều có mặt đây, tôi muốn thông báo một điều…
Sau một khoảng im lặng ngắn, ông tiếp tục, lần này là một tuyên bố về sự kiện đáng chú ý:

Tôi và mẹ đã thảo luận, sẽ tổ chức hôn lễ cho Thế Thịnh và Đồng Đồng vào một ngày thích hợp. Sau đó, chúng tôi sẽ bàn bạc với các trưởng bối để chọn ngày phù hợp cho lễ trao Phú Ấn, và Thế Thịnh sẽ trở thành Phú Thất đời thứ 7 của gia đình họ Hoàng. Nhưng trước tiên, tôi sẽ tạm thời thu hồi quyền chủ mẫu của mẹ Duy Hiển và giao cho Thuỵ Miên. Mọi người… đã hiểu chưa?
Những lời tuyên bố của ông chủ Hoàng làm bùng nổ một làn sóng cảm xúc, tất cả mọi người đều cảm thấy bị xao lãng trong lòng…

Thế Thịnh và Đồng Đồng cuối cùng được phép kết hôn, và điều quan trọng hơn hết, từ giờ trở đi… chiếc ghế Phú Thất trong gia đình họ Hoàng… đã chính thức thuộc về… Hoàng Thế Thịnh!

Bài viết liên quan