Gả cho anh rể chương 36 | Một đời có đủ dài không?

26/02/2024 Tác giả: Hà Phong 197

Đêm đó, Đồng Đồng không thể ngủ sớm, cảm xúc trong cô rối bời, từ niềm vui, lo lắng cho Thế Thịnh đến những ký ức đã qua. Tâm trạng của cô khó diễn đạt thành lời. Trái lại, Thế Thịnh lại tỏ ra rất bình tĩnh. Anh dỗ cô ngủ, an ủi cô, ôm cô và thỉnh thoảng nói một vài lời xin lỗi. Anh không đặt ra rõ ràng lí do của sự xin lỗi nhưng những lời đó vẫn luôn nhẹ nhàng róc rách bên tai cô… đến khi cô chìm vào giấc ngủ, vẫn còn nghe thấy đôi chữ xin lỗi từ anh.

Khi Đồng Đồng đã ngủ say, Thế Thịnh nhẹ nhàng bước xuống giường, anh đi đến bàn làm việc mà không bật đèn, chỉ ngồi im lặng. Ánh đèn vàng nhạt từ đèn ngủ chiếu sáng nhẹ lên người anh, tạo ra một không gian mơ màng huyền ảo. Thế Thịnh, vẻ đẹp hoàn hảo của một người đàn ông, làm rung động trái tim của nhiều người phụ nữ chỉ bằng sự hiện diện yên bình. Suốt gần 30 năm sống trên thế gian, anh luôn biết rõ bản thân mình là ai, địa vị và quyền lực của mình. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy mình thất bại, thất bại tột cùng.

Anh yêu Đồng Đồng, điều này anh không bao giờ phủ nhận. Ngay cả khi cô rời xa anh bảy năm trước, anh vẫn yêu cô. Suốt bảy năm qua, anh không hề có cảm giác yêu đương với bất kỳ ai khác. Dù đó là phụ nữ mạnh mẽ, xinh đẹp, quyến rũ hay hoàn hảo, anh chưa từng để ý đến ai. Đồng Đồng là tình yêu đầu tiên, và cũng là tình yêu duy nhất của anh trong suốt 30 năm sống. Anh yêu cô, nhớ cô, và giống như lời của A Nam, anh quá mức thâm tình với cô.

Vài tháng trước, anh đồng ý kết hôn với Lê Mộc vì nguyện vọng của ba, ông muốn anh cưới một cô gái tốt, có gia thế, tính cách phù hợp với một người như anh. Anh không có tình cảm với Lê Mộc, nhưng lúc ấy anh vẫn còn căm ghét Đồng Đồng, không muốn gặp lại cô, vì vậy mới đồng ý kết hôn với Lê Mộc. Anh chỉ nghĩ rằng, việc kết hôn này sẽ làm ba mẹ hài lòng, không hơn. Nhưng anh không ngờ, Đồng Đồng lại là em gái của Lê Mộc, và anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh và Đồng Đồng sẽ gặp lại nhau… một lần nữa.

Làm thế nào để diễn đạt đây? Bảy năm trước… anh bị tổn thương, tổn thương đến mức lạnh nhạt với tình yêu. Từ khi còn nhỏ, anh đã chứng kiến mẹ khóc vì ba có bà Sương. Anh yêu mẹ, và hằng nghĩ với bản thân, nếu sau này anh yêu ai đó, anh sẽ không làm cho người đó phải khóc. Khi gặp Đồng Đồng, anh đã có cảm giác yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Giữa biển người, vẻ nghiêm túc của Đồng Đồng đã làm anh say đắm. Anh bắt đầu để ý đến cô, theo đuổi cô, và rồi yêu cô.

Hai năm qua, anh dành hết tình yêu và sự dịu dàng cho cô. Anh từng được biết đến với biệt danh “trăm trận trăm thắng”, nhưng chỉ một câu nói “sợ anh bị đánh lại” của Đồng Đồng, đã đủ khiến anh từ bỏ tất cả. Anh nhớ rõ nụ hôn đầu tiên giữa họ là ở góc hành lang trường học, nhớ rõ lần đầu tiên ăn trái cấm ở căn hộ riêng của anh. Đồng Đồng đã trao cho anh tất cả, và anh lại yêu cô đến mức không thể kiểm soát được bản thân, chỉ thiếu việc mở ngực ra để cho cô nhìn thấy trái tim của mình đang đập vì cô mỗi ngày.

Nhưng một ngày đẹp trời, cô bất ngờ tuyên bố chia tay anh. Lí do cô đưa ra là muốn tập trung vào việc học, không muốn bị tình cảm làm phiền. Anh bàng hoàng, anh đã lên kế hoạch cho tương lai với cô, chỉ cần cô học xong đại học là anh sẽ cưới cô. Nhưng giờ đây… cô lại muốn chia tay.

Anh đã cố gắng níu kéo, đã gọi điện cho cô hàng chục lần mỗi ngày… nhưng cô vẫn quyết tâm cắt đứt mối quan hệ. Cô đã chán anh, cô muốn ra đi… Anh phải làm sao bây giờ?

Dù lớn tuổi hơn cô nhưng anh cũng chỉ là một chàng trai trẻ… chỉ mới trải qua cuộc sống.

Bảy năm yêu thương cô, bảy năm căm hận cô, bảy năm đau khổ… và cuối cùng, người chịu nhiều đau khổ nhất lại là cô. Anh phải làm gì bây giờ? Anh thực sự đau lòng… anh yêu thương cô hơn cả bản thân mình… làm sao anh có thể chịu đựng được khi biết cô từng mang thai với con của anh… rồi đứa bé ấy cũng mất đi…

Bác sĩ Tân đã nói với anh rằng, cô từng có dấu hiệu của trầm cảm. Đồng Đồng là cô gái mạnh mẽ, đánh nhau với hàng chục tên con trai mà không sợ, gãy chân cũng không khóc… Điều gì đã làm cho cô trở nên như vậy? Anh không dám nghĩ, càng không muốn nghĩ… anh cảm thấy mình thật thất bại… thành công trên thương trường nhưng lại làm đau khổ cô gái bé nhỏ của mình… làm đau khổ cô… làm đau khổ cả mẹ con…

Anh tự trách mình, tự xấu hổ, cảm thấy nhục nhã… cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu mà cô dành cho anh.

Anh hút một hơi thuốc dài, mắt anh đỏ hoe, anh nhìn về phía giường, nhìn cô gái ngủ say trên đó. Phần lớn cuộc sống còn lại của anh sẽ dành cho cô, sống vì cô, sống để bù đắp cho những tổn thương mà cô phải chịu đựng…

Chỉ cần cô ở bên, thì mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa. Tất cả tình cảm này dành hết cho cô, thế giới của anh được tóm gọn bằng hai chữ… Đồng Đồng!

Bà Sương không còn giữ ghế chủ mẫu của gia tộc, mọi lợi ích đã biến mất. Duy Hiển muốn xin lại cho mẹ nhưng ông chủ Hoàng đã quyết định. Quyền thừa kế đã được chuyển giao, và bây giờ, Thế Thịnh sẽ là Phú Thất tiếp theo của gia tộc. Điều này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ nhận được quyền lực từ ông chủ Hoàng. Những người lớn trong gia tộc đã nhận thông báo, và giờ chỉ còn chờ ngày truyền Phú Ấn cho Thế Thịnh.

Phú Thất đời tiếp theo của gia tộc Hoàng là Thế Thịnh, điều này đồng nghĩa với việc anh sẽ thừa nhận quyền lực ẩn từ ông chủ Hoàng. Trưởng tộc Hoàng sẽ kiểm soát “lệnh bài” kinh tế, một trong những lệnh bài quyền lực nhất ở thành phố S. Người nắm giữ “lệnh bài” có thể ra lệnh, thao túng thị trường hoặc thậm chí là toàn bộ thành phố. Thành phố A và thành phố N sẽ có hai gia tộc giữ hai lệnh bài còn lại, một là lệnh bài chính trị và hai là lệnh bài quân sự. Lệnh bài kinh tế thuộc về gia tộc Hoàng của thành phố S. Do đó, các thành viên trong gia tộc luôn khao khát giữ ghế trưởng tộc, vì chỉ cần kiểm soát được lệnh bài, họ sẽ đạt đến đỉnh cao quyền lực. Tuy nhiên, không phải ai cũng cần “lệnh bài”, như ông chủ Hoàng, ông chưa từng sử dụng lệnh bài để tạo liên kết với hai lệnh bài khác. Lý do vì sao chỉ có ông chủ Hoàng biết, vì những người thành công luôn có cách tính và hành động riêng biệt, không ai giống ai.

Duy Hiển, mặc dù không hài lòng, nhưng không có cách nào khác, vì lệnh của ông chủ Hoàng… tuyệt nhiên không ai có thể phản đối được. Nhưng về vấn đề quyền chủ mẫu của gia tộc Hoàng thì lại là một câu chuyện khác…

Bữa tối diễn ra trong sự yên bình, bà Sương lão đã già đi rõ rệt chỉ sau hai ngày. Lami và Duy Hiển có vẻ thoải mái hơn, nhưng vẫn có một chút gì đó áy náy, đặc biệt khi họ cảm thấy có lỗi với đứa bé của Đồng Đồng, vì vậy không thể quay lại như trước được nữa.

Bữa cơm diễn ra được một nửa, thay vì dì Miên, dì Đào nghiêm túc đứng dậy và thông báo một điều:

Dạ thưa ông chủ Hoàng, thưa bà Hai, bà Tư, cùng các cô các cậu… Tôi thay mặt bà Ba có một thông báo như sau. Trước đây việc quản lý gia đình do bà Hai đảm nhiệm, nhưng sau sự việc gần đây, ông chủ Hoàng đã chuyển toàn bộ quyền lực cho bà Ba. Như mọi người đã biết, bà Ba giao tiếp không thuận lợi, và chưa từng có kinh nghiệm quản lý, rất khó để hoàn thành trách nhiệm của mình. Vì không muốn gặp phải sự bất mãn, bà Ba quyết định giao quyền quản lý cho bà Tư… Hy vọng mọi người có thể hiểu cho bà Ba… bà chỉ muốn điều tốt nhất cho mọi người và gia tộc.
Bà Sương, không hài lòng, đã lên tiếng ngay trước khi ông chủ Hoàng kịp nói:

Không, Thuỵ Miên không làm được, vậy thì dì Đào làm sao được? Ai lại để cho người vợ lẽ như cô ta quản lý gia đình được… Tôi không đồng ý, không ai làm như vậy được.
Dì Đào, kính trọng, đáp lại bà Sương:

Dạ thưa bà Hai, trước khi thông báo, bà Ba đã hỏi ý kiến của lão phu nhân. Lão phu nhân không có ý kiến gì, và rất ủng hộ việc bà Tư đảm nhiệm vai trò quản lý gia đình.
Bà Sương vẫn cứ cố chấp:

Nhưng tôi không đồng ý. Dù sao, tôi cũng là bà Hai, là vợ chính thống của anh Nghĩa, lời tôi vẫn có trọng lượng phải không?
Thế Thịnh vỗ nhẹ lưng Đồng Đồng, nhìn bà Sương, giọng nhẹ nhàng:

Dù sao, dì cũng là bà lớn của ba tôi, không cần phải nói to như vậy. Theo lý thuyết, quyền chủ mẫu sẽ thuộc về Đồng Đồng, nhưng vì tôi cảm thấy cô ấy còn trẻ, còn nhiều ước mơ chưa thực hiện được… Vậy nên tốt nhất là để dì Kiều tiếp tục.

Dì Kiều có trình độ học vấn cao, lại thường xuyên hỗ trợ ba trong công việc kinh doanh… dì ấy chắc chắn sẽ làm tốt vai trò chủ mẫu. Tôi nghĩ vậy là đủ rồi, dì cũng đã làm việc vất vả, bây giờ có thể thư giãn được.

Nhưng…
Bà Sương chuẩn bị nói gì đó để phản đối thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo từ ông chủ Hoàng, những lời nói trong lòng bà như bị nuốt vào, uất ức không dám nói thêm.

Ông chủ Hoàng nhìn sang dì Kiều, giọng của ông trở nên uy nghiêm:

Mẹ đã thấy Yến Kiều làm việc tốt, Thế Thịnh và Thuỵ Miên cũng đồng ý… vậy thì quyết định như vậy đi. Đồng Đồng cũng có thể học hỏi từ Yến Kiều, tránh cho bé bị bỡ ngỡ sau này.
Dì Kiều đã im lặng từ lâu, cuối cùng cô cũng mỉm cười mãn nguyện. Quả thật, trao đổi với Thế Thịnh chỉ có lời mà không hề có sai sót. Quyết định theo đuổi Đồng Đồng của cô từ đầu đến giờ là quyết định chính xác nhất.

Cảm ơn anh Nghĩa và mọi người đã tin tưởng, em sẽ không làm mọi người thất vọng, sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình, không để ai phải thất vọng.
Ông chủ Hoàng gật đầu, ông cũng muốn giữ lại chút sỉ diện cho mẹ của Duy Hiển.

Ừ, nếu có việc gì không rõ, em nên hỏi chị Sương trước… đừng tự quyết định một cách vội vàng… em hiểu không?
Dì Kiều gật đầu vui vẻ:

Dạ, em hiểu. Nếu có việc gì lớn, em sẽ thảo luận với hai chị trước khi quyết định, anh yên tâm.
Bà Sương nghẹn ngào, bà ta tức đến mức không thể ăn nổi một chén cơm, chỉ chờ đến khi ông chủ Hoàng đứng dậy, bà liền hậm hực rời đi. Lami nhìn theo bóng dáng của mẹ, cô chỉ biết thở dài ngao ngán, cơm cũng không ăn được, đành xin phép về phòng trước. Chỉ có Duy Hiển là cố gắng giả vờ không có chuyện gì xảy ra, anh ấy ăn hết cơm trong chén, sau đó đứng dậy ra ngoài lấy xe rời đi.

Đồng Đồng ăn xong phần cơm của mình, cô được Thế Thịnh dẫn ra ngoài tản bộ. Hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn sáng rực, cảm giác giống như khi họ 17 tuổi, cả hai thường đi dạo cùng nhau như vậy. Đi một đoạn đường, Thế Thịnh bất ngờ nói với cô:

Đồng Đồng, ngày mai em xin nghỉ một ngày, đi với anh có chút việc.
Đồng Đồng quay đầu nhìn anh, cô ngạc nhiên hỏi:

Có chuyện gì vậy anh?
Thế Thịnh gật đầu:

Ừ, anh muốn đến chào hỏi ba mẹ em, đồng thời… về thăm con.
Ba chữ “về thăm con” khiến Đồng Đồng giật mình, cô như bị đặt vào tình huống không ngờ, phải vài giây sau, cô mới có thể đáp lại anh.

À, thì ra là vậy… ừm… ngày mai em sẽ xin nghỉ… em và anh… sẽ đi thăm con.
Thế Thịnh không thể kìm nén được cảm xúc, anh ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô, nói nhẹ nhàng và đầy ý nghĩa:

Xin lỗi hai mẹ con… anh biết đã quá muộn… xin lỗi… chân thành xin lỗi!
Sáng hôm sau, khi đến thành phố A, Đồng Đồng quyết định đưa Thế Thịnh đến chùa “thăm con” trước. Đứng trước bàn thờ nhỏ sau chánh điện, họ thắp nhang, không kìm nén được cảm xúc, Thế Thịnh có vẻ đỏ mắt, giọng run run nói với “đứa nhỏ”:

Ba xin lỗi… con hãy tha lỗi cho ba… nếu có duyên một lần nữa… xin con hãy trở lại là con của ba… xin con!
Đồng Đồng nhìn anh, cô rơi nước mắt. Trong bảy năm qua, chỉ có cô và ba mẹ đến thăm con, người làm ba như anh hoàn toàn không biết đến con đã từng có mặt trên đời này. Bây giờ nhìn anh nỉ non với con như vậy, cô thật sự không kìm được lòng mình. Hóa ra không phải lúc nào cũng phải mạnh mẽ, trong suốt bảy năm qua, không ai đủ bao dung như anh để cô có thể sống đúng với cảm xúc mềm yếu của mình. Thế Thịnh luôn là người đặc biệt nhất trong tim cô, anh là người biến cô từ dịu dàng trở thành mạnh mẽ gan góc. Và chính anh cũng là người khiến vỏ bọc mạnh mẽ của cô trở nên mềm yếu lạ thường…

Thế Thịnh bắt chặt lấy tay Đồng Đồng, anh đặt một tay lên bàn thờ nhỏ, lần đầu tiên sau gần 30 năm sống, anh khóc đau đớn như vậy. Đồng Đồng nhìn anh khóc, cô không ngăn cản anh, chỉ đứng im bên cạnh, cùng chia sẻ nỗi đau đớn. Cuối cùng, đứa con bé nhỏ đã gặp lại cha mình… con của cô đã có cha rồi… và cha của bé yêu thương bé lắm… rất rất yêu thương!

……………………………

Sau khi cúng viếng cho con xong, Đồng Đồng đưa Thế Thịnh về nhà để gặp ba mẹ của cô. Ba mẹ cô đã biết hết mọi chuyện, khi thấy cô trở về, mẹ cô đã bật khóc không ngừng. Phải mất công lắm mới dỗ cho bà yên lặng, cả nhà bốn người quây quần ăn bữa cơm ấm áp. Mẹ cô muốn cô ở lại ngủ, Thế Thịnh đồng ý, anh cũng muốn được ngủ trong căn phòng nhỏ ấm áp của Đồng Đồng một lần.

Phòng của Đồng Đồng mà anh chưa bao giờ bước vào, nhưng lại chứa đựng nhiều vật phẩm của anh mà cô đã giữ gìn cẩn thận. Trước đây, Thế Thịnh đã mua rất nhiều thứ cho cô, từ ảnh treo tường, đồng hồ, sách vở, đến giày dép, quần áo. Tất cả những gì anh mua cho cô, cô đều giữ gìn cẩn thận, không hỏng hóc gì. Nhìn vào những vật phẩm của anh trong phòng cô, Thế Thịnh cảm thấy hạnh phúc đến nỗi không thể diễn tả thành lời. Nếu bây giờ cô nói rằng cô muốn anh hy sinh vì cô… anh cũng sẵn lòng đồng ý mà không do dự.

Sau bữa cơm, cả nhà ngồi lại để bàn về việc kết hôn giữa Thế Thịnh và Đồng Đồng. Tuy nhiên, trước khi nói gì, mọi người bất ngờ thấy Thế Thịnh đứng dậy, sau đó anh quỳ xuống trước mặt ba mẹ của Đồng Đồng. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba mẹ cô, Thế Thịnh ngẩng đầu, anh nói một cách trang trọng từng lời…

Cha mẹ, là Thế Thịnh, con làm tổn thương Đồng Đồng của hai người… hôm nay con quỳ ở đây để xin lỗi. Con không tốt, lại không bảo vệ cô ấy đúng cách, khiến cho cô ấy phải chịu đựng nhiều tổn thương và khổ sở suốt gần bảy năm qua. Con… xin lỗi hai người!
Ba của Đồng Đồng vội vã đỡ anh lên nhưng anh không chịu, anh tiếp tục quỳ thẳng lưng, nói rất cảm động:

Nhưng xin cha mẹ hãy yên tâm, con sẽ dùng tính mạng này để hứa với hai người… chỉ cần con còn sống, con sẽ không để Đồng Đồng phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Bây giờ, Đồng Đồng là tất cả đối với con, cô ấy là mặt trời, là mặt đất, là tâm can bảo bối trong lòng con. Con… xin hai người hãy tin tưởng con… xin hai người cho phép con cưới Đồng Đồng. Là Thế Thịnh, con xin được lấy Đồng Đồng, không phải vì ý của cô ấy, mà là con xin… con quỳ ở đây để xin cha mẹ… xin cha mẹ cho phép Đồng Đồng về bên cạnh con… trở thành vợ của Thế Thịnh!
Mẹ của Đồng Đồng òa khóc, ba của cô cũng không kìm nổi với sự trung thành của Thế Thịnh. Dù không phải cha ruột của Đồng Đồng nhưng hai người vẫn yêu thương cô hơn cả bản thân mình, thấy con gái được mọi người trân trọng, hai người thật sự không tiếc nuối điều gì nữa trong cuộc đời này…

Ba của Đồng Đồng vỗ nhẹ lên vai Thế Thịnh, ông nói trong nước mắt:

Thế Thịnh, con gái tôi là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ cha mẹ ruột đã không cần nó… nhưng con biết không… anh yêu quý con bé hơn cả bản thân anh. Bác không trách anh vì anh không phải người gây ra lỗi lầm, và bác cũng đồng ý để Đồng Đồng ở bên cạnh anh. Nhưng, như một người làm cha mẹ, luôn hy vọng con của mình hạnh phúc. Chỉ cần sau này… anh không còn muốn Đồng Đồng nữa… hãy cho bác mang con gái của bác về. Dù bây giờ Đồng Đồng là tâm can bảo bối của anh nhưng trong suốt cuộc đời này của bác… con bé luôn là tâm can bảo bối duy nhất trong lòng bác. Nhưng… anh hy vọng rằng, Thế Thịnh, con có thể yêu thương con bé mãi mãi… xem cô ấy như chính bản thân mình và đối xử với cô ấy thật tốt… thật tốt…

Thế Thịnh nổi bật đôi mắt đỏ, anh gật đầu và đáp:

Tôi hứa… tôi hứa với hai vị… hứa sẽ yêu cô ấy suốt đời này. Tôi sẽ thay mặt hai vị chăm sóc, yêu thương và bảo vệ cô ấy… dù Trời Đất là chứng nhận… Thế Thịnh tôi xin hứa!
Đồng Đồng nhìn ba người đang ở trước mặt, dù lệ đã ướt đẫm trên gò má nhưng trong lòng lại rực cháy niềm vui…

Trên thế gian này, hạnh phúc là gì?

Đó là khi có ai đó sẵn lòng hy sinh bản thân vì bạn, bảo vệ bạn, và cam kết với bạn…

Một đời có đủ dài không?

Chắc chắn là vô cùng dài. Nhưng đối với những người yêu nhau, một đời này… thật sự không bao giờ đủ!

Bài viết liên quan