Gả cho anh rể chương 37 | Người họ Hoàng

26/02/2024 Tác giả: Hà Phong 247

Kế hoạch cho ngày cưới của Thế Thịnh và Đồng Đồng đã được bắt đầu, hôn lễ sẽ diễn ra vào đầu năm sau. Còn việc trao quyền thừa kế cũng đã được ông chủ Hoàng định sẵn vào giữa năm sau. Hiện tại, cần phải thảo luận với gia đình họ để chọn ngày làm lễ chính xác. Vì đây là vấn đề cực kỳ quan trọng đối với gia đình, không thể quyết định một cách vội vã được.

Trong gia đình họ Hoàng, có sự thay đổi lớn, bà Sương từ vị trí quyền lực cao đã trở thành người yếu thế nhất trong nhà. Bà Tư từ một người vợ lẻ bị coi thường, cuối cùng cũng đã leo lên vị trí chủ mẫu. Mối quan hệ mật thiết của bà Sương trước đây giờ đây đã chuyển hết sang bà Tư, đặc biệt là để nịnh bợ và tìm lợi ích cho bản thân. Trước đây, bà Sương luôn được tôn trọng nhất, nhưng bây giờ phải chịu cảnh lẻ bóng, khó chịu đến nỗi không ăn ngon, không ngủ yên. Nhưng trong xã hội này, việc nâng cao và hạ thấp vị thế là điều rất bình thường.

Bà Sương trải qua một giai đoạn bệnh tật, không cần phải khám bệnh cũng biết bà ấy bị bệnh tâm thần. Duy Hiển gần đây ít về nhà hơn, chỉ có Lami ở bên cạnh chăm sóc bà Sương. Còn về Kim Trúc, không nghe bà Sương hoặc gia đình cô ấy nói gì. Trước đây, họ quyết tâm đòi công lý cho mẹ con Kim Trúc, nhưng từ khi bà Sương gặp phải sự cố, họ im lặng đột ngột. Nhưng người ta nói rằng sức khỏe của Kim Trúc không tốt, đặc biệt là tâm lý của cô ấy… ngày càng biến đổi.

Sáng nay, Thế Thịnh đưa Đồng Đồng đến công ty, thời gian gần đây anh thường đưa cô đi làm, hoặc đón cô về khi tan ca. Mọi người trong công ty đã biết Đồng Đồng sẽ là vợ của Thế Thịnh, và họ càng nể trọng cô hơn, chỉ thiếu việc coi cô là sếp. Đồng Đồng không cố giấu điều này, sớm muộn mọi người cũng sẽ biết, cô không thể giữ bí mật này mãi được.

Trên đường, Thế Thịnh dừng xe để Đồng Đồng mua cà phê sáng. Anh nhận ra tâm trạng của cô không tốt, và nhẹ nhàng hỏi:

Em còn suy nghĩ về chuyện của Lami không?
Đồng Đồng thở dài và trả lời nhẹ nhàng:

Chỉ cách đây một tháng, mọi thứ vẫn tốt đẹp, nhưng giờ… em không muốn nghĩ nhiều nữa.

Nhưng anh thấy mọi thứ cũng không tồi phải không?

Đồng Đồng lại thở dài:

Vì anh không biết trước đây mối quan hệ của chúng tôi như thế nào, và giờ đây mỗi lần gặp nhau, chúng tôi chỉ cố gắng giả vờ vui vẻ. Cảm giác thân thiết bỗng nhiên trở nên xa lạ… ôi… anh không thể hiểu được.
Thế Thịnh không nói gì, thực ra cô nói đúng, anh thật sự không thể hiểu được cảm giác mà cô vừa nói là thế nào. Với anh, từ khi còn nhỏ, anh đã không cho phép bản thân mình có mối quan hệ quá gần gũi với anh em Duy Hiển. Đó không phải vì anh không muốn, mà vì ông nội không cho phép. Sau này, khi anh lớn lên, anh nhận ra sự khinh thường và căm ghét mà bà Sương dành cho mẹ con anh, và anh càng không muốn gắn bó với anh em Duy Hiển. Vì vậy, ngoài Đồng Đồng, anh cũng chỉ coi bọn A Nam là anh em thân thiết nhất. Ngoài ra, những người trong gia đình, ngoại trừ ba mẹ và ông bà nội, anh không thể yêu thương và gắn bó với ai khác. Điều đó không phải là vô ý mà vì anh sinh ra đã là người của gia đình Hoàng, nơi mà tình thân phải đứng sau quyền lực!

Thế Thịnh vỗ nhẹ lên tóc Đồng Đồng và nói:

Đừng lo lắng nhiều nữa Đồng Đồng… chuyện của em và Lami, anh không thể giúp được gì. Nhưng hiện tại, mọi thứ với em vẫn khá ổn, mặc dù không còn như trước nhưng cũng không đến mức phải trở mặt với nhau đúng không?
Đồng Đồng gật đầu:

Em cũng đã tự an ủi mình như vậy, thực tế là chúng ta khó quay lại như trước. Nhưng mà thôi, cuộc sống không luôn theo ý muốn của mình. Ít nhất, trước đây chúng ta đã dành cho nhau sự chân thành và tử tế, đó cũng là đủ rồi.
Thế Thịnh nhìn cô, cảm thấy đau lòng vì cô đã hiểu sai vấn đề. Anh không biết trước đây Đồng Đồng và Lami thân thiết như thế nào, nhưng nhìn vào mối quan hệ của Đồng Đồng từ trước đến nay, ngoài Thiên Vy ra, chỉ có Lami làm cô thực sự cảm thấy hạnh phúc. Nhưng anh cũng đã cố gắng, không phải vì anh khắt khe với Đồng Đồng hay Duy Hiển, mà vì họ tự muốn giữ khoảng cách với anh và Đồng Đồng. Anh và bà Sương đã quay lưng hoàn toàn, và dường như chỉ có thể làm theo ý Đồng Đồng thôi.

Anh dịu dàng an ủi:

Không sao cả, anh sẽ bù đắp cho em. Anh và Vy luôn ở đây với em, Vy luôn sẵn lòng giúp đỡ em. Đừng buồn nữa nhé?
Khi Thế Thịnh nhắc đến Vy, Đồng Đồng lập tức nổi lên:

Ồ, quên béng! Anh không nhắc Vy, em quên hoàn toàn. Khoảng 2 giờ chiều, anh sắp xếp tài xế đến đón em nhé.

Em và Vy đi đâu?

Chồng Vy phải công tác, anh ấy nhờ em đưa Vy đi khám thai… Nếu anh không nhắc, em đã quên mất rồi… may quá!

Thế Thịnh cười:

Được, lúc đó tài xế sẽ đợi em ở công ty. Sau khi đi khám, em về công ty hay về nhà?

Em về công ty.

Ừ, khi nào tan ca, em gọi anh, anh đến đón.

Đồng Đồng nhẹ nhàng cười:

Em tự về được mà, anh còn phải làm việc. Lịch làm việc của chúng ta khác nhau, việc đưa đón sẽ rất phiền toái cho anh.
Thế Thịnh nói:

Hồi học trung học, anh luôn đưa đón em. Anh muốn tiếp tục như vậy. Và sau này, anh vẫn muốn đưa đón em mỗi ngày.
Đồng Đồng mỉm cười:

Thịnh gần đây nói những lời ngọt ngào quá… Ai dạy anh vậy?
Thế Thịnh nắm lấy tay cô và hôn nhẹ, nói:

Lời nói từ trái tim, không cần ai dạy. À, Đồng Đồng ơi, chúng ta nên chụp ảnh cưới sớm, được không?
Cô ngạc nhiên:

Sớm thế? Còn rất lâu mới đến ngày cưới chứ?

Ừ, nhưng giờ là kỳ thi cuối cấp, không có học sinh… chúng ta nên tranh thủ. Đến tết cũng được, nhưng anh muốn đưa em về ăn tết với ba mẹ… suy nghĩ lại thấy nên chụp ảnh sớm nhất.

Đồng Đồng ngạc nhiên, nhìn anh:

Chụp ảnh cưới ở trường?
Thế Thịnh vuốt má cô và nói:

Ừ, thử một lần đi. Anh đã chuẩn bị xong, cũng đã liên lạc với hiệu trưởng… Cuối tuần sau là có thể chụp. Chỉ cần em đồng ý chụp với anh, không cần phải làm gì khác, chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi…

Đồng Đồng không nói lên điều gì, cô chỉ nhìn Thế Thịnh, xúc động đến mức không thể diễn tả thành lời. Cô nhớ lại lúc năm 17 tuổi, cô đã từng ước mơ với Thế Thịnh rằng… khi họ kết hôn… cô muốn chụp ảnh cưới ở trường cấp ba. Thế Thịnh lúc đó chỉ mắng cô là trẻ con, và nói cô ngốc khi không chọn những địa điểm du lịch nổi tiếng. Cô không nghĩ rằng anh sẽ nhớ, thực ra, có lẽ cô cũng đã quên mình từng có ước mơ đó. Nếu hôm nay Thế Thịnh không nói, có lẽ cô đã quên đi, đã quên rằng mình từng mơ ước những điều như vậy…

Thế Thịnh biết rằng Đồng Đồng sẽ không nhớ, nhưng anh vẫn nhớ những gì cô đã nói với anh. Đôi khi, anh không biết mình yêu cô đến đâu, nhưng anh nhớ rất rõ từng câu, từng chữ, từng lời mà cô đã nói. Dù là bảy năm trước hay là ngay bây giờ, chỉ cần những gì cô nói, anh luôn ghi vào lòng, luôn nhớ kỹ!

Đôi mắt Đồng Đồng ửng đỏ, cô mím lại môi, lo sợ rằng cô sẽ bật khóc, vì vậy cô không dám nhìn thẳng vào anh. Thế Thịnh xoa xoa má cô, anh cười dịu dàng và nói:

Đừng khóc, không có gì phải khóc… Ngoan… đừng khóc… anh thương em.
Đồng Đồng ôm lấy eo anh, cô khẽ mũi, nghẹn ngào nói:

Thịnh… cảm ơn anh… cảm ơn anh nhiều!
Trưa hôm đó, Đồng Đồng đưa Thiên Vy đến bệnh viện khám thai. Cuối tháng này, Vy và chồng sắp quay về thành phố A, chỉ đi công tác ở đây đôi khi, sau này cô và Đồng Đồng sẽ gặp nhau ít hơn.

Sau khi khám, Vy và Đồng Đồng ra khỏi bệnh viện, lúc đó Vy mới hỏi cô:

Chuyện của Kim Trúc thế nào rồi? Có cần tao nói với chồng giúp Thịnh không?
Đồng Đồng nắm tay Vy, cô trả lời nhẹ nhàng:

Không cần, tao nghĩ Thịnh chắc đã làm rõ rồi.

Vậy mày định làm gì? Khi nào vạch mặt cô ta thì tao sẽ ủng hộ mày.

Đồng Đồng vỗ nhẹ lên tóc Vy, cô mắng:

Mày nghĩ gì thế?
Vy bất mãn:

Thế sao? Có phải bỏ qua à?
Đồng Đồng dịu dàng:

Tao không gặp vấn đề gì, có Thịnh và bác trai bảo vệ, cũng không mất gì ngoài chút hoảng loạn. Dù sao, Kim Trúc cũng là vợ sắp cưới của Duy Hiển, và mẹ anh ta đã mất quyền chủ mẫu sau vụ của tao.

Mày hiểu không, nhà chồng tao bây giờ lạnh lẽo như thời tiết mùa đông vậy. Nhưng cũng không nên quá tuyệt tình. Tổng thể, tao và Thịnh đã thảo luận với nhau, nếu chuyện không quá lớn, lại không ảnh hưởng nhiều đến tao… thì bỏ qua được thì bỏ qua, coi như làm phước cho con tao đi.”

Vy suy nghĩ một lát, sau đó cũng đồng ý:

Mày nghĩ thế cũng được, tao chỉ lo lắng cho mày.
Đồng Đồng cười và nhìn cô:

Không sao cả, nếu không có lời khuyên từ bác trai, Thịnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Kim Trúc. Mà tao cũng không thấy bị tổn thương lắm, người bị tổn thương nhất trong chuyện này là Kim Trúc chứ không phải tao.
Khi nhắc đến Kim Trúc, Vy tỏ ra phẫn nộ:

Tao không hiểu tại sao cô ấy lại tàn nhẫn như vậy? Dám dùng tính mạng của con mình để tranh giành lợi ích… cô ấy không xứng đáng làm mẹ… loại người tàn bạo quá.
Đồng Đồng thở dài, giọng cô trầm xuống:

Tao nghĩ… có lẽ Kim Trúc chỉ là muốn tự bảo vệ mình thôi, cô ấy không tàn nhẫn đến mức bỏ con mình như thế đâu. Giữa việc hại tao và việc sinh cháu trai cho gia đình Hoàng, việc sinh cháu trai vẫn là tốt hơn nhiều. Theo Thịnh nói, có thể đứa bé đã chết từ trong bụng mẹ, và Kim Trúc không ưa tao từ trước nên muốn kéo tao theo chịu tội cũng là điều dễ hiểu. Có một số điều, tao nói cũng không chắc mày hiểu hết, gia đình Thịnh đã phức tạp, và các mối quan hệ xung quanh cũng phức tạp hơn nhiều. Khó giải thích lắm, và tao cũng không muốn nhắc đến bọn họ.
Thiên Vy mặt mày nhăn nhó, cô phủi tay, cằn nhằn:

Thôi thôi đừng nói về gia đình Thịnh nữa, tao nghe là đã rối não rồi đấy.
Đồng Đồng cười, cô xoa bụng nhẹ của Vy, cô nói:

Được rồi, không nói nữa, kẻo con tao lại khó chịu. Quên chuyện này đi, giờ mày muốn ăn gì, chị đưa mày đi ăn?
Vy vui mừng:

Ăn lẩu, ăn lẩu đi, tao rất muốn ăn lẩu nhúng cay nhưng chồng tao không cho… đi ăn lẩu nhé Đồng Đồng? Được không? Được không?
Nhìn thấy sự nũng nịu và sự nài nỉ của Vy, Đồng Đồng chịu thua, cuối cùng quyết định đưa Vy đi ăn lẩu nhúng cay. Hai người vui vẻ khoác tay nhau ra khỏi sảnh bệnh viện, trong khi bên ngoài, xe của Thế Thịnh đã chờ sẵn từ lâu.

Trong khi đó, trong sảnh bệnh viện, Đồng Đồng không biết rằng có người từ nãy đến giờ vẫn đang lặng lẽ quan sát cô…

Chị… chị nói con nhỏ đó… đó chính là vợ của Thịnh… đứa đã hại chị?
Cô gái kia gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói chứa đầy thù hận:

Đúng vậy.
Cô gái trẻ hơn run rẩy, nội tâm cô đầy biến động, giọng run run:

Chị… chị biết nó là ai không?

Là ai?

Cô gái gằn từng chữ, nhưng vẫn kèm theo sự run rẩy:

Tay của em… đã làm thế này là do… do… nó.
Cô gái lớn tuổi nhăn nhó, mắt mở tròn, cô hỏi lớn tiếng:

Em nói gì? Con Đồng… nó là cái đứa từ Pháp đã đánh em chứ? Em có nhầm không vậy Rose?
Cô gái tên Rose lắc đầu, ánh mắt đỏ bừng vì tức giận:

Không thể nhầm được, dù có chết em cũng không nhầm nó với bất kỳ ai khác. Thật không ngờ… em lại gặp nó ở đây… nó lại còn là vợ…

Như một cơn gió thoáng qua, Rose bất ngờ nắm chặt tay của cô bạn bên cạnh, ánh mắt của cô lộ ra sự hoảng loạn, cô cố gắng hỏi gấp gáp:

Chị… nếu Thế Thịnh biết được về quá khứ của em và Lê Đồng ở Pháp… liệu anh ấy có tha thứ cho em không? Nó sắp là vợ của Thế Thịnh rồi, và em đã gây tổn thương cho nó đến như vậy… chị… chị giúp em… giúp em…
Cô gái lớn hơn cũng mất bình tĩnh, ai không biết thì cô biết rõ Thế Thịnh là người tàn nhẫn như thế nào. Nếu anh biết về quá khứ của Rose và Đồng Đồng, biết em gái cô đã từng làm chuyện kinh khủng đó với Đồng Đồng… chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho Rose. Mà Rose và cô là chị em thân thiết trong họ, nếu Rose gặp rắc rối, nhà cô cũng sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng…

Nắm chặt tay Rose, cô gái lớn tuổi dịu dàng trấn an:

Không sao, không sao đâu… cho đến bây giờ, Thế Thịnh cũng không biết em là ai cả phải không? Và dù là em gây chuyện nhưng người có tội vẫn là Lê Đồng… nó chắc chắn sẽ không dám nói cho bất kỳ ai biết về chuyện ở Pháp đâu… em hãy yên tâm.
Rose hoàn toàn mất bình tĩnh, cô nói nhưng giọng nhỏ nhẹ:

Chị có chắc không? Là Lê Đồng sẽ không tố cáo em cho Thế Thịnh không chị? Chắc chẳng phải chứ?

Chị không chắc lắm nhưng chị nghĩ như vậy, và bà mình cũng chưa từng nghe bà nội Hoàng nói đến việc Lê Đồng từng du học ở Pháp. Có thể là nó giấu, vì nếu chuyện này được phơi bày, người tổn thương nặng nhất vẫn sẽ là nó. Được rồi, bình tĩnh lại Rose, chị sẽ bảo vệ em… em là nạn nhân… em hiểu không?

Rose nhìn vào ánh mắt quyết định của chị gái, cô bắt đầu cảm thấy an lòng hơn. Chị của cô thông minh lắm, chị đã nói sẽ bảo vệ cô thì chắc chắn sẽ làm như vậy, cô không nên hoang mang quá đáng, không nên…

Tiểu Nguyệt nắm chặt vai của Rose, cô nghiêm túc nhắc nhở một lần nữa:

Rose, em phải nhớ rằng… trong tình huống của em và Lê Đồng… em là nạn nhân. Lê Đồng là kẻ muốn hại em, nó có vấn đề về tâm thần, nó là kẻ gây ra mọi vấn đề… em đúng, theo pháp luật em là đúng, em hiểu không? Không có gì phải sợ cả, nếu sợ thì Lê Đồng mới phải sợ, không phải em, hiểu chưa?
Rose gật đầu, trong ánh mắt của cô vẫn còn chút hoảng loạn:

Chị… nhưng Thế Thịnh… anh ấy rất tàn nhẫn… anh ấy sẽ không lắng nghe em đâu. Chị phải giúp em, giúp em ra đi chị. Hoặc… chúng ta có nên báo công an để bảo vệ mình không? Hoặc… báo với nhà họ Hoàng… em sợ… em sợ bị trả thù…
Cũng vì sự hoảng loạn của Rose, Tiểu Nguyệt cũng bắt đầu hoảng loạn, nhưng khi nghe ba chữ “nhà họ Hoàng”, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ dũng cảm…

Tiểu Nguyệt nắm chặt tay của Rose, cô nghiêm túc nói:

Rose, bình tĩnh! Chị biết ai có thể cứu được em rồi, Thế Thịnh không thể làm hại đến em đâu, anh ta chắc chắn không thể làm được điều đó.
Nói xong, Tiểu Nguyệt dẫn Rose vào phía trong, dù Rose có hỏi, cô cũng không có ý định trả lời. Cô không muốn làm hại Thế Thịnh, nhưng cô cũng không thể chấp nhận khi thấy Đồng Đồng hạnh phúc bên Thế Thịnh… cô không thể chấp nhận…

Nếu cô không thể có được, thì Đồng Đồng cũng không thể… Lê Đồng sẽ phải trả giá, chắc chắn!

Bài viết liên quan