Gả cho anh rể chương 38 | Kẻ giết người
Đồng Đồng đã về sớm hơn dự kiến vào ngày hôm đó, trong khi Thế Thịnh dường như sẽ về muộn hơn thông thường vì một công việc khẩn cấp. Bữa tối ở nhà họ Hoàng cũng trở nên trống trải hơn, thỉnh thoảng thiếu vắng một vài thành viên, không còn sôi động như trước.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với dì Miên, Đồng Đồng đã lên phòng, pha cho mình một ly trà và ngồi đọc sách, đợi Thế Thịnh về.
Khoảng 9 giờ tối, cửa phòng mở ra và Thế Thịnh bước vào. Anh nhìn thấy Đồng Đồng đang cười rạng rỡ nhìn anh, làm tan biến mọi mệt mỏi của anh. Anh đặt áo khoác sang một bên, sau đó ngồi xuống bên giường, hôn nhẹ lên trán cô trước khi hỏi:
Sau một ngày làm việc, em vẫn đọc sách à? Mắt có đau không?
Đồng Đồng lắc đầu và trả lời:
Em đang tìm thêm tư liệu cho công việc, càng đọc càng thú vị, không cảm thấy mệt chút nào cả. Anh đã ăn chưa? Hay là anh muốn tắm trước, em sẽ bảo phòng bếp đưa cơm lên cho anh nha?
Thế Thịnh ngồi thẳng lưng, cởi áo sơ mi, tay từ từ tháo nút áo, nhưng Đồng Đồng đã quan sát thấy điều đó. Anh nói:
Anh đã ăn ở công ty rồi, còn em này…
Cô nhìn anh:
Dạ?
Giọng của anh đột nhiên trầm xuống:
Anh vừa từ phòng của ba trở về, về chuyện của Kim Trúc… anh sẽ giao lại cho Duy Hiển để xử lý…
Đồng Đồng có chút ngạc nhiên và hỏi:
Đã có kết quả điều tra chưa?
Thế Thịnh nhìn cô và gật đầu:
Ừm, anh vừa nhận được kết quả vào tối nay.
Vậy, Kim Trúc… đã có thai thật sự hay không?
Thế Thịnh gật đầu, giọng nói trầm, biểu hiện sự không vui:
Cô ta đã từng mang thai, nhưng đứa bé đã mất sau khi cô ta ngã cầu thang khoảng một tuần. Cô ta sử dụng thuốc để giữ thai, muốn đổ tội cho em. Việc ngã cầu thang có vẻ như đã được lên kế hoạch từ trước bởi mẹ con cô ta. Nhưng anh không biết… không rõ liệu bà Sương có liên quan gì đến kế hoạch này của Kim Trúc không?
Tinh thần tốt đẹp của Đồng Đồng bỗng trở nên suy giảm đáng kể, cô mất vài giây để tỉnh táo lại. Cô và anh đã nghi ngờ rằng Kim Trúc có mưu đồ, nhưng khi biết được kết quả chính xác, cô vẫn không thể ngăn được cảm xúc khó chịu và phẫn nộ trong lòng mình. Nói sao bây giờ nhỉ, cô tức giận về việc Kim Trúc hại cô, nhưng cô càng tức giận về việc cô ta lợi dụng đứa bé của mình để âm mưu hại người khác. Đứa bé đã mất… điều đó thực sự quá tàn nhẫn!
Thế Thịnh biết Đồng Đồng rất nhạy cảm với chuyện đứa bé của Kim Trúc, giờ nhìn thấy cô buồn như vậy, anh thực sự rất lo lắng cho cô. Tối đó, khi nhận được kết quả từ A Nam, anh đã gọi cho bác sĩ Tân, muốn trao đổi về tình hình của Đồng Đồng. Bác sĩ Tân đã biết anh biết hết về quá khứ của cô và không giấu giếm. Anh ta đề xuất gặp mặt để trao đổi chi tiết hơn. Bác sĩ Tân cũng khuyên anh không cần lo lắng quá nhiều và tránh gợi nhớ cho Đồng Đồng về quá khứ đau buồn. Anh không muốn làm cô phải đau đớn thêm lần nữa.
Thế Thịnh vươn tay xoa nhẹ vào tóc của Đồng Đồng, anh gọi tên cô một cách nhẹ nhàng:
Đồng Đồng…
Cô nhìn lên với biểu cảm gượng gạo, khiến anh cảm thấy rất đau lòng. Anh muốn an ủi cô, nhưng nghe cô nói:
Thịnh, Kim Trúc đúng là xấu xa quá, phải không anh?
Anh nhìn sắc mặt của cô và gật đầu đồng ý:
Đúng, xấu xa thật.
Cô thở dài:
Vậy… ba muốn gì?
Thế Thịnh trả lời một cách trầm tư:
Ba muốn tôi giao chuyện này cho Duy Hiển tự giải quyết, để không làm ảnh hưởng đến tinh thần của em. Và Kim Trúc không ảnh hưởng đến sức khỏe của em, nên việc lớn chuyện này chỉ cần lời xin lỗi từ cô ta thôi. Chuyện này chỉ có toà án lương tâm mới có thể trừng phạt cô ta, vì luật pháp không thể giải quyết được.
Đồng Đồng im lặng một chút, sau đó nói nhẹ nhàng với anh:
Kim Trúc đã gánh chịu hậu quả của mình, không thể mang thai được nữa… chắc đây là một hình phạt nặng nhất đối với cô ta. Anh hãy làm theo ý ba đi, giao lại cho Duy Hiển. Em cũng không muốn vướng vào chuyện này nữa… không muốn nghĩ đến nó nữa.
Thế Thịnh ôm cô vào lòng và nói:
Được, em muốn thế nào thì anh sẽ làm. Quan trọng nhất là em đừng buồn, đừng lo lắng, đừng bận tâm… nhớ không?
Em biết mà, em không bận tâm lắm đâu. Chỉ là em thương đứa bé của Kim Trúc thôi, đứa bé không có lỗi với ai cả. Ngày mai anh giao lại cho Duy Hiển, anh ta sẽ làm thế nào thì tuỳ, miễn là anh ta phải có câu trả lời chấp nhận được từ các bậc lớn trong gia đình là được. Còn em không cần họ xin lỗi, chỉ cần họ không đề cập đến em, không xuất hiện trước mặt em… chỉ cần như vậy là đủ.
Thế Thịnh đồng ý:
Ừ, anh hiểu rồi, chúng ta sẽ giải quyết tình hình một cách êm đềm nhất… em đừng lo.
Anh ôm cô chặt hơn, nói một cách nhẹ nhàng và ấm áp:
Ngoan nào… đừng nghĩ nhiều nữa, anh đã lo hết rồi, ngoan!
Đồng Đồng gật đầu nhẹ nhàng, cô đặt gương mặt vào ngực anh, cảm nhận được sự an ủi từ anh, và trái tim cô dần trở nên yên bình hơn rất nhiều. Cô hiểu rằng cảm xúc của mình không tốt, nhưng cô thực sự cảm thấy đau lòng cho đứa bé… rất đau lòng!
Kim Trúc và Duy Hiển đã đến giải thích trước các người lớn trong gia đình. Mẹ của Kim Trúc cho biết, tinh thần của cô con gái không ổn định sau khi mất con, điều này làm cho cách cô ấy nói và suy nghĩ trở nên không kiểm soát được. Thực sự, từ khi biết khó khăn trong việc mang thai lại, Kim Trúc đã thay đổi rất nhiều, trở nên ít nói và trầm tính hơn. Theo như dì Đào kể lại, khi đến nhà họ Hoàng để giải thích, Kim Trúc hầu như không nói nhiều. Mọi thứ đều do bà Kim và Duy Hiển phát biểu, Kim Trúc chỉ đôi khi gật đầu đồng ý và có vẻ mặt buồn rầu.
Bác Nghĩa muốn che đậy sự cố của Kim Trúc và đề xuất một con đường lùi cho gia đình cô ta, vì vậy việc giải thích chỉ cần như vậy là đủ. Riêng Đồng Đồng, mặc dù không hiểu tại sao có máu ở chân mình vào ngày đó, nhưng sau khi suy nghĩ, cô đoán rằng đó là một kế hoạch của Kim Trúc. Cô ta đã cố ý gây sự để đổ lỗi cho cô, vì vậy chắc chắn cô ta đã chuẩn bị từ trước. Kim Trúc đã cố ý gặp cô ở dưới cầu thang, bê nặng đồ cho cô, đi sau cô, và giả vờ ngã xuống rồi vạch áo của cô. Tất cả đều là kế hoạch của mẹ con Kim Trúc từ trước, cho nên việc có thêm máu không phải là một sự cố.
Tuy nhiên, Đồng Đồng, sau khi từng trải qua mất mát của đứa bé, rất nhạy cảm với vấn đề này. Vì vậy, khi phát hiện máu ở chân mình, cô bắt đầu nghĩ về quá khứ và lầm tưởng rằng máu đó có thể là của Kim Trúc. Đồng Đồng vẫn chưa thể quên được chuyện đau buồn đó, và chỉ cần gặp phải tình huống tương tự, cô chắc chắn sẽ nhớ lại và đau lòng.
Bà Kim và Kim Trúc muốn đến xin lỗi Đồng Đồng, nhưng Thế Thịnh đã từ chối. Khi gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy tên họ liền tắt máy. Vì không thể gặp cô, cũng không thể nói chuyện với cô, họ đã từ bỏ ý định xin lỗi.
Nghe nói, Duy Hiển quyết định cắt đứt mọi liên lạc với Kim Trúc, và bà Sương, mẹ của anh ủng hộ quyết định đó. Mới ngày hôm qua, bà Kim đã đến nhà họ Hoàng muốn gặp bà Sương, nhưng bà Sương đã từ chối không chịu gặp. Thái độ này cho thấy họ muốn chấm dứt hoàn toàn mọi mối quan hệ với Kim Trúc và gia đình của cô ta. Tuy nhiên, không ai trách bà Sương, vì lỗi này là do mẹ con Kim Trúc đã tính toán sai. Họ muốn một kế hoạch hiệu quả, nhưng kết quả cuối cùng là họ đã mất cả lợi ích và danh dự.
Xe của ông chủ Hoàng dừng trước một con hẻm nhỏ, nằm sâu trong một làng quê vắng vẻ. Ông bước ra khỏi xe và đi bộ một quãng đường khá xa để đến ngôi nhà mái lá ở cuối hẻm. Khi đến trước cửa ngôi nhà nhỏ, ông không gõ cửa mà tự mình mở cửa và bước vào. Người trong nhà không có biểu hiện quá ngạc nhiên khi thấy ông chủ Hoàng xuất hiện.
Đại Trường đại sư đang quét dọn nhà, khi nhìn thấy ông chủ Hoàng, ông không tỏ ra bất ngờ, như đã trước đoán được. Ông đơn giản nói:
Phú Lục đến rồi à? Nếu không bận gì, ngồi đợi tôi một chút, tôi sẽ quét xong nhà rồi đến nói chuyện với ông.
Ông chủ Hoàng cũng không để ý nhiều, ông đi đến bàn cũ, kéo ghế và tự mình ngồi xuống.
Đại sư bận việc gì thì làm, tôi không có vấn đề gì cần gấp.
Đại sư chỉ cười nhẹ và tiếp tục quét nhà. Khi hoàn thành, ông pha trà và ngồi xuống để đón tiếp ông chủ Hoàng.
Tôi không ngờ ông lại đến gặp tôi sớm như vậy. Có chuyện gì vậy?
Ông chủ Hoàng uống một ngụm trà trước khi nói với đại sư:
Đại sư à, hôm nay tôi đến đây để hỏi về nhà của gia đình Lê.
Ồ, ông hỏi gì về họ?
Đại sư có thể giải thích cho tôi về tình hình của Lê Mộc và Lê Đồng không? Ngày trước, chính đại sư nói với tôi về con gái của họ Lê…
Đại Trường đại sư cắt ngang lời ông chủ Hoàng:
Đúng vậy, đúng tôi đã nói với Phú Lục về con gái của họ Lê có phúc tướng quý. Nếu con trai ông kết hôn với con gái họ Lê, thì đứa con sau này của ông sẽ là người có vận may và tài năng hiếm có trong dân gian.
Ông chủ Hoàng cảm thấy khó hiểu:
Vậy… sao kết quả lại như vậy đây, đại sư?
Đại sư không mấy khó chịu, ông giải thích:
Có lẽ Phú Lục đã quên, tôi đã từng nói với ông… để xem gia đình họ Lê thực sự có duyên với đứa bé mang mệnh quý đó không?
Ý của đại sư là gì?
Đại sư tiếp tục:
Phú Lục, khi tôi nói về điều này, tôi không muốn ông con trai ông cưới Lê Mộc, vì tôi nhận ra họ không hợp với nhau. Thêm vào đó, tôi đã tiết lộ về phúc tướng của gia đình họ Lê chỉ để đền đáp ơn của họ đã giúp sư thầy của tôi. Tôi đã nói rõ điều này, nhưng có lẽ ông hy vọng quá nhiều, nên giờ ông không hài lòng. Ông Nghĩa… mỗi người sinh ra đều có số mệnh riêng, nhưng cũng giống như duyên số, không thể ép buộc ai phải là của ai. Việc thay đổi duyên số cũng khó như thay đổi số mệnh, tốt nhất là không nên ép buộc.
Dừng lại một chút, đại sư tiếp tục:
Thực ra, tôi cũng từng hi vọng rằng Lê Mộc có thể kết duyên với một trong ba người con trai của ông. Gia đình họ Hoàng cũng không làm gì phạm vào đại kỵ. Nếu đứa bé từ bụng của Lê có thể mang dòng máu của gia đình Hoàng, thì điều đó thực sự tốt. Nhưng nếu không, cũng không sao. Phúc đức của tổ tiên là có, và người hiện tại không làm gì sai lầm… ông còn sợ điều gì nữa không, Phú Lục? Gia tộc của ông sẽ tiếp tục tồn tại, không nên có quá nhiều hoài nghi vào người, điều đó không lành mạnh.
Ông chủ Hoàng không phải là người cố chấp. Nghe được vài câu từ đại sư, ông hiểu rằng mình đã quá hy vọng vào đứa cháu tương lai của gia đình. Thật ra, những gì đại sư nói hoàn toàn đúng, chỉ là ông không thể chấp nhận được sự thật, không chấp nhận khi mất đi đứa cháu nội tài năng như vậy.
Thở dài một cái, ông chủ Hoàng tiếp tục:
Vậy còn Lê Đồng thì sao, đại sư? Con bé từng mang thai con của Thế Thịnh, nhưng mà…
Đại Trường đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, bày tỏ:
Có duyên thì mới gặp, mất duyên rồi thì coi như chưa từng có.
Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng ông chủ Hoàng vẫn không thể không cảm thấy thất vọng. Ông nâng tách trà lên, uống một ngụm, cảm giác như mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng mà ông đã mong chờ từ lâu.
Đại sư nhìn thấy ông chủ Hoàng thất vọng, không kìm được lòng, bắt đầu khuyên nhủ:
Phú Lục, có một điều tôi muốn nhắc lại với ông… Duyên số là điều không nên cưỡng ép. Tôi là người tu đạo, có thể không hiểu rõ được mong muốn từ người nắm giữ cả một tộc lớn như ông, nhưng tôi xem mình là bạn của ông… Muốn nhắc ông một vài điều như vậy…
Đại sư cứ nói đi, tôi không sao.
Đại sư rót trà, nhẹ nhàng tiếp tục:
Thực ra, ông Trời là công bằng, nếu ông sống theo đạo, không vi phạm đạo lý, ắt ngài sẽ không để ông gặp khó khăn. Cũng như việc của cô bé Lê, nếu không có duyên, không cần phải ép buộc. Tôi đã từng nhắc ông nên đối xử tốt với Lê Đồng, bù đắp cho những lỗi lầm của gia đình ông. Lê Mộc không có duyên với gia đình Hoàng, nhưng Lê Đồng có. Có những điều, ông cứ tin tôi… Lê Đồng sẽ giúp ông vượt qua nỗi lo sâu thẳm trong lòng đấy Phú Lục.
Ông chủ Hoàng nhìn đại sư, hơi chau mày, ông nhanh chóng hỏi:
Ý của đại sư là gì? Đồng Đồng sẽ giúp tôi như thế nào?
Đại sư cười, trả lời:
Những gì ông đang lo lắng, từng chuyện sẽ được giải quyết dần dần bởi cô bé. Tôi cũng đã xem quẻ cho ông, trong đó nói rằng sẽ có người quý trợ giúp tộc nhà ông vượt qua khó khăn lớn này… ông hãy đợi và thử xem lời tôi nói có đúng không. Nhưng ông cũng đừng hỏi là khó khăn là gì, ông cần phải làm gì, tôi không thể nói rõ hơn được. Thực ra, tôi cũng không biết, tôi chỉ nhìn thấy được đến đó, có thể coi như là tôi vô dụng đi.
Ông chủ Hoàng suy tư nhìn đại sư, ông hiểu rõ tính cách của đại sư, nếu ông không muốn nói, thì giết ông cũng không thể làm cho ông ấy nói thêm một lời nào nữa. Nhưng, ông chủ một gia đình lớn như ông không thể không lo lắng, đặc biệt khi nghe về một kiếp nạn lớn…
Vẫn cố nài nỉ đại sư một lần nữa:
Đại sư, tuy biết thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng ông… có thể cho tôi biết thêm một ít không?
Đại sư quyết định:
Phú Lục, cái gì là không nên cưỡng cầu… tôi tin rằng ông biết.
Nhưng tôi…
Nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của ông chủ Hoàng, đại sư lắc đầu cười khẽ trong lòng. Hai người đã quen biết đến mức hiểu nhau rõ, một người giữ bí mật không muốn tiết lộ, một người cứng đầu không chịu lắng nghe…
Cuối cùng, đại sư quyết định tiết lộ một ít cho ông chủ Hoàng:
Được rồi ông Nghĩa, đừng nhìn tôi với ánh mắt đầy lo sợ như vậy, quá đáng sợ đấy. Nhưng, hãy xem như là tôi giúp ông thêm một lần nữa, chỉ một lần duy nhất này thôi.
Ông chủ Hoàng hạnh phúc:
Được, cảm ơn đại sư, tôi thật lòng biết ơn.
Đại sư vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, có chút khác biệt:
Hãy chờ đến khi mọi việc ổn định, khi đó mới cần cảm ơn. Phú Lục, hãy nhớ… nếu có điều gì đột ngột xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của ông. Thay vì hành động quyết liệt, tôi khuyên ông hãy nhìn về hướng mà Lê Đồng đi. Không chỉ là ông, tôi cũng muốn ông khuyên thằng bé Thế Thịnh của ông… lựa chọn người có duyên phúc để giải quyết sự bất hòa. Và một ngày nào đó, ông sẽ hiểu, sự xuất hiện của Lê Đồng… không phải là ngẫu nhiên. Tin tôi!
Buổi họp mặt thường niên của gia đình Hoàng, tất cả con cháu, từ nhánh lớn đến nhánh nhỏ, đều tề tụng về để tham dự. Mọi người cũng đều háo hức chờ đợi sự kiện lớn sắp diễn ra, để nhìn xem “Phú Thất” tương lai của gia đình sẽ là người như thế nào.
Thế Thịnh đã sẵn sàng từ sớm, sau một buổi tiếp khách mệt mỏi, anh định tìm Đồng Đồng để hỏi xem cô đã về chưa. Khi anh vừa kết nối điện thoại, Duy Kiên lại đến với vẻ mặt lo lắng.
Anh, anh nhìn kìa… đó có phải là… Đồng Đồng không?
Thế Thịnh sửng sốt, anh quay sang nhìn màn hình lớn. Màn hình đang phát một video ghi lại cảnh tượng…
Đồng Đồng đang bị cảnh sát Pháp dẫn đi… cô trông gầy gò và xanh xao… xung quanh đám đông đang chỉ trỏ và bàn luận về cô… cảnh tượng trông thảm hại và đáng thương.
Trong lúc mọi người đang hoang mang, từ góc phòng, một cô gái xuất hiện. Cô đứng dưới màn hình lớn, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ nhìn về phía những người có mặt trong phòng. Cô đột ngột quỳ xuống, giọng nói đầy nghẹn ngào và uất ức:
Xin mọi người hãy phân xử công bằng cho tôi, giúp tôi lấy lại công lý… vợ tương lai của Thế Thịnh đã hại tôi. Cô ta tấn công tôi, cô ta muốn giết tôi… xin mọi người hãy cứu tôi… cứu tôi!
Cô gái khấp khởi gập đầu, tiếng “bịch bịch” đầy đau lòng vang lên, khiến cho ai nghe cũng cảm thấy đau lòng. Mọi người đều hoang mang và sững sờ, họ không nhìn về cô gái, mà lại đổ mắt về phía Thế Thịnh…
Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, giọng nói hoảng loạn của cô gái kia lại vang lên:
Lê Đồng, cô ấy là kẻ giết người, cô ấy có bệnh tâm thần, cô ấy không xứng đáng trở thành dâu nhà Hoàng. Xin mọi người hãy cứu tôi, cứu tôi khỏi Lê Đồng, cứu tôi khỏi sự trả thù của… Thế Thịnh… cứu tôi!