Gả cho anh rể chương 39 | Em là người tốt
Ngày họp mặt thường niên đang diễn ra vui vẻ bỗng chốc chuyển sang một không khí nặng nề. Thế Thịnh gần như mất bình tĩnh khi nhìn thấy hình ảnh Đồng Đồng bị cảnh sát dẫn đi. May mắn có Duy Hiển và ông chủ Hoàng kịp ngăn cản anh, tránh anh phạm hậu quả nghiêm trọng. Anh biết Rose là ai, cô ta là em gái của Tiểu Nguyệt…
Trời ơi, thật là điều không thể hiểu nổi, có lẽ họ muốn kết thúc cuộc sống này bằng cách này!
Rose đang kể lại câu chuyện của cô và Đồng Đồng, tất nhiên những gì cô nói đều có lợi cho mình.
Thế Thịnh không nhịn được, khi Đồng Đồng bị cảnh sát đưa đi, anh liền hỏi:
Cô nghĩ làm sao mà Đồng Đồng lại đột nhiên tấn công cô như vậy? Có thể có chuyện nào phi lý như vậy không?
Rose giật mình:
Anh Thịnh… tất cả những gì tôi nói đều là sự thật… Lê Đồng đã tấn công tôi cố ý… anh đừng…
Duy Kiên kéo Thế Thịnh, anh cũng bày tỏ sự bất bình nhưng không thể để Thế Thịnh làm điều gì không tốt cho Đồng Đồng. Anh nhắc nhở:
Anh à… cẩn thận đừng rơi vào bẫy.
Thế Thịnh biết cân nhắc, có Duy Kiên bên cạnh, anh không thể gần gũi với Rose. Nhưng anh không thể nhịn được, nhìn cô ta vuốt vuốt tội lỗi cho mình, anh giữ bình tĩnh và nói:
Tôi đồng ý với cô rằng Đồng Đồng đã tấn công cô. Nhưng cô nói cho tôi biết, không có lửa thì làm sao có khói? Có thể một cô gái như Đồng Đồng, đang học tập ở Pháp, lại bất ngờ trở nên hung hăng đến vậy sao?
Rose không đủ khả năng đối đầu với Thế Thịnh, dưới sức ép và sắc bén của anh, cô run rẩy. Khi cô mới vừa tố cáo Đồng Đồng còn rất mạnh mẽ, giờ đây cô trở nên yếu đuối, nhìn sang Thái Phượng như đang cầu cứu.
Thái Phượng không hề quan tâm đến cô ta, anh ta đang lướt điện thoại như không có gì xảy ra.
Thế Thịnh quan sát mọi cử chỉ của Rose, khi thấy cô nhìn sang Thái Phượng, anh cảm thấy sự tức giận bốc lên như lửa đốt. Người này thực sự tàn ác, đối với một cô gái yếu đuối như Đồng Đồng, anh ta cũng không chịu tha thứ. Nhưng hiện tại anh không có bằng chứng, không thể lôi kéo người này ra ánh sáng được.
Ông chủ Hoàng cũng phát biểu nghiêm túc, ông muốn chuyển sự chú ý của mọi người sang vấn đề khác.
Cô Rose, nếu muốn tố cáo con trai tôi, cô cần phải có bằng chứng rõ ràng. Tôi chỉ nghe cô kể về Đồng Đồng, chưa thấy bằng chứng nào chứng minh con trai và con dâu tương lai của tôi có ý định hại cô. Và có vẻ như… cô là em gái của Tiểu Nguyệt… cháu gái bà lão Hà… đúng không?
Một người từ phe của ông chủ Hoàng phụ họa:
Thì ra đây là em của cô gái định tố cáo Tiểu Nguyệt đấy phải không? Làm sao tôi chưa từng nghe đến cô này nhỉ? Đâu mà có cơ hội vào đây kể chuyện à? Liệu có phải vệ sỹ cho cô vào đây không?
Rose lúng túng trước các vị trưởng bối, không biết phản ứng thế nào.
Tôi… tôi… tôi không…
Một người phát ngôn đứng lên bênh vực Rose:
Ông Nghĩa, không cần phải trách móc một cô gái như vậy, cô ấy chỉ nói sự thật thôi. Đừng vội đánh giá mà không biết chuyện “tốt” của cô gái Lê Đồng. Nếu không có cô Rose, chúng ta có thể bị lừa gạt.
Thế Thịnh không kiên nhẫn với ông chủ Hoàng và đáp lại ngay:
Cảm ơn sự quan tâm của ông, nhưng chuyện này chúng ta cần nghe từ cả hai phía. Đừng vội kết án chỉ từ một phía.
Người kia cũng không ngần ngại:
Chú chỉ muốn bảo vệ con thôi, Thế Thịnh. Con sau này sẽ thừa kế Phú Ấn, không thể để cho người ngoài ảnh hưởng xấu đến con. Dù con muốn bỏ qua, nhưng chúng tôi không chắc rằng các trưởng bối sẽ đồng ý. Con nên học hỏi từ ba mình, không nên bướng như trẻ con.
Thế Thịnh cười nhạt:
Chú thật tốt, nhưng tôi không nghĩ chú quan tâm đến tương lai của tôi như vậy… thật may mắn…
Vị kia cũng không đáp lại. Dù nói thế nhưng ai cũng biết vị này ủng hộ Thái Phượng. Mối quan hệ giữa ông chủ Hoàng và Thái Phượng luôn căng thẳng. Thế Thịnh nhìn về phía Rose, nói mạnh mẽ:
Cô Rose, tôi sẽ không làm gì để làm khó cho cô hoặc gây rối cho vợ tôi. Nếu cô chắc chắn rằng vợ tôi đã hại cô, thì tôi sẽ đưa vụ án ra ánh sáng một lần nữa. Chúng ta sẽ tìm hiểu rõ vụ việc này.
Rose gần như nghẹn ngào trước lời của Thế Thịnh. Anh ta bao che người nhà như vậy, và tỏ ra quyết đoán.
Nhưng đã là quá khứ cách đây 3,4 năm, làm sao mà đưa vụ án ra ánh sáng được, đặc biệt là khi nó xảy ra ở Pháp…
Thế Thịnh cười:
Tôi có cách, cô Rose không cần phải lo. Tôi sẽ công bằng cho cả cô và vợ tôi.
Rose không biết phải làm gì khi đối mặt với tình hình. Cô cảm thấy rất khó khăn trong việc đưa ra quyết định.
Thái Phượng nhìn thấy Rose không quyết đoán, anh cảm thấy thất vọng. Anh nghĩ rằng cô là người chỉ biết ức hiếp người khác mà không dám đối mặt với vấn đề. Nếu không phải cần cô ra mặt, anh đã đối đầu với cô vì hành vi ức hiếp Đồng Đồng. Thái Phượng thấy cô không quyết đoán và lại còn muốn tránh xa vụ án này. Anh cảm thấy tội nghiệp cho Đồng Đồng và nghĩ rằng Rose không xứng đáng với sự nhát gan và ưa hiếp người như vậy.
Mặc dù không hài lòng với Rose, nhưng Thái Phượng không thể để cô bị Thế Thịnh ép buộc được. Kế hoạch của anh phải được thực hiện, và anh quyết định không để Rose làm trở ngại cho việc đó. Anh đứng lên và đề xuất quyết định của mình với mọi người.
Chúng ta phải lắng nghe cả hai phía trước khi quyết định. Không thể dựa vào một phía mà đưa ra kết luận. Mọi người thấy sao?
Tất cả đều đồng ý với ý kiến của Thái Phượng. Dù không phải ai cũng muốn bênh vực Đồng Đồng, nhưng họ muốn nghe cả hai phiên bản của câu chuyện.
Thế Thịnh không nói gì, chỉ nhìn Thái Phượng một cách chằm chằm. Anh không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy việc Rose không quyết đoán như vậy làm mọi việc phức tạp hơn. Anh tự hỏi xem Thái Phượng đang âm mưu gì.
Đồng Đồng biết chuyện của Rose từ Lami, thay vì ở lại tiệc, cô quyết định sớm trở về Sài Gòn.
Khi cô đến, Thế Thịnh đã chờ sẵn. Anh không kìm lòng được khi thấy cô, và ôm cô vào lòng. Sau nhiều lo lắng, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi cô đã an toàn về đến.
Có mệt không? Đói không? Anh nấu mì cho em nhé?
Đồng Đồng gật đầu, cảm thấy muốn khóc. Cô ngăn nước mắt và trả lời:
Anh nấu mì trứng xúc xích, thêm một ít sa tế cay… được không?
Thế Thịnh gật đầu:
Được, anh sẽ nấu cho em.
Mười lăm phút sau, một bát mì nóng hổi được mang lên. Đồng Đồng ngồi xuống ăn mì, nhưng cảm thấy nước mắt tuôn trào. Thế Thịnh thấy cô khóc, lau nước mắt cho cô và hỏi:
Cay quá phải không? Anh xin lỗi, sa tế quá cay. Đừng ăn nữa, anh sẽ nấu mì khác cho em.
Đồng Đồng cúi đầu, nước mắt rơi dài trên má. Cô khẽ nức nở:
Cay quá… anh đừng làm như vậy nữa… em không chịu được.
Thế Thịnh nhìn cô, mắt ửng hồng vì nước mắt. Anh biết mọi chi tiết về Đồng Đồng ở Pháp từ bác sĩ Tân. Cô bị Rose ăn cắp bài thi, bị bạn của Rose bắt nạt. Anh biết cô trải qua những thời điểm khó khăn, nhưng không dám tưởng tượng cô đã trải qua những gì. Anh không thể hiểu được sự đau khổ của cô, không dám tưởng tượng.
Làm sao cô có thể chống lại tất cả mọi thứ một mình? Đám bạn cô bày mưu hại cô, và cảnh sát bắt giữ cô. Anh không dám suy nghĩ về những gì cô đã trải qua, sợ rằng anh sẽ không thể chịu đựng.
Đồng Đồng nhớ lại những thời khắc khó khăn, cô không kìm được nước mắt. Cô luôn tự nhủ mình phải mạnh mẽ, không được yếu đuối. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy mệt mỏi, uất ức và đau lòng. Cô tự hỏi liệu mình sinh ra để trả giá hay không, tại sao cuộc sống của cô luôn khó khăn như vậy.
Thế Thịnh ôm cô, cảm nhận nước mắt cô rơi trên áo anh. Ôm cô, anh không biết phải làm gì. Cô gái của anh, sao lại phải chịu đựng như vậy?
Đừng lo, có anh ở đây, sẽ không ai làm gì được em đâu.
Đồng Đồng khóc nức nở:
Anh ơi… em không có ý… không có ý gì cả… không muốn làm như vậy… em sợ lắm…
Thế Thịnh vỗ nhẹ lưng cô, trấn an:
Anh biết mà, em không có ý gì đâu… Đồng Đồng của anh là người tốt, không phải xấu xa. Là do Rose, không phải lỗi của em.
Cô gật đầu, kể với anh:
Anh biết không… em rời xa anh… cuộc sống của em đầy khó khăn. Em mất anh, mất con, tâm trạng không ổn. Em muốn quên anh khi đến Pháp, nhưng mọi thứ lại trở nên tồi tệ khi Rose xuất hiện. Cô ta ghét em, giàu có hơn em, không ưa vì em cũng là người Việt. Cô ta ăn cắp bài thi của em, nhốt em trong nhà kho. Em sợ lắm… một mình trong bóng tối…
Đồng Đồng nói xong, cô bất ngờ cuống lên:
Em không có ý định làm tay của Rose bị liệt suốt đời. Em chỉ muốn cho cô ta một bài học, em tát cô ta hai cái, cô ta cũng đánh em mà… cô ta đánh em đau lắm… nhưng… nhưng…
Thế Thịnh nắm chặt đôi tay run rẩy của Đồng Đồng, anh lo lắng hơn cả cô.
Được rồi Đồng Đồng, anh hiểu, anh hiểu mà. Em không phải là người sai, chỉ là một sự cố thôi…
Đồng Đồng tiếp tục kể:
Rose ngã… cô ta ngã và đè trúng tay cô ta. Thịnh… em không cố ý… em không có ý hành hung…
Cô nhìn anh, bày tỏ sự bất lực:
Mọi người nói em hành hung, nhưng… em không có… em bị Rose ức hiếp… tại sao họ không tin em? Có phải vì vẻ ngoài của em? Hay vì em quá đáng ghét… hay tại vì em đáng bị như thế? Anh có tin em không? Em không muốn giết Rose… em không có…
Thế Thịnh nhìn Đồng Đồng, lòng đau như bị siết nghẹn. Anh biết cô bị mọi người cô lập, và cô gái nhỏ này phải chịu đựng nhiều đau khổ. Anh không thể tin nổi cô phải trải qua những điều đó.
Anh ôm chặt Đồng Đồng, nói với cô:
Đồng Đồng, anh xin lỗi… nếu muốn khóc, hãy khóc đi. Anh sẽ luôn ở đây, cùng em trải qua mọi điều, cùng em chịu đựng mọi khó khăn. Anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa… anh hứa… anh hứa!
Đồng Đồng nức nở trong lòng anh, cô gật đầu, khóc hết nước mắt. Cuối cùng, cô đã có thể thoải mái nói ra mọi điều trong lòng mình. Điều đó không giải quyết được vấn đề, nhưng giúp cô nhẹ lòng hơn rất nhiều. Chỉ có người đã từng trải qua mới hiểu được cảm giác của cô khi giãn ra một hơi nhẹ nhõm!