Gả cho anh rể Chương 4 | Bà Hai ác cảm với Đồng Đồng
Dì Kiều thật là một người tự tin và linh hoạt. Chỉ với một khoản tiền phí sinh hoạt nhỏ, dì đã dám tố cáo bà Hai trước mặt nhiều người trong buổi cơm. Ban đầu, bà Hai không mấy quan tâm và giữ thái độ dửng dưng. Nhưng sau khi nghe dì Kiều tiết lộ thêm vài chi tiết, bà Hai cuối cùng cũng phải nhận thức và có phản ứng, không thể giả vờ như không có chuyện gì.
Trong suốt buổi, Đồng Đồng chỉ im lặng ngồi đó, lắng nghe mọi thứ xảy ra. Cô ấy chỉ lên tiếng khi cần và tỏ ra như một người không liên quan, nhưng sự bất mãn của ông chủ Hoàng trở nên rõ ràng khi ông bắt đầu thể hiện sự không hài lòng với việc cắt giảm phí sinh hoạt của Đồng Đồng. Tuy nhiên, ông không dám quá khích, đặc biệt khi con dâu tương lai vẫn chưa vào gia đình chính thức. Ông chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Sương, sau này em hãy cẩn thận hơn trong việc quản lý công việc nhà. Đồng Đồng là người mới, gia đình họ Lê không phải là gia đình thiếu thốn về tài chính, nên không thể đối xử một cách không công bằng với họ.
Bà Hai gật đầu, cười nhẹ và chấp nhận lỗi:
– Em đã mắc lỗi. Nhưng Đồng Đồng cũng quá mờ ám với em. Nếu có vấn đề gì không rõ, không hài lòng, cô ấy có thể đến hỏi em trực tiếp, không cần phải thông qua Yến Kiều. Mọi người trong nhà đều biết Yến Kiều thẳng tính từ trước đến nay, và tính cách của chúng tôi không hợp.
Dì Kiều nhẹ nhàng đặt tôm rim vào đĩa ăn riêng của ông chủ Hoàng, sau đó buông đũa và mỉm cười dịu dàng với bà Hai:
– Chị Hai nói vậy là không công bằng với Đồng Đồng. Sáng nay, khi đến thăm chị Ba, em ngẫu hỏi Đồng Đồng liệu cô ấy đã nhận được phí sinh hoạt chưa. Em lo rằng chị Hai quá bận nên đã quên, như lần trước chị đã quên phí của chị Ba.
Bị đâm vào nỗi đau, bà Hai nhìn chằm chằm vào dì Kiều với ánh mắt tức giận. Bà Hai không ưa Đồng Đồng từ trước, ban đầu cô chỉ được xem như là người thế thân cho Lê Mộc, nhưng bất ngờ lại thu hút sự chú ý của chồng bà và có khả năng trở thành mợ Hai trong gia đình họ Hoàng. Bà cảm thấy không hài lòng và quyết định cắt giảm phí sinh hoạt của cô, là cách để cảnh báo và làm cho cô nhận thức rằng thân phận của cô không cao quý như bà nghĩ. Nhưng bà đã đánh giá thấp sai lầm, không ngờ rằng Đồng Đồng sẽ nhanh chóng kết thân với Yến Kiều và đối đầu lại bà. Đúng là một nhóm “yêu tinh”!
Dì Kiều, biết rằng bà Hai bị chọc vào điểm yếu, tiếp tục nói:
– Em nghĩ chị có một quan điểm thiên vị với Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng đã được anh Nghĩa công nhận là thành viên trong gia đình họ Hoàng. Chỉ còn chờ cô ấy sinh con và trở thành vợ Thế Thịnh. Chị không thể phân biệt đối xử như vậy, nếu để Thế Thịnh nghe thấy thì sẽ làm tổn thương mối quan hệ mẹ con. Cô Trúc được 50 triệu mỗi tháng, Đồng Đồng chỉ được 5 triệu… chênh lệch quá lớn, chị Hai ạ.
Bà Hai tức giận nhưng không thể tranh cãi trước mặt chồng. Cô nhìn về phía Đồng Đồng, nhẹ nhàng nhắc nhở và nở nụ cười miễn cưỡng:
– Cô Đồng, đó là lỗi của tôi. Vì tôi quá bận rộn nên đã nhầm lẫn về việc chuyển phí sinh hoạt cho cô. Tôi sẽ sắp xếp lại sau. Hy vọng cô đừng giữ trong lòng.
Kim Trúc, ngồi yên lặng bên cạnh, lên tiếng để bảo vệ mẹ chồng tương lai:
– Bác thật bận rộn, chị Đồng, chị cũng hiểu đó. Gần đến đám cưới của em và anh Hiển, bác rất bận. Từ trước đến nay, bác luôn công bằng và không có ý định làm tổn thương chị đâu. Chị Đồng, đừng giữ lòng với điều này, chúng ta đều là gia đình mà.
Kim Trúc nhấn mạnh ba từ “người một nhà”, như muốn nhắc nhở Đồng Đồng không nên làm vấn đề lớn hơn cần thiết. Đối với chuyện này, cô cũng không muốn phóng đại, nhưng khi nghe Kim Trúc cảnh báo như vậy, cô cảm thấy hơi bị áp đặt. Tuy nhiên, cũng không trách Kim Trúc, vì nếu hôm nay là dì Miên gặp vấn đề, cô cũng sẽ như vậy, sẽ lên tiếng bảo vệ dì mình không vấp phải bất kỳ khó khăn nào.
Đồng Đồng đưa thêm một miếng thịt bò vào đĩa riêng của bà Hai và nhẹ nhàng phát biểu:
– Tôi không trách ai cả, cũng không muốn giữ lòng đâu, mọi người cũng đừng làm to lên chuyện này. Dì Kiều chỉ lo lắng về việc nhà họ Hoàng bị đánh bóng danh tiếng, nên mới nhắc nhở như vậy. Nhưng tôi nghĩ việc nói rõ ràng như vậy cũng là tốt, tránh hiểu lầm và tạo ra sự đồng thuận.
Rồi cô quay sang dì Kiều:
– Dì Kiều, cảm ơn dì đã quan tâm và đồng cảm với tôi, dù làm phiền dì một chút.
Dì Kiều hiểu ý cô và cười dịu dàng, trả lời:
– Không có gì là phiền phức cả, miễn là cô không cảm thấy bất an khi ở đây là được. Tôi lo lắng vì sự phô trương của nhà họ Hoàng, nếu cô gặp khó khăn, hãy đến gặp tôi. Dù tôi thẳng tính nhưng cũng biết lắng nghe, tôi sẽ giúp đỡ cô nếu có thể.
– Vậy thì tôi cảm ơn dì Kiều trước, nếu có vấn đề gì tôi sẽ tìm đến dì ngay.
Dì Kiều gật đầu và không bàn luận thêm về vấn đề này của bà Hai. Thực ra, dì Kiều cũng không nghĩ rằng mình có thể làm gì được với bà Hai, chỉ là dì không ưa thói ép buộc ác độc của bà ta nên mới nhắc nhở một chút. Dù dì không thích bà Sương, nhưng dì cũng nhận ra rằng chỉ cần một vài biện pháp nhỏ như vậy, không thể làm sụp đổ địa vị của bà Sương trong gia đình họ Hoàng. Con cái của dì còn quá nhỏ, trong khi đó con cái của bà Sương đã trưởng thành, việc lật đổ bà ta sẽ rất khó. Dì muốn giúp Đồng Đồng cũng vì dì đánh giá cao tính cách và địa vị đặc biệt của cô trong gia đình họ Hoàng. Hơn nữa, dì nhận ra rằng Thế Thịnh có cảm tình với Đồng Đồng, sự thân thiết của cô với Thế Thịnh sẽ làm mối quan hệ giữa dì và Thế Thịnh tốt hơn, cũng sẽ giúp ích cho dì trong việc tranh giành địa vị sau này. Dì sẽ không chấp nhận sống một cuộc đời như của Thuỵ Miên, không hề ngây ngốc vì tình yêu mà hy sinh tất cả, điều đó quá ngây thơ.
Ông chủ Hoàng cảm thấy ấn tượng với sự tỉnh táo của Đồng Đồng, càng thêm thiện cảm với cô. Một cô gái điềm đạm và kiên nhẫn như vậy, nếu ở bên cạnh con trai ông, sẽ là một điều tốt, nhưng lại tiếc rằng… Thôi kệ đi, trên đời này không thiếu phụ nữ đẹp và tốt bụng, không có gì đáng tiếc ở đây.
– Nhà mình có vẻ vui vẻ đấy, ngoài kia mọi người cười nói rôm rả rồi đấy.
Tiếng nói là của một người đàn ông, Đồng Đồng nhìn theo hướng tiếng nói và thấy một người đàn ông bước vào. Anh ấy mặc đồ tây trang, quần âu đen và áo sơ mi sọc xanh, trông rất lịch lãm. Gương mặt của anh ấy có vài nét giống bà Hai, đẹp trai và rạng ngời.
Bà Hai thấy con trai về, gương mặt liền tươi sáng, hỏi:
– Hiển, con về từ khi nào vậy? Ăn cơm chưa? Ăn ngay đi con.
Hiển là cậu Ba của nhà họ Hoàng, con trai của bà Hai, làm việc dưới sự chỉ đạo của ông chủ Hoàng, rất có tài và được nhiều người trong gia đình tôn trọng.
Ông chủ Hoàng thấy con trai về, biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt nhẹ nhàng hơn một chút, ông nhấn mạnh:
– Phó tổng nói mai con mới về chứ? Mọi chuyện đã xử lý xong rồi à?
Hiển gật đầu và cười nhẹ:
– Xử lý xong sớm nên con về sớm, mai còn nhiều việc phải làm lắm ba.
Ông Hoàng rất hài lòng nhưng cũng nhắc nhở con trai:
– Ừ, công việc quan trọng nhưng con phải chú ý đến sức khỏe. Sắp đến ngày cưới rồi, dành thời gian đưa Kim Trúc và mẹ con đi chuẩn bị cho đám cưới. Việc gì không quan trọng thì để phó tổng giải quyết, bận thì gọi Duy Kiên về giúp một tay.
Cậu Ba, với vẻ mặt hồn nhiên, thả nhẹ ghế xuống và nói:
– Chú Tư đang rất bận rộn với công việc của công ty con. Nếu ba gọi chú ấy về, chắc chú ấy sẽ trốn tránh đi đấy. Nhưng đừng lo, con sẽ sắp xếp được mọi thứ. Khi hợp đồng này hoàn tất, con sẽ có thời gian rảnh rỗi hơn. Điều này không ảnh hưởng đến đám cưới của con và Kim Trúc đâu.
– Rất tốt nếu con có thể sắp xếp được.
Sau đó, cậu Ba mới để ý đến mọi người xung quanh và nói:
– Mọi người vẫn khoẻ chứ? Con đi công tác có mua quà cho mọi người. Sau này con sẽ yêu cầu vú Phương mang lên phòng cho mọi người. À, dì Kiều, con còn mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ nữa. Dì xem qua rồi đưa giúp con nhé.
Dì Kiều cười rạng rỡ và cảm ơn.
Bà Hai rất hài lòng về cậu con trai xuất sắc của mình. Trong lòng bà, Duy Hiển luôn vượt trội hơn Thế Thịnh ở mọi phương diện. Bà luôn so sánh hai người, nhưng chưa bao giờ bà cảm thấy Thế Thịnh tốt hơn con trai mình. Dĩ nhiên, điều này có phần chủ quan của một người mẹ, ai mà không tự hào về con mình chứ?
– Trúc, anh có mua quà cho hai bác bên nhà. Sau này anh đưa em về, anh sẽ ghé thăm hai bác luôn.
Kim Trúc cười tươi, cũng rất hài lòng về cậu Ba của nhà họ Hoàng. Chồng sắp cưới của cô là một người rất xuất sắc, mặc dù không phải là đẹp trai như cậu Hai, nhưng hiện tại anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Vương, mạnh mẽ hơn nhiều so với người đang cố gắng mở công ty kia. Anh ấy còn rất quan tâm và yêu thương cô, khiến các chị em trong gia đình họ ganh tị, còn ba mẹ cô thì vô cùng hài lòng, không còn so sánh cô với Lê Mộc nữa.
Cậu Ba lúc này mới để ý đến người ngồi im lặng bên cạnh dì Miên, anh biết cô là Lê Đồng, em gái của Lê Mộc. Nhưng vì anh và Thế Thịnh không hợp, mẹ anh cũng không ưa thích dì Miên nên dù biết cô là ai nhưng anh vẫn giả vờ như không biết. Anh nhìn cô một cách ngạc nhiên và hỏi:
– Mẹ, cô gái kia là ai vậy? Nhà mình có khách sao?
Bà Hai vui vẻ giới thiệu với con trai:
– À, đây là cô Đồng, em gái của Lê Mộc.
Mấy từ “em gái của Lê Mộc” làm cho dì Miên cảm thấy không vui. Bà biết rõ ý đồ của bà Sương, muốn làm Đồng Đồng khó chịu thôi.
Cậu Ba giả vờ ngạc nhiên và hỏi:
– Vậy là chuyện mẹ nói với con hôm trước… em gái của chị dâu đến đây thay thế cho chị ta?”\
Đồng Đồng không thể nhịn nổi, cô thực sự cảm thấy khó chịu với cuộc trò chuyện của hai mẹ con này.
– Cậu Ba, chắc là cậu hiểu lầm. Tôi không phải người thay thế. Nếu cậu còn thắc mắc, có thể hỏi ông chủ Hoàng.
Duy Hiển nhìn cô, anh có chút ngạc nhiên với lời phản bác sắc sảo của cô. Anh biết Lê Mộc, cô ta yếu đuối và thuỳ mị, hoàn toàn không giống với Lê Đồng, có lời nói mạnh mẽ và kiên định. Anh đã nghe nói hai người là sinh đôi nhưng gương mặt và tính cách của họ không giống nhau. Tuy nhiên, anh phải công nhận rằng Lê Đồng thực sự rất xinh đẹp, đẹp nhất trong tất cả các cô gái mà anh từng gặp. Anh không phải là người chỉ thích vẻ ngoài nhưng không thể phủ nhận sức hút của nhan sắc. Thực ra, trong thời đại này, người đẹp không hiếm, nhưng người vừa xinh đẹp vừa có cái chất đặc biệt thì lại rất hiếm. Và may mắn thay, Lê Đồng sở hữu cả hai, sự xinh đẹp và tính cách cao quý.
Đồng Đồng nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Duy Hiển và cảm thấy ngột ngạt. Cô thích ngắm trai đẹp, nhưng không thích những người đàn ông có tính cách khoe khoang như vậy. Nếu Thế Thịnh là đôi miệng độc đáo, thì cậu Ba này là một bộ miệng quá khích. Cô không tin rằng anh ta không biết cô là ai.
Duy Hiển vui vẻ cười:
– Vậy là tôi đã hiểu nhầm à?
Đồng Đồng trả lời mạnh mẽ:
– Không phải là hiểu lầm, nhưng tôi không phải là người thay thế. Lê Mộc là Lê Mộc, tôi là tôi, hai chúng tôi khác nhau.
Duy Hiển gật đầu, nụ cười nhẹ trên môi, anh cảm thấy cô gái này khác biệt, cách nói chuyện của cô không nhàm chán như những cô gái khác, không luôn dùng nụ cười quyến rũ để nói chuyện với anh.
– Vậy sau này tôi gọi cô làm sao? Là chị dâu hay là…
Cô cười:
– Tôi có tên, tôi là Đồng, cậu Ba có thể gọi tôi là cô Đồng hoặc Đồng Đồng, tùy ý. Tôi chưa phải là chị dâu của cậu Ba, đó là một ngày xa vời.
Cậu Ba gật đầu:
– Đồng Đồng, tên nghe hay quá. Chào mừng cô Đồng đến nhà họ Hoàng, hy vọng cô sẽ sớm trở thành chị dâu của tôi.
– Cảm ơn cậu Ba.
Sau khi lời chào hỏi hết sức lịch sự, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau trở về phòng. Đồng Đồng không thể không nghĩ đến cảm nhận của những người khác về mình, cô chỉ muốn không bị coi thường. Tình hình ở đây đã đủ phức tạp, nếu cô không biết tự bảo vệ mình, người khác chắc chắn sẽ tận dụng điều đó. Nhà họ Hoàng là nơi tranh chấp dữ dội, nếu cô không tự bảo vệ mình, người khác sẽ không thương xót. Đã đến đây rồi thì cô phải chấp nhận thực tế, nơi mà sự sống và chinh phục là quy luật.
Quay về phòng, cô cảm thấy buồn bã. Ở nhà, cô có xích mích với ba mẹ, và ở nhà họ Hoàng, cô phải đối mặt với sự châm chọc của Duy Hiển. Không có Thế Thịnh để chia sẻ, cô cảm thấy cô đơn. Cô suy nghĩ gửi tin nhắn cho Thế Thịnh hỏi anh đang làm gì, nhưng lại nghĩ rằng anh đang bận rộn, nên quyết định không gửi. Sự khó chịu ngày càng tăng lên, không kiểm soát được cảm xúc, cô lấy ra Rubik để giải. Mặc dù chưa bao giờ giải thành công, nhưng cô vẫn cứ giải, càng giải càng phấn khích.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên, cô nhìn thấy số của một người quen, cô nhấc máy.
– Alo, đây là Đồng Đồng.
Bên kia dây là giọng của một người đàn ông.
– Ừ, đúng là tôi. Cô đã chuyển nhà à? Trợ lý mang thuốc đến nhưng không gặp được cô, tới công ty thì nghe nói cô nghỉ.
Đồng Đồng chợt nhớ ra, vài ngày trước, cô chỉ lo việc xin nghỉ việc mà quên mất việc này, giờ nghe bác sĩ Tân hỏi, cô mới nhớ. Cô đặt Rubik xuống bàn, giải thích:
– Xin lỗi, tôi đã về quê. Tôi quên phải báo cho anh. Anh gửi thuốc đến giúp tôi được không?
– Được, cô cho tôi địa chỉ. Ngày mai, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi thuốc cho cô.
– Cảm ơn anh.
– Đồng Đồng… cô đang làm gì thế?
– Tôi…
– Cô đang giải Rubik à?
Như bị bắt quả tang, cô nhìn Rubik trên bàn, giả vờ bình tĩnh:
– Chỉ là giải đây thôi, dạo này cũng ít khi chơi…
Lo sợ bác sĩ Tân không tin, cô bổ sung:
– Tôi nói thật đấy.
Một hồi im lặng, sau đó, bác sĩ Tân nói:
– Đồng Đồng, trước đây, tình trạng sức khỏe của cô rất tốt. Vậy mà giờ cô lại trở lại với Rubik? Có vấn đề gì áp lực lớn không?
Cô buộc phải thú nhận sự thật với bác sĩ Tân.
– Thực ra, tôi gặp một số rắc rối… nhưng tôi nghĩ mình có thể tự giải quyết được. Hôm nay, vì cảm thấy không thoải mái, nên tôi mới lấy rubik ra, không phải thường xuyên đâu.
– Đồng Đồng, với người khác, rubik chỉ là một trò chơi giải trí, nhưng với cô, nó gần như là một nguy cơ, nếu muốn bình phục, cô phải từ bỏ thói quen với rubik. Tôi đã theo dõi tình trạng sức khỏe của cô suốt nhiều năm, việc loại bỏ rubik ra khỏi cuộc sống của cô rất khó khăn. Thuốc chỉ là phương tiện hỗ trợ, ý chí của cô mới là yếu tố quan trọng. Đồng Đồng, có điều gì muốn nói với tôi không? Tôi là bác sĩ của cô, có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề, cô có hiểu không?
Cô lắng nghe im lặng, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác hối tiếc. Bác sĩ Tân đã luôn rất tốt với cô, anh không chỉ là bác sĩ mà còn là một người bạn, mọi tiến triển tích cực của cô đều nhờ vào anh. Cô cảm thấy hối hận vì đã một lần nữa đụng đến khối rubik này, mặc dù cô không nhớ lần cuối cùng cô chạm vào nó là khi nào…
– Được rồi Đồng Đồng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không có ý trách móc cô. Cô đã cố gắng, đã vượt qua nhiều thử thách, vậy nên một lần này cũng không sao cả, phải không? Ngày mai, tôi sẽ gửi thuốc cho cô, và tăng liều lượng. Cô nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng suy nghĩ quá nhiều, cô hiểu không?
Đồng Đồng gật đầu, thở dài:
– Tôi hiểu, cảm ơn anh.
– Thuốc còn lại ở đâu?
– Vẫn còn, mấy ngày qua tôi quên uống.
– Ừ, quên cũng không sao, nhưng sau này nhớ uống đều đặn nhé. Bây giờ, cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng có việc.
– Tạm biệt anh, chúc anh ngủ ngon.
– Cảm ơn!
Sau khi cúp máy, cô mệt mỏi bước đến giường và nằm xuống. Lại nhớ đến khối rubik trên bàn, cô gấp gụi đưa nó vào tủ quần áo. Bác sĩ Tân đã nói đúng, cả hai đã vất vả mới tách rubik ra khỏi cuộc sống của cô, không thể để mọi cố gắng đó bị phớt lờ. Cô đã khỏi bệnh, có cuộc sống tốt đẹp, tâm trí cũng mạnh mẽ, không thể để rubik làm trở ngại, không thể đâu!