Gả cho anh rể chương 40 | Đặt cược cuộc đời
Ba ngày sau, tộc họ Hoàng lại tổ chức một cuộc họp mặt, nhưng lần này không phải vì lý do thông thường mà là để giải quyết vấn đề của Đồng Đồng và Rose. Thường thì, những chuyện riêng tư của con cháu sẽ được gia chủ hoặc những người có quyền lực nhất trong gia tộc xem xét và quyết định. Việc mở cuộc họp lớn như thế này chỉ để giải quyết vấn đề của một cá nhân là rất hiếm.
Tuy nhiên, trường hợp của Đồng Đồng lại là ngoại lệ, vì cô sẽ là vợ của Thế Thịnh, người được chọn làm thừa kế Phú Ấn. Do đó, vấn đề riêng tư của Đồng Đồng, nếu ảnh hưởng đến Thế Thịnh, phải được xem xét và giải quyết một cách hợp lý, cả về pháp luật và về đạo đức. Ví dụ như việc của mẹ Thế Thịnh, dì Miên, vì không giao tiếp được nên đã chấp nhận để ông chủ Hoàng lấy thêm vợ lớn.
Vị trí vợ của trưởng tộc không chỉ có quyền lợi mà còn cực kỳ nhạy cảm. Tất cả các trưởng tộc luôn chọn con gái của gia đình quyền thế hoặc những cô gái xuất sắc về mọi mặt để làm vợ. Quan trọng nhất, không chỉ cần học thức, gia thế và ngoại hình, mà còn cần “sạch” về quá khứ và đời tư. Một họ tộc lớn có nhiều quy tắc giống như cung đình xưa, và những quy tắc này thường giúp cho sự phát triển của gia tộc.
Tuy nhiên, mặc dù quy tắc cần thiết, không nên quá cứng nhắc và hà khắc, để phù hợp với quy luật phát triển hiện đại của xã hội.
Sáng sớm, Đồng Đồng chuẩn bị sẵn sàng sau khi tắm rửa và trang điểm. Cô nhìn Thế Thịnh đang ngủ say, cảm thấy không thể rời mắt khỏi anh. Cô vuốt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt anh, từ mắt, mũi đến miệng, mỗi đường nét đều làm cô yêu thêm anh. Cô yêu anh nhiều hơn mọi thứ, và khi nghĩ đến việc không còn được ở bên anh, cô cảm thấy đau đớn và mất mát. Cuối cùng, cô không kìm được nữa, hôn nhẹ lên môi Thế Thịnh, biểu hiện cho tình cảm của mình
Thế Thịnh tỉnh giấc nhanh chóng khi cảm nhận Đồng Đồng hôn mình, và anh liền ôm cô vào lòng khi thấy cô lo lắng. Gương mặt của cô áp sát vào ngực anh, khiến anh không thể nhận biết được điều gì đặc biệt.
Anh ôm Đồng Đồng, khàn giọng hỏi:
Sao vậy? Lo lắng nên không ngủ được à?
Khi anh chạm tay lên áo cô, anh nhận ra cô đã thay đồ, và lo lắng bắt đầu hiện lên trong lòng anh. Anh vội vàng đưa cô ngồi dậy, hỏi:
Sao em thay đồ sớm vậy? Em lo lắng đúng không?
Đồng Đồng đã ổn định lại cảm xúc, cô vờ như ngáp ngủ, trả lời với giọng ồm ồm:
Có chút lo lắng… em sợ mọi người làm khó anh.
Thế Thịnh vuốt nhẹ tóc cô, cố gắng dịu dàng:
Có anh và mọi người ở đây, tất cả đều ủng hộ và bảo vệ cho em. Đừng lo lắng nữa, hãy tiếp tục nghỉ ngơi, nha?
Cô lắc đầu, cười:
Đã dậy rồi thì dậy ăn sáng luôn, vài lần em muốn hít thở không khí buổi sáng… hoặc anh có thể dậy ngay, chúng ta đi ra ngoài vườn dạo một chút?
Thế Thịnh bật cười với ý tưởng ngây thơ của cô và đồng ý. Anh xoa đầu cô và nói:
Vậy thì chờ anh một chút, anh sẽ rửa mặt trước.
Vâng ạ.
Thế Thịnh bước xuống giường, Đồng Đồng nhìn theo bóng lưng của anh, nụ cười trên môi cô tan biến. Cô biết rằng lần này khi anh rời đi, có lẽ cô sẽ nhớ anh nhiều hơn, và không biết khi nào mới có thể trở lại bên anh. Nhưng cô sẽ nhớ anh rất nhiều!
9 giờ sáng, tại nhà của họ Hoàng, một chiếc xe đậu trong sân. Đồng Đồng, Thế Thịnh, bác sĩ Tân, anh em Duy Hiển đang ngồi trên sô pha, đối diện với Rose và gia đình cô ta. Rose đi kèm ba mẹ và một luật sư riêng, trong khi Tiểu Nguyệt vẫn chưa đến.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Thế Thịnh, tay cô được anh nắm chặt, không rời khỏi. Anh lo lắng rằng cô sẽ lo lắng hoặc cảm thấy lạc lõng nếu không có ai bên cạnh.
Bác sĩ Tân nhận ra rằng Đồng Đồng trông không ổn, anh dừng cuộc trò chuyện với luật sư của cô và chuyển sang an ủi cô. Anh hỏi:
Đồng Đồng, em cảm thấy thế nào? Có khó thở không? Tim đập nhanh không?
Cô cười gượng, cố gắng trả lời:
Cũng có chút.
Bác sĩ Tân tiếp tục:
Đồng Đồng, nhớ lời tôi nói trước đó, em không phải là người có lỗi, lỗi thuộc về Rose. Mặc dù không có bằng chứng nhưng mọi thứ Rose đã làm với em… thậm chí cô ấy cũng thừa nhận… Vì vậy, đừng nghĩ rằng em là người đứng đầu của tội lỗi này. Nếu Rose phủ nhận, tôi sẽ đem đoạn ghi âm để chứng minh.
Đồng Đồng nhìn bác sĩ Tân, cô cảm nhận được sự quan tâm đến sức khỏe và tâm lý của mình từ anh. Nếu không có sự giúp đỡ kịp thời của bác sĩ Tân, có lẽ cô đã phải phải đối mặt với án phạt tù vì tội cố ý gây thương tích cho người khác. Mặc dù Rose đã gây ra thương tích cho cô, nhưng cô không có bằng chứng để chứng minh điều đó, và không ai trong bạn bè của Rose muốn giúp đỡ cô. Trong thời điểm cô hoảng sợ nhất, bác sĩ Tân đã xuất hiện và giúp cô đảo ngược tình hình, trình bày kết quả khám sức khỏe tâm thần của cô cho tòa án, từ đó cô được tha bổng. Tuy nhiên, dù án phạt đã được miễn nhưng cô phải dừng học và trở về nước, không thể tiếp tục học tại Pháp nữa. Một thời gian sau đó, nhờ vào kỹ năng nghiệp vụ của bác sĩ Tân, anh mới có thể ép Rose thừa nhận tội đã từng hại Đồng Đồng. Tuy nhiên, lúc ấy cả hai đã trở về nước, và cô không muốn phải đối mặt với tình huống khó khăn một lần nữa. Vì vậy, trong mắt mọi người, Rose là người chiến thắng trong vụ kiện, không phải cô.
Nhận thấy sự lo lắng của Đồng Đồng, bác sĩ Tân nói:
Đồng Đồng, em cảm thấy thế nào? Có khó thở hay tim đập nhanh không?
Cô gật đầu và trả lời:
Em chỉ hơi lo lắng một chút thôi, không có gì lớn.
Bác sĩ Tân nhìn vào cô, biết rằng cô gái này có thể vượt qua mọi khó khăn, và anh không cần phải lo lắng quá nhiều.
Thế Thịnh nghe cuộc trò chuyện giữa Đồng Đồng và bác sĩ Tân, anh xoa nhẹ lưng cô như một cách để an ủi. Anh lo lắng cho cô hơn ai hết, không sợ bị người trong tộc họ làm khó, chỉ sợ cô không chịu được áp lực.
Khi Thái Phượng bước vào, anh nhìn thấy Thế Thịnh nắm tay Đồng Đồng. Anh cười với Thế Thịnh một cách lạnh nhạt và không hề biểu lộ cảm xúc. Khi đi qua Đồng Đồng và Rose, anh nhìn chúng với ánh mắt như đang quan sát.
Rose thấy Thái Phượng, cô ta vui mừng nhưng không còn biểu hiện lo lắng như trước. Chỉ có Đồng Đồng là khác lạ, khi nhìn thấy Thái Phượng, cô cảm thấy không tự nhiên, như có điều gì đó nặng nề trong lòng.
Đồng Đồng nhìn xung quanh, tay cô run rẩy, cô quay sang Thế Thịnh:
Thịnh… Em ra ngoài gọi cho phó tổng với, em quên phải báo cáo cho chị ấy.
Thế Thịnh hỏi lo lắng:
Anh đi cùng em không?
Cô từ chối và nói:
Không cần đâu anh, em sẽ quay lại ngay thôi.
Thế Thịnh nhận ra không có gì lạ, đồng ý và nhấn mạnh cô phải nhanh chóng quay lại. Chỉ có bác sĩ Tân cảm thấy có gì đó không ổn với Đồng Đồng, nhưng anh cũng cho rằng có lẽ cô chỉ căng thẳng thôi.
Đồng Đồng nhấc túi xách, giả vờ đặt điện thoại vào tai, trong khi mọi người không để ý, cô đi thẳng ra cổng. Bước đi đến chiếc ô tô màu đen đậu góc trong, đôi mắt cô lúc này đỏ hoe, lòng đau đớn như bị nghiền nát, bước chân run rẩy như người bệnh. Cô không bao giờ muốn phải rời xa theo cách này… không bao giờ.
Người trong xe đã đợi cô từ sớm, khi thấy cô đến, anh ta mở cửa và nhanh chóng nói:
Cô Đồng, mời cô, hy vọng cô đừng làm hỏng việc quan trọng của ông chủ.
Đồng Đồng hít một hơi sâu, cố giữ lại nước mắt, những gì cô đã quyết định sẽ không thay đổi, nhất là khi liên quan đến tương lai của Thế Thịnh. Cô gõ cửa xe và nhẹ nhàng nhấc chân bước vào, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, và sau ít giây, xe lăn bánh ra khỏi chỗ.
Đồng Đồng nhìn qua cửa kính, nước mắt lăn dài trên gò má, cô lau nhanh, cố giữ cho mình kiên cường và mạnh mẽ.
Thế Thịnh… có lẽ anh chưa biết cô đã rời đi, xa vòng tay bảo vệ của anh. Từ khi trở về bên cạnh anh, cô không ngờ sẽ phải rời xa anh như vậy. Dù khó khăn, dù hiểu lầm, cô muốn ở bên cạnh anh, càng lâu càng tốt. Nhưng, như là ý trời đã định, cô phải ra đi, phải bảo vệ tương lai của Thế Thịnh. Chỉ khi không ở bên anh, cuộc sống của anh mới thực sự tốt đẹp… thật sự.
Cô nhìn cánh cổng lớn của nhà khách Hoàng gia, nước mắt chảy dài, lòng đau đến nghẹn ngào. Lần này rời đi như vậy… không biết khi nào mới gặp lại anh?!
Đưa Đồng Đồng đến một biệt thự lớn, cô phải thay đổi xe nhiều lần, ngồi hơn một tiếng đi đường trước khi đến nơi. Vất vả một buổi sáng, nhưng chỉ đến trưa “ông chủ” mới xuất hiện.
Thái Phượng mở cửa phòng, thấy Đồng Đồng ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng. Anh nhìn cô, có chút khó chịu, mặc dù không có tình cảm gì đặc biệt với cô nhưng anh không thích bị người khác ghét bỏ. Đặc biệt là sự xa cách và khinh thường từ cô.
Anh ngồi xuống giường, đối mặt với Đồng Đồng, hỏi:
Em sao thế? Hay là không thích căn phòng này?
Cô cười nhạt:
Căn phòng này theo ý tôi đấy. Em thấy anh chuẩn bị từ khi nào?
Thái Phượng tự tin trả lời:
Khá lâu rồi, hơn một tháng trước.
Đồng Đồng ngạc nhiên:
Vậy là anh đã chuẩn bị lâu như vậy à? Có lẽ anh quyết tâm rồi đấy, phải chia rẽ tôi và Thế Thịnh.
Thái Phượng cười:
Chính xác, tôi thích tính cách của em và thấy Thế Thịnh đau khổ càng thêm thú vị. Xin lỗi về điều này.
Đồng Đồng đứng dậy thẳng, tiến đến trước mặt Thái Phượng, tự tin và quyết đoán từng lời:
Xin cảm ơn anh đã có lòng xin lỗi tôi. Nhưng bây giờ, anh cần phải giữ lời hứa của mình, phải không? Đoạn video đó ở đâu? Tôi được giữ bản gốc, đúng không?
Thái Phượng nhìn cô một cách nghi ngờ:
Đồng Đồng, em quyết tâm đến thế à? Em đòi hỏi như vậy… không sợ tôi trở mặt sao?
Đồng Đồng nhìn thẳng vào mắt anh:
Trở mặt? Anh là người không giữ lời hứa sao Thái Phượng? Nhưng không sao, anh hãy giữ đoạn video đó, dù sao khi tôi ra đi… anh có thể dùng nó như một cách cúng viếng cho hồn ma của tôi… anh có thể đấy chứ?
Thái Phượng đứng dậy, nắm chặt cổ tay cô, mặt đối mặt, cười lạnh:
Đồng Đồng, em đe dọa tôi à, em không…
Cô gián đoạn lời của anh, cười to, nụ cười lạnh lùng:
Tôi đe dọa anh? Anh nghĩ một người bị bệnh tâm thần đe dọa anh à? Tôi đã nói rồi, tôi không sợ chết, anh hãy thử trở mặt với tôi, xem tôi có làm gì khiến anh hối hận cả đời không. Tôi đã mất Thế Thịnh, mất hạnh phúc, chỉ còn đoạn video đó để tiếp tục sống… nếu anh lừa dối tôi… anh sẽ phải đối mặt với việc… đưa tôi đi tìm sự công bằng. À, không chỉ mình tôi đâu, còn có… đứa bé trong bụng tôi đây này. Một cuộc đấu không cân sức… một cuộc đấu không cân sức đấy anh tin không?
Cô nói với sự run rẩy, nhưng vẫn kiên định đối diện với Thái Phượng. Cô biết anh là người khôn ngoan, có thể anh sẽ không trao cho cô bản video gốc. Nhưng cô không tin anh sẽ bất cẩn đến mức không để ý đến sự sống của cô. Anh cần cô để đối phó với Thế Thịnh, và cũng có lẽ… vì cảm tình với cô.
Em nói gì? Em mang thai?
Đồng Đồng đáp trả mạnh mẽ:
Đúng, tôi đang mang thai, đó là con của Thế Thịnh. Nếu anh muốn đấu, hãy đấu một cách công bằng, đừng làm những trò gian xảo như thế. Đoạn video kia… Thế Thịnh… hãy đưa nó cho tôi!
Cô đã suy tính kỹ lưỡng, cô không thể để Thái Phượng kiểm soát cả cuộc đời của mình và Thế Thịnh. Lần này, cô quyết định đặt cược cao hơn, cái giá là… cả cuộc đời của mình!