Gả cho anh rể chương 41 | Tia sáng trong bóng tối
Bác sĩ Tuần chỉ vừa mới ra từ phòng của Đồng Đồng, bước chậm chạp xuống cầu thang, rồi ngồi lên ghế sô pha. Ánh mắt anh dừng lại trên Thái Phượng, giọng điệu anh nặng nề:
Cô ấy đã có thai khoảng 4 tuần.
Thái Phượng nhấp nhô, giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi:
Sức khỏe của cô ấy vẫn ổn chứ?
Bác sĩ Tuần nhăn mày, nhìn Thái Phượng:
Xin lỗi, nhưng bạn không nên nghĩ đến việc đó… Tôi không thể chấp nhận điều đó, dù có điều gì xảy ra. Dù tôi là bạn của bạn, nhưng tôi không bao giờ tán thành những hành động không đạo đức như vậy.
Thái Phượng nhìn bác sĩ Tuần với ánh mắt nghi ngờ, anh hỏi:
Bạn đang nói gì thế? Điều gì là không đạo đức?
Tôi nghĩ bạn hiểu rồi, không phải là ý bạn muốn… làm gì với đứa bé…
Thái Phượng hiểu ý, anh gián đoạn lời bác sĩ Tuần, thái độ bất ngờ trở nên nghiêm túc hơn:
Tôi chỉ hỏi về sức khỏe của cô ấy, tôi chưa bao giờ đề cập đến việc làm hại đến con của cô ấy.
Vậy… bạn dự định làm gì bây giờ? Cô ấy đang mang thai con của Thế Thịnh, việc giữ cô ấy lại có lợi ích gì cho bạn? Thế Thịnh đang trở nên rất tức giận, anh ta đang tìm kiếm Đồng Đồng… bạn có ý định làm gì với công ty của anh ta… dễ quá phải không? Hoặc… bạn muốn sử dụng Đồng Đồng làm điều kiện đổi lấy sự ủng hộ từ Thế Thịnh?
Thái Phượng suy nghĩ một chút, sau đó, anh nói:
Thế Thịnh rất yêu Đồng Đồng, tôi muốn giữ Đồng Đồng lại, chờ thời cơ phù hợp để thương lượng về quyền thừa kế Phú Ấn với Thế Thịnh… chắc chắn anh ta sẽ đồng ý mà không có điều kiện. Nhưng… tôi không muốn trao Đồng Đồng cho Thế Thịnh. Đó không chỉ là vấn đề đạo đức, mà còn làm tôi cảm thấy không thoải mái.
Bác sĩ Tuần nhìn Thái Phượng với sự nghi ngờ:
Đừng nói với tôi rằng… bạn yêu Đồng Đồng?
Thái Phượng mỉm cười nhẹ, lắc đầu:
Không phải yêu, chỉ là tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, với tính cách mạnh mẽ quyết đoán của Đồng Đồng. Nếu cô ấy không mang thai, cũng không sao, tôi có đủ khả năng nuôi một đứa bé.
Vậy… bạn muốn nuôi con của Thế Thịnh?
Thái Phượng nghiêng người trên ghế, cười:
Đúng vậy. Đồng Đồng có thể sinh thêm nhiều đứa bé khác. Và con của cô ấy và Thế Thịnh cũng sẽ là cháu của tôi, tôi sẽ coi như đang nuôi một đứa cháu thôi.
Vậy bạn định làm sao đối phó với Thế Thịnh? Đừng quên anh ta có A Nam, Duy Hiển, Duy Kiên, và anh Kha… không đùa được đâu, Thái Phượng.
Khi nói về việc cạnh tranh quyền lực, Thái Phượng phấn khích, vẻ mặt tự tin:
Tôi sẽ sử dụng cách đã áp dụng với Đồng Đồng, video ghi lại đủ để làm Thế Thịnh phải chịu trận. Lão Nghĩa rất quý Thế Thịnh, không ai dám để tương lai của anh ta bị hủy hoại như vậy. Cách này đủ đẹp đôi, không chỉ không cần trả lại Đồng Đồng, mà còn đạt được quyền thừa kế Phú Ấn. Tôi đã suy tính kỹ lưỡng mọi việc rồi.
Bác sĩ Tuần nhìn Thái Phượng với vẻ khinh bỉ.
Đúng là kẻ tham lam, không chỉ muốn cá mà còn muốn chân gấu à?
Thái Phượng nhún vai, cười:
Đúng vậy, đó chính là tôi. Thái Phượng không tham lam thì không phải là Thái Phượng.
Được rồi, tùy cậu. Tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng tôi khuyên cậu nên cẩn thận trước Thế Thịnh. Loại người âm hiểm như anh ta đáng sợ hơn cả Diêm Vương, có thể việc sử dụng đoạn ghi hình đó không đủ để kiểm soát Thế Thịnh. Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Thái Phượng mỉm cười:
Đừng lo, tôi biết cách tự bảo vệ mình. À, nhớ mua giúp tôi đồ dùng cho thai phụ… vitamin hoặc những thứ khác, sau đó gửi cho Đồng Đồng. Dù là con của người ta, việc chăm sóc cũng không thể lơ là, có thể sau này là con của tôi mà.
Đã rõ, không cần nhắc lại.
Bác sĩ Tuần rời đi, Thái Phượng tiếp tục lên phòng thăm Đồng Đồng. Khi anh bước vào phòng, thấy cô đang ngủ, đầu nghiêng về phía sau tựa vào tường. Anh không muốn làm phiền cô nhưng cô lại tỉnh dậy. Ban đầu mơ màng mở mắt, nhưng khi nhìn thấy anh, cô tỉnh táo ngay lập tức, ánh mắt đầy cảnh giác. Trước khi anh nói gì, cô đã hỏi ngay:
Thái Phượng, đoạn ghi hình đâu? Anh sẽ đưa cho tôi chứ?
Thái Phượng cam kết:
Được rồi, mai anh sẽ mang đến cho em, đồng ý không? Em có thai, hãy yên tâm và để tôi lo lắng cho cả mẹ và con, anh sẽ không để họ thiếu thốn, anh cam kết ở bên cạnh em.
Đồng Đồng không phản kháng, cũng không khiến Thái Phượng bực bội. Cô chỉ muốn có đoạn ghi hình, chỉ cần nắm trong tay nó là đủ. Cô hiểu rằng sẽ có một ngày Thế Thịnh phát hiện ra cô đang bị giam giữ, và anh ấy sẽ tìm cách giải cứu. Hoặc nếu Thái Phượng quá trớn, Thế Thịnh cũng sẽ đối phó được với anh, dù có vấn đề gì anh ấy cũng sẽ tìm ra cách. Cô tin tưởng vào sức mạnh và bản lĩnh của anh.
Về việc cô phải tuân theo kế hoạch của Thái Phượng, không phải lúc nào cũng là quyết định của cô. Nếu cô không nghe lời anh, có thể anh sẽ phát tán đoạn ghi hình và tương lai của Thế Thịnh sẽ tan rã. Đồng Đồng không sợ đối mặt với nguy hiểm, cô chỉ lo lắng cho Thế Thịnh của mình. Cô sẵn lòng hy sinh, dù có phải chết cũng vậy.
Thấy Đồng Đồng không trả lời, Thái Phượng cảm thấy hài lòng. Anh thích cảm giác khi ai đó tuân thủ theo ý của mình. Anh tiến lại gần, vuốt nhẹ trên khuôn mặt mịn màng của cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn:
Đồng Đồng, hãy ở bên cạnh tôi… tôi sẽ cung cấp cho em mọi điều tốt đẹp. Hãy… quên Thế Thịnh đi, em có hiểu không?
Đồng Đồng lắc đầu từ chối, không muốn gần gũi với Thái Phượng. Cô không chịu mở to mắt, chỉ trả lời:
Quên Thế Thịnh là điều không thể, đừng cố ép tôi làm điều không thể.
Thái Phượng không tỏ ra bực bội, nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng:
Dần dần, em cũng sẽ quên thôi. Vào lúc này, hãy chấp nhận điều đó. À, đừng tháo đôi bông tai này, trước khi sinh con, tôi sẽ kiểm soát mỗi bước đi của em. Em hiểu không?
Đồng Đồng nắm chặt tay, chưa bao giờ cô cảm thấy sự kinh tởm của một người đàn ông đẹp trai như vậy. Thái Phượng muốn kiểm soát cô, muốn mọi thứ theo ý anh ta, muốn biết mọi chi tiết về cuộc sống của cô. Đó thật là một hành động đáng kinh tởm, và cô không thể chống lại được.
Đồng Đồng không đáp lại, và Thái Phượng cũng không muốn khiến cô khó xử. Sau khi nhắc nhở vài câu, anh quay lưng rời đi mà không cấm cô ra ngoài. Đồng Đồng ngồi trên ghế, chỉ khi thấy bóng dáng của Thái Phượng biến mất sau cánh cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Khi này, với tất cả sự kiên nhẫn đã qua đi, những giọt nước mắt cô giữ lại từ lâu mới bắt đầu tuôn rơi.
Cô nhớ về Thế Thịnh quá nhiều, và lo lắng cho anh quá mức. Không biết anh đang trải qua những gì, liệu anh có đau khổ và đau lòng không? Liệu anh có căm hận cô không, hay có nhớ đến cô không?
Cô đã hết cách, nếu không làm như vậy thì tương lai của anh sẽ bị đe dọa. Thái Phượng giữ đoạn ghi hình của anh, và cô không thể nhìn thấy anh mất đi tất cả như thế được. Cô biết rằng, dù Thái Phượng không hại cô, điều quan trọng là anh cần cô để kiểm soát Thế Thịnh…
Cô đã nghĩ đến việc tiết lộ sự thật cho Thế Thịnh, và cùng anh tìm giải pháp, nhưng… Thái Phượng là kẻ tinh ranh, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra điều đó. Nếu cô nói ra, Thế Thịnh sẽ không chấp nhận cô đối mặt với nguy hiểm, và anh ta không bao giờ để cô bị tổn thương vì anh. Cô đã suy nghĩ rất lâu, rất đau khổ trước khi đưa ra quyết định này. Mặc dù rời xa Thế Thịnh sẽ khiến cô đau lòng đến tận cùng, nhưng chỉ có cách này mới bảo vệ được tương lai của anh. Cô không có gì cho anh ngoài tấm lòng và cuộc sống của mình, hy sinh vì anh, cô không sợ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngước lên trời cao, cầu nguyện trong lòng. Mong Trời có thể thương xót cho số phận không may của cô, và giúp đỡ Thế Thịnh, để anh có thể hiểu ra những gì cô cố tình ghi lại cho anh…
Cô cầu xin… Đồng Đồng cầu xin chân thành!
Một tuần trôi qua, tại biệt thự của gia đình Hoàng.
Thế Thịnh ngồi trên ghế sofa, phòng không có ánh sáng, mọi thứ xung quanh anh đều bao trùm trong bóng tối. Dưới ánh sáng phát ra từ màn hình TV, gương mặt hốc hác của Thế Thịnh gần như bị che khuất hoàn toàn bởi bóng đêm huyền bí. Đã một tuần kể từ khi Đồng Đồng ra đi, không có một đêm nào anh không ngồi như thế này để nhớ về cô. Anh không biết cô đang ở đâu, đã ăn uống gì chưa, và liệu cô có đau lòng khi rời xa anh không?
Tại sao cô lại quá ngốc nghếch như vậy, tại sao lại chọn cách rời xa anh? Anh có thể không cần quyền thừa kế của gia đình Hoàng, nhưng anh không thể thiếu cô….
Đến bây giờ, anh cũng đã hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào. Đó là đau lòng, là uất ức, là nhớ mong và thống khổ. Anh không thể tập trung vào việc gì, thậm chí cả việc quản lý công ty anh cũng không thể làm được. Trong đầu anh luôn bị chiếm bởi hình ảnh của cô, nụ cười, ánh mắt và đôi môi của cô. Anh thương cô nhưng cũng giận cô vì sao lại bỏ rơi anh như thế?
Chỉ vì một vấn đề nhỏ, mà đối với anh không quan trọng lắm, tại sao cô lại chọn phải làm tổn thương bản thân như vậy? Cô đã bảo vệ anh suốt bao nhiêu năm chưa đủ sao? Chưa đủ à Đồng Đồng?
Cô rời đi, chỉ để lại một đoạn ghi hình ngắn ngủi. Thế Thịnh không hiểu vì sao cô lại không dám đứng trước mặt anh và nói lời từ biệt. Nhưng dù thế nào, việc cô rời bỏ anh thật là đau lòng.
Anh mỉm cười một cách chua chát, một nụ cười đắng cay đến tan nát lòng người. Thế Thịnh, anh ta vậy mà… cuối cùng lại không thể bảo vệ được người mình yêu. Đắng lòng thật!
Anh hít một hơi thuốc, làn khói trắng từ miệng anh lướt qua, mang theo một hương thơm nhẹ nhàng. Anh nghiêng người, nâng ly rượu uống hết một hơi, cảm giác nhiệt đới của rượu lan tỏa trong cơ thể. Ánh mắt anh vẫn liếc về phía màn hình TV, theo dõi từng từng câu từng chữ trong đoạn video mà Đồng Đồng đã ghi lại. Thực sự là ngốc, ghi lại video trước một ngày như thế này… thật là ngốc… ngốc quá đi!
“…Thế Thịnh ơi, anh giúp em, nếu mọi người ở đây vẫn tin rằng em có ý định giết người, thì anh giúp em nói với bác sĩ Tân và luật sư, nhờ họ giúp em minh oan nỗi oan ức này…”
“…Cảm ơn anh đã luôn yêu thương và bảo vệ em, nhưng em không thể tự làm mình trở nên tội lỗi và cũng không thể để anh bị liên quan vào tương lai của em như vậy. Em đã suy nghĩ kỹ lưỡng về việc này, và em sẽ rời xa anh, không để cho anh vướng vào vấn đề của em…”
“Thịnh…em rời đi…công việc của em hiện tại, anh giúp em nói với ông chủ của ĐK…”
Khi nghe đến đây, Thế Thịnh bất giác giật mình, nhanh chóng dừng lại đoạn video đang phát. Anh lặp lại, tua nhanh, sau đó dừng lại ở một số đoạn, lặp đi lặp lại hơn mười lần, anh đột nhiên phát hiện ra rằng, có điều gì đó khác lạ ở Đồng Đồng…
Anh cầm điện thoại run run trong tay, gọi ngay cho bác sĩ Tân, giọng anh vừa khàn vừa đặc:
Tân… mau xem đoạn video của Đồng Đồng đi, mau, đi!
Dừng lại vài giây, anh nói rối bời, đồng thời nhanh chóng bấm remote điều chỉnh đoạn video.
Đúng vậy, anh để ý khi cô ấy nói những từ “Thế Thịnh”, “giết người”, sau đó là “khống chế” và “ông chủ của ĐK”. Xem có phải cô ấy xoa chiếc nhẫn trên tay không?
Lần đầu tiên trong một tuần qua, Thế Thịnh cảm thấy như tìm thấy một tia sáng trong bóng tối. Anh hưng phấn đến nỗi nói lung tung:
Tân… Đúng không? Đây có phải là dấu hiệu mà Đồng Đồng muốn nói với tôi không? Cô ấy luôn tự tin, tôi chưa từng thấy cô ấy có thói quen khiêm tốn khi nói chuyện… Phải không? Anh cảm thấy như vậy đúng không?
Không biết ở phía bác sĩ Tân anh ta nói gì, Thế Thịnh đứng dậy, gần như muốn nhảy lên, và ngay lập tức gọi cho A Nam, hồi hộp cùng gấp gáp thông báo vài tin tức. Chỉ khi tắt máy, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn màn hình TV, nhìn hình ảnh cô gái nhỏ bé với đôi mắt sâu hút, nói rõ ràng từng câu từng chữ, lòng anh thương cô đến tận xương tủy…
Đồng Đồng… có phải em đang để lại lời nhắn với anh không? Có phải không em?!