Gả cho anh rể chương 42 | Sống vì Đồng Đồng

28/02/2024 Tác giả: Hà Phong 188

Màn hình tivi trong phòng ăn vừa chiếu bản tin kinh tế 9 giờ sáng của thành phố S. Đồng Đồng đang ngồi ăn sáng và chăm chú theo dõi biên tập viên đang trình bày. Mọi thứ dường như sẽ diễn ra như mọi ngày nếu không có phần nói về tập đoàn Hoàng Vương và công ty của Thế Thịnh.

“Theo thông tin mới nhất, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Vương đang giảm mạnh do ảnh hưởng từ việc thu mua công ty A. Sự kiện này cũng liên quan đến công ty tài chính T2 của con trai lớn nhà họ Hoàng. Đây có thể coi là sự kiện hot nhất thị trường kinh tế của thành phố S trong thời gian qua. Theo những tin đồn, đây có thể là cuộc chiến gia tộc của gia đình Hoàng. Kết quả cụ thể ra sao, mời quý vị theo dõi tiếp ở các bản tin kinh tế sau.”

Đồng Đồng mở to mắt, nhìn chăm chú vào màn hình tivi, mỗi từ mỗi câu của biên tập viên vẫn còn vương vấn trong đầu cô. Thì ra Thái Phượng đã hành động với Thế Thịnh và ông chủ Hoàng. Theo thông tin kinh tế này, có vẻ hai bên đã không hòa thuận từ trước mà không chỉ là hôm nay. Nếu điều này là đúng, ông chủ Hoàng và Thế Thịnh đang trong tình thế khó khăn, có thể…

Trong lúc cô còn suy nghĩ, dì giúp việc đột nhiên chạy vào phòng, vỗ mạnh vào vai cô và nói với giọng thì thầm, gấp gáp:

Cô Đồng, ông lão đến rồi. Tôi vừa gọi cho ông chủ, ông ấy nói sẽ trở về ngay. Cô phải cẩn thận một chút, ông lão không đến một mình, ông ta có rất nhiều người đi cùng. Cô phải cẩn thận… hãy cố kéo dài thời gian chờ ông chủ trở về… cô hiểu không?
Đồng Đồng vội vàng đứng dậy, hỏi dì giúp việc:

Vệ sỹ ở đâu? Ở đây có nhiều vệ sỹ của Thái Phượng mà?
Dì giúp việc lo lắng trả lời:

Người của ông lão rất đông, không chắc vệ sỹ của chúng ta đấu lại được… cô phải cẩn thận… cô… Chào ông lão, ngài mới đến…
Dì giúp việc chưa kịp nói xong thì lão Ngọc đã bước vào phòng ăn. Thật là đúng như dì giúp việc nói, lão Ngọc đang đi kèm với một đội ngũ lớn, ít nhất cũng trên mười người, ý đồ của họ rõ ràng mà chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể đoán được. Trong tình hình hiện tại, nếu lão có ý định bắt cô, cô chỉ có thể là để cho lão dẫn đi, không thể chống lại được. Cô không sợ cho bản thân mình nhưng sợ cho con của cô, cô không dám đặt sự an nguy của con vào tay nguy hiểm. Lúc này chỉ có hy vọng Thái Phượng sẽ kịp về, ở lại biệt thự này vẫn còn an toàn hơn là bị lão Ngọc dẫn đi.

Lão Ngọc nhìn chằm chằm Đồng Đồng, đối với lão, phụ nữ hay đàn ông đều giống nhau, chỉ khi nắm quyền lực thì họ mới khác biệt. Vì thế, khi đối mặt với Đồng Đồng, dù cô có xinh đẹp và yếu đuối, lão cũng không cảm thấy xót xa. Lão càng không thích những người thân cận với gia đình của ông chủ Hoàng. Nếu con trai tài ba của lão đã có tình cảm với cô, thì lão cảm thấy cô giống như “con mồi dễ dàng”, không đáng được sự thương xót.

Vệ sỹ đẩy ghế vào, lão Ngọc ngồi một cách thoải mái, bắt đầu nói chuyện với Đồng Đồng.

Hãy ngồi xuống, tôi muốn trò chuyện với cô một chút.
Đứng trước lão Ngọc, Đồng Đồng không thể quá cứng nhắc. Cô nghe lời dì giúp việc, cố gắng chờ Thái Phượng trở về.

Ông đến đây có việc gì với tôi không?
Lão Ngọc nhìn Đồng Đồng, cười nhẹ:

Cô gọi tôi là ông chú rất lịch sự. Nếu đã như vậy, chúng ta có thể vào vấn đề chính mà không cần phải làm quá nhiều lễ phép. Ông chú muốn thảo luận vấn đề gì với tôi?
Đồng Đồng ngồi thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nếu có việc gì, ông chú cứ nói, tôi lắng nghe.
Lão Ngọc gõ gõ ngón tay lên bàn, tiến thẳng vào vấn đề.

Cô biết rằng Thái Phượng giam giữ cô, đúng không? Tôi không muốn gây hại cho cô, vì vậy tôi muốn cô hợp tác với tôi. Tất nhiên, nếu cô tuân thủ, tôi sẽ không làm gì hại đến cô. Nhưng nếu cô chống đối…
Đồng Đồng lo sợ, cô biết Thái Phượng đã đối xử tốt với cô mặc dù giữ cô lại. Nhưng với lão Ngọc, cô không tin vào sự tử tế. Lão đến mà không có Thái Phượng, điều đó chắc chắn là lão đang có mưu đồ khác. Và với số lượng người đồng hành, nếu cô không hợp tác, lão sẽ bắt cô đi.

Nhanh chóng, Đồng Đồng nói:

Xin ông chú cho phép tôi hỏi một điều.

Hãy nói đi.

Nếu tôi hợp tác, ông chú có đưa tôi về với Thế Thịnh không?

Lão Ngọc mỉm cười:

Tôi không hứa gì, nhưng tôi sẽ không làm hại cô nếu cô tuân thủ. Một cô gái ngoan ngoãn sẽ được thưởng, và tôi sẽ trả cô về nếu đó là ý muốn của cô.

Nhưng… ông có làm hại Thế Thịnh không?

Lão Ngọc nhăn mày, mỉm cười:

Cô không có quyền hỏi điều đó. Bây giờ, cô đang trong tay tôi. Hãy nghe lời tôi. Cô là người phụ nữ đẹp, Thế Thịnh yêu cô như vậy… điều đó đáng trân trọng lắm, Lê Đồng.
Mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt, Đồng Đồng siết chặt lấy váy, không trả lời. Lão Ngọc không đợi cô trả lời, chỉ cần sự ra lệnh, những người của lão bắt cô đi. Nhưng lúc đó, Thái Phượng bước vào phòng ăn, nhẹ nhàng và vui vẻ.

Lão Ngọc không chờ Đồng Đồng đáp, người của lão đã bắt đầu vây xung quanh cô, ý muốn cưỡng chế cô ra đi cùng họ. Nhưng lúc họ vừa vây quanh cô, Thái Phượng đã xuất hiện, bước vào phòng ăn.

Anh đặt tay vào túi quần, nhìn về phía Đồng Đồng, xác nhận cô không có việc gì, sau đó mới quay sang nói chuyện với lão Ngọc.

Ba, sao lại đến đây mà không nói với con? Con đã đến đón ba?
Lão Ngọc cười:

Con thật là nhanh nhẹn, hành động rất nhanh. Ta đã già, không thể nhanh bằng con được.
Thái Phượng không còn làm bộ với lão Ngọc. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng, hai cha con trực tiếp bắt đầu trò chuyện.

Ba muốn đưa Đồng Đồng đi đâu vậy?
Lão Ngọc không nhượng bộ:

Đã đến lúc đưa cô ta ra đàm phán với Thế Thịnh, không cần phải chờ đợi thêm.
Thái Phượng phản đối:

Mọi việc chỉ mới bắt đầu, việc đưa Lê Đồng ra lúc này là quá sớm. Ba…
Lão Ngọc cắt ngang lời anh:

Con đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì. Con là con ta, ta đã nuôi dạy con và cho con mọi thứ. Nhưng… có vẻ như con không còn nghe theo ta như trước nữa.
Một chút lạnh lùng, lão tiếp tục:

Nhưng không sao, chim non lớn lên sẽ bay đi. Ta cũng không trách con, bởi những gì ta cho, ta cũng lấy lại được.
Đồng Đồng lặng lẽ ngồi, cảm thấy như mình đang là một người thứ ba trong cuộc trò chuyện của hai cha con. Nhìn Thái Phượng, cô hiểu rằng anh cũng phải chịu nhiều áp lực từ lão Ngọc. Thái Phượng từng đối xử tốt với cô, nhưng hóa ra anh chỉ là con nuôi của lão.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, Thái Phượng vẫn luôn biết ơn và kính trọng lão Ngọc, người đã nuôi dạy anh từ bé. Dù biết rõ lão không thực sự yêu quý anh và lợi dụng anh, nhưng anh vẫn luôn cố gắng làm theo ý của lão, mong làm hài lòng ông. Nhưng hôm nay, anh phát hiện ra sự thật đau lòng: kẻ đã gây ra mọi bi kịch trong cuộc đời anh không phải là Hoàng Thế Nghĩa mà chính là lão Ngọc, người mà anh từng tôn trọng.

Chính lão Ngọc, người cha già mà anh tôn kính, đã đứng sau hết mọi âm mưu, định sẵn tất cả nỗi đau cho anh. Ông muốn gánh cho Nghĩa tội ác, muốn anh căm ghét gia đình Hoàng đến tận xương tủy… rồi sau đó, lão sẽ tận dụng sự căm hận của anh để rèn ra một vũ khí mạnh nhất để đối đầu với gia đình Hoàng. Kế hoạch hoàn hảo đến mức hoàn hảo!

Trong lòng Thái Phượng đầy sóng gió, một lượng lớn tình cảm từ sự oán hận đến đau khổ kết hợp lại, tạo nên một trạng thái cảm xúc hỗn loạn. Anh không biết phải làm gì với người cha này nữa, liệu có nên trả thù, giết chết lão hay là bỏ qua vì lòng nhân từ và tình cảm gia đình? Đối với anh, một kẻ mồ côi từng phải đối diện với nhiều khó khăn, từng ăn cơm nhờ nhà vác, việc có được cuộc sống sung túc, được sự tôn trọng và quyền lực… là điều không thể tưởng tượng được. Nhưng tại sao số phận lại không cho anh được hạnh phúc trọn vẹn? Đến bao giờ anh mới được thoát khỏi vòng xoáy của bất hạnh này?

Trong lúc Thái Phượng đang lẫn lộn trong biển suy tư và khổ đau, Đồng Đồng, người đồng cảm với anh, lên tiếng bênh vực. Giọng cô êm đềm nhưng quyết định:

Ông chú, cho dù là chó hay mèo, họ đều là những sinh vật cần được quan tâm và tôn trọng… họ cũng có suy nghĩ riêng. Chẳng hạn như con mèo thích ăn cá, không thể ép chúng ăn rau được. Tương tự, con chó cũng không thể ép chúng leo trèo giống như mèo. Có lẽ, ông nên để chúng phát triển tự nhiên, theo quy luật của riêng chúng… và ông sẽ nhận được nhiều hơn những gì mình mong muốn.
Thái Phượng ngạc nhiên trước lời nói của Đồng Đồng, trong khi đó, lão Ngọc trở nên căng thẳng và không hài lòng. Ông nói với sự ám chỉ lạnh lùng:

À, cô đang dạy tôi cách làm người à?
Đồng Đồng nhìn Thái Phượng, cô tiếp tục:

Tôi không dám, nhưng tôi chỉ bày tỏ sự bất bình với việc ông nhắc đến chó hoang. Dù chó hoang thì cũng là chó, đã được người nuôi dưỡng thì cũng là loài sủng vật. Liệu ông có chắc là đã đặt tâm vào việc nuôi dưỡng chúng không? Con người chúng ta thật buồn cười, thà là không tin tưởng nhau còn hơn là không chấp nhận sự chân thành trong một mối quan hệ. Ông, chó cũng có thế giới riêng của chúng… không kém gì con người.

Lão Ngọc nhận ra rằng Đồng Đồng có nhiều bí mật, nhưng ông cũng phải công nhận rằng cô có khả năng giao tiếp một cách thông minh bằng cách ẩn ý trong lời nói của mình. Ông không phủ nhận khả năng hiểu biết của cô, nhưng ông cho rằng phụ nữ dù có thông minh thế nào thì tính cách thường quá yếu đuối, không thể làm được những điều lớn lao. Ông tự xem mình là một người cứng đầu, có lúc thậm chí ông rút lui để tiến lên, nhưng chưa bao giờ làm người khác nhường bước, kể cả là đứa con mà ông đã dành tâm huyết nuôi dưỡng.

Thái Phượng suy nghĩ im lặng từ lâu, cho đến khi anh mới lên tiếng đề nghị ông Ngọc và anh nên vào trong phòng riêng để trò chuyện, vì Đồng Đồng là người ngoài không nên nghe những điều này. Lão Ngọc nhìn anh mặt mày nghiêm trọng:

Con còn muốn nói gì nữa? Con muốn tôi để lại cô gái này cho con hay muốn tôi cưới cô ta cho con? Thái Phượng, đàn ông không nên để phụ nữ can thiệp vào công việc lớn của mình. Phụ nữ có khắp nơi, muốn một có một, muốn mười có mười, không bao giờ thiếu tiền và phụ nữ trên thế giới này.
Thái Phượng đáp lại lão với một nụ cười:

Con hiểu, chỉ là con nghĩ có cách tốt hơn… ba… chúng ta nên vào trong rồi nói.
Lão Ngọc nhận ra rằng con trai có chuyện muốn nói với ông. Ông nhìn sang Đồng Đồng, nhận thấy cô đang lắng nghe tò mò. Càng nhìn cô, ông cảm thấy càng không thoải mái, không chần chừ ông đồng ý đi vào phòng riêng với Thái Phượng để trò chuyện.

Trước khi rời đi, Thái Phượng vỗ nhẹ vai Đồng Đồng, nói nhỏ vào tai cô:

Anh sẽ bảo vệ em, đi nghỉ đi.
Đồng Đồng nghe lời, chưa kịp đợi cha con họ vào phòng, cô đã đứng lên và bước đi nhanh về phòng, đóng cửa lại. Cô muốn tránh việc ông Ngọc gọi cô đi, và về phần chuyện cha con họ muốn nói với nhau, cô không quan tâm đến đó!

Thế Thịnh, ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy mệt mỏi sau khi bọn A Nam ra về. Lúc này, thư ký báo có bà nội Hoàng đến, anh đứng dậy đón bà và cố gắng tỏ ra tốt để không làm bà lo lắng thêm về sức khỏe của anh.

Sau khi dìu bà nội Hoàng ngồi xuống, Thế Thịnh ngồi đối diện và chờ thư ký mang trà đến trước khi anh dịu dàng hỏi bà:

Nội có chuyện gì thì gọi con đến, sau này đừng đi lại như thế này nữa, con không yên tâm.
Bà nội Hoàng đau lòng khi nhìn thấy cháu trai yêu quý của mình suy nhược như vậy chỉ sau nửa tháng kể từ khi Đồng Đồng ra đi. Bà lo lắng rằng nếu không tìm được Đồng Đồng, Thế Thịnh sẽ cảm thấy cô đơn và suy sụp hơn nữa.

Thế Thịnh, con phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ hả con? Mà con có nghĩ đến mẹ con không? Hôm qua mẹ con đến thăm bà, thấy con trông gầy gò đến đáng thương, lại còn khóc với bà suốt. Bà… bà không thể chịu đựng được… con làm sao lại tự hại bản thân như thế hả Thế Thịnh? Đồng Đồng nếu thấy con như vậy, con bé chắc sẽ rất buồn.
Thế Thịnh rơi nước mắt, anh nhận ra bản thân mình đang ở trong tình trạng tồi tệ. Gần một nửa tháng trôi qua, anh thường chỉ ngủ được chưa đến 5 tiếng, ăn uống không đủ, và tiêu thụ quá nhiều rượu và thuốc. Anh biết mình cần phải thay đổi, nhưng nếu không có rượu và thuốc, anh không thể chịu đựng được cô đơn mỗi đêm khi không có Đồng Đồng bên cạnh.

Nội, nội đừng trách Đồng Đồng, nội nhé?
Bà nội Hoàng lau nhẹ góc mắt và nhẹ nhàng nói:

Trách gì, không có gì để trách, có lẽ Đồng Đồng cũng không muốn làm như vậy…
Thế Thịnh nhìn bà, tiếng nói của anh khàn khàn, anh hỏi:

Nội… nội biết mọi chuyện rồi đúng không?
Bà nội Hoàng nhăn mặt nhìn anh:

Thế Thịnh, nếu con hỏi như vậy… tức là…
Thế Thịnh không trả lời câu hỏi của bà, anh tập trung vào việc hỏi của mình:

Nội, nội đã biết rồi đúng không? Làm sao nội biết?
Bà nội Hoàng hiểu tính cách của cháu trai, nếu anh không muốn nói thì bà cũng không ép. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh, bà cũng hiểu được câu trả lời.

Thật ra, trước khi Đồng Đồng ra đi, cô bé đã đến thăm bà…
Thế Thịnh ngạc nhiên:

Đồng Đồng đã đến thăm bà? Cô ấy nói gì?
Bà nội Hoàng không giấu giếm với cháu, bà tiếp tục kể về cuộc trò chuyện và việc Đồng Đồng giải thích mọi thứ cho bà, bao gồm cả việc cô bé nói dối về việc mang thai. Sau đó, Đồng Đồng còn đề cập đến vấn đề lọ mực…

Thế Thịnh, sau khi nghe hết câu chuyện về lọ mực từ bà nội Hoàng, cảm thấy rất hiếu kỳ:

Lọ mực độc sao? Có chuyện gì mà con không biết đấy, nội?
Bà nội Hoàng không giấu diếm gì, bắt đầu kể về việc phát hiện tờ giấy độc trong sấp giấy mà Đồng Đồng để lại. Khi kể xong, bà nói:

Lúc con bé nhắc lại chuyện lọ mực, bà không nghĩ là độc. Nhưng một tuần trước, ông bạn của bà muốn một tờ giấy vẽ tranh thư pháp, và bà đã tặng hết sấp giấy vẽ cho ông ta. Khi kéo sấp giấy từ kệ xuống, một tờ giấy nhỏ rơi ra và có chứa chất độc.

Cô ấy viết gì trên đấy?

Bà nội Hoàng nói:

“Giấy có độc”.
Thế Thịnh bất ngờ:

Giấy có độc? Ý là sao?
Bà nội Hoàng giải thích:

Mực của Đồng Đồng tặng không độc, nhưng từ giấy vẽ đó chứa chất độc. Nếu dùng mực nước, chất độc sẽ truyền vào mực và khi dùng sẽ gây hại. Bà đã xác nhận giấy có độc, và bà không dám viết thư pháp nữa, chỉ viết khi cần.
Dừng lại, bà nói với nụ cười lạnh:

Kế hạ độc qua giấy vẽ là rất thông minh và độc ác. May bà hít ít, nếu không… đã đến lúc con phải xuống dưới gặp ông nội rồi.
Biểu cảm của Thế Thịnh trở nên lạnh lùng, giọng nói rơi nặng:

Nội… đã tìm ra thủ phạm chưa?
Bà nội Hoàng gật đầu:

Đúng, đã tìm ra. Là một tên buôn dụng cụ viết thư pháp có mối quan hệ với Hoàng Thái Phượng.
Thế Thịnh cười lạnh, chưa từng muốn giết người như lúc này. Nhưng phải làm gì bây giờ, tội chồng tội rồi, không có lý do để tha cho hắn ta.

Khi tiễn bà nội Hoàng vào thang máy, bà hỏi:

Thịnh, quyết định này… có vội vàng không? Có hối hận không? Có phải vì Đồng Đồng?

Thế Thịnh hiểu bà nội đang muốn biết điều gì, anh cười nhẹ và vỗ nhẹ vào lưng bà để an ủi, anh nói nhẹ nhàng:

Con không hối hận, những quyết định con đã đưa ra sẽ không bao giờ là lời hối tiếc. Duy Hiển có lẽ phù hợp hơn với cuộc sống của bà, anh ấy có tham vọng, có ham muốn mãnh liệt với Phú Ấn của họ tộc. Còn con, con chỉ có một ước mơ duy nhất là ở bên Đồng Đồng. Cô ấy đã chịu đựng nhiều tổn thương vì con, đời này con sẽ mãi nợ cô ấy… dù cả cuộc đời còn lại con cũng không thể trả hết…
Sau một khoảnh khắc im lặng, anh tiếp tục:

Nội à, đừng trách con, cuộc đời này rất dài, nếu con cứ mãi cố chấp với những điều mà con không muốn… con sẽ rất mệt mỏi… rất rất mệt mỏi. Cuộc đời này, con chỉ muốn sống vì Đồng Đồng, con không muốn phải sống vì ước mơ của bất kỳ ai khác, con không muốn đâu!

Bài viết liên quan