Gả cho anh rể chương 44 | Một cuộc sống mới
Tới Nhà hàng A, Thế Thịnh thấy Thái Phượng đã đợi từ lâu. Dù ngoài cửa có nhiều vệ sỹ, nhưng trong phòng chỉ có hai người, và khi Thế Thịnh bước vào, tổng cộng có ba người. Thế Thịnh quét mắt qua môi trường và ngồi xuống. Thái Phượng lên tiếng trước:
Ngồi đi, tôi không có ý định làm hại cậu, không cần phải cảnh giác như vậy.
Thế Thịnh cười nhẹ và trả lời:
Cẩn thận vô bổ, đối diện với chú, tôi không thể không cảnh giác.
Thái Phượng nhún vai:
Tùy cậu, tôi không quan tâm.
Không muốn lãng phí thời gian, Thế Thịnh chuyển ngay sang vấn đề chính:
Chú, khi nào sẽ thả Đồng Đồng?
Thái Phượng cười:
Đúng là cậu yêu cô ấy đến như vậy, chưa kịp gì đã nhắc tới Đồng Đồng rồi. Nhưng tôi có một thắc mắc, làm sao cậu biết chắc rằng tôi giữ Đồng Đồng? Cô ấy rõ ràng tự ý ra đi, cậu xem đoạn ghi hình kia mà vẫn không thấy rõ à?
Thế Thịnh ngồi thoải mái, tay vẫn đặt trên bàn, nhấn nháy cốc:
Khi gặp nhau ở đây, cần gì phải nói những điều vô nghĩa như thế. Chú nói đi, chú muốn gì từ tôi?
Thái Phượng cũng không muốn lan man, anh đã suy nghĩ kỹ trước khi gặp Thế Thịnh hôm nay. Có lẽ những gì Đồng Đồng nói với anh đã khiến anh chạm đến lòng của mình. Anh muốn thoát ra, muốn sống cho bản thân mình, thay vì sống dưới áp lực của lão Ngọc. Anh không thể giết lão Ngọc, nhưng cũng không muốn trở thành kẻ vô tình trước cái chết của người bạn thân của mình. Trong lòng anh, người đó luôn là người thân nhất. Thế Thịnh chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa ra một quyết định nhục nhã như thế này. Nhưng anh đã thất bại, không muốn tha cho lão Ngọc như vậy. Không giết lão đã là sự biểu hiện lớn nhất của lòng biết ơn. Anh đã sống dưới sự kiểm soát của lão Ngọc quá lâu, và giờ đây, anh muốn giải thoát bản thân. Anh không thể tiếp tục sống dưới sự áp đặt của lão Ngọc. Anh cảm thấy thương xót cho bản thân mình vì sống trong sự hận thù suốt mấy chục năm qua, và cảm thấy tự ái với bản thân vì đưa ra quyết định như vậy.
Thái Phượng tự mình rót rượu cho Thế Thịnh và sau khi anh bình tĩnh lại, anh nói:
Uống một ly với tôi, đây là ly rượu để cảm ơn cậu vì đã cho tôi biết sự thật về người cha của mình. Thế Thịnh, tôi mời.
Thế Thịnh không ngần ngại nâng ly và uống. Anh nói:
Không cần khách sáo với tôi, đây là minh oan cho cha tôi. Từ khi biết sự thật, tôi luôn cho rằng cha tôi là nghĩa quân của chú.
Thái Phượng tiếp tục:
Cậu rất thông minh nhưng tiếc là chúng ta không thể cùng nhau đi trên con đường.
Thế Thịnh phản hồi:
Cũng không nhất thiết phải giống nhau. Miễn là mục tiêu cuối cùng của chú không phải là Phú Ấn của Hoàng tộc, chúng ta có thể ngồi lại uống rượu và trò chuyện cùng nhau mỗi khi rảnh rỗi… Chú nghĩ sao?
Thái Phượng cười nhạt và gật đầu nhẹ:
Được, hy vọng như cậu nói.
Hai người uống thêm một ly rượu nữa. Sau đó, Thái Phượng đưa ra vấn đề chính:
Thế Thịnh, nếu cậu đã tìm hiểu về quá khứ của tôi, thì chắc cậu cũng biết tôi không phải con ruột của cha mẹ cậu. Cha mẹ tôi đã nuôi dưỡng tôi, nhưng tôi không thể quên những gì họ đã làm với tôi. Tôi thừa nhận rằng tôi đã bắt giữ Đồng Đồng, nhưng đừng lo, cô ấy vẫn bình an. Tôi sẽ đưa cô ấy đến gặp cậu, và cậu sẽ đưa cô ấy trở về, được không?
Thế Thịnh ngạc nhiên, mặc dù không bộc lộ ra ngoài, nhưng anh không ngờ rằng Thái Phượng lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Anh và Thái Phượng chưa “lật bài” lẫn nhau, chưa tung ra những bằng chứng để kìm chế đối phương.
Thái Phượng biết Thế Thịnh suy nghĩ gì, nhưng anh không ngạc nhiên, tiếp tục:
Nhưng chúng ta cùng là doanh nhân, có vài điều cần rõ ràng hơn…
Thế Thịnh cắt ngang:
Đợi đã chú, trước hết chú phải giải thích lý do chú làm sao uy hiếp được Đồng Đồng? Cô ấy không phải là người dễ bị uy hiếp. Tôi vẫn chưa hiểu lý do.
Thái Phượng không tránh né, thẳng thắn thừa nhận:
Trong tay tôi có đoạn video, trong đó thấy cậu sắp bắn chết một cô gái ở khách sạn. Tôi biết là do cô ta muốn lợi dụng cậu khi cậu say, may mà cậu không làm gì có lỗi với Đồng Đồng. Tất nhiên, tôi không phải là kẻ chủ mưu, chỉ may mắn mà tôi có mối quan hệ tốt với chủ khách sạn. Cậu cũng đừng trách tôi, tôi nghĩ nếu cậu ở trong tình huống của tôi, cậu cũng sẽ làm như vậy.
Thế Thịnh ngồi thẳng, thể hiện sự bất mãn:
Chú thật là khôn ngoan, nhưng tôi nhớ A Nam đã xóa đoạn video đó rồi, không ngờ chú vẫn có được.
Tôi không chỉ có đoạn video đó mà còn cứu được cô gái đó. Cô ấy hiện vẫn nằm trong tay tôi, chỉ chờ tôi ra lệnh để tố cáo cậu thôi.
Thế Thịnh cười to, vỗ tay và nhấc ngón tay cái lên trước mặt Thái Phượng, thốt lên:
Chú thật khôn ngoan, tôi phải công nhận điều này… tốt lắm… rất tốt!
Cậu không cần khen tôi như vậy, tôi biết cậu không ưa tôi.
Vậy giờ chú muốn gì?
Thái Phượng ra hiệu cho người của mình đem tới một bó hồ sơ và đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc, anh ta nói:
Thế Thịnh, trong này có tất cả các tội danh của lão Ngọc, bao gồm cả những lần hại ba và bà nội của cậu. Tôi cũng không phủ nhận mình đã góp phần trong một số vụ việc, nhưng trong tập hồ sơ này, tôi đã xóa tất cả những dấu vết của mình. Tôi mang nó đến với cậu vì muốn đàm phán một số điều.
Thế Thịnh không nhận tập hồ sơ ngay lập tức, anh nói:
Chú muốn đàm phán về gì?
Thái Phượng gắt gỏng:
Tôi muốn cậu và A Nam tiếp tục kế hoạch với ĐK, tôi muốn ĐK phá sản, phá sản nhanh chóng nhất có thể. Khi ĐK tuyên bố phá sản, tôi sẽ dùng thân phận khác để mua lại ĐK. Hy vọng cậu và A Nam để lại ĐK cho tôi, vì đó là cả tâm huyết của tôi, là máu và nước mắt của tôi gầy dựng nên… tôi không muốn mất “đứa con” mà tôi luôn yêu thương và bảo vệ.
Thế Thịnh nhăn mày nhìn Thái Phượng:
Chú biết tôi đang chuẩn bị đối phó với ĐK?
Tôi biết, A Nam đến đây giúp cậu, ĐK rất khó thoát khỏi. Cũng do tôi sơ suất, đánh giá quá thấp bản lĩnh của cậu. Chiêu này rất tinh vi, tôi phải công nhận là tôi không đủ sức đấu lại cậu và A Nam. Tôi cũng đã thấy kỳ lạ khi Hoàng Vương và T2 dễ dàng bị bắt gạt… thì ra là do kế hoạch mà cậu đã chuẩn bị.
Sau một chút dừng ngắn, Thái Phượng tiếp tục:
Về lão Ngọc, tôi muốn cậu làm cho lão thất bại, không còn đường lui ở trong tộc họ Hoàng. Nếu lão biết ĐK đã phá sản, tôi “chết”, và lão sẽ bị xóa tên khỏi gia phả của dòng tộc, cùng với nhiều tội danh mà lão đã phạm, lão chỉ còn đường chết. Tôi không thể giết lão, nhưng cũng không muốn thấy lão sống thoải mái.
Thế Thịnh hầu như hiểu hết những gì Thái Phượng muốn, như một vở kịch được lên kế hoạch hoàn hảo. Đầu tiên là ĐK phá sản, sau đó Thái Phượng giả chết, cuối cùng là lão Ngọc bị xử tội. Hoàn hảo, kế hoạch đúng là hoàn hảo!
Thế Thịnh vẫn chưa nhận tập tài liệu, anh tiếp tục hỏi:
Nếu tôi đồng ý, chú sẽ đưa tôi đến gặp Đồng Đồng?
Thái Phượng đột ngột lắc đầu, giọng nhẹ nhàng hơn:
Đồng Đồng không phải điều kiện của tôi, đoạn video mới là điều kiện. Tôi biết, nếu không trao đổi, tôi sẽ là người thiệt thòi nhất. Tôi làm như vậy vừa giúp tôi thoát khỏi và khiến lão Ngọc thất bại. Nhưng về Đồng Đồng, tôi không đặt cô ấy làm điều kiện, tôi chỉ trả lại tự do cho cô ấy, như một cách xin lỗi muộn màng. Đồng Đồng đã giúp tôi nhiều, tôi không muốn làm hại đến cô ấy.
Thế Thịnh quan sát Thái Phượng, chỉ khi thấy sự chân thành và tử tế trong ánh mắt anh ta, anh mới cảm thấy yên tâm. Không phải vì Thái Phượng không đáng tin, mà vì từ trước đến nay cả hai không từng ngồi xuống nói chuyện như vậy, nên không tránh khỏi cảm giác nghi ngờ và đề phòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Thế Thịnh quyết định đồng ý với điều kiện trao đổi của Thái Phượng. Với anh, chỉ cần cứu được Đồng Đồng là đủ, anh không quan tâm nhiều đến Hoàng Vương và T2, vì công ty luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh và Duy Hiển. Chiêu sập bẫy chỉ là một cách để vượt qua Thái Phượng, Hoàng Vương và T2 không bao giờ sụp đổ được.
Được, tôi đồng ý với chú. Tôi cũng không muốn đấu đá với người trong nhà, nếu chú đã lên sẵn một kế hoạch hoàn hảo như vậy, tôi cũng không ngại cùng chú. Với tôi, chỉ cần đưa Đồng Đồng trở về an toàn, dù có phải đổi T2 để cứu cô ấy, tôi cũng đồng ý.
Thái Phượng đột nhiên cười nhẹ, lắc đầu cùng cảm thán:
Cậu và Đồng Đồng thật giống nhau, đều sẵn lòng hy sinh tất cả cho đối phương. Tình cảm của hai người thật đáng ngưỡng mộ, thật lòng tôi ngưỡng mộ!
Cả hai đã đạt được thỏa thuận cuối cùng. Thái Phượng sử dụng tập hồ sơ tội ác của lão Ngọc để đổi lại kế hoạch thu mua ĐK. Ngoài ra, Thái Phượng sẽ trả Đồng Đồng cho Thế Thịnh mà không đặt ra bất kỳ điều kiện nào. Trong khi đó, Thế Thịnh sẽ hợp tác với Thái Phượng trong một vở kịch, đóng vai trò quan trọng để lật tẩy lão Ngọc.
Thỏa thuận này đem lại lợi ích cho cả hai, và tổng thể, Thế Thịnh sẽ hưởng lợi nhiều hơn. Dường như Thái Phượng không còn quan tâm đến tham vọng ở thành phố S này nữa, chỉ muốn lão Ngọc mất hết tất cả. Điều này cũng là kết quả không ai ngờ đến, cả Thế Thịnh và Thái Phượng đều không nghĩ rằng họ sẽ đạt được thỏa thuận lợi ích và êm đẹp như vậy…
Tuy nhiên, thực tế, kết quả này phản ánh những gì mà Thế Thịnh và người nhà họ Hoàng mong muốn. Nếu không cần phải chiến đấu mà vẫn đạt được kết quả tốt đẹp nhất, thì không lý do gì mà không đồng ý, đúng không?!
Đồng Đồng gần đây thường xuyên ngủ quên, bất cứ khi nào cô nằm xuống là ngủ, thậm chí có thể ngủ cả ngày. Vừa ăn xong cơm, cô định xem phim một lát rồi đi ngủ, nhưng khi nằm xuống giường thì lại ngủ liền. Lúc này, cô nghe tiếng gõ cửa phòng. Thông thường, ngoại trừ lúc cơm ra, dì giúp việc ít khi làm phiền cô. Cô tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không.
Cô đứng dậy, bước ra mở cửa, chưa kịp nói gì thì đã có một cánh tay ôm chặt cô vào lòng. Ban đầu, cô ngạc nhiên, nhưng khi ngửi thấy mùi hương, cô cảm thấy rất quen thuộc và xúc động. Tay cô run rẩy, đáy mắt ửng đỏ, cô hỏi với giọng nghẹn ngào:
Thịnh… Anh đến rồi… Anh à?
Thế Thịnh buông cô ra, giữ chặt vai cô và nước mắt của anh rơi. Anh xin lỗi vì làm cô lo lắng và để cô ở một mình trong thời gian qua. Cô cũng không kìm được cảm xúc, khóc nức nở:
Anh… Anh đến rồi à? Em không mơ đâu phải không?
Đồng Đồng nhẹ nhàng gật đầu:
Nhớ, em nhớ anh… và con… con cũng nhớ anh…
Thế Thịnh bất ngờ đứng như tượng, mắt mở to nhìn cô, như không tin vào những gì vừa nghe. Sau một chút, anh mới lặng lẽ hỏi:
Em nói gì vậy Đồng Đồng? Con… con…
Đồng Đồng vui vẻ cắt lời của anh, đưa tay anh đặt lên bụng của mình.
Ừ, con… là con của chúng ta đó. Em mang bầu, anh cảm nhận được không? Bé con cũng nhớ anh, mẹ bé nhớ anh nhiều lắm… rất nhiều.
Thế Thịnh giống như đang mơ màng, tay run lên khi đặt lên bụng Đồng Đồng, anh ngạc nhiên hỏi:
Con… con của chúng ta?
Đúng, con của chúng ta.
Anh cảm thấy ngây ngốc một lúc, sau đó, bất ngờ, anh quay sang bức tường, cơ thể run lên. Đồng Đồng nhìn anh khóc, anh nước mắt lăn dài, như đang nói với đứa bé trong bụng:
Con… con trở lại rồi phải không? Cảm ơn con… cảm ơn con… thiên thần nhỏ… cảm ơn!
Đồng Đồng cũng ôm anh khóc, đối với cô, hình ảnh Thế Thịnh khóc khi biết con đã trở lại là điều quý giá nhất trong cuộc đời. Dưới ánh đèn vàng nhạt, trên bầu trời vẫn còn chưa tối hẳn, một chiếc xe đậu bên đường, người ngồi sau dõi theo hình ảnh cô gái trong chiếc váy dài được người đàn ông tuấn mỹ dìu vào xe. Có lẽ với anh, Đồng Đồng đặc biệt đến nỗi anh từng muốn chiếm lấy cô, mặc dù cô không hề yêu anh. Nhưng cô gái như vậy không nên ở bên anh… anh không xứng!
Xe đã rời đi, ông chủ.
Thái Phượng thở dài, cho cửa kính đổi màu và ra lệnh:
Ừ, theo kế hoạch, đốt nhà, nhớ dặn họ nói với lão Ngọc rằng tôi chết trong đám cháy vì cứu Đồng Đồng. Mọi thứ đã sắp xếp xong chưa? Người của tôi đã vào lực lượng cảnh sát?
Người đàn ông gật đầu:
Đã sắp xếp tốt, không để sót sót.
Thái Phượng tin tưởng đồng đội và nhấn mạnh:
Đừng nói sự thật cho A Tuần, để anh ta giúp tôi diễn vở kịch, sau này tôi sẽ thông báo cho anh ta.
Dạ, hiểu rồi.
Thái Phượng nhìn ra cửa kính, dưới ánh đèn vàng nhạt, anh cảm thấy lòng nặng trĩu. Ôm Thế Thịnh, anh rời khỏi thành phố S, bắt đầu một cuộc sống mới, một cái tên mới, một cuộc sống hoàn toàn mới cho bản thân mình. Anh không hối tiếc về quyết định đã đưa ra, chỉ tiếc nuối về những năm tháng đã qua, những thời kỳ ngây thơ làm theo kẻ thù của mình. Đáng trách, đáng tiếc, và đáng xấu hổ!